Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 94



/94/.

Liv không nói câu nào, chỉ là gật đầu tán thành.

Ánh mắt Tiêu Nham cuối cùng dừng lại trên người Lauren, "Lúc này tôi không thể dẫn cậu theo. Bởi vì tôi không nhất định sẽ sống sót trở lại, cho nên..."

Khóe môi Lauren cong lên, "Tôi là trợ lý nghiên cứu của anh, cho nên bất kể anh đi đâu, làm gì, tôi đều là trợ lý của anh. Đừng coi thường tôi! Tôi có thể làm được rất nhiều việc!"

Wynne cười hỏi: "Ví dụ như? Cản trở hả?"

Lauren lạnh buốt liếc nhìn Wynne một cái: "Ít nhất đầu tôi thông minh hơn anh!"

Bởi vì sự ủng hộ của Herb Ritts và Lạc Hách, không ai trong số chủ quản nghiên cứu quyết định rời đi. Cho dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ và sợ hãi, nhưng không ai muốn dán nhãn "kẻ nhu nhược" cả.

Hai tay Tiêu Nham giữ chặt mép bàn làm việc, ánh mắt nhìn về phía mọi người tràn ngập cảm giác áp bách, "Như vậy, kể từ lúc này về sau, tôi sẽ nói hết những cơ mật cao cấp nhất, cho dù là Tổng thống hỏi mọi người, mọi người cũng phải giữ kín bí mật không được nói ra."

Bởi vì bất cứ một liên lạc đơn giản nào cũng có thể bị Valentine lấy cắp thông tin.

Trầm Băng tiến lên, lấy đi thiết bị liên lạc của mọi người, tắt hết mọi thiết bị đầu cuối của nơi này, ngăn chặn hết thảy tín hiệu, lúc này Tiêu Nham mới mở miệng tiếp tục nói chuyện: "Một tuần sau, Jane Wallace sẽ gửi ra ngoài 1 tọa độ, tất cả đối tượng trên phạm vi toàn cầu đều sẽ thu được tín hiệu, nói cách khác Valentine Shein cũng sẽ biết nơi Jane Wallace ở. Ông ta sẽ tìm đến tọa độ này. Như vậy có 2 loại khả năng: thứ nhất, Valentine sẽ tự mình đi; thứ hai chính là phái người khác đi. Nếu như là Valentine tự mình đi, đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội thuận lợi vây bắt ông ta. Nhưng nếu ông ta phái người khác đi, như vậy bọn họ sẽ dẫn Jane đi, mà chúng ta chỉ cần bám sát theo đám người của tổ chức Sóng Triều, sẽ có cơ hội cực lớn tìm được chỗ ở của Valentine. Vì thế, tôi cần có hai thứ vô cùng quan trọng."

Herb Ritts cúi đầu cười khẽ, "Cậu cần một thiết bị đầu cuối xứng đôi với tốc độ đại não của mình, cùng với một chiếc phi hành khí có tốc độ và phụ trọng đều đạt tới cực hạn."

"Đúng vậy, chỉ còn lại một tuần, vất vả mọi người rồi!"

Tiêu Nham trở về gian phòng của mình, cả đoạn đường đều cúi đầu, chỉ là máy móc mà đi trong thông đạo, cậu dùng vân tay mở cửa gian phòng của mình, bước vào trong nhưng đèn vẫn không sáng lên, vậy mà cậu cứ ngây ngốc đi về phía trước, Hein đi theo phía sau cậu đột nhiên mãnh liệt chắn trước người cậu, cực độ đề phòng.

Ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác nguy cơ lập tức nảy lên trong lòng Tiêu Nham, đại não đang tập trung suy nghĩ cũng trở nên khẩn trương.

Ngay đầu giường sát tường, có một người đàn ông đang ngồi, đối phương bắt chéo chân, thân hình thon dài, khẽ nghiêng đầu nhìn họ.

Trong nháy mắt ngọn đèn sáng lên, Tiêu Nham liền ngây ngẩn cả người.

"Jane Wallace-- Sao anh lại ở đây!"

Jane ở trước mặt, mặc một thân chế phục nghiên cứu viên, Tiêu Nham thật khó có thể tưởng tượng căn cứ số 2 canh phòng nghiêm mật cư nhiên bị Jane xâm nhập dễ dàng như thế!

"Đại tá Burton, anh sẽ không muốn đánh nhau với tôi ở đây đâu." Jane chậm rãi đứng dậy, cầm lấy gối nằm ở đầu giường đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, đó là loại hương vị thuộc về Tiêu Nham.

Hein nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dừng trên người Jane nặng tựa ngàn cân, mà Jane lại chẳng chút để bụng.

"Ngoại trừ mã liên lạc, Thiếu tướng Gordon còn cho cậu mã tiến vào căn cứ số 2 sao?"

"Anh đang hoài nghi tôi cố ý xâm nhập nơi này có ý đồ bất chính à?" Jane cười đến sảng khoái, "Chỉ có thể nói là do Thiếu tướng Gordon thật sự ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền cũng phải giết cho bằng được Valentine Shein."

"Như vậy việc anh tới nơi này, tôi tin tưởng cũng là vì đối phó Valentine."

Tiêu Nham chậm rãi vòng qua Hein, đứng đối diện với Jane.

Jane ném một bình chưa mẫu thí nghiệm về phía Tiêu Nham, "Đây là nghiên cứu của Casey, về tác dụng của loại virus này, khi cậu giải đọc được nó sẽ biết được ngay. Tôi cần cậu làm cho loại virus này trở nên ổn định lại."

"Nếu là nghiên cứu của Casey, tôi tin tưởng cậu ấy hoàn toàn có thể hoàn thành nó." Tiêu Nham không khỏi suy nghĩ, Jane rốt cục đang ôm mục đích như thế nào.

"Casey không chịu hoàn thành nó, tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu." Thanh âm của Jane mất đi thái độ bất cần đời trước đây, trở nên nghiêm túc mà chấp nhất.

"Sau đó thì sao?" Tiêu Nham nhíu mày.

"Sau đó?" Thân thể Jane hơi hơi nghiêng về phía trước, hai tay anh nhét vào bên trong túi áo, toàn thân cao thấp từ áo đến quần đều được ủi cẩn thận tỉ mỉ, mái tóc được vén hết ra sau đầu, khi anh không cười, quanh thân tản ra khí chất nghiêm cẩn thuộc về nghiên cứu viên, "Sau đó ít nhất cơ thể này còn có thể giết chết Valentine."

Tiêu Nham mở to hai mắt, trừng Jane.

"Phàm là kế hoạch gì cũng đều phải có dự phòng, đừng nói cho tôi biết Hein Burton chưa dạy cậu."

Nói xong, Jane liếc mắt nhìn Hein một cái, nghênh ngang đẩy cửa trượt ra, bước ra ngoài.

Tiêu Nham theo bản năng siết chặt ống đựng virus trong tay, cậu hoàn toàn không ngờ Jane thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng việc đồng quy vu tận với Valentine. Nếu hành động lần này của bọn họ thất bại, Jane rơi vào tay của Valentine, anh sẽ dùng loại virus này; một khi Valentine đem đại não của mình chuyển vào cơ thể Jane, Tiêu Nham có thể tưởng tượng loại virus này nhất định sẽ công kích cơ thể này, Valentine và Jane sẽ đồng thời tử vong.

Nguyên nhân Casey không thể hoàn thành nghiên cứu này, Tiêu Nham rất rõ ràng. Đối với Casey mà nói, Jane chính là người thân của cậu ta, dùng thành quả nghiên cứu của mình giết chết người thân, Casey không làm được.

"Như vậy, tôi có thể làm được sao?" Tiêu Nham nở nụ cười khổ.

"Trong lòng Jane Wallace, em tuyệt đối không phải loại người lãnh khốc vô tình có thể hy sinh bạn bè để giành thắng lợi. Nhưng cũng chỉ có em, Jane Wallace tin tưởng em nhất định có thể làm được."

Tiêu Nham cúi đầu, càng thêm dùng sức nắm chặt mẫu virus trong tay.

Hein cúi người, đặt lên trán Tiêu Nham một nụ hôn ý vị sâu xa, sự mềm mại trong khoảnh khắc này khiến Tiêu Nham theo bản năng nhắm mắt lại, lưu luyến xúc cảm Hein mang đến.

"Tiêu Nham, trong tình huống chiến đâu, có một quy luật tác chiến giữa các bộ đội đặc chủng, anh hy vọng em có thể nhớ kỹ."

"Cái gì?"

"Tuyệt đối không quay đầu lại. Càng là nhiệm vụ quan trọng, càng phải làm cho bằng được điều này. Đặc biệt khi trên vai em đang gánh vác trách nhiệm còn quan trọng hơn những người khác, em càng không thể quay đầu lại." Bàn tay Hein dùng sức nâng cằm Tiêu Nham lên, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình, tựa như muốn xác định Tiêu Nham có nghe hiểu những gì mình đang nói hay không.

Đột nhiên, Tiêu Nham nhớ đến trước đây, Maya vì che giấu cho cậu đang ẩn nấp trong phòng điều khiển trung tâm mà phải một mình chém giết với nhiều sát thủ của Sóng Triều, cùng với Michelle hy sinh vì bị virus gia tốc làm cho suy kiệt thể chất. Mình khi đó ở giữa những bộ đội đặc chủng này rõ ràng là yếu ớt nhất, nhưng bọn họ lại tận hết sức lực thậm chí hy sinh bản thân chỉ vì để Tiêu Nham đạt được mục đích. Những việc này thoạt nghe thì thật cao thượng, nhưng đối với người "anh hùng" cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ mà nói, là tàn khốc đến cực điểm.

"Nếu em quay đầu lại, toàn bộ hy sinh đều trở thành uổng phí. Mà em cũng khong thể cứu vãn sự hy sinh của bọn họ. Trong mắt của em chỉ nên có nhiệm vụ, toàn bộ bi thương đều phải để lại sau khi nhiệm vụ hoàn thành."

"Em không làm được." Tiêu Nham trở nên sợ hãi, cậu hiểu rất rõ người đàn ông này, một khi anh đã quyết định chuyện gì đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

"Chuyện mà anh và Jane Wallace có thể làm được, em đương nhiên cũng có thể làm được. Hoàn thành nghiên cứu mà Casey vẫn chưa làm xong, chúng ta phải làm cho nhiệm vụ này không có sai xót." Ánh mắt Hein vẫn như cũ không chút dao động, "Em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì khác, bởi vì anh có tự tin, lúc mọi chuyện đã chấm dứt, anh vẫn sẽ bên cạnh em."

Ánh mắt Tiêu Nham chậm rãi trở nên kiên định, "Jane cứ lo lắng chúng ta sẽ thất bại. Được rồi, em sẽ chế tạo loại virus này như mong muốn của anh ta, nhưng em sẽ không cho anh ta cơ hội sử dụng nó."

Khi Herb Ritts và Lạc Hách hoàn toàn tập trung vào việc nghiên cứu chưa được ba ngày, một tin tức truyền đến đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch. Chính là Valentine Shein cư nhiên tìm ra Jane, còn phái ra rất nhiều sát thủ tập kích tiểu đảo nơi đám người Jane đang ẩn nấp, Jerry vì giúp đỡ Jane và Casey chạy trốn, đã bị đám sát thủ giết chết, mà Valentine lại gửi một đoạn tin tức lên tầng số liên lạc mà tất cả mọi người có thể xem được, lấy đại não của Jerry ra, cũng cho Jane biết một địa chỉ.

"Con trai thân yêu nhất của ta-- Jane, cho dù thời kỳ phản nghịch của con khiến ta vô cùng đau đầu, nhưng ta vẫn luôn chờ mong con trở lại bên cạnh ta như trước." Trên màn ảnh, Valentine gõ gõ dụng cụ trong suốt đựng đại não của Jerry, trên môi là tươi cười tao nhã, khiến cho người ta hoàn toàn không thể tin được đây là một người cực độ tàn nhẫn, "Nếu con vẫn không chịu quay trở về, Jerry sẽ rất vất vả vì phải liên tục tư duy đó."

Khi Tiêu Nham và Trầm Băng ở trong phòng điều khiển nhận được đoạn video này, thiết bị đầu cuối liên kết với đại não của Jerry hiển thị giá trị đã gần tới mức cực hạn, Tiêu Nham có thể tưởng tượng giờ phút này Jerry thống khổ đến cỡ nào, chờ mong giải thoát đến cỡ nào.

Cậu nhắm chặt hai mắt, đã vô số lần tưởng tưởng loại thống khổ này, mà mỗi lần nghĩ đến đều tràn ngập sợ hãi.

"Valentine Shein quả thật là kẻ điên." Tiêu Nham siết chặt nắm tay, dù Tiêu Nham không có chút hảo cảm nào với Jerry, người này dù sao cũng từng tham dự vào việc bắt cóc mình, nhưng Tiêu Nham biết ý nghĩa của Jerry đối với Jane, từ sau khi Clare chết đi, bất cứ người thân nào rời đi đối với Jane mà nói đều là vết thương khó có thể khép lại.

"Valentine lại một lần nữa đi trước chúng ta rồi." Trầm Băng mở ra tọa độ mà Valentine gửi đến, phát hiện cư nhiên là ở Nam cực, hơn nữa còn vô cùng gần căn cứ của Shire tại Nam cực, "Hiện tại chỉ mong Jane Wallace có thể nhẫn nhịn được. Chờ đến khi chúng ta chuẩn bị tốt mọi thứ..."

Vừa lúc đó, có người đẩy cửa phòng điều khiển ra, hai tay khoanh trước ngực khuôn mặt tươi cười.

"Thật xin lỗi, Đại tá Trầm Băng, tôi phải đến chỗ kia, càng nhanh càng tốt."

Tiêu Nham và Trầm Băng đồng loạt quay đầu lại, thấy Jane chẳng hề gì mà mỉm cười, đi tới ngồi lên bàn làm việc, ánh mắt dừng trên người của Tiêu Nham, "Kỳ thật chúng ta đều biết, trên thế giới này không có thứ gọi là chuẩn bị vẹn toàn. Tình thế vẫn luôn biến hóa, đại não của cậu so với mọi thứ càng có tác dụng hơn."

Tiêu Nham kinh ngạc nhìn về phía Trầm Băng, mà trên mặt Trầm Băng lại không hề có bất cứ biểu tình ngạc nhiên hay tức giận nào, nói cách khác Trầm Băng có thể đã sớm biết Jane có được quyền hạn đi vào căn cứ này.

"Tôi không thể để Jerry cứ như vậy đến khi đại não suy kiệt, cậu ấy đã không thể sống lại, mà thứ duy nhất tôi có thể làm được cho cậu ấy, chính là sớm ngày chấm dứt hết thảy mọi chuyện."

Trầm Băng nhắm mắt lại, cắn răng gằn từng tiếng nói: "Cậu quá xúc động, cậu sẽ phá hủy toàn bộ kế hoạch!"

Jane lạnh nhạt đối diện với tầm mắt của Tieu Nham, "Cho dù không phải là Hein Burton, nếu như là Liv hoặc Mark xảy ra chuyện tương tự, cậu có thể ở đây kiên nhẫn chờ đợi đến khi đại não của họ chân chính chết đi sao?"

Tiêu Nham trầm mặc, cậu biết bản thân căn bản không thể ngăn cản Jane.

"Hơn nữa tôi rất hiểu biết Valentine Shein. Nếu như tôi tự báo ra tọa độ, ông ta sẽ biết đây là bẫy rập tôi tạo ra cho ông ấy, ông ấy tất nhiên sẽ không tự mình đến. Nhưng khi ông ta mới là người cho tôi tọa độ, vậy đây chính là bẫy rập ông ta nhằm vào tôi, Valentine Shein rất có thể đang có mặt ở đó. Cho dù ông ta không ở đó, chỉ cần tôi bó tay chịu trói, người của ông ta cũng sẽ mang tôi còn sống đến trước mặt ông ta, mới có thể hoàn thành việc mà ông ta muốn làm. Cho dù xét từ góc độ nào mà nói, đối với các người đều rất có lợi."

"Anh định lúc nào thì đi?" Trong giọng nói của Tiêu Nham không có một tia dao động.

"Tiêu Nham!" Trầm Băng cảnh cáo nhìn về phía cậu.

"Cơ hội chỉ đến một lần. Đây cũng không phải là nghiên cứu, Đại tá Trầm Băng, đây là chiến tranh. Chung ta không thể đảm bảo chiến thắng trăm phần trăm đối với bất cứ cuộc chiến nào, cái gọi là chuẩn bị có lẽ chính là tìm cớ cho sự không tự tin của bản thân mà thôi." Tiêu Nham không chút do dự nhìn về phía Trầm Băng.

Trầm Băng trước nay nổi tiếng lãnh tĩnh trầm ổn không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một trận cảm giác áp bách, vị nghiên cứu sinh đã từng non nớt giờ đã trở thành chủ quản nghiên cứu đầuy quyết đoán rồi.

"Các người định lúc nào khởi hành?"

"Hiện tại." Jane tán thưởng nhìn Tiêu Nham, khóe môi nhếch lên một tia cười, "Thật chờ mong được hợp tác với cậu lần thứ hai, Thiếu tá Tiêu Nham."

Căn cứ số 2 lần thứ hai mời họp hội nghị khẩn cấp, khi Trầm Băng tuyên bố hai tiếng sau chuẩn bị đưa Tiêu Nham và tiểu đội của Hein đến Nam cực, bốn phía một mảnh xôn xao.

"Chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt! Đi như vậy khác nào chịu chết!"

"Valentine Shein nhất định sẽ khiến chúng ta toàn quân tiêu diệt! Đây không chỉ nhằm vào Jane Wallace! Cũng chính là nhằm vào lực lượng chiến đấu của cùng của Shire chúng ta!"

"Mọi người nói không sai, cho nên lúc này không phải là mọi người sẽ cùng đi. Tôi sẽ tự mình đi trước. Đại tá Burton, anh đồng ý với lần hành động này không?" Tiêu Nham nhìn về phía Hein, giọng điệu hoàn toàn là việc công.

"Wynne, Mark, Liv, ba người đi theo tôi tiến vào căn cứ. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta không phải là ám sát Valentine Shein, mà là không tiếc bất cứ giá nào đảm bảo an toàn cho Thiếu tá Tiêu Nham. Một khi tiến vào căn cứ, chúng ta phải che giấu cho Tiêu Nham xâm nhập vào hệ thống đầu cuối của căn cứ Sóng Triều, sau khi khống chế tình huống, chúng ta sẽ mở căn cứ ra, gửi tín hiệu di, sau khi nhận được tín hiệu của chúng ta, đội còn lại mới được phép tiến vào."

"Chỉ có một mình Tiêu Nham sao? Chúng tôi biết tốc độ đại não của Tiêu Nham cực nhanh, nhưng mà đầu óc của cậu ấy từng bị Valentine xâm nhập rồi đó!" Herb Ritts đè tay lên mặt bàn, có vẻ hơi kích động nói, "Tôi và Lạc Hách phải đi theo cậu!"

Lạc Hách kinh ngạc mở to mắt, "Ê! Đừng có tự tiện quyết định vậy chứ! Cậu còn chưa hỏi ý kiến của tôi đó!"

"Việc này còn cần hỏi sao? Chẳng lẽ cậu muốn trốn ở đây!"

"Tôi đương nhiên sẽ đi! Nhưng không cần cậu nói ra!"

Mắt thấy hai người kia vẫn như cũ chuẩn bị cãi nhau, Tiêu Nham vỗ vỗ mặt bàn, thanh âm đầy cảm giác áp bách truyền đến: "Hai người cũng không thể đi!"

"Cái gì!"

"Cái gì--"

Hai người lúc này ngược lại vô cùng ăn ý.

"Ngoại trừ tôi, còn có Casey cũng sẽ đi cùng! Mọi người phải ở lại đây hỗ trợ! Một khi tôi xảy ra chuyện, mọi người phải thay thế tôi tiếp tục đuổi bắt Valentine, chúng ta tuyệt đối không làm việc đặt hết trứng gà vào trong một cái giỏ!" Tiêu Nham nhìn về phía Trầm Băng.

Trầm Băng hơi hơi ngẩn người, nói với Herb Ritts và Lạc Hách: "Đây là mệnh lệnh."

Herb Ritts và Lạc Hách tức giận im lặng.

"Chúng ta sẽ không tiếp tục để hy sinh vô nghĩa nữa! Hai giờ sau, chúng ta xuất phát!"

Tiểu đội của Hein đều chờ đợi xuất phát, không khí áp lực mà lạnh lẽo.

Tiêu Nham đứng trong phòng mặc chế phục tác chiến vào, chỉnh lý toàn bộ vũ khí mang theo trên người, cậu cực kỳ chuyên nghiệp đích thân kiểm tra xác nhận toàn bộ trang bị của mình không khác gì bộ đội đặc chủng. Cửa trượt đột nhiên mở ra, Hein đã đứng sẵn trước cửa phòng cậu.

"Còn nhớ anh đã từng nói với em những gì không, Đại tá?" Tiêu Nham vốn cho rằng tâm tình của mình sẽ vô cùng thấp thỏm, nhưng ngược lại bình tĩnh ngoài dự đoán, đây là khoảnh khắc bắt buộc phải đến.

"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

"Cho dù thất bại em cũng sẽ không hối hận, bởi vì cuối cùng phải có người đưa ra lựa chọn này."

Mặc dù em chỉ có thể làm một người leo lên vách núi mà nhìn ra xa, nhưng cho dù tan thương nát thịt, ít nhất cũng biết thế giới ngoài kia là như thế nào.

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Nham đột nhiên kéo cổ Hein, dùng sức mà hôn lên. Cậu cảm thấy bản thân tựa như một chiếc hỏa tiễn, được trang bị rất nhiều nhiên liệu, khi động cơ của cậu từng tầng bóc ra chỉ còn lại một mình cậu bay về phía vũ trụ khôn cùng, cậu biết đây mới thật sự là cô độc.

Đầu lưỡi Tiêu Nham điên cuồng cạy mở môi Hein, dùng hết sức lực mà kìm chặt bả vai đối phương, cậu biết bản thân không phải không sợ hãi, điều cậu sợ hãi nhất chính là mất đi người đàn ông trước mắt này. Tiêu Nham hôn quá mức dùng sức, gần như áp Hein vào vách tường.

Hai tay Hein nâng đùi Tiêu Nham lên, một tay bế bổng cậu lên, khi Hein tăng thêm lực độ hôn đáp lại, Tiêu NHam nhịn không được ngửa cằm lên.

Mãi đến khi thanh âm vô tư tới vô tâm của Mark vang lên: "Này-- Sao hai người còn ở đây?"

Tiêu Nham lập tức kết thúc nụ hôn này, hai tay chống trên vai của Hein, người đàn ông này đang ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cậu nhìn thấy trong mắt anh là ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt, đốt sạch hết thảy bất an cùng do dự trong lòng cậu, mang cậu đến một không gian càng thêm rộng lớn.

Hein buông Tiêu Nham xuống, nói với đám thuộc hạ đã tập trung đông đủ một tiếng: "Xuất phát!"

Jane và Casey điều khiển phi hành khí bay vào thông đạo của căn cứ số 2, Tiêu Nham và cả đội của Hein lưu loát bước vào, phi hành khí cắt qua không trung, bay vọt về phía chân trời. Tiểu đội do Thiếu tá Trầm Băng an bài cũng bay theo ngay sau đó.

Tiêu Nham không nói hai lời, mở cửa khoang điều khiển, nói với Jane: "Nếu muốn cam đoan chiếc phi hành khí này sẽ không rớt tan nát vì bị Valentine xâm lấn đại não, tôi nghĩ anh hẳn nên nhường ghế điều khiển cho tôi."

Jane nhận mệnh mỉm cười, tháo thiết bị đầu cuối xuống, Tiêu Nham ngồi vào vị trí của anh.

Khi Jane tiến vào cabin, tầm mắt của Wynne và Mark tựa như dao nhỏ vèo vèo phóng lên người anh, anh chỉ lạnh nhạt mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Hein.

"Cảm giác chỉ mới chớp mắt thôi, cậu ấy đã từ một nghiên cứu viên cần bộ đội đặc chủng nghiêm cẩn bảo hộ biến thành một người quyết đoán kiên định. Hình như tôi đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành quan trọng nhất của cậu ấy rồi." Jane nửa như nói đùa mà gõ gõ cửa khoang điều khiển, Mark càng thêm tức giận trừng anh.

"Chỉ mong hành động lần này không phải là phương thức cậu cố ý dùng để lưu lại ấn tượng ti tiện trong lòng em ấy." Hein từ đầu vẫn đến cuối vẫn nhìn về phía trước, mà ngay cả dáng ngồi cũng chưa từng thay đổi.

"Ha ha!" Jane cúi đầu cười phá lên, "Cậy ấy đã từng khiến tôi rất thống khổ, cho nên tôi quả thật nên suy nghĩ đến chuyện trả thù cậu ấy."

"Cho nên cậu mới bảo em ấy nghiên cứu chế tạo loại virus kia."

"Cậu ấy có thể làm được." Jane nhắm mắt lại, "Cho nên đây là lần cuối cùng tôi và anh có cùng mục đích."

"Tiêu Nham phải sống sót trở về."

"Đây là tiền đề của toàn bộ hành động lần này."

Khi Tiêu Nham liên kết vào hệ thống điều khiển, không cần thông qua ngôn ngữ cơ thể, đã có thể chân chính tiền hành giao lưu với Casey ở chỗ sâu trong tầng tư duy.

Từ lúc Tiêu Nham tiến vào thay thế Jane đến giờ, Casey chẳng chút nhíu mày, tựa như việc điều khiển phi hành khí mới là chuyện quan trọng nhất với cậu ta.

"Tôi sẽ không nói lời xin lỗi với cậu, bởi vì cậu cũng sẽ không tiếp nhận, cũng bởi vì từ đầu đến cuối lập trường của chúng ta chính là khác nhau."

Khi trong đầu vang lên giọng của Casey, Tiêu Nham cũng không cảm thấy bất ngờ, là thời điểm buông bỏ khúc mắc trong lòng đối với người đối diện, bởi vì nhắc lại những chuyện cũ cũng không còn ý nghĩa.

Cậu không phải vẫn luôn nói nếu tôi với cậu hợp tác, thì không có gì có thể làm khó chúng ta sao, lúc này thử bắt tay một lần xem.

Phi hành khí cấp tốc bay về phía trước, bọn họ bay lướt qua một vùng biển xanh thẳm rộng lớn, băng trôi trên biển càng lúc càng nhiều, dân dần là từng tảng lớn mặt băng xuất hiện trong tầm mắt, trên mặt băng thuần một sắc trắng trải rộng từng đạo khe nứt kéo dài khắp bốn phía, khi khe nứt biến mất trong tầm nhìn, màu trắng mênh mông vô bờ phản xạ ánh nắng chiếu vào mi mắt, đồng nghĩa với việc bọn họ đã tiến vào Nam cực.

Tiêu Nham và Casey vô cùng rõ ràng, càng đến gần càng có khả năng bị Valentine tấn công đại não.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiêu Nham cảm nhận được có một lực lượng có ý đồ tiền vào ngoại biên tư duy của cậu, quan trọng nhất là kẻ xâm nhập không chỉ có một người!

Mấy chiếc phi hành khí thuộc về tổ chức Sóng Triều bay đến từ phía chính diện, thỉnh thoảng phóng ra từng làn đạn laser ý đồ bắn vỡ động cơ chiếc phi hành khí của bọn Tiêu Nham, ép buộc bọn họ phải dừng bước trước cửa căn cứ của Sóng Triều. Mặc dù phải đối phó với chặn giả, Tiêu Nham và Casey vẫn thành thạo xuyên qua khe hở của từng loạt đạt laser, bay ở tầm thấp, lớp băng phía sau vì áp lực từ phi hành khí bay qua mà vỡ vụn, đạn laser đối với bọn họ mà nói chỉ như món đồ chơi của trẻ con.

Casey nhẹ nhàng dùng quỹ đạo vô cùng lợi hại bay lướt lên trời, Tiêu Nham phóng đạn, bắn nát ba chiếc phi hành khí theo sát phía sau, thuận tiện trở ngược lại xâm lấn vào đại não của chặn giả, khiến phi hành khí của bọn họ mất đi khống chế, chưa đầy hai ba giây sau đã rơi xuống vỡ nát, trong mảng thiên sơn tuyết địa này phát ra từng trận vù vù.

Mark khẩn trương bám lấy tay vịn trong cabin, Wynne thì cảm thấy lòng còn sợ hãi vì quỹ đạo bay cực độ kích thích thậm chí khiến người ta cho rằng bọn họ sắp toang tới nơi, mà Jane ngồi đối diện với bọn họ lại vỗ tay khen ngợi, chỉ có Hein biểu tình không chút dao động.

Cỏ: tui tự thấy hôm nay tui thiệt là năng suất các mẹ ạ, edit sắp đơ cả não rồi, cho tui một tràng pháo tay nàoooo~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.