Xe cảnh sát chạy xuyên qua trấn nhỏ, dừng ở biên giới phía bắc thị trấn Forks, một dóng sông lớn chạy dọc theo biên giới, trên mặt sông rộng lớn là một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên mới có vài chỗ nước xoáy nho nhỏ.
Atlas ngơ ngác nhìn, lại quay sang vị cảnh sát trưởng Swan nghiêm túc bên cạnh.
Cảnh sát trưởng Swan hạ giọng ho khan hai tiếng, ngón tay nắm trên tay lái giật giật, rõ ràng là ông đang xấu hổ: “Thực tế thì, chú không biết gia đình Cullen sống ở đâu, bọn họ không sống trong thị trấn. Ừm…”
“Atlas, cảnh sát trưởng.”
“Ừm, Atlas, e là chú chỉ có thể đưa cháu đến đây thôi.” Charlie Swan xấu hổ không dám nhìn sang Atlas.
Atlas tỏ ra đã hiểu, nở nụ cười nhẹ: “Không sao đâu ạ, rất cám ơn chú, chú cảnh sát trưởng.”
Charlie ráng bổ sung thêm: “Bất quá cháu có thể ngồi lại trong xe của chú đợi một lát, trong xe ấm áp hơn bên ngoài. Dù sao thì hôm nay chú cũng không có công tác gì nữa.”
“Cảm ơn.”
“Cứ gọi chú là Charlie.”
“Vâng, Charlie.”
Charlie không phải là loại người hay nói chuyện, nhưng Atlas là ai chứ, cậu rất hiểu cách làm hài lòng người khác, bất kể là loại người nào, cho nên, mặc dù đại đa số là Charlie ngồi nghe, không khí trong xe cảnh sát rất là thoải mái.
Điều này làm cho Charlie thở dài một hơi.
Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp, ông luôn không giỏi về việc ở chung với người khác, nhất là thế hệ sau và người khác phái. Loại tính cách này, chỉ cần nhìn hoạt động ưa thích của ông là đi câu cá thì có thể nhìn ra được. Charlie cảm thấy, có lẽ, người vợ trước Renee không thích không chỉ là thời tiết của Forks mà còn có tính cách lặng lẽ của ông, nói không chừng, cả cô con gái Bella của ông cũng như vậy.
Điều này làm cho Charlie nhịn không được mà hâm mộ Atlas, cậu thiếu niên rất biết cách ăn nói, hơn nữa gương mặt lúc nào cũng như đang cười, rồi lại không phải lúc nào cũng ồn ào nói chuyện, rất hợp thời mà có lúc yên lặng một lát, hoặc là nói sang chuyệ nào đó. Ở tuổi này của cậu bé, rất khó có được kỹ năng nói chuyện này. Cậu ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Cùng lắm là mười lăm mười sáu tuổi thôi?
Charlie nhìn Atlas, âm thầm suy đoán. Bất quá lại không dám khẳng định. Người phương Đông từ trước đến nay không dễ từ bề ngoài mà đoán được tuổi.
Nhờ có Atlas ngồi nói chuyện cùng, đã lâu lắm rồi Charlie mới vui như vậy, thậm chí ông còn kể cho Atlas nghe về chiến tích mà ông tự hào nhất cuộc đời —— ông đã từng câu được một con cá hồi nặng hơn hai mươi pound, điều này đã khiến cho ông bạn tốt Billy Black của ông vô cùng ghen tỵ.
Atlas không tỏ ra thờ ơ giống Bella mà lại tỏ ra trầm trồ thán phục, khiến cho Charlie vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên, Charlie không hề biết rằng ngay sau đó Atlas lén lút quay lưng đi, dùng kim tự điển đổi đơn vị pound sang kg.
Bất quá, cuộc nói chuyện vui vẻ này không kéo dài được lâu, một chiếc Volvo màu bạc xé gió lao đến cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người họ.
Chiếc Volvo màu bạc gầm rú lao đến, Atlas và cảnh sát trưởng Swan đều vì tốc độ của nó mà nhịn không được vô tức đem lưng dán vào lưng ghế ngồi, hít sâu một hơi.
Sau đó, cảnh sát trưởng Swan đột nhiên nhớ ra chức trách của mình, thấp giọng mắng: “Chết tiệt! Lại chạy quá tốc độ! Ta nhất định phải bắt được thằng oắt con liều mạng kia!”
Đáng tiếc, chiếc Volvo màu bạc không cho cảnh sát trưởng Swan cơ hội đó, ngay trong nháy mắt phát hiện ra xe cảnh sát, tốc độc của chiếc Volvo lập tức giảm xuống tốc độ bình thường một cách nhanh chóng đến nỗi khiến cho người ta hoài nghi ánh chớp màu bạc vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong lúc Atlas hai mắt tròn xoe ngưỡng mộ tính năng của chiếc xe này thì đồng thời, cảnh sát trưởng Swan siết chặt vô lăng mở trừng trừng hai mắt thở hồng hộc đầy giận dữ.
Sau đó, chiếc Volvo đầy phong cách thắng lại nhẹ nhàng sát bên cạnh xe cảnh sát, cảnh sát trưởng Swan cơ hồ nghiến răng nghiến lợi cho rằng đây chính là hành động khiêu khích.
Chiếc Volvo vừa ngừng, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một chàng trai tuyệt mỹ với làn da trắng như đá cẩm thạch từ cửa sổ xe chui ra, đôi mắt vàng óng như caramel mở thật to, phảng phất như vừa nhìn thấy điều gì không thể tin được: “Atlas? Là cậu sao? Trời ơ, cậu thật sự đến đây, quả thật là… thật là… tôi muốn nói, đúng là không thể tin được!”
“Nhưng đây không thể trở thành nguyên nhân cho việc chạy quá tốc độ, tôi tin là như thế.” Cảnh sát trưởng Swan hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận, bàn tay vẫn siết chặt vô lăng gầm gừ.
Chàng trai sở hữu gương mặt hoàn mỹ khiến cho ai ai cũng phải ghen tỵ lại hoàn toàn không quan tâm đến những lời ông vừa nói. Khi cảnh sát trưởng còn chưa nói xong thì anh ta đã từ trên xe Volvo bước xuống, đôi mắt màu caramel tràn đầy ngọt ngào, khóe miệng khẽ nhếch lên, biểu hiện ra tâm tình của anh cũng tràn đầy kích động lẫn vui mừng như trong giọng nói.
Dù cho Atlas vẫn luôn nghĩ rằng tình bạn thân thiết suốt hai năm qua trên mạng đương nhiên là không tầm thường nhưng cậu cũng không tránh khỏi kinh ngạc, bối rối kéo kéo vạt áo, xác định đối phương không phải bởi vì cậu có điểm nào quái dị nên mới tỏ ra khó tin như thế xong cậu mới nở nụ cười đáp lại.
Mấy chú vịt hoang lắc lắc mông đi qua bờ sông, một cô vịt không nhịn được mà reo vui: 【 Oa, tắm ngoài trời! Tắm ngoài trời! Người ta thích nhất là tắm ngoài trời! 】
【 Muốn chạy khỏa thân! 】
【 Muốn tìm bạn! 】
【 Muốn trứng trứng! 】
【 Chết tiệt! Ai đánh tôi? 】
【 Đánh nó đi, đánh nó đi! Ai bảo nó cạnh tranh không công bằng! 】
Một trận lông vũ tung bay hòa cùng tiếng cạp cạp ồn ào.
Nụ cười bên môi Atlas cứng lại.
“Hi, Edward, anh so với trên mạng nhìn còn đẹp trai hơn.” Atlas mở cửa xe, vừa mới chui ra thì Edward đã đem áo khoác trùm lên trên đầu cậu.
Một mùi hương nhàn nhạt từ áo khoác quẩn quanh người Atlas, Atlas khẽ run lên một cái, vội vàng từ chối: “Không, tôi không lạnh.”
Edward cúi người, dùng đôi mắt caramel đầy mê hoặc chăm chú nhìn Atlas, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Không, không phải là lạnh, tôi chỉ lo cậu mắc mưa thôi.” Anh vừa nói vừa ngăn Atlas lại, đi ra sau xe cảnh sát, mở cốp xe lấy vali của Atlas ra, ngắt lời Atlas định nói, “Để tôi lấy cho, cái này hơi nặng”, không tốn chút sức lực xách cái vali lên, tựa như trên tay anh chỉ đơn giản là đang cầm một cọng lông không hề có trọng lượng nào.
Atlas méo xệch miệng, vô tức nhéo nhéo bắp tay của mình, cảnh sát trưởng Swan thấy động tác nho nhỏ này của cậu, vươn đầu qua, thấp giọng nói: “Cánh tay của cháu trông cũng rất được mà chàng trai.”
Atlas giật giật khóe môi, uể oải đáp: “Cám ơn chú, trước kia thì cháu cũng thấy vậy.”
Mà ở bên kia, Edward đang đem hành lý cất vào sau xe Volvo, tựa như nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người kia, khóe miệng nhếch cao lên.
Atlas im lặng, chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cho nên cậu quay sang cám ơn cảnh sát trưởng Swan một lần nữa, kéo cái áo khoác trùm lên trên đầu mình, hơi mất tự nhiên đi đến bên cạnh Edward, mở to đôi mắt đen nói: “Ừm… trời đẹp quá!”
—— Thầy giáo dạy tiếng Anh có nói, người Trung Quốc rất thích nói câu đầu tiên khi gặp mặt là “Ăn gì chưa?” dù cho đối phương vừa từ trong toilet đi ra. Nhưng mà người phương Tây thì câu đầu tiên khi gặp mặt cơ bản là sẽ liên quan đến thời tiết. Atlas cảm thấy bản thân mình hẳn là nên theo phong tục của nước người ta. Vì thế, tuy rằng đây không phải là câu đầu tiên của cậu, nhưng mà bây giờ bổ sung chắc vẫn chưa muộn nhỉ?
Cảnh sát trưởng Swan: “…”
Edward: “…”
Hai người đồng thời ngẩng mặt nhìn trời, những giọt nước mưa lạnh lẽo không ngừng rơi lộp bộp lên mặt của họ.
Edward bật cười vươn cánh tay vòng qua vai Atlas, đem cậu nhét vào trong chiếc Volvo, nhưng không có lui ra ngoài, ngược lại chui vào hơn nửa thân người, hai tay chống lên đệm lưng của Atlas, đầy thâm ý cười nói: “Tôi rất bất ngờ, cũng rất là vui khi cậu có thể yêu thích thời tiết như thế này, Atlas ạ.”
Cậu cởi áo khoác ra ôm vào trong lòng, quay ra vẫy vẫy tay với cảnh sát trưởng Swan, vị cảnh sát trưởng nghiêm túc gật nhẹ đầu với cậu, trở lại trong xe cảnh sát, nổ máy chạy đi.
Edward đợi ông đi khỏi rồi mới ngồi vào trong xe, chạy qua sông, thẳng theo hướng bắc.
Trên mặt của anh vẫn lộ rõ nụ cười, rõ ràng là anh rất vui vì có Atlas ở bên cạnh.
Atlas khẽ cảm khái một câu: người ngoại quốc quả nhiên rất nhiệt tình ha?!
Kim đồng hồ tốc độ cũng rất nhiệt tình nhảy lên 120 km/h. Atlas lặng lẽ thắt dây an toàn, Edward vẫn nhìn thẳng phía trước, ngón tay nắm chặt vô lăng, nhưng anh hình như vẫn nhìn thấy được động tác đó của Atlas, trên gương mặt tái nhợt như đá cẩm thạch lại không nhịn được mà gợn lên một nụ cười.
Atlas thắt dây an toàn xong ngẩng đầu lên, đột nhiên một luồng hơi lạnh ập vào mặt cậu, nháy mắt cậu nhận ra thân thể của Edward đã áp sát cậu, đôi mắt xinh đẹp màu caramel thích thú khóa chặt trên người Atlas, giọng nói tràn ngập hào hứng mà mềm mại như tơ lụa vang lên bên tai: “Atlas, cậu đang sợ sao? Yên tâm đi, sẽ không xảy ra tai nạn giao thông đâu, tôi hứa với cậu đấy! “
Miệng anh thì nói như vậy, trên mặt lại hiện rõ ràng vẻ trêu cợt, giống hệt như mấy lần anh trêu chọc cậu ở trên mạng, cảm giác quen thuộc này giúp cho một chút lo lắng vẫn còn tồn tại trong lòng cậu khi lần đầu tiên gặp một người quen trên mạng thoáng cái liền biến mất.
Cho nên, Atlas bèn vươn tay, đem mặt Edward đẩy nhẹ ——
Cảm giác lạnh buốt cùng cứng rắn làm cho Atlas khẽ giật mình một cái, bất quá cậu vẫn hếch cằm lên: “Nếu anh thật lòng nghĩ cho tôi thì làm ơn đem ánh mắt của anh chuyển về đường lớn một cái đi! Nhìn đường! Cám ơn! “
Edward hiển nhiên ngây ngẩn cả người, quái dị nhìn Atlas, thì thầm một câu: “A, từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp ai như cậu.”
“Kỳ thật tôi cũng chưa từng gặp ai như anh.” Câu nói này của Atlas khiến cho hô hấp của Edward rõ ràng nặng hơn, nhưng rất nhanh, Edward liền dở khóc dở cười, bởi vì Atlas nhún vai nói tiếp: “Khi tôi đẩy anh, không lẽ anh lại không thể phối hợp quay mặt đi sao?”
“Atlas, cậu…”
Cậu bạn luôn luôn không ngừng nói chuyện ở trên mạng đột nhiên yên lặng, Edward đành nghe lời không nghiêng người qua phía Atlas nữa, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn không nhịn được mà quay qua nhìn cậu khiến cho Atlas không khỏi đau đầu.
Nhìn rất nhiều lần, Edward mới nhịn không được thấp giọng hỏi: “Tôi cho rằng ít nhất cậu cũng phải thắc mắc… ừm, mặt của tôi… vì sao lại lạnh như băng chẳng hạn? ” Khi hỏi đến vấn đề này, ngón tay út của anh có chút nôn nóng nhịp nhịp vào tay lái.
Atlas tròn xoe mắt: “Không phải bởi vì tôi lấy áo khoác của anh sao?” Cậu nhìn một đống nút trước mặt, cau mày, “Đúng rồi, anh có thể tăng nhiệt độ trên xe lên một chút.”
Edward ngẩn người, đột nhiên phá lên cười ha hả, cười đến thở không ra hơi.
Atlas ngơ ngác nhìn anh thì thấy đôi mắt của Edward lúc này tựa hồ như đang phát ra ánh sáng vàng kim chói lọi.
“Xinh đẹp quá!” Atlas kìm lòng không được thấp giọng cảm thán, thậm chí nhịn không được đưa tay ra.
Gương mặt tuyệt mỹ của Edward vì lời khen ngợi của cậu mà lộ rõ ý cười lẫn vui sướng, anh hướng về phía Atlas gần thêm một chút, đôi mắt thâm thúy nhìn động tác của cậu, dường như đang cổ vũ cậu tiến lên. Tư thế nghiêng nghiêng người, chỉ cần gần thêm chút nữa thì trán của anh sẽ cụng vào cái trán của cậu, vô cùng thân mật.
Nhưng, hiển nhiên, anh không quên rằng mình đang lái xe, mà hành khách của anh cũng không phải là mấy người anh chị em, cho nên Edward không thể không lui trở về, nhưng đôi mắt ánh kim chói lọi vẫn dán vào người Atlas, giọng nói du dương êm ái vang lên tựa như đang hát, tựa như đang rót thuốc độc vào tai cậu: “Cám ơn cậu đã khích lệ, my dear, bất quá, tôi càng hy vọng cậu…có thể đổi từ khác.”
Atlas và Edward nhìn nhau một lúc, khoảng chừng mất hai giây đồng hồ, nhưng nhiêu đó cũng đủ để cho Atlas suy nghĩ cẩn thận, “dear” đối với người nước ngoài mà nói, đại khái so với mấy từ “tôi, bạn, anh ta” của người Trung Quốc không khác gì nhau mấy, cho nên hai giây sau, cậu bình tĩnh một tay cầm lấy dây an toàn, một tay chỉ ra phía trước, cố gắng dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình mà biểu đạt ý tứ: “Nhìn đường.”
Nụ cười hoàn mỹ của Edward thoáng chốc cứng đơ, Atlas cau mày suy nghĩ lại bỏ thêm một câu ngắn gọn: “Anh nghĩ thật sự sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ sao?”
“Không! Tôi tin chắc!” Edward phẫn nộ quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm mặt đường, hung hăng giẫm lên chân ga, dường như có ai đó đã chọc giận anh, chiếc Volvo màu bạc lại dùng tốc độ nhanh như điện xẹt lao đi.
“Á.” Atlas run rẩy, nhìn chằm chằm Edward, nhăn nhó mặt mày, dùng tiếng Anh vụng về lắp ba lắp bắp nói “, Đừng có gấp, hô hấp, hít sâu, thả lỏng, thả lỏng…”
Rắc ——
Bên trong tay lái, ở vị trí mà Atlas không nhìn thấy được, có một chỗ bị lõm vào, vừa vặn khớp với dấu tay ai đó.
——————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trong nguyên tác, Bella là ở giữa học kỳ mà chạy đến Forks, mà trong này, Atlas là vào kỳ nghỉ hè, cho nên bây giờ Bella chưa đến Forks đâu.
Mặt khác, xin mọi người làm ơn coi nhẹ cái gương mặt tiều tụy của Edward trong phim, xem nhẹ đi! Xem nhẹ đi! Quên đi gương mặt đó ——