Tuyết Y Công Tử

Chương 5



Trầm Tĩnh Chu lúc ấy theo môn trung đi ra ngoài, mới chỉ đi được vài bước, vừa mới cảm thấy được phía sau có một cỗ lực đạo lôi kéo, bản thân đã bị một người bắt được, kéo sang một bên. Hắn trơ mắt nhìn thấy Thanh Thư đuổi theo, đang định hô to, lại bị người nọ bịt miệng, đau khổ giãy dụa, cũng không có mảy may tác dụng.

Người nọ mang theo Trầm TĩnhChu, lên một cái thuyền nhỏ. Trầm Tĩnh Chu ngồi ở trong thuyền, chỉ thấy thuyền nhỏ thật dơ bẩn, không khỏi nhíu mày, trên người hắn bị trói bởi mấy cái dây thừng, giãy không được. Lại nhìn người trước mắt kia, vẻ mặt phóng túng, râu mọc lởm chởm, quần áo cũng là bẩn như vậy, càng thêm là cau mày. Người nọ bỗng nhiên giơ tay lên, ở trên mặt Trầm Tĩnh Chu đánh một bạt tai, nói: “Nhìn cái gì vậy! Cho ngươi nếm mùi đau khổ bây giờ!” Hắn mặc dù chưa dùng tới toàn lực, nhưng vẫn lưu lại trên gương mặt trắng nõn của Trầm Tĩnh Chu năm dấu tay, Trầm Tĩnh Chu chưa bao giờ chịu qua loại lăng nhục này, trong đôi mắt như phát hỏa, không chút sợ hãi nhìn người nọ. Từ khi trải qua sự việc ở Tuyết y cung, Trầm Tĩnh Chu đối với những hành vi tác oai tác quái, tùy tiện lăng nhục người khác thì cảm thấy cực kỳ căm hận. Lần trước hắn là không thể phản kháng, lại là lần đầu tiên rời khỏi nhà, mọi sự đều tỉnh tỉnh mê mê, hiện tại vô luận như thế nào, đã không thể so ngày xưa.

Người nọ giơ lên tay còn lại, vốn tính lại đánh hắn một cái tát nữa, nhưng nhìn thấy trên mặt Trầm Tĩnh Chu đã nổi lên một vùng sưng đỏ, nhớ tới mục đích của mình khi đến đay, liền thu tay trở về, cười khẩy nói: “Không thể tưởng được đường đường là công tử Trầm gia, vậy mà một chút võ công cũng không có.” Trầm Tĩnh Chu cười lạnh nói: “Nếu so với những kẻ mới có chút ít võ công mà đã đi làm việc xấu thì không phải vẫn tốt hơn nhiều lắm sao!” Người nọ nghe hắn nói như vậy, trong cơn giận dữ, lại đánh hắn một bạt tai, trong miệng mắng: “Con mẹ nó tiểu tử chưa dứt sửa nhà ngươi, ngươi cho là ngươi ỷ có mấy đồng tiền dơ bẩn, lại đưa ra cái vẻ mặt này, đại gia sẽ đối với ngươi phá lệ khách khí? Đại gia ta nếu muốn ôn nhu, cũng chỉ ôn nhu với những cô nương trong kỹ viện thôi!” Trầm Tĩnh Chu ói ra một búng máu, miễn cưỡng quay đầu đi, ở trên người lau qua loa một chút, trong lòng chán ghét tới rồi cực điểm, người nọ cũng là căm tức Trầm Tĩnh Chu, hai người cũng không nói nữa.

Thuyền nhỏ đi cực nhanh, qua ba, bốn canh giờ, mặt nước dần dần hiện ra khoảng không rộng rãi, nhìn xa không biết là địa phương nào, phía trên là mấy chục chiến thuyền thuyền lớn, trên thuyền còn có cờ lớn nhiều màu phía trên chỉ việt một chữ “Khai”. Thuyền nhỏ dần dần tới gần, Trầm Tĩnh Chu biết quát to vô dụng, liền liếc mắt đánh giá  bốn phía, âm thầm mang địa hình nơi đây ghi tạc trong lòng. Thuyền nhỏ đến gần thuyền lớn, thuyền lớn phía trên lập tức có cấu thang thả xuống dưới, Trầm Tĩnh Chu đứng lên, hướng cấu kia đi tới, người trên thuyền nhỏ cử chỉ thô lỗ xo đẩy hắn, Trầm Tĩnh Chu nói: “Ta có thể tự mình đi được.” Nói xong bước nhanh đi trước, người nọ thấy Trầm Tĩnh Chu nghiến răng cố gắng đi nhanh, cũng không tiếp tục đẩy hắn.

Hai người đi lên thuyền lớn, vào khoang thuyền, chỉ thấy một hán tử tướng mạo xấu xí ngồi ở giữa ghế dựa da hổ, mắt trái bị chột, trên tay phải đeo một cái vòng vàng

Trầm Tĩnh Chu đứng đó, trong lòng không khỏi nhớ lại sự việc lúc trước khi mình bị bắt vào Tuyết y cung, trong lòng cười khổ, quả nhiên là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí *, lại đánh giá một chút bốn phía, chỉ thấy cả khoang thuyền đều là bẩn như vậy, khắp nơi đều có vẻ thô ráp không chịu nổi, còn có một mùi cá rất nặng, không khỏi nhíu mày.

*phúc đến thì ít mà họa đến thì dồn dập

Lúc này hồi tưởng lại trong cung Tuyết y giáo hương khí nhân uẩn *, giáo chúng được huấn luyện có tố chất, khí thế đó không gì có thể so sánh nổi. Huống chi nơi đó cảnh sắc thanh u, giống như thế ngoại đào nguyên vậy, mặc dù không đến mức hoài niệm, nhưng lúc này đứng ở loại địa phương này, trong lòng cũng càng thêm khó chịu.

* hương khí nồng đậm

Người nọ nhướng mắt, nói: “Ngươi chính là Trầm gia Trầm Tĩnh Chu?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Có dụng ý gì, không ngại thì nói thẳng đi.” Người nọ nói: “Lượng thứ cho tiểu tử ngươi không  biết ta, ta là Thanh Sa bang chủ bang Quỷ Kiểm Thanh*.” Trầm Tĩnh Chu cười lạnh  nói: “Như thế nào lại không biết ngươi, các ngươi ở vùng GiangNam, cũng coi như là một hắc bang.”

* quỷ mặt xanh

Hắn kỳ thật cũng không biết, nhưng đã từng nghe những võ sư trong nhà nói đến một hai lần, nếu so với Tuyết y giáo lừng lẫy đại danh, thần bí đáng sợ, thì kém xa lắc xa lơ. Thật ra thì Quỷ Kiểm Thanh cũng không có thành tựu gì, nhưng dưới tay lai có hàng trăm thủ hạ, quản lý tàu thuyền đi trên mười đạo đường thủy, là một bang lớn về đường thủy, từ xưa đến nay  những bang hội bảo tiêu ở Giang Nam vốn không để chúng vào mắt. Võ lâm minh chủ Âu Dương Khiếu hàng năm mở võ lâm đại hội, chúng ngay cả áp vĩ * cũng không dám, chỉ có thể thỉnh thoảng ức hiếp những tiểu ngư dân không có thế lực mà thôi.

* áp: tiến cận, đến gần; vĩ: cái đuôi; ta nghĩ ở đây tác giả muốn nói đây là một bang né mạnh hiếp yêu.

Bấy giờ nghe Trầm Tĩnh Chu, một cậu ấm chừng chưa từng ra khỏi cửa lại có thể biết đến mình một cách rõ ràng như vậy nhịn không được cười to  hai tiếng, Trầm Tĩnh Chu thầm nghĩ: “Kẻ này không rõ lai lịch, càng nhìn càng giống một kẻ giá áo túi cơm.” Bang chủ Quỷ Kiểm Thanh  lại cười ha ha, nói: “Tiểu tử ngươi có biết ta vì cái gì phải mời ngươi đến?” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu. Bang chủ Quỷ Kiếm Thanh nói: “Lúc trước các huynh đệ rời bến đánh cá, thiệt hai ba bốn thuyền lớn, ta nghĩ đã lâu, không có biện pháp, bỗng nhiên nghĩ đến Trầm gia công tử. Chính là tiểu tử ngươi, ha ha.” Trầm Tĩnh Chu có chút hoang mang khó hiểu, nhưng là lười mở miệng hỏi.

Thanh Sa nói: “Trầm gia vàng bạc như núi, nhổ chút lông cũng có thể so với đại thối của ta, đành phải ủy khuất tiểu tử ngươi ở trên này mười ngày, chờ lão cha của ngươi đưa lên ba mươi vạn lượng bạc rồi nói sau.” Trầm Tĩnh Chu nghe hắn nói ba mươi vạn lượng, hoảng sợ, con số này có thể nói là cực kỳ kinh người, phụ thân vất vả mười năm cũng không có thể kiếm nhiều bạc như vậy. Nhớ tới người phụ thân đầu đầy tóc bạc, trong lòng đau xót, quyết định chủ ý phải tự mình đào tẩu. Vốn định dùng bột phấn kì hương trên người, nhưng thật sự cũng không muốn làm phiền vị công tử không nhiễm bụi trần kia vì những chuyện như thế này, lập tức cắn răng một cái, mỉm cười nói: “Ba mươi vạn lượng bạc có là gì, nhưng tầm nhìn của quý bang chủ quà nhiên quá thiển cận.”

Thanh Sa nghe vậy liền ngẩn người, Trầm Tĩnh Chu cười nói, tiếp: “Về sau ta kế thừa gia nghiệp, nếu cấp bạc cho trang chủ cũng không có gì lạ lẫm.” Quỷ Kiểm Thanh cười ha ha, nói: “Tiểu tử nhà ngươi quả thật thông minh, chính là không có kinh nghiệm giang hồ, còn phải tôi luyện vài năm nữa rồi hãy nói tiếp. Nước xa không cứu được lửa gần, lời nói dối này của ngươi, ta đã nghe nhiều rồi.” Nói xong lại là cười ha ha, Trầm Tĩnh Chu hơi cúi đầu, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng vô kế khả thi.

Bang chủ Quỷ Kiểm Thanh phân phó: “Đem tiểu tử này ra ngoài.” Một hán tử đi tới kéo Trầm Tĩnh Chu đẩy mạnh vào bên trong khoang thuyền, Trầm Tĩnh Chu miễn cưỡng ngồi ở ghế trên, nói: “Ta không biết bơi, ngươi cởi dây trói ra đi.” Người nọ nói: “Tiểu tử muốn chạy trốn? Ngươi nghĩ tốt đẹp vậy sao!” Trầm Tĩnh Chu không hề để ý đến hắn, liếc mắt một cái thấy mặt thuyền nhiều điểm nhỏ, tất cả đều là vẩy cá, vài lần muốn nôn.

Hôm đó cũng không có ai khác đến tìm hắn, chỉ có một hán tử canh giữ ở cửa, về sau cũng cởi dây trói cho hắn, nhưng mà hán tử kia một tấc cũng không rời, ánh mắt sáng quắc, vẫn chặt chẽ nhìn Trầm Tĩnh Chu. Trầm Tĩnh Chu căn bản không có cách nào thoát được, chỉ biết âm thầm kêu khổ. Đồ ăn cũng là khó khăn lắm mới có thể nuốt xuống, tổng cộng bốn loại đồ ăn, ba loại làm từ cá đều có mùi tanh rất nồng, còn lại là một đĩa rau xanh. Trầm Tĩnh Chu miễn cưỡng lấy chiếc đũa khẽ đảo một bát, chỉ thấy vảy cá ở mặt trên đều không được làm sạch sẽ. Hắn hoảng sợ, lại run rẩy quay sang vài miếng rau xanh cẩn thận xem xét, rốt cục phát hiện một con sâu mập mạp, trong lòng lại là một trận ghê tởm, vội vàng buông đũa.

Cứ như vậy trải qua một ngày, Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy nhật nguyệt vô quang. Nguyên lai hắn có thói quen mỗi ngày tắm rửa, ở trong Tuyết y cung, có tiểu đồng tử mỗi ngày xoa bóp bên người, hầu hạ hắn tắm rửa. Nước kia trong trẻo sạch sẽ, bên trong không biết là thả dược thảo gì, cảm thấy rất là thư thái, đồ ăn lại cực kỳ *** tế ngon miệng, hắn mặc dù không phải không có ý khủng hoảng, cũng không nói phải ăn cái gì, chỉ cần một ngày hắn gắp nhiều hơn một loại đồ ăn nào, ngày hôm sau đồ ăn đó sẽ được làm đặc biệt nhiều. Tiểu đồng tử mặc dù không nói lời nào, cũng là ôn nhu cẩn thận, so với hán tử cao lớn thô kệch quả là tốt hơn bao nhiêu.

Trầm Tĩnh Chu miên man suy nghĩ càng nghĩ càng thấy đáng sợ, hắn mơ hồ cảm thấy được bản thân đã lâm vào xui xẻo, tai họa từng đợt từng đợt kéo tới, một sau so với cái trước càng thê thảm, hơn nữa cũng không biết tới bao giờ mới kết thúc. Tưởng tượng như vậy, nhịn không được nhìn chằm chằm khoang thuyền, thầm nghĩ rằng: “Ta hôm nay còn ở nơi khoang thuyền tanh hôi dơ bẩn này oán giận, lần này bọn y cần chính là phải bạc, nói không chừng lần sau rơi vào tay kẻ khác, y còn muốn lột da ta, uống máu ta.” Một bên nghĩ như vậy, một bên ngồi xuống, hắn gây sức ép  với bản thân nửa ngày, mệt nhọc không chịu nổi, đầu cháng váng tựa vào  tấm ván gỗ phía trên hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, sắc trời đã không rõ, trong tai lại nghe thấy thanh âm mơ hồ, tựa hồ có người cùng Quỷ Kiểm Thanh nói cái gì đó. Thanh âm của bang hủ Quỷ Kiểm Thanh rất đặc biệt, giọng lại rất lớn, dù đã đè thấp  thanh âm, nhưng là vẫn có một chút loáng thoáng truyền vào tai Trầm Tĩnh Chu. Y hình như đang cự tuyệt điều gì, cố gắng cãi cọ, về sau bỗng nhiên thanh âm lại nhỏ dần rồi im lặng tràn về. Trầm Tĩnh Chu nghĩ thầm: “Bọn chúng đang nói chuyện liên quan đến việc giam giữ ta sao?” Tưởng tượng như vậy, trong lòng không khỏi có chút không yên, lại hy vọng có kỳ tích xuất hiện, có người tới cứu hắn.

Qua một lúc sau, có tiếng bước chân đi vào bên trong khoang thuyền giam giữ hắn, tim Trầm Tĩnh Chu đập nhanh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử gần ba mươi tuổi đi đến, mặc hoa phục, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc bích. Khí chất so với Thanh Sa, bang chủ bang Quỷ Kiểm Thanh thì khác nhau đến kỳ lạ, lúc đầu khi người nọ mới bước vào còn tưởng là thương nhân, nhưng lúc sau quan sát kỹ lại có chút không giống.

Người nọ liếc mắt một cái nhìn Trầm Tĩnh Chu, trên mặt cứng nhắc không chút biểu tình. Ngược lại bang chủ Quỷ Kiểm Thanh lại căm giận nói với Trầm Tĩnh Chu: “Có người đến mua ngươi, theo hắn đi đi.” Trầm Tĩnh Chu trong lòng cực kỳ phẫn nộ, thầm nghĩ: “Sao có thể xem ta là hàng hóa? Có thể mặc người mua đến mua đi?” Người nọ nghe xong những gì Thanh Sa nói, cũng không để ý, đi tới dắt tay Trầm TĩnhChu, nói: “Chủ nhân của ta mời ngươi qua.” Trầm Tĩnh Chu cũng không biết lần này là phúc hay họa, nhưng hiện tại cũng không biết làm sao, buộc lòng phải theo người nọ đi ra ngoài, nghĩ đến có thể rời đi địa phương cực kỳ dơ bẩn, rốt cuộc nhẹ nhõm thở dài.

Hắn theo người này đi lên một chiếc thuyền lớn khác,thuyền được sơn năm màu rực rỡ, trên thuyền cũng không có cờ màu. Trong thuyền, hai người đối diện nhau, trên mặt người nọ luôn là vẻ mặt cứng nhắc, không rõ cảm xúc, nhìn không ra hỉ nộ chi sắc *. Trầm Tĩnh Chu cảm thấy lo sợ, khi hắn đối mặt với Thanh Sa bang chủ, tuy là chán ghét, cũng có mảy may sợ hãi, giờ phút này đối diện với gương mặt sâu kín như vậy, ngược lại trong lòng bất ổn.

*vẻ mặt khi vui vẻ hay giận dữ

Thuyền lớn không giống như thuyền đánh cá nhỏ, bên trong khoang thuyền nhìn không thấy bên ngoài, Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy hình như thuyền đang đi về hướng đông. Thuyền đi được một lúc lâu thì dừng lại, hai người xuống thuyền, đi đến một tòa nhà lớn phía trước. Tòa nhà kia dựa vào núi mà dựng nên, rất u tĩnh, ít người qua lại, người nọ dẫn theo Trầm Tĩnh Chu đẩy cửa viện môn, đi vào bên trong nhà chính. Bên trong chỉ thấy một người trung niên khoảng gần bốn mươi tuổi đang ngồi, tướng mạo vừa không mất vẻ khí độ uy nghiêm, vừa giống một người đọc sách, quy ẩn núi rừng, đang nhẹ nhàng hướng chén trà nhỏ trong tay thổi khí.

Hắn liếc mắt nhìn hai người vừa đến, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nói: “Trầm công tử quang lâm hàn xá, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Vừa ân cần hỏi han vài câu, vừa thỉnh hắn ngồi xuống, rồi bảo tôi tớ dâng trà lên. Trầm Tĩnh Chu không biết người kia có lai lịch như thế nào, cũng chỉ biết cùng hắn nói chuyện. Người nọ cười nói: “Trầm công tử là khách quý đến tệ trang du ngoạn, nếu có yêu cầu gì bản thân tại hạ sẽ cố hết sức thực hiện.” Trầm Tĩnh Chu nghĩ thầm: “Rõ ràng là ngươi mua lại ta từ chỗ Thanh Sa bang mà lại nói những lời mạc danh kỳ diệu này.” nhưng cũng không nói ra, chỉ lập tức nở nụ cười.

Người nọ cũng cười cười, nói: “Trầm công tử, thật không dám dấu diếm, ta từ nhiều năm trước bị một loại quái bệnh. Bệnh này tới thực cấp, chỉ có ăn thần dược mới có thể chữa khỏi. Trầm công tử lại đúng là người hữu duyên. Ta có một yêu cầu quá đáng, nói đến thật sự là khó xử vạn phần......” Trầm Tĩnh Chu nghĩ thầm: “Tốt lắm, bắt đầu nói vào chủ đề chính. Nhưng ta cũng không biết y thuật. Chẳng lẽ là muốn nhà ta đi mua thuốc cho hắn? Nhưng mà khi nhìn phong thái người này cùng tòa nhà lớn này, cũng không phải nhà của người bình thường.”

Người nọ nói tiếp: “Công tử đã ăn quá kì ngọc trên núi, cỏ linh chi đúng không?” Trầm Tĩnh Chu trầm mặc không lên tiếng. Người nọ lại nói: ” Trên cổ tay Trầm công tử có ba điểm đỏ, người bình thường nhìn không biết, bất quá điểm này nhãn lực tại hạ có thể nhìn ra.” Trầm Tĩnh Chu cười lạnh nói: ” Không bằng ngươi cứ nói thẳng đi.” Người nọ cười nói: “Trầm công tử là người thông minh, ta nghĩ thỉnh Trầm công tử ở viên trung ở vài ngày. Mỗi ngày thỉnh công tử vui lòng điểm huyết vào bên trong chén thuốc của ta, mấy ngày sau sẽ đưa công tử quay về viên trung. Công tử nếu như đáp ứng, chính là đã cứu một mạng của ta.” Trầm Tĩnh Chu vừa nghe xong chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm: “Quả nhiên là thoát khỏi núi đao lại lao vào biển lửa mà. Ta mới chỉ miên man nghĩ xem có người muốn lột da ta, uống máu ta hay không. Quả nhiên ngôn trung, nhưng chuyện tới hình như quá nhanh đi.” Lập tức nói: “Nếu ta không đáp ứng, trang chủ làm thế nào?”

Người nọ ha hả mà cười, nói: “Trầm công tử chẳng lẽ chưa từng nghe qua rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?” Trầm Tĩnh Chu cười nói: ” Ta trước giờ không thích rượu.” Người nọ cười to vài tiếng, phất phất tay, người nam tử khoảng ba mươi tuổi vẫn đứng trang nghiêm một bên không nói lời nào nhất thời đi tới, đem Trầm Tĩnh Chu dẫn đi xuống.

Mấy ngày kế tiếp, Trầm Tĩnh Chu bị nhốt trong phòng, rốt cuộc kì sự gặp gỡ khiến hắn dở khóc dở cười.

Mỗi sáng sớm, sẽ có một thầy thuốc tiến đến, nhẹ nhàng cắt một chỗ ở cổ tay hắn, lấy một nửa bát máu tươi, rồi bôi thuốc mỡ, ngày hôm sau đổi sang bên còn lại, tiếp tục lặp lại như thế. Trầm Tĩnh Chu bị tra tấn khổ không nói nổi, lại không thể phản kháng, từ tận đáy lòng âm thầm thề rằng bản thân luôn bị người khi dễ, lần sau nếu là về đến nhà, vô luận như thế nào cũng phải học võ. Võ sư trong nhà tuy nói người trong Tuyết y giáo không đối phó được, nhưng đối phó với cái loại du côn ác ôn như Thanh Sa bang cũng thừa sức, ít nhiều gì cũng có thể phòng thân. Hiện tại bản thân cùng phế nhân thật sự không có gì khác nhau.

Người hầu đang hầu hạ Trầm Tĩnh Chu thật ra có tâm địa rất tốt, khi đưa cơm tiến vào còn có thể cùng Trầm Tĩnh Chu nói chuyện một hồi, ngày này hai người thường nói chuyện phiếm. Người nọ bỗng nhiên nói: “Trầm công tử bị thỉnh đến điền trang ước chừng cũng được sáu bảy ngày đi?” Trầm Tĩnh Chu gật gật đầu, nói: “Cũng không biết bệnh của trang chủ khi nào mới có thể hảo.” Sắc mặt người nọ có chút do dự, nói: “Loại bệnh này, bản thân cũng không thể dự đoán được. Trước đây ta không thích ăn rau, nương ta nói ta bị bệnh, ăn rau sẽ khỏi. Khi đó ta tin là thật, mỗi ngày đều ăn, không nghĩ tới ha ha còn nghiện, tới bây giờ mỗi ngày đều phải ăn.” Trầm Tĩnh Chu nhìn người kia một cái, người nọ nhanh miệng nói: “Tiểu nhân cái gì cũng chưa nói”, vừa nói một bên thu thập chén đĩa, ra ngoài.

Trầm Tĩnh Chu nghĩ lại lời hắn nói, chỉ cảm thấy sau lưng một cỗ lãnh khí chạy lên, tay không tự chủ được bắt đầu phát run.

Trong phòng im ắng không có ai, trang chủ hiển nhiên là cũng không lo lắng Trầm Tĩnh Chu đào tẩu, bình thường đối Trầm Tĩnh Chu cũng có chút khách khí. Ngoài việc mỗi ngày mang đến dồ ăn ngon, đều có người hầu hạ tắm rửa thay quần áo, Trầm Tĩnh Chu vốn vẫn chưa nghĩ nhiều, lúc này nghĩ đến, không khỏi đáy lòng một trận phát lạnh, nghĩ thầm: “Này rõ ràng là đem ta thành thuốc dẫn, đối ta khách khách khí khí là sợ ta tự hại thân thể mình, đồ ăn ngon là sợ ta không đủ máu.” Tưởng tượng như vậy, nhất thời cảm thấy được rất là cổ quái, muốn cười nhưng cười không được.

Vô kế khả thi, cúi đầu nhìn cổ tay chính mình, chỉ thấy dấu vết nhàn nhạt, giống lúc trước ở trong cung Tuyết y cung bị mảnh vỡ cắt phải, nghĩ đến Tuyết y cung, liền nghĩ tới vị công tử thiếu niên, không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm: “Không biết hắn đang làm cái gì, nếu biết hoàn cảnh kỳ lạ của ta, không biết sẽ nói cái gì.” Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới bột kì hương đang định lấy ra đặt ở lòng bàn tay, rồi lại do dự, thủy chung cảm thấy được đi phiền toái như vậy người khác thật sự là không ổn. Suy nghĩ nửa ngày, vẫn như cũ nghĩ không ra một biện pháp nào có thể cứu bản thân.

Hắn đem hộp gỗ lấy ra để trên tay, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của người hầu, mồ hôi lạnh ứa ra, không hề do dự, đem bột phấn đổ một chút trên tay, chậm rãi chà xát, chỉ nghe mùi thơm ngát, nhẹ nhàng phát tán.

Hắn vốn tưởng rằng hương khí này sẽ càng lúc càng nồng, ai ngờ hương khí nhàn nhạt như có như không, thủy chung loáng thoáng. Hắn chà xát  non nửa canh giờ, chỉ thấy hương khí ngay ở trong phòng cũng khó có thể phát hiện, đành phải lại đổ ra thêm một ít nữa, vẫn giống như lúc trước chà xát. Qua ba canh giờ, lại vẫn như cũ không có một chút động tĩnh, cảm thấy không khỏi có chút thất vọng, nhưng hắn không chút hoài nghi lời hứa của công tử thiếu niên kia, thầm nghĩ bằng hữu của người kia chắc là có việc không thể tới, hay là phương pháp mình thực hiện không đúng, hương khí không thể phiêu tán ra ngoài.

Mắt thấy sắc trời dần dần tối đen, trong phòng vẫn như cũ không có một chút động tĩnh. Hôm nay không biết vì sao, ngay cả những người đưa cơm cũng chưa đến, hắn chỉ cảm thấy bị cơn buồn ngủ đánh úp, chậm rãi nằm xuống giường ngủ đi.

Khi hắn tỉnh lại, bản thân đã ở trong một căn phòng tường màu vàng rực rỡ, không phải phòng hắn đang ở cũng không phải Trầm viên, chính mình nằm ở  trên giường, bỗng nghe thấy một thanh âm ở cách vách nói: “Thiên Phong Đường chủ xin yên tâm.” Trầm Tĩnh Chu cảm thấy được danh hào thiên cái gì Đường chủ có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nhớ được.

Lại ngủ một canh giờ, tỉnh lại khi chỉ thấy bên giường mình có một người đang ngồi nhìn hắn chăm chú. Hắn không tin vào mắt mình, nhìn lại thật kỹ, lúc này mới tin tưởng mình không nằm mơ, không khỏi cực kỳ kinh hỉ, nói: “Du công tử! Đã lâu không gặp... Có phải ngươi đã cứu ta không?” Hắn quá mức kích động, nhất thời nói năng lộn xộn.

Nhưng Du Lăng Phong không có trả lời vấn đề này, chỉ mỉm cười hỏi: “Trầm công tử, ngươi đã tỉnh? Có bị thương không?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Không có, chẳng qua bị người uống mấy bát huyết. Đúng rồi, chính là vì cái gì cỏ linh chi mà ngươi nói.” Du Lăng Phong nói: “Hiển nhiên là cái gì cũng giống nhau, có lợi cũng sẽ có hại. Tuy nói Trầm công tử ăn được cỏ linh chi trăm năm khó gặp, nhưng cũng mang đến cho ngươi rất nhiều thống khổ.”Trầm Tĩnh Chu thấy hắn sắc mặt ảm đạm, nói: “Không cần lo lắng cho ta, qua một trận sinh tử thế này về đến nhà, ta sẽ không có việc gì. Đây là nơi nào?” Du Lăng Phong nói: “Đây là nơi ở một bằng hữu của ta Âu Dương Khiếu. Hắn là võ lâm minh chủ, không ai dám đến nơi đây đối với ngươi bất lợi.”

Trầm Tĩnh Chu thấy cảm kích, nói: “Từ lần đó ở trên Vân Yến hồ từ biệt, chỉ sợ cũng đến nửa năm không gặp.” Du Lăng Phong cười nói: “Lúc đó ngươi đối với ta thật quá khách khí, mỗi lần đều gọi công tử, huynh đài. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi nếu không ngại, gọi ta Du đại ca là được rồi.” Trầm Tĩnh Chu gật gật đầu, trong lòng lại vui mừng, Du Lăng Phong nói: “Ta còn nghĩ ngươi rất hận ta.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Đích xác như thế.” Du Lăng Phong nao nao, sắc mặt ảm đạm, lại nghe Trầm Tĩnh Chu nói: “Lần đó cùng ngươi gặp mặt, ngươi vội vã tiêu sái rời đi, ngay cả nửa ngày cũng không chịu ở lâu, cho tới bây giờ mới gặp được ngươi. Hận nhất loại bằng hữu này.” Du Lăng Phong nghe hắn nói như vậy, gượng cười nói: “Cũng chỉ có như vậy thôi sao?” Trầm Tĩnh Chu nói: ” Hôm nay đại ca nói chuyện kì kỳ quái quái, vậy đại ca còn làm làm ra chuyện gì phải xin lỗi ta sao?” nói xong nở nụ cười.

Du Lăng Phong là người đầu tiên hắn biết trên giang hồ, từ đó về sau, những chuyện hắn gặp đều là gian trá hiểm ác, lúc này tái kiến Du Lăng Phong, giống như gặp được thân nhân, chỉ cảm thấy những người khác đều không quá độc ác, trước mắt cùng đại ca ở cùng một chỗ thật sáng sủa ấm áp. Du Lăng Phong nghe hắn nói như vậy, cũng nở nụ cười, nghĩ thầm: “Nguyên lai người kia chẳng những không nói gì ra thân phận của hắn, cũng không có cùng Trầm công tử nói lên ta.”

Còn nói chuyện một hồi, Du Lăng Phong nói: “Ta sẽ thường xuyên đến xem ngươi, ta còn có chuyện quan trọng, trước xin lỗi không tiếp được.” Trầm Tĩnh Chu tuy nói có chút luyến tiếc vĩ bằng hữu này nhưng cũng không muốn trì hoãn chuyện của hắn, lập tức gật gật đầu, cười nói: “Vậy ngươi cứ đi nhưng nếu lại vài năm mới có thể nhìn thấy ngươi, vậy thật sự không cần làm bằng hữu nữa.” Du Lăng Phong cười nói: “Đi không từ giã, mới đúng là quy củ giang hồ.” Nào biết Trầm Tĩnh Chu nghe xong những lời này, bỗng nhiên phá lên cười, cười không ngừng. Du Lăng Phong mặc dù chỉ thuận miệng nói giỡn, sao biết được lại khiến Trầm Tĩnh Chu có phản ứng lớn như thế, nhưng nhìn Trầm Tĩnh Chu cười cực kỳ vui vẻ, lại không thể cười nổi.

Trầm Tĩnh Chu ở trong trang viên của Âu Dương Khiếu, chạng vạng hôm nay mới gặp được Âu Dương Khiếu, chỉ thấy hắn diện mạo hòa nhã, hơn bốn mươi nhưng không đến năm mươi, ngôn ngữ nói với Trầm Tĩnh Chu cực kỳ cung kính, khách khí. Âu Dương Khiếu giao một khối lệnh bài cho hắn, nói: “Trầm công tử có vật này, hành tẩu giang hồ cũng không phải sợ gì nữa.” Trầm Tĩnh Chu nhận lấy, nói đa tạ, trong lòng nghĩ: “Thể diện của Du đại ca thật sự rất lớn, đường đường võ lâm minh chủ, vậy mà ngay cả cùng ta nói chuyện cũng tựa hồ có chút nơm nớp lo sợ.” Âu Dương Khiếu cùng hắn nói chuyện giải sầu, còn nói này tất cả vật phẩm trong phòng đều tùy ý dùng, rồi đi ra ngoài.

Trầm Tĩnh Chu ở trong phòng chán đến chết, liền tùy ý đi lại, chỉ thấy phòng ở rất lớn, hướng đông treo một bức bức tranh, mãn chỉ mặc trúc*, bút ý dày đặc, bên cạnh là một giá sách, một khối dao cầm, cũng phong nhã. Hắn đi tới, ở trên giá sách lục lọi một trận, thấy những cuốn sách này đều rất bình thường, liền tùy tay mở ra một quyển, rõ ràng nhìn thấy trang giấy hơi mỏng hé ra, nhìn kỹ rồi lại không phải giấy, là bị ép tới dẹp lép. Trầm Tĩnh Chu cảm thấy tò mò, đem nó cầm lên, lật đến lật đi cũng không biết là gì, lại thấy kích thước vật kia tựa hồ giống mặt người. Ý niệm này nảy sinh khiến hắn giật mình, nhìn kỹ lại càng cảm thấy giống, hắn hoảng sợ, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đây là da mặt người chết?” Đánh bạo nhìn kỹ một chút, lại ngắt nhéo sờ sờ, mới tin tưởng không phải, da mặt người qua đời nhiều năm tuyệt đối sẽ không như thế, phải tiều tụy hư thối nhiều lắm.

*tranh rừng trúc vẽ bằng mực tàu

Lại đánh giá một hồi, bỗng nhiên nhớ tới trước kia bị bắt tiến vào Tuyết y cung, cái gì Nam Cung Đường chủ từng đem mình thay đổi hoàn toàn, hắn tỉ mỉ nhìn lại thì ra là diện cụ, thật cẩn thận đem nó mang lên mặt, lại đi soi gương, quả nhiên thấy lộ ra một gương mặt hoàn toàn khác. Lúc này Trầm Tĩnh Chu nhìn đến khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của mình trong gương, đã không giống lúc trước bị Nam Cung Đường chủ kèm hai bên, cảm thấy kinh khủng, mà là cảm thấy thật nực cười.

Hắn đem diện cụ bỏ lại vào trong sách, không hề suy nghĩ đến nó nữa. Dù sao bản thân không phải bị nhốt ở viên trung mà là khách nhân của Âu Dương minh chủ, có thể muốn đi đâu thì đi. Chỉ là hắn rất biết điều, chỉ ở bên trong hoa viên đi lại một chút, cùng hạ nhân chuyện nói phiếm, còn lại luôn ở trong phòng, tuyệt đối không đi đâu.

Từ sau ngày đó Du Lăng Phong không còn tới nữa, Trầm Tĩnh Chu thấy người này tuy ở trước mặt hắn cười nói sảng khoái, hình như lại luôn mang tâm sự, ánh mắt lúc đó cũng ẩn ẩn vẻ tang thương, so với năm ấy khuôn mặt tuấn tú có chút không giống. Trầm Tĩnh Chu từng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng suy nghĩ, cũng dần không giống ngày xưa, đã biết người trước cười to, sau lại nếm mùi sầu khổ, đáy lòng không biết vì sao, với Du Lăng Phong luôn có chút cảm giác đồng tình, có khi thậm chí hận người này không thể là thân huynh đệ của mình.

Hắn ở viên trung đi tới đi lui, thường thường cùng người nói chuyện phiếm. Theo lời hạ nhân thì nơi này nguyên lai là nơi Âu Dương minh chủ đãi khách, hắn là võ lâm minh chủ, hiên nhiên có vài trang viên khác thật lớn. Hạ nhân còn thần thần bí bí nói thêm, lão gia trong vòng ít ngày nữa nhất định là phải nghênh đón khách quý mà xưa nay chưa từng có

Trầm Tĩnh Chu thuận miệng hỏi: “Lão gia là võ lâm minh chủ, đến lúc đó có thể có rất nhiều người trong võ lâm tiến đến đúng không?” Hạ nhân cười nói: “Đây là tự nhiên.” Trầm Tĩnh Chu trong lòng hào hứng dâng lên, nhớ tới giấc mộng bản thân mười sáu tuổi khi bước chân vào giang hồ. Tuy nói hiện tại không giao tiếp nhiều với người trong giang hồ, đã cảm thấy được không tốt đẹp giống mình tưởng tượng, nhưng những ngày mạo hiểm chồng chất trước kia, so với cảm giác bình thản khi ở trong nhà khác nhau rất lớn, nhưng mình cũng phải trả giá không nhỏ, không tránh khỏi chút nặng nề. Nghĩ đến đây, Trầm Tĩnh Chu lại thở dài.

Tiếp qua vài ngày, những người hầu cũng chỉ nói chuyện này, nguyên lai bọn họ chỉ là ở bên cạnh làm việc, mặc dù vẫn là thật cẩn thận, phép tắc vẫn là thiếu rất nhiều, hơn nữa Trầm Tĩnh Chu chính là khách quý, nói chuyện liền càng thêm cung kính, quả thực là có hỏi tất đáp. Ý niệm trong đầu Trầm Tĩnh Chu muốn xem võ lâm nhân sĩ tụ tập đông đúc, càng ngày càng trở nên mãnh liệt, mà đối với đại nhân vật, lại tràn ngập  tò mò.

Đến khi đi ngủ, Trầm Tĩnh Chu lại nghĩ đến chuyện này, lăn qua lộn lại ngủ không được.

Suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến lảm thế nào để thay đổi gương mặt, một chủ ý nhất thời xuất hiện.

Trầm Tĩnh Chu hưng phấn một đêm không ngủ.

Lúc bấy giờ, Âu Dương minh chủ ở trong vườn, có rất nhiều người liên tiếp đến đây, nhưng ai nấy đều có sắc mặt ngưng trọng, cũng không dám lớn tiếng ồn ào.

Trầm Tĩnh Chu mang diện cụ, xen vào bên trong đám người, nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe những người đó xưng hô với nhau đều là cái gì bang chủ môn chủ, cũng có một số người vô danh yên lặng, nơm nớp lo sợ đi theo phía sau.

Khi Trầm Tĩnh Chu bắt đầu tiến vào, môn đồng không cho hắn vào, Trầm Tĩnh Chu chỉ đem kim bài cho đứa bé nhìn một chút, người nọ lúc này mới cho hắn tiến vào. Trầm Tĩnh Chu giờ phút này đứng bên trong đám người ở đại đường, nghĩ thầm: “Ta vận khí thật đúng là hảo, lập tức gặp được nhiều bang phái như vậy.” Hắn né tránh, cũng không dám cùng những người đó nói chuyện, lại chỉ e Âu Dương minh chủ biết được mình xuất hiện, bởi vậy hơn phân nửa thời gian hắn đều cúi đầu rất thấp.

Lại qua một hồi, ngoài cửa đã không còn người đến, bên trong là một mảnh trang nghiêm, Âu Dương minh chủ xuất hiện, nói: “Khách quý đã đến, mọi người quỳ xuống nghênh đón.” Mọi người trầm mặc không lên tiếng, đều quỳ xuống, Trầm Tĩnh Chu không còn cách nào khác, cũng chỉ biết cúi đầu quỳ trên mặt đất, nghĩ thầm,rằng: “Đây là người như thế nào? Kiêu ngạo như vậy.”

Lại qua nửa ngày, giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy Âu Dương minh chủ cũng quỳ gối  trên mặt đất, bên trong nội đường một đoàn người mặc áo trắng mang đai lưng màu đen chậm rãi, tiêu sái xuất hiện. Loại này trang phục, Trầm Tĩnh Chu thật sự là ánh tượng sâu sắc. Hắn quỳ trên mặt đất, lại cảm thấy như đang ngã nhào trên mặt đất, chỉ biết cắn răng chống đỡ. Trong đầu một ý niệm xoay vòng: “Ngay cả lợi hại như Âu Dương minh chủ cũng sợ  ma giáo sao?”

Tiếp theo có hai người xuất hiện, Trầm Tĩnh Chu vừa nhìn thấy, lại cơ hồ là muốn kinh hô thốt lên.

Nguyên lai hai người kia, một người đem mình tiến vào trong Tuyết y cung, Nam Cung Đường chủ, người còn lại là  Du Lăng Phong.

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng, trong lòng mơ mơ hồ hồ đích nghĩ đến: “Du đại ca hắn...... như thế nào lại cùng người cực kỳ đáng sợ Nam Cung Đường chủ đứng chung một chỗ? Đúng rồi, hắn nhất định là biết ta hôm nay đến đây, sợ ta bị người Tuyết y giáo cướp đi, đặc biệt tới cứu ta.” Một mặt nghĩ như thế nhưng cũng biết ý niệm trong đầu hoang đường cỡ nào, chỉ cảm thấy từng đợt tuyệt vọng đánh úp lại, cơ hồ muốn té xỉu.

Lại nghe Âu Dương Khiếu nói: “Khó được Thiên Phong Đường chủ cùng Thiên Vũ Đường chủ đồng thời xuất hiện, thật sự là vinh hạnh. Ta đã báo cho GiangNamcác đại bang hội, đến đây chiêm ngưỡng phong thái của nhị vị Đường chủ.” Nam Cung Đường chủ mỉm cười: “Mười hai vị Đường chủ, hôm nay đến đây hai, nhưng Âu Dương minh chủ, lát sau còn có một vị khách quý muốn đến đây, ngươi phải nghênh đón chính là người này không phải chúng ta.” Âu Dương Khiếu không rõ trong lời nói của Nam Cung Đường chủ có ý gì, nhìn về phía  Du Lăng Phong, Du Lăng Phong cũng trầm mặc không lên tiếng, trên mặt hờ hững không có một chút vui mừng hay giận dữ.

Qua một lúc, chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, có một người đi đến, Trầm Tĩnh Chu hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn, trong tai truyền đến thanh âm của hơn một ngàn người trật tự mà lại ẩn ẩn đựng sợ hãi: “Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ!” Trầm Tĩnh Chu vẫn đang quỳ trên mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, trong óc một trận hỗn loạn sợ hãi nhớ lại: những đêm khó khăn, mặt nạ dữ tợn, màn trướng âm u,..  Trầm Tĩnh Chu hô hấp càng ngày càng dồn dập, miễn cưỡng chống đỡ bản thân không đến nỗi ngã xuống.

Dường như giáo chủ ngồi trên ghế, nhưng không có nghe thấy y nói chuyện, Nam Cung Đường chủ nói: “Âu Dương minh chủ, âm mưu lần này của Phó minh chủ ngươi hoàn toàn không biết thật sao?” Âu Dương Khiếu ứa ra mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất, nói: “Thuộc hạ quả thật không biết rõ sự tình, hắn vẫn ở trong một ngôi làng trên núi, nói muốn thoái ẩn giang hồ, đọc sách qua ngày. Thuộc hạ vẫn tin là thật, ai ngờ hắn giam cầm vị kia công tử kia, âm mưu lấy huyết luyện công, nuôi dưỡng thế lực, thuộc hạ đã mang hắn hành quyết.” Nam Cung Đường chủ còn nói thêm: “Chặt đứt trợ thủ đắc lực của ngươi, tư vị này cũng không dễ chịu.” Âu Dương Khiếu bỗng nhiên dập đầu nói: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ quyết định không dám có nhị tâm, thỉnh giáo chủ yên tâm.”

Chợt nghe một thanh âm thanh nhu nói: “Từ nay về sau vị trí võ lâm minh chủ liền từ trong Tuyết y giáo tìm người đảm nhiệm, Âu Dương minh chủ, ngươi không cần tiếp tục lo lắng nữa.”

Trầm Tĩnh Chu nghe thanh âm này, dường như ngực bị thật mạnh đánh một chùy, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cái người đang ngồi phía trên cao kia.

Giáo chủ đang ngồi cao cao tại thượng ở trên kia đúng là Khúc Thiên Hồng.

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều phát run, đầu gối không thể tiếp tục quỳ nữa, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Khúc Thiên Hồng, nếu có thể, Trầm Tĩnh Chu hy vọng mình chỉ đang nằm mơ.

Nhưng Khúc Thiên Hồng ngồi ở trên kia, giáo chúng mặc áo trắng đeo đai lưng đen đứng ở phía sau, đứng bên cạnh chính là Du Lăng Phong và Nam Cung Đường chủ. Ánh mắt của giáo chủ cùng ánh mắt Khúc Thiên Hồng dường như rất giống nhau, oánh nhuận trong suốt, sâu thẳm không thấy đáy, nhưng rồi lại có chỗ không giống, bởi vì ánh mắt Khúc Thiên Hồng dường như thực ôn nhu, nhưng ánh mắt giáo chủ lại lạnh giống hàn băng, hờ hững tìm không thấy một tia cảm tình. Hắn không mang mặt nạ, so với đeo mặt nạ càng thêm đáng sợ.

Du Lăng Phong luôn mỉm cười khiến cho người ta nhìn thấy liền có cảm giác thân thiết ấm áp, giờ phút này đứng ở bên cạnh y, kính cẩn giống thuộc hạ tối trung tâm.

Mà Nam Cung Đường chủ, vẫn như cũ thần sắc lạnh như băng, dường gương mặt luôn mỉm cười. Đúng ra khi người này không cười, cũng không khiến kẻ khác cảm thấy lạnh lẽo đến vậy. Đây là những người như thế nào, bọn họ cuối cùng là người, hay là ma quỷ?

Trầm Tĩnh Chu đã không biết mình suy nghĩ gì, muốn làm gì, giờ hắn chỉ cảm thấy không khí trong đại đường khiến hắn không thể thở nổi, hắn run rẩy đứng lên, chậm rãi đem diện cụ trên mặt kéo xuống, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Khúc Thiên Hồng cùng Du Lăng Phong, còn có Nam Cung Đường chủ cũng thấy  hắn.

Trầm Tĩnh Chu nhìn không thấy biểu tình trên mặt bọn họ là gì, ý thức của hắn đã hoàn toàn hỗn loạn, hắn không nhìn thấy ai, xoay người nghiêng ngả lảo đảo rangoài, mọi người quỳ gối tạu đại sảnh thượng tất cả đều lộ ra thần sắc sợ hãi kinh ngạc. Nhưng Tuyết y giáo chủ cùng hai vị Đường chủ đều ở trong này, bọn họ không nói gì, ai dám manh động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.