[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 1



Khi Atlas đến thị trấn Forks thì đã là giữa trưa, cậu mê mang nhìn xung quanh, nhưng mà nhìn như thế nào cũng không thấy được người bạn đẹp trai mà cậu quen ở trên mạng đâu. Mệt mỏi thả vali xuống kéo tới gốc cây bên đường để đề phòng bị mưa xối cho ướt nhẹp. Tuy trời không mưa to, nhưng mà cậu không biết ở chỗ này cách nhà người bạn trên mạng kia bao xa!

“Hay là anh ta bận đi hẹn hò rồi? Mình biết mấy anh chàng trong thời kì trưởng  thành hay tâm huyết dâng trào quá mà.” Atlas kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, co ro ngồi dưới gốc cây.

Hiển nhiên, cậu đã đánh giá thấp cơn mưa dầm tại thị trấn nhỏ này rồi, nhiệt độ hạ thấp nhanh hơn là ở các thành phố lớn khiến cho cậu cảm thấy hơi lạnh.

Trên cây có hai chú chim đang ríu ra ríu rít, nhưng mà những tiếng chiếp chiếp đi vào trong tai Atlas thì lại biến thành:

【 A honey, lại có một tên ngốc bị bỏ rơi ngồi dưới sân nhỏ nhà chúng ta. Thấy mà ghét! 】

Mi mới bị vứt bỏ! Ta đây đang đợi người!

Atlas liếc mắt, không để ý tới mấy con chim bà tám miệng rộng kia nữa.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã quen nhịn đi mấy tình huống như thế này rồi. Thật ra bất cứ ai cũng đều hiểu được, nếu như bản thân mình từ nhỏ đã nghe hiểu tiếng chim thì sẽ biết nếu không muốn bị rơi phân chim vào đầu thì việc luyện khả năng nhẫn nhịn quan t rọng đến thế nào.

【 A honey, đừng lắc bộ lông mềm mại sáng bóng của em nữa, coi chừng bị những tên loài người hèn mọn bỉ ổi rình coi thân thể xinh đẹp của em. 】

Nếu như con chim đó mà là người, Atlas dám cam đoan tên này nhất định là một ca sĩ rất nổi tiếng, chỉ cần dựa vào cái câu cuối ngâm nga khiến cho người ta nổi da gà kia.

【 Thấy ghét! Đừng có nói trắng ra như vậy! 】 Chú chim kia đập đập cánh tỏ vẻ đang thẹn thùng.

【 A honey, em biết thành thật là ưu điểm của anh mà, bằng không lúc trước anh làm sao mà đoạt được em từ trong tay tên lưu manh đáng  ghét kia chứ?. 】 Chú chim ca sĩ kia lại tiếp tục ngâm nga, hơn nữa không ngừng gọi tới gọi lui.

Thì thầm —— thì thầm ——

Atlas sờ sờ da gà đã mọc đầy trên cánh tay, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên thì thấy có hai con quạ đen kia đang ở sát bên cạnh nhau không coi ai ra gì mà anh anh em em, mổ mổ đụng đụng, giúp nhau chải vuốt lông vũ. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì chúng nó cho tới bây giờ chưa từng gặp được ai nghe hiểu được ngôn ngữ của chúng nó a.

Atlas lén lút lau mồ hôi.

Chú chim béo hơn một chút ngừng lại động tác cọ cọ vào bạn tình của mình, quạ quạ hai tiếng lẩm bẩm, nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ hồ nghi: 【 Honey, anh có thấy hình như anh chàng đẹp trai ở dưới kia đang nghe lén hai chúng ta nói chuyện không? 】

Chú chim kia cúi xuống, dùng đôi mắt đen tròn xoe nhìn Atlas một cái, đột nhiên nghiêng đầu, đập cánh, giọng nói trở nên sắc nhọn: 【 Em nói hắn ta đẹp trai hả? Honey em lại nói hắn đẹp trai à? Ngoại trừ trên đầu hắn ta có vài nhúm lông cùng màu đen với bộ lông xinh đẹp của anh, một kẻ bọc da từ trên xuống dưới rốt cuộc đẹp ở chỗ nào? 】

Atlas vội vàng kéo mũ trùm kín hơn, sợ kế tiếp chính là một cục phân chim rơi xuống—— Nguyên một đoạn đối thoại bằng tiếng chim này tuy rằng cậu nghe không rõ lắm, nhưng mà vẫn là nhịn không được cảm thán, nguyên lai, chim ngoại quốc chẳng những so với chim Trung Quốc thoải mái hơn mà còn táo bạo hơn chim Trung Quốc nhiều ha!

Bọc da…

Ta đây trời sinh không có lông a?

Atlas lặng lẽ móc kim từ điển ra, lén lút nhấn vào mấy từ đơn mà mình nghe không hiểu mới nhận ra rốt cuộc là mình bị mắng cái gì.

Không cần phải cảm thấy kì lạ, kì thật chim chóc và con người rất giống nhau, ngôn ngữ đều có phân chia khu vực. Ví dụ như chim Trung Quốc nói tiếng Hoa phổ thông, chim Mỹ thì nói tiếng Anh, chim Hồng Kông thì cũng sử dụng tiếng Anh, nhưng mà trước kia khi tiếng Anh chưa phổ biến thì lũ chim ở đó sử dụng tiếng địa phương!

Lại nói đến, khi Atlas còn đi nhà trẻ, có lần gặp phải một chú chim ngoại quốc ở trước mặt cậu vừa đập cánh vừa kêu chiêm chiếp cái gì đó. Bất đắc dĩ chú chim này khẩu âm quá nặng, Atlas bé nhỏ chỉ có thể cố gắng bắt chước như chị phát thanh viên trong radio cố gắng nói rõ ràng: “Chúng tôi đều nói tiếng Trung.”

Kết quả đối phương trực tiếp khinh bỉ xông lại, đoạt đi bữa sáng của Atlas — một miếng bánh mì.

Mấy con chim không biết nói tiếng bản địa đều là kẻ lang thang, thô lỗ lại táo bạo, mạnh mẽ xông tới, đúng là loại lưu manh, đoạt bánh mì không nói, còn mổ đỏ ngón tay của Atlas. Atlas bé bỏng òa khóc, nước mắt trào ra không ngừng.

Chim bản địa phần lớn đều quen biết với Atlas, mà chim nào không quen thì cũng sẽ từ những chú chim khác biết cậu bé này có khả năng nói chuyện với chim chóc, sau đó chạy tới vây xem —— Chim chóc thì trừ ăn ra chỉ có chơi, sau đó thì là kết đôi sinh trứng, không có thứ gì để theo đuổi, cho nên bình thường đều cực kỳ hóng chuyện.

Vài chú chim sẻ nhảy từ trên dây điện xuống, đậu lên vai Atlas, tràn đầy tức giận dậm chân đập cánh:

【 Đừng khóc! Con trai không rơi nước mắt! 】

【 Còn khóc? Còn khóc? Quên đi! Các anh em! Dám khi dễ bạn của chúng ta! Báo thù đi! 】

【 Báo thù báo thù! 】

【 Giành địa bàn! Giành địa bàn! 】

【 Đánh bại kẻ xâm lược! 】

【 Chống lại kẻ địch! 】

Mấy con chim sẻ nhanh chóng đem vụ án bánh mì này thăng cấp lên trình độ đấu tranh giành địa bàn, ào ào đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu gọi bạn bè, chỉ trong một chốc liền biến thành một đoàn quân. Cuối cùng, một con chim sẻ béo ú dương dương tự đắc ngậm theo một miếng bánh mì bẩn vô cùng trở về, ném cho bé Atlas đang còn ngơ ngác, ngẩng đầu ưỡn ngực đập cánh, cố gắng làm cho cơ thể mình phồng bự ra thêm: 【 Cầm lấy đi! Nhanh cầm lấy đi! Từ nay về sau còn có đứa nào không có mắt thì chỉ cần báo tên của tôi ra là được! 】

Vì thế, bé Atlas đã phải dùng bữa sáng của nguyên một học kỳ mà báo đáp lại ân tình của mấy bạn chim sẻ đầy tinh thần trượng nghĩa.

Cho nên, trước mắt, Atlas vừa mới tốt nghiệp trung học, chỉ dựa vào vốn tiếng Anh vừa miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, thật sự có một chút không nghe hiểu được hai chú quạ đen kia đang nói gì. Vì vậy, kim tự điển liền được phát huy tác dụng của mình.

Lại nói tiếp, cậu dựa vào cái này mà cũng học được vài tiếng lóng từ mấy con chim gặp bên đường.

Đáng tiếc loài người đều không hiểu được tiếng của loài chim, bằng không họ nhất định sẽ nhận ra, hành vi của con người ảnh hưởng rất lớn đến loài chim, tiến tới việc nhận ra tầm quan trọng của văn minh nhân loại. Ví dụ như có một chú chim én, đang bất chấp mưa gió mà bay đi, vừa bay vừa hét lên chói tai: 【 Trời ơi đui mắt rồi, đui mắt rồi! Tại sao loài người lại thích giữa ban ngày ban mặt mà ôm nhau lăn lên giường thế! 】

Atlas lặng lẽ cúi đầu, đối với chú chim én đầy nghiêm túc tỏ vẻ đồng tình, hơn nữa quyết định không thể để cho bất kì ai biết được mình nghe hiểu tiếng chim.

Quạ quạ ——

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu quen thuộc, Atlas nhíu mày lại, ngẩng đầu lên, một con quạ đen đang dùng mỏ cọ cọ cái mông của mình.

Hai con chim vừa mới đánh nhau khiến cho lông vũ bay tứ tung lúc này lại trở nên vô cùng thân thiết.

【 Honey, anh đừng giận nữa, anh nhìn xem, em đâu có thích anh ta chút nào đâu 】

【 Đúng vậy đúng vậy, honey, đều là lỗi của anh. Anh không nên hung dữ với em như vậy. 】

Atlas câm nín: Vì cái gì người có lỗi luôn luôn là mình.

Brừm —— brừm brừm ——

Một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước mặt Atlas, cửa sổ xe mở ra, một người cảnh sát trung niên có mái tóc quăn màu rám nắng nhô đầu ra, quan sát Atlas, hỏi: “Cậu bé, cậu ở đâu đến thế? Có cần tôi giúp gì không?”

Atlas vui vẻ để vali đấy chạy tới chỗ xe cảnh sát, đồng thời cũng thoát khỏi hai con quạ đen đang an ủi nhau kia: “Cảm ơn! Cảm ơn chú cảnh sát! Cháu đến đây tìm bạn, nhưng mà anh ấy vẫn chưa đến đón cháu.”

Từ nhỏ đến lớn luôn luôn được giáo dục “có phiền toái thì tìm cảnh sát”, thế là Atlas không chút do dự đem vali nhét vào phía sau cốp xe cảnh sát, sau đó mở cửa xe ra ngồi vào trong. Hơi ấm từ hệ thống sưởi bên trong xe ập tới, khiến cho Atlas khẽ giật mình, run rẩy một chút.

“Xin chào, chú có thể gọi cháu là Atlas.”

Viên cảnh sát với mái tóc màu nâu nhìn đôi môi đã tái xanh của Atlas, đưa một cái khăn khô qua: “Charlie, tên của chú là Charlie Swan, là cảnh sát trưởng của thị trấn này.”

“Cảm ơn chú, cảnh sát trưởng Swan. Nếu như không gặp được chú không biết cháu phải đứng đội mưa ở đây đến bao giờ nữa?!” Atlas cảm kích lau tóc, ấn tượng của cậu đối với viên cảnh sát có bề ngoài lãnh đạm nghiêm túc này rất tốt—— có một số người chỉ là trời sinh ra không biết cách biểu hiện cảm xúc mà thôi, cậu từng gặp qua loại…ừm, chim này.

Charlie Swan nổ máy xe cảnh sát: “Bạn của cháu tên là gì? Có lẽ chú biết cậu ta đang ở đâu, cháu cũng thấy rồi đó, thị trấn Forks này cũng không lớn lắm.”

“Đúng vậy.” Atlas nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, “Anh ấy tên là Edward, Edward Cullen.”

Charlie có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn qua: “A, là gia đình của bác sĩ Cullen, bọn họ ở được cách đây hơi xa đấy.”

Thấy Atlas mở to đôi mắt đen tròn xoe nhìn ông, Charlie xấu hổ nhìn thẳng con đường trước mặt: “Ừm, chú chỉ là… rất ít khi gặp được bạn bè của gia đình bác sĩ Cullen. Chú muốn nói, gia đình của họ không thân thiết với người ngoài cho lắm, người lớn hay trẻ nhỏ gì đều như vậy. Không biết cháu là bạn bè thế nào với gia đình họ?”

“Không thân thiết với người ngoài sao?” Atlas đưa cái khăn đã hơi ẩm ướt trả lại cho Charlie, buồn rầu gãi gãi mái tóc đen rối bù, “Bạn trên mạng, cháu chỉ là bạn trên mạng với Edward mà thôi.”

“Quả nhiên, nhưng cháu cứ như vậy đột nhiên chạy đến tìm một người bạn trên mạng thì có phải là quá đường đột không?”

Charlie Swan ngượng ngùng nở nụ cười, muốn an ủi cậu bé phương Đông đang tỏ ra buồn bã kia, nhưng sự chuyển đổi cảm xúc của cậu bé phương Đông này hiển nhiên đã vượt qua khỏi suy đoán của ông, cậu rất nhanh liền khôi phục tinh thần, bàn tay nắm lại vui vẻ nói: “Bất quá, cháu quan hệ với Edward đã hơn hai năm rồi ạ! Hơn hai năm thì đâu thể là bạn tầm thường đúng không chú?”

Cậu mở to đôi mắt đen láy nhìn sang Charlie, hiển nhiên là muốn được ông đồng tình với suy nghĩ của mình, nhưng Charlie lập tức không để cho cậu mặt mũi mà lớn tiếng ho khan: “Khụ… khụ khụ khụ… quan… quan hệ?”

“Ôi chao? Không thể dùng từ này được sao ạ? Vậy, vậy, vậy thì… trao đổi? Kết… kết giao a.” Atlas mở kim từ điển ra, ủ rũ suy sụp hạ vai xuống, “Xin lỗi chú, tiếng Anh của cháu không được tốt lắm.”

“A.” Charlie thở phào một hơi, “Không, cái này rất bình thường, cháu không sống ở Mỹ sao?”

“Đúng vậy, cháu là người Trung Quốc, a, không, nói cho chính xác thì, cháu là con lai, lai Ý ạ. Bất quá từ nhỏ cháu lớn lên với mẹ ở Trung Quốc, trên thực tế thì không khác gì người Trung Quốc cho lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.