Tuyết Y Công Tử

Chương 9



Khúc Thiên Hồng nói: “Ngươi nói ngươi sẽ không lừa mình dối người, ta cũng sẽ không.” Trầm Tĩnh Chu kinh ngạc nhìn y, còn không có hiểu được ý tứ trong lời nói của y.

Khúc Thiên Hồng nói: ” Thuốc bột lúc trước ngươi ăn vào, là kịch độc trên đời, sau khi ăn vào, đầu tiên là sẽ đau bụng như giảo*, tiếp theo là toàn thân đau đớn không chịu đựng nổi, có thể còn đau tới chết.”

*giảo: vặn, xoắn, khoan

Trầm Tĩnh Chu nói: “Ta cho rằng loại độc này chỉ hữu dụng với những người có võ công  thì cũng chỉ khiến võ công hoàn toàn biến mất, không nghĩ tới nó sẽ tra tấn người ta như vậy.” Khúc Thiên Hồng lắc đầu, cười nói: “Nếu kịch độc như vậy, làm sao có thể đối với người bình thường vô hại chứ, kịch độc này khiến cho ngươi đau đến chết đi sống lại, nếu mạng ngươi lớn không chết, cũng không chắc sẽ chịu được độc tính của xuân dược bên trong.” Trầm Tĩnh Chu nghe đến đó, lại giật mình, mặt lại đỏ.

Khúc Thiên Hồng bỗng nhiên mỉm cười nói: “Phương diện này sở dĩ có độc tính của xuân dược quả thật cùng với việc phế bỏ võ công có quan hệ, có lẽ chỉ riêng với ta nó lại có ích. Tuy chỉ có chút sự tình nhưng không phải ai cũng có thể đoán ra được.*” Trầm Tĩnh Chu dù nghe không hiểu lắm, cũng không muốn hỏi.

*Ta đọc cũng không hiểu lắm, nhưng mún hỏi lại chẳng bít hỏi ai T.T. Ta đoán anh ý nói thế là vì khi TTC trúng xuân dược thì anh ý là người được lợi. He he

Khúc Thiên Hồng nói tiếp: “Nhưng nếu là xuân dược thông thường dược tính cũng chỉ nhất thời, lúc phát tác cũng chỉ làm lòng người mê loạn, qua một lúc sẽ không gặp quá nhiều trở ngại, còn loại độc dược này thì cực kỳ lợi hại, sẽ làm ngươi luôn có khát vọng cùng người hoan hảo, một ngày còn chưa giải độc, loại độc tính này sẽ kéo dài không dứt, nếu không phát tiết đúng lúc, cả người sẽ thần chí không rõ, dần dần điên, chết trong vòng một tháng. Cho dù cùng người hoan hảo, nếu tạm thời trì hoãn, sẽ chết trong vòng một năm là không cần nghi ngờ.” Trầm Tĩnh Chu chỉ nghe xong toàn thân phát run: “Ngươi vì sao vẫn gạt ta?”

Khúc Thiên Hồng cầm tay hắn, nói: “Ta sợ ngươi lo lắng sợ hãi, bởi vì loại độc này là không thể giải.” Trầm Tĩnh Chu ngồi ở chỗ kia, không biết nói gì cho phải.

Khúc Thiên Hồng còn nói thêm: “Không phải sợ, ngươi còn nhớ rõ viên đan dược màu đỏ? Đó là thần dược của Tuyết y giáo, thiên tâm hoàn hồn đan, không cần biết độc dược như thế nào, cũng có thể bảo toàn ba năm sinh mệnh. Ngươi không bị tra tấn đau đớn đến chết cũng là nhờ dược lực của loại dược này. Còn có, ta đã cho Lăng Phong đi tìm chỗ ở của thiên hạ đệ nhất danh y, có lẽ có thể cứu ngươi.”

Trầm Tĩnh Chu nói: “Vậy lúc trước vì sao ngươi nói viên đan dược màu đỏ kia là độc dược?” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói: “Vì ta cho là ngươi hận ta.” Trầm Tĩnh Chu ngẩn ra, Khúc Thiên Hồng nói: “Lúc ấy ngươi một lòng muốn chết, ta sợ ngươi nhất thời nghĩ quẩn, mà ta biết, nếu một người trong lòng tràn đầy hận ý với người khác sẽ không đi tìm cái chết. Hắn sẽ càng muốn sống sót.”

Trầm Tĩnh Chu nghe được ngây người, nghĩ thầm nếu Khúc Thiên Hồng lúc trước nói thẳng mình trúng độc, lại có độc tính cổ quái như thế, mình nhất định sẽ không tin.

Khúc Thiên Hồng lại hỏi: “Độc dược này ngươi lấy ở đâu?” Trầm Tĩnh Chu đem tình cảnh ngày đó ra nói, Khúc Thiên Hồng lại hỏi  hắn tướng mạo lão giả kia, rồi trầm ngâm không nói. Qua một lúc, dường như có chút đăm chiêu nói: “Người này võ công rất tốt a. Cư nhiên có thể tránh thoát tai mắt xung quanh nơi này.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, vẫn như cũ không quá hiểu được.

Một lúc sau Khúc Thiên Hồng còn nói thêm: “Lăng Phong ngày hôm qua trở về, báo cho ta chỗ ở của thần y, ta hôm nay đến đây chính là vì muốn cùng ngươi nói chuyện này.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời y nói, kinh ngạc không nói gì, qua nửa ngày, mới nghe hiểu được ý tứ trong lời y nói: “Ngươi là một người đứng đầu một giáo phái, chẳng lẽ còn cùng với ta ở bên ngoài đi tìm thầy thuốc?” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Chỉ cần có hy vọng, ta sẽ cố gắng hết sức.” Trầm Tĩnh Chu bỗng nhiên lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, nói: “Vẫn là không cần đâu, ta một lòng muốn hại ngươi, là ta tự làm tự chịu.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Ngươi muốn hại ta? Thật sự là không biết lượng sức a.” Trầm Tĩnh Chu thấy hắn thần sắc tuyệt không tức giận, đem việc mình hại hắn nhẹ nhàng nói một câu rồi bỏ qua, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, nhưng vẫn như cũ đối với việc y dẫn hắn đi chữa bệnh không mấy tình nguyện.

Khúc Thiên Hồng nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta ngày mai sẽ xuất môn.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Nhanh như vậy? Còn có, chỉ hai người chúng ta?” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Khó có thể nào là ngươi muốn giống hoàng đế đi tuần nhỉ?” Trầm Tĩnh Chu vội vàng lắc đầu nói: “Không, không phải cái ý tứ kia.” Nguyên lai hắn nghĩ cùng với Khúc Thiên Hồng hai người ở bên ngoài hành tẩu, trong lòng liền bất ổn. Ở sâu trong nội tâm, vẫn là hy vọng hắn có thể thả mình về.

Khúc Thiên Hồng kéo chiếc chăn mỏng, giúp Trầm Tĩnh Chu nằm xuống, nói: “Nghe lời hảo hảo nghỉ ngơi, ta đêm nay còn có việc, sáng mai chúng ta đi. Sớm một giải độc một chút, ngươi liền ít thống khổ một ít.” Nói xong lại liếc mắt nhìn Trầm Tĩnh Chu một cái, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Trầm Tĩnh Chu thấy hắn đã đi ra ngoài, đành nằm xuống.

Đêm nay Trầm Tĩnh Chu như thế nào cũng không ngủ được, thức đến khi sắc trời gần sáng, đơn giản rời giường mặc quần áo.

Mở cửa chỉ thấy Khúc Thiên Hồng đã đứng ở ngoài hành lang, ngoài hành lang đinh hoa vũ tế, thủy thụ phong nhàn*, Trầm Tĩnh Chu thấy Khúc Thiên Hồng mặc áo trắng, mơ hồ có chút hoa văn màu tím, càng nổi bật thanh tư thanh nhã của y, cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngây người ngẩn ngơ, qua một trận mới nói nói: “Ngươi dậy thật là tốt sớm.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói: “Ta tối hôm qua không ngủ, sự tình nhiều lắm, chi bằng làm một lần cho xong.”

* đinh hoa vũ tế, thủy thụ phong nhàn: ặc thôi thì cứ hiểu là cánh hoa mỏng manh rơi như mưa xuống đất tạo thành từng lớp từng lớp, cây xanh, gió nhẹ

Trầm Tĩnh Chu rất kinh ngạc: “Ngươi một đêm không ngủ, sáng sớm lại ở chỗ này chờ ta dậy?” Khúc Thiên Hồng cười không đáp, chỉ nói: “Bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị hảo, xin đợi Trầm công tử đại giá.” rồi đưa tay cầm lấy  tay hắn, cũng không quản Trầm Tĩnh Chu hơi hơi kháng cự, kéo lên xe ngựa.

Trầm Tĩnh Chu cùng Khúc Thiên Hồng ngồi ở trong xe ngựa, Trầm Tĩnh Chu cũng không biết là đang đi hướng nào, Khúc Thiên Hồng không nói, hắn cũng không muốn hỏi.

Hai người ban ngày ngồi bên trong xe ngựa, ban đêm liền ở khách *** dừng chân, lúc Trầm Tĩnh Chu độc phát, Khúc Thiên Hồng cũng sẽ cùng hắn đồng giường thân thiết một đêm, sang ban ngày liền tuyệt không nhắc tới việc buổi tối.Trầm Tĩnh Chu thường tự xấu hổ, thấy Khúc Thiên Hồng điềm nhiên như không, lúc này mới tự tại một chút. Hắn lần nào cũng bối rối như thế, nếu không cùng Khúc Thiên Hồng thân mật, bản thân sẽ toàn thân khô nóng, tư vị so với xuống địa ngục thật sự không có gì khác nhau, nếu cùng y đồng giường, mình lại cảm thấy khuất nhục vạn phần. Nhưng lúc độc phát, thần chí không rõ, chỉ thầm nghĩ làm cho Khúc Thiên Hồng ôm lấy mình, cùng mình thân thiết. Cũng may Khúc Thiên Hồng đối hắn thật là ôn nhu, có khi Khúc Thiên Hồng đã ngủ, Trầm Tĩnh Chu cũng cố gắng nhẫn nhịn lăn qua lộn lại, lúc này Khúc Thiên Hồng đành phải rời giường đến bên giường Trầm Tĩnh Chu cùng hắn qua đêm. Trầm Tĩnh Chu nói lời cảm tạ cũng không phải, cự tuyệt cũng không phải, chỉ phải mỗi lần đều trầm mặc không lên tiếng. Ở sâu trong nội tâm, hắn đối với Khúc Thiên Hồng vẫn có hận ý. Cho dù hắn không còn nghĩ tới những khuất nhục đã phải chịu đựng, nhưng chỉ cần ngẫm lại, y là ma giáo giáo chủ, kẻ mà người trong giang hồ chỉ cần nghe tới là khiếp sợ, hắn sẽ không nguyện ý cùng y nói chuyện thân cận. Hắn là người cực kỳ thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì, đều thể hiện trên mặt, bởi vậy mỗi lời nói, cử động trong lúc đó đối với Khúc Thiên Hồng đều có chút kháng cự.

Đêm nay hắn lại cùng Khúc Thiên Hồng ngủ chung, hai người mây mưa  một canh giờ, sau Trầm Tĩnh Chu toàn thân bủn rủn, động cũng không động được, Khúc Thiên Hồng giúp hắn mặc quần áo, khoác nhất kiện quần áo trở lại giường mình. Còn một mình Trầm Tĩnh Chu nằm trên giường bỗng nhiên cảm thấy được băng lãnh, vô vị. Trong lòng là phiền muộn, là mất mát, lần đầu tiên hy vọng y cùng mình nói chuyện, tiếc rằng lúc này Khúc Thiên Hồng đang nằm trên một chiếc giường khác đưa lưng về phía hắn.

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phiền muộn.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hai người lại muốn gấp rút lên đường, trong lòng Trầm Tĩnh Chu có một cỗ lửa giận vô danh, bản thân cũng không biết vì ai sinh khí. Ngồi bên trong xe ngựa, không nói một lời, Khúc Thiên Hồng cũng không nói gì. Một lúc sau, Khúc Thiên Hồng rốt cục mở miệng nói: “Ngươi hiện tại còn thoải mái?” Trầm Tĩnh Chu lạnh lùng nói: “Không cần ngươi quản.” Khúc Thiên Hồng nghe hắn nói như vậy, cũng không nói nữa.

Giữa trưa, hai người ở khách *** nghỉ ngơi, hầu phòng đưa lên đồ ăn *** mỹ, thanh đạm đều được làm *** tế, lịch sự, tao nhã. Hai người ngày thường đều ăn không nhiều lắm, hơn nữa Khúc Thiên Hồng ăn rất ít, lúc này hắn cũng chỉ ăn một chút đồ vật này nọ, liền dừng lại không ăn.

Trầm Tĩnh Chu trong lòng buồn bực, vẫn không nhúc nhích ngồi một chỗ, Khúc Thiên Hồng nói: “Có phải ăn không ngon? Đổi món khác đi.” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu nói: “Không muốn ăn.” Khúc Thiên Hồng thấy hắn thần sắc băng lãnh, thở dài nói: “Ta thật sự không rõ ngươi vì sao suốt ngày mang cái mặt nổi giận đùng đùng. Có phải nhìn thấy ta sẽ sinh khí?” Trầm Tĩnh Chu bị y nói trúng tâm sự, có chút xấu hổ, nói: “Ta vì sao phải giận dữ với ngươi? Rõ ràng là ngươi tự mình đa tâm.” Suy nghĩ một chút thấy mình quả thật sinh khí với Khúc Thiên Hồng, cũng không biết nguyên do của nộ hoả vô danh này. Khúc Thiên Hồng đi đến bên người Trầm Tĩnh Chu trêu tức nói: “Có phải muốn ta uy mới ăn?” Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt, thật sự không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, vội vàng nói: “Ta có tay.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói: “Vẫn là để ta uy ngươi a. Ngươi giận ta, cũng không cần gây khó dễ bản thân như vậy.” Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như vậy, trong lòng một thanh âm nói: “Không phải như vậy......” Rồi lại không biết phản bác như thế nào. Mắt thấy Khúc Thiên Hồng nhìn mình, trên mặt còn có chút tươi cười, ánh mắt vẫn cực kỳ động lòng người như vậy, chỉ cảm thấy không riêng mình hắn mà sợ là thiên hạ bất luận kẻ nào cũng không kháng cự được. Tâm thần hắn bất định, tùy Khúc Thiên Hồng chậm rãi uy  hai khẩu, lúc này mới phục hồi *** thần, mặt đỏ đến tột đỉnh, đành đoạt lại đây, không để y tiếp tục uy nữa, lửa giận trong lòng không biết vì sao cũng biến mất.

Lúc này hầu phòng đưa lên nước ấm, Trầm Tĩnh Chu do dự một chút, cũng không đứng dậy. Khúc Thiên Hồng đối hầu phòng nói: ” Phòng cách vách ta cũng đã bao hạ, thỉnh ngươi đem thủy bàn* tới đó.” Người nọ đáp ứng một tiếng rồi đi xuống thực hiện. Trầm Tĩnh Chu trong lòng cảm kích, biết y là mình xấu hổ khi cởi áo tắm rửa trước mặt y mới phân phó như vậy. Tuy rằng bề ngoài lúc hai người trụ lại khách ***, Khúc Thiên Hồng vẫn phân phó như vậy, nhưng tắm rửa mỗi đêm, lần nào cũng đều phiền toái như vậy vẫn cảm thấy được có chút áy náy,  vừa nghĩ như vậy hắn liền quyết định, về sau ở trước mặt y cởi áo tắm rửa nhưng chỉ mới nghĩ như vậy, mặt lại có chút nóng.

* thuỷ bàn: không biết là gì???

Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, thời tiết dần dần rét lạnh, hai người ở chung, vẫn là quả ngôn thiểu ngữ, có khi tình cờ nói chuyện, chưa nói được vài câu, Trầm Tĩnh Chu liền nhịn không được nói lời châm chọc, Khúc Thiên Hồng cũng không cùng hắn đối chọi. Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy Khúc Thiên Hồng mặc dù không lạnh mạc, lại luôn có dáng vẻ không thể tiếp cận, tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà bản thân trong lòng vẫn còn hận ý, không đến vạn bất đắc dĩ, cũng quyết không cùng Khúc Thiên Hồng nói chuyện. Hai người ngày ngày ngồi bên trong xe ngựa, buổi tối liền ở khách *** dừng chân, xa phu thân thủ mạnh mẽ, nhưng cũng không mở miệng, buổi tối cũng ngủ nơi khác. Lúc đầu Trầm Tĩnh Chu còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, lâu ngày tập mãi cũng thành quen.

Đêm nay hai người lại dừng chân trong khách ***, nơi đây đã cách Giang Nam khá xa, ngay cả cái lạnh cũng hơn xa vùng Giang Nam, tuyết lớn khắp trời như lông ngỗng, ngày qua ngày rơi mãi không ngừng, người ở cũng từ từ trở nên thưa thớt.

Trầm Tĩnh Chu mắt thấy ngoài cửa sổ đại tuyết bay tán loạn, trong phòng tuy có chậu than, vẫn cực kỳ rét lạnh. Hắn trời sanh tính sợ lạnh, khó có thể ngủ say, lại không muốn nói với Khúc Thiên Hồng, trong lòng chính là kêu khổ. Vừa quay đầu thấy Khúc Thiên Hồng đã ngủ say, lúc này lặng lẽ ngồi dậy, hai tay tạo thành chữ thập cầu nguyện trời mau mau ấm áp, lúc này mới nằm xuống.

Chợt nghe Khúc Thiên Hồng nói: “Ngươi rất lạnh sao? Lại đây cùng ta ngủ.” Trầm Tĩnh Chu nghe y nói “cùng nhau ngủ”, mặt đỏ lên, do dự. Khúc Thiên Hồng cười nói: “Sẽ không làm gì ngươi đâu. Ngươi yên tâm.” Trầm Tĩnh Chu lấy hết dũng khí từ trong chăn của mình chui ra, chỉ cảm thấy trên người lạnh buốt, chạy nhanh chui vào chăn của Khúc Thiên Hồng, nằm xuống.

Vừa nằm xuống, đã cảm thấy một cỗ tức khi ấm áp vây quanh mình, Khúc Thiên Hồng đưa tay ôm chặt  hắn, Trầm Tĩnh Chu đánh bạo, cũng quay lại ôm lấy Khúc Thiên Hồng, càng cảm thấy ấm áp thoải mái. Ngoài  cửa sổ tuyết vẫn đang rơi trong im lặng, tiếng gió vẫn gào thét từng cơn, trên cửa sổ bóng cây lay động, tiếp theo một nhánh cây bị gió bẻ gẫy kêu lên răng rắc. Trầm Tĩnh Chu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một hồi, lại cảm thấy hai chân bị đông lạnh của mình hình như ấm lại một chút. Thật sự thoải mái. Tâm tính trẻ con muốn chơi đùa trỗi dậy, thật cẩn thận đem đôi tay đông cứng lặng lẽ hướng phía trong quần áo Khúc Thiên Hồng nhét vào, Khúc Thiên Hồng chưa mảy may phát hiện, Trầm Tĩnh Chu trong lòng cười trộm, mạnh một chút đưa tay đặt phía trên ngực Khúc Thiên Hồng. Quả nhiên, Khúc Thiên Hồng kinh hô một tiếng, nói: “Đây là cái đồ vật gì? Giống như móng heo vậy, lạnh như băng. Ngươi nói thực cho ta biết, ngươi hôm nay có phải ăn cái móng heo gì đó, chừa lại chút xương cốt vừa lãnh vừa cứng, hiện tại lấy đến hại ta?” Trầm Tĩnh Chu nhẫn cười đưa tay rút về, Khúc Thiên Hồng cười nói: “Móng heo để ở nơi đó, làm nóng lên rồi nhắm rượu cũng tốt.” Trầm Tĩnh Chu lại nhịn không được ý cười, liền bắt tay đặt ở nơi đó, mặc dù cảm thấy ấm áp thoải mái, nhưng tay mình tiếp xúc với khuôn ngực trần trụi của Khúc Thiên Hồng, không khỏi sinh ra cảm giác khác thường.

Hắn đã quen biết Khúc Thiên Hồng một thời gian, lúc này nghe y cùng mình trêu đùa, không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng. Cũng hiểu được rằng đã có chút thay đổi, giáo chủ mang mặt nạ làm cho hắn cảm thấy âm trầm đáng sợ, Khúc Thiên Hồng không mang theo mặt nạ làm cho hắn thoáng như nhìn thấy thế ngoại cao nhân, mà hai loại người này đều không thể ngủ cùng một chỗ với mình như cái người đang nằm bên cạnh này được, nhưng rõ ràng đó là cùng một người a, Trầm Tĩnh Chu suy nghĩ một trận, nhịn không được thở dài.

Tuyết rơi ngày một nhiều, Trầm Tĩnh Chu thường xuyên cảm thấy lạnh, không biết như thế nào cho phải, Khúc Thiên Hồng liền thường thường ôm lấy hắn, buổi tối cũng cùng giường mà ngủ, luôn luôn thân thiết. Mặc dù trong lúc đó hai người nói chuyện cũng không thân thiết, nhưng cả ngày dính cùng một chỗ, Trầm Tĩnh Chu ngược lại cảm thấy được tâm tình của mình so với trước đây tốt lên rất nhiều. Hắn cũng không nghĩ ra nguyên nhân tại sao. Nhưng đôi khi nghĩ tới loại độc dược thần bí đáng sợ này, vẫn khiến tâm tồn sợ hãi.

Đêm nay hắn ngủ trong ***g ngực Khúc Thiên Hồng, Khúc Thiên Hồng đã ngủ, Trầm Tĩnh Chu lại có tâm sự, không ngủ được. Hắn rốt cuộc còn chưa đến hai mươi tuổi, lúc này nghĩ đến bản thân không thể cùng cha mẹ gặp lại, lại không biết là đi phương nào, cũng không biết chính mình đến tột cùng còn có thể sống bao nhiêu ngày nữa, đủ loại sự tình, đều dâng lên  trong lòng.

Khúc Thiên Hồng bỗng nhiên đưa tay ôm chặt hắn, nói: “Làm sao vậy? Có phải không thoải mái?” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu không nói, đáy lòng lại có chút áy náy. Mình hơi có động tĩnh y liền tỉnh lại, lo lắng cho mình có hay không không thoải mái, y là người đứng đầu một giáo phái, ở trước mặt Trầm Tĩnh Chu, cũng không vênh mặt hất hàm sai khiến. Tuy rằng trong lời nói cũng không có chút nhiệt tình nào, nhưng Trầm Tĩnh Chu cũng không thể làm như không thấy, đổi lại nếu mình phải đối xử với Khúc Thiên Hồng thực nhiệt tình, mình cũng không thể làm được.

Trầm Tĩnh Chu thấy Khúc Thiên Hồng lại bị mình đánh thức, vội vã nói: “Ta không sao.” Khúc Thiên Hồng bỗng nhiên hôn Trầm Tĩnh Chu một chút, nhẹ giọng nói: “Ngươi còn nhớ rõ ta nói gì không? Ta nói rồi, chỉ cần có ta đây sẽ không cho ngươi chết. Cho dù trời sập, cũng có ta đây.” Trầm Tĩnh Chu thấy y bỗng nhiên nói như vậy, cảm thấy một tia lay động kỳ diệu, ấm áp xuất hiện, trên mặt từng trận nóng lên, đánh bạo ở ngoài miệng Khúc Thiên Hồng hôn một chút. Khúc Thiên Hồng đem Trầm Tĩnh Chu ôm chặt, hai người cùng nhau dây dưa, đều cảm thấy được tình ý kéo dài, loại cảm giác kỳ dị này từ trước cũng chưa từng có. Trong đêm yên tĩnh, đều nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Sáng sớm hôm sau, Trầm Tĩnh Chu chậm rãi hồi tưởng lại, không khỏi thẹn thùng, hận không thể tìm ra cái kẽ nào mà chui xuống, lại đối bản thân có chút cáu giận, hoàn hảo Khúc Thiên Hồng cũng không có nhắc tới chuyện Trầm Tĩnh Chu chủ động hôn hắn, Trầm Tĩnh Chu từ từ cũng trở lại như cũ, nhưng mỗi khi hắn bị ôm, không tự chủ được tim đập nhanh.

Hôm nay hai người xuống xe ngựa, chỉ thấy phía trước không còn đường bộ, mà là biển rộng mênh mông, sóng hết ngọn này tới ngọn khác thi nhau vỗ bờ. Trầm Tĩnh Chu từ nhỏ sống gần sông, nhưng chưa từng nhìn thấy biển, không khỏi sợ hãi than một tiếng. Khi nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền lớn đậu trên mặt nước ở cách đó không xa.

Khúc Thiên Hồng dặn dò xa phu vài câu, xa phu vốn cũng là một giáo chúng của Tuyết y giáo võ công rất cao, vẫn luôn trầm mặc ít nói, giờ phút này cũng không nhiều lời, nhảy lên xe ngựa tuyệt trần mà đi.

Thuyền lớn chậm rãi tiến lại gần, những người chèo thuyền đều còn trẻ. Trên người mặc đều là giáo phục của Tuyết y giáo. Khúc Thiên Hồng nhìn thấy Trầm Tĩnh Chu, mỉm cười nói: “Mời Trầm công tử du ngoạn trên biển một lần.” Nói xong kéo tay hắn lên thuyền.

Trầm Tĩnh Chu nhịn không được hỏi: “Đây là đi nơi nào?” Khúc Thiên Hồng nói: “Dĩ nhiên là đi Tiên sơn, sau đó mặc ngươi ở nơi, cho ngươi chết tha hương tha hương, đại gia ta cũng được thanh tịnh.” Trầm Tĩnh Chu nghe vậy giận dữ, mặt đỏ lên, Khúc Thiên Hồng thấy mình đùa hơi quá, vội vã nói: “Đây là chỗ ở của thiên hạ đệ nhất danh y, hắn ở trên biển bên trong Tiên sơn, ngồi thuyền không bao lâu sẽ tới, nhưng điều này chỉ có vài người biết mà thôi.” Lúc đầu Trầm Tĩnh Chu nghe hắn như vậy nói, trong lòng kỳ thật cũng biết hắn là đang nói chơi, không biết vì sao vẫn là tức giận đến phát run.

Sau một vài canh giờ, thuyền tiến lại gần bờ, phóng mắt nhìn, Trầm Tĩnh Chu lại rất ngạc nhiên.

Nguyên lai phía trước là một núi nguy nga, cực kỳ hiểm trở, giống như đao chém, gọt dũa, càng kì là không có một cái sơn đạo nào giúp người ta đi lại. Trên núi là tuyết đọng ngàn năm, tuyết đọng phản quang chiếu đến chói loá khiến mắt người không mở ra được, dưới chân núi chỉ đơn độc một túp lều tranh, sân trước là một gốc hoa mai, trên đóa hoa cũng tràn đầy tuyết đọng. Trầm Tĩnh Chu thầm nghĩ: “Hay là đây là ngàn diệp thúy mai? Thật sự là khó gặp.”

Một trận gió thổi qua, Trầm Tĩnh Chu lãnh tới phát run, Khúc Thiên Hồng liền đưa hắn ôm vào trong ngực, nói: “Nhẫn một chút. Sẽ không lâu lắm.”

Chợt thấy một lão nhân lưng còng, sức yếu đang gánh củi đi tới, Khúc Thiên Hồng đi về phía trước, chắp tay hỏi: “Xin hỏi vị lão bá, người có biết chỗ ở của thiên hạ đệ nhất danh y ở đâu không?”

Lão nhân ngẩng đầu lên, run run rẩy rẩy nói: “Hai vị thật sự không tồi, có thể tìm tới nơi này, vị thiên hạ đệ nhất danh y này ở trên đỉnh Tuyết sơn. Y tính tình cổ quái, từ trước đến nay chỉ chữa trị cho người hữu duyên, nhưng vách núi Tuyết sơn dựng đứng, có đi lên được hay không cũng phải xem vận khí!”

Khúc Thiên Hồng nói  tạ ơn, quay sang Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi nhẫn một chút, ta ôm ngươi đi lên, nếu không thoải mái ngươi nói với ta.” Lập tức đem quần áo Trầm Tĩnh Chu quấn chặt lại, bế ngang người hắn.

Trầm Tĩnh Chu lại nói: “Ngươi thả ta xuống, ngươi cũng không cần đi lên đó.”

Khúc Thiên Hồng ngẩn ra, hỏi: “Vì cái gì?”

Trầm Tĩnh Chu cười khổ nói: “Ta biết võ công ngươi tốt lắm, nhưng núi này cao ngàn thước, vạn nhất có cái sơ xuất, ngươi không cần mất mạng vì ta.”

Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói: “Nhưng một ngọn núi cũng không làm khó được ta.” cũng không tiếp tục nhiều lời, bế Trầm Tĩnh Chu đi về phía chân núi.

Y hít nhẹ một hơi, hai chân nhảy lên, nhẹ nhàng khéo léo đứng trên một khối sơn thạch, rồi phi thân lên giống như kinh hồng. Tuy rằng trong ngực y còn bế thêm một người nhưng vẫn như cũ nhẹ nhàng, bay bổng nhìn không phải cố gắng chút nào. Chỉ một lát hai người đã ở trên sườn núi, Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét từng trận lướt qua, cực kỳ rét lạnh, mà Khúc Thiên Hồng mặc dù đang ôm mình, lại đi trên Tuyết sơn hiểm trở như đi trên đất bằng, quả nhiên là võ công cao đến không thể tưởng tượng.

Trong lòng đang sợ hãi than không thôi, chợt nghe Khúc Thiên Hồng mở miệng hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Trầm Tĩnh Chu trăm triệu không thể tưởng được tại thời điểm này y còn có thể mở miệng nói chuyện, vội vã nói: “Ta không sao, ngươi không cần vì ta mà phân tâm.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Ta nói rồi, Tuyết sơn như thế này không làm khó được ta.” Trong lúc nói chuyện đã tiến thêm mấy trăm thước.

Không bao lâu đã lên tới đỉnh, thân hình Khúc Thiên Hồng phóng lên, mũi chân điểm trên khối cự thạch nhô ra ở phía trên, mượn chút lực ôm Trầm Tĩnh Chu thêm vững vàng đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn lên, một viên tùng thật lớn, một phần lẫn vào trong mây.

Chỉ thấy trước mắt một lão giả đang đứng, hạc phát đồng nhan*, trong tay là một thanh cổ kiếm, tay vuốt râu dài, cười nói: “Tuyết y giáo giáo chủ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

* phát đồng nhan: theo QT: già những vẫn tráng kiện

Khúc Thiên Hồng khom người một chút, xem như hoàn lễ, mỉm cười nói câu: “Tiền bối quá khen.” nhưng không buông Trầm Tĩnh Chu.

Trầm Tĩnh Chu nhìn kia lão giả, thầm nghĩ: “Đó là thiên hạ đệ nhất thần y sao? Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Khúc Thiên Hồng là Tuyết y giáo giáo chủ, quả là rất giỏi.” Một bên nghĩ loạn, một bên kinh ngạc vì sao Khúc Thiên Hồng còn ôm mình.

Lão giả cười nói: “Lão hủ thật vất vả thỉnh được Tuyết y giáo giáo chủ đại giá, coi như là lão hủ vẫn còn chút mặt mũi, bất quá lại nói tiếp, vị công tử trong ngực giáo chủ này thể diện cũng thật lớn, giáo chủ vì sao còn chưa buông hắn xuống?”

Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Trên đỉnh núi lạnh lẽo, hắn lại không có võ công, nếu thoát ly khỏi ta chỉ sợ sẽ lập tức bị tổn thương do giá rét.” Lão giả ha hả cười, Trầm Tĩnh Chu trong lòng có chút ngượng ngùng.

Lão giả nói: “Giang hồ đồn đãi, giáo chủ Tuyết y giáo võ công thâm sâu khó lường, Khúc giáo chủ võ công độc bộ thiên hạ*, so với Long giáo chủ năm đó chỉ hơn không kém. Không biết lão hủ tuổi già, còn có duyến được nhìn thấy tuyệt thế thần công của giáo chủ đích hay không?”

* độc bộ thiên hạ: Hư, nó tương tự như đệ nhất thiên hạ á

Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Trong chốn giang hồ nghe nhầm đồn bậy, dĩ nhiên không phải thực.” Lão giả hai mắt khẽ đảo, trong mắt *** quang bắn ra bốn phía, âm u nói: “Nếu lão hủ nhất định phải xem?”

Khúc Thiên Hồng lại khom người một chút, nói: “Tại hạ cúng kính không bằng tuân mệnh, tự nhiên phụng bồi.”

Trong tay lão giả cầm một thanh cổ kiếm, nói: “Không biết Khúc giáo chủ bình thường quen dùng binh khí gì?”

Khúc Thiên Hồng cười nói: “Cuộc đời ta chưa từng dùng đao kiếm.”

Hàng lông mày của lão giả lại trở thành một hàng thẳng, nói: ” Chẳng lẽ giáo chủ không nhận được chuôi kiếm này của ta sao?”

Khúc Thiên Hồng nói: “Thượng cổ thần khí, trảm long kiếm.”

Lão giả ha ha cười nói: “Đã như thế, giáo chủ tay không cùng ta tỷ thí, liền khiến lão hủ thành kẻ không đáng giá một đồng.”

Khúc Thiên Hồng tuỳ tiện bẻ một nhánh cây, cười nói: “Tại hạ không dám tự phụ*. Nhưng vị Trầm công tử cũng không thể thả hắn xuống. Tiền bối thứ lỗi.”

*Chỗ này QT dịch là “thác đại”, mà ta thì không hiểu nên đành chém bừa

Lão giả nặng nề nở một nụ cười, giơ kiếm tề mi*, sắc mặt dần chuyển sang ngưng trọng.

* tề mi: ngang mi

Khúc Thiên Hồng vẫn mang gương mặt mỉm cười, đối Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi nếu không thoải mái liền nói cùng ta.”

Trầm Tĩnh Chu vội la lên: “Ngươi đừng luôn hỏi cái câu này, ta một chút khó chịu cũng không có, chính là ngươi tự lo lắng cho mình đi.” Nói xong câu này đỏ bừng cả mặt, từ khi cùng Khúc Thiên Hồng quen biết, đây là lần đầu bản thân biểu lộ tâm ý, rồi lại cảm thấy được thẹn thùng. Khúc Thiên Hồng nhìn hắn cười, lại ôm hắn chặt hơn một chút.

Hai người ở chỗ này nhàn nhã nói chuyện, lão giả cũng không dám phân tâm, căn bản chưa từng lưu ý bọn họ nói cái gì. Hắn đưa trường kiếm từ trái sang phải tạo thành một vòng tròn, chỉ nghe được ẩn ẩn tiếng sấm nổ mạnh, Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy gương mặt dường như bị kiếm khí kia tước cát*, khó chịu cực kỳ.

*tước cát: “tước” đoạt, vót, gọt, “cát” chia cắt, tách rời

Khúc Thiên Hồng một tay cầm nhánh cây, một tay ôm Trầm Tĩnh Chu, đối với kiếm khí mạnh mẽ phát ra từ cổ kiếm coi như không, mắt thấy kiếm khí đã đem hai người vây lại, Khúc Thiên Hồng đột nhiên nhảy lên cao, nhánh cây trong tay vươn ra, tình cờ mượn lực của cây tùng phía trên, không bao lâu cả hai đã ở trên cây, kiếm khí nhất thời không tới gần hai người được.

Lão giả có chút chau mày, thân hình đứng thẳng lên, vũ động trường kiếm, theo sát phía trên. Y đoán khinh công Khúc Thiên Hồng dù có giỏi đến đâu nhưng trong tay còn ôm thêm một người, vô luận như thế nào cũng chịu ảnh hưởng lớn. Nhìn thấy thân hình Khúc Thiên Hồng dịch chuyển vô cùng uyển chuyển, lão giả cũng không dám xao nhãng, chỉ dám liếc mắt trộm xem cảm thấy thân pháp Khúc Thiên Hồng nhẹ nhàng cực kỳ, giống như niêm hoa mỉm cười, đẹp đẽ thanh lịch, xem mãi không chán.

Lão như vậy ngốc đến ngẩn ngơ, kiếm pháp trong tay không khỏi chậm lại, nhưng cũng không dám phân thần, tất cả lực đạo, đều dồn trên tay cầm kiếm. Lão đoán rằng, dù cho mấy cao thủ hợp lực, cũng không có khả năng khiến kiếm lay động nửa phần, thấy nhánh cây của Khúc Thiên Hồng đưa ra, ở trên mũi kiếm của lão nhẹ nhàng chạm tới, lão giả nhất thời cảm thấy được hổ khẩu đại chấn*, trong ***g ngực khí huyết sôi trào, trường kiếm đắn đo không xong, rời tay mà ra.

* hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ, đại chấn: rung động mạnh

Trường kiếm chịu hai lực ngược nhau, mất đi khống chế, liền hướng chân núi rơi xuống. Khúc Thiên Hồng phi thân xuống, mũi chân chạm vào chuôi kiếm, đá bay lên trời, một tay đem cổ kiếm cung kính đưa cho lão giả kia, mỉm cười nói: “Đa tạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.