[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 28



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



(Trong 3 chú này có 1 người là papa của Atlas chăng O.o)

Khi nhóm ma cà rồng nhà Cullen đuổi đến nơi phát ra âm thanh thì họ đã nhìn thấy một khung cảnh khiến cho họ vô cùng kinh ngạc —— một ngọn lửa màu đen đang cháy hừng hực trên cánh tay của Victoria rồi như một con rắn từ từ trườn đi, quấn lên toàn thân của cô ả. Nữ ma cà rồng mới vài phút trước còn vô cùng hung mãnh bây giờ đang không ngừng lăn lộn gào thét thảm thiết trong màn lửa màu đen.

“Không ——” James hét lên, hai mắt đỏ rực, lao vào tấn công Atlas còn đang ngẩn người ra nhưng gã chưa kịp chạm vào người cậu thì đã bị một sức mạnh khủng khiếp ném gã văng ra ngoài.

Edward đuổi theo James, tốc độ của anh được phát huy đến cực điểm khiến cho anh trông như một tia chớp xé tan màn đêm.

Anh vọt lên cao, nhảy lên trên cổ James và túm lấy đầu của gã —— chỉ cần một động tác nhỏ, cái đầu của James sẽ bị anh bứt ra, sau đó chờ đợi gã chính là một ngọn lửa hủy diệt!

“James! A a a ——” Victoria vừa kêu thảm thiết vừa lao tới, “Đi chết đi!”

Cô ả bị ngọn lửa màu đen bao bọc, chỉ có mái tóc dài đỏ rực là màu sắc duy nhất có thể nhìn thấy được trong màn đen dày đặc đó.

“Edward! Chú ý ngọn lửa kia!” Atlas phục hồi tinh thần lại cảnh báo Edward.

Tim Edward như nhói lên, anh nhanh chóng lùi về phía sau, Victoria thê lương hét lên rồi đứng chặn giữa nhà Cullen và James.

“Đi!” Đây là từ cuối cùng mà Victoria nói được, sau một khắc, ngọn lửa màu đen đã hoàn toàn bao trùm lấy thân thể của cô ả, ngay cả màu đỏ cũng hoàn toàn bị nuốt mất, những bột phấn màu đen rơi lả tả xuống đất rồi nhanh chóng hòa tan vào mặt đất.

“Không! Victoria ——” Một giọt máu đỏ tươi từ trong mắt James chảy ra, trên nền da trắng như đá cẩm thạch của gã trông vô cùng diễm lệ. Gã nhìn chằm chằm vào gia đình Cullen, ánh mắt đau đớn của gã như đâm vào đáy lòng từng ma cà rồng đang có mặt ở đây, sau đó, gã gầm lên một tiếng rồi biến mất.

“Tên kia đã chạy rồi! Chết tiệt!” Emmett phụ trách đuổi theo Laurent đã quay trở về, khinh miệt xì một tiếng.

Anh không nhìn thấy màn cuối cùng của Victoria biến thành tro bụi, cho nên anh chàng vẫn như cũ tùy tiện quay đầu lại vui vẻ dang hai tay với Atlas: “Nhóc con, sao hả? Có sợ lắm không? Ôi nhóc con đáng thương, đến đây đi đến đây đi, nhào vào trong lòng của anh, anh đây không ngại cho chú một cái ôm an ủi đâu!”

Emmett vừa nói vừa cố tình nhe răng ra như muốn hù dọa Atlas.

Nhưng kỳ dị là lần này Atlas không có hoan hô hoặc là cười mắng rồi nhào vào trong lòng của anh, chỉ dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, rồi nhìn đám bột phấn màu đen trên mặt đất, trong tay siết thật chặt vật gì đó đến mức mà xương ngón tay gồ cả lên.

Thứ đó vốn dĩ luôn luôn nằm trên cổ Atlas, mà nay cổ của Atlas vết thương chồng chất do móng tay của cậu cào trầy.

Atlas bất an lùi về phía sau một bước, không ngừng nhìn chằm chằm Alice, Rosalie, Jasper, rồi nhìn thẳng vào mắt Edward.

“Em không biết tại sao lại như vậy, em không biết gì hết.” Atlas sợ hãi lẩm bẩm.

“Trong tay em đang cầm thứ gì?” Jasper từ trên cao nhảy xuống mang theo một cơn gió nhẹ thổi tung đám bột phấn màu đen.

Kì dị, ngọn lửa với uy lực cực đại! Rosalie nhếch môi, nhìn Atlas chằm chằm.

Atlas nhìn thấy Jasper tiến lại gần khiến cho cậu hoảng hốt lùi về phía sau: “Đừng tới đây, em sẽ làm các anh chị bị thương, giống như….giống như vừa nãy.”

Cậu khẽ run lên, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ bất an, ngay cả khi vừa rồi bị Victoria bắt làm con tin cậu cũng không hề sợ hãi đến như thế.

Cậu cho là mình dưới sự chỉ dạy của Carlisle đã hiểu hết về thế giới ma cà rồng, có thể chấp nhận được hết thảy những sự việc bất ngờ phát sinh mà vượt qua khả năng lý giải của cậu. Cậu nhớ đến tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của Victoria, bởi vì tiếng kêu đó vang lên ngay sát bên tai của cậu, đến bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy hơi ù tai, nhưng nhiều hơn chính là, cậu sợ, cậu có thể cảm nhận được chủ nhân của tiếng thét đó đã đau đớn thống khổ như thế nào.

Ma cà rồng mạnh mẽ, không có gì phải sợ hãi, rốt cuộc phải đau đớn đến thế nào mới phát ra được âm thanh thê lương như thế?

Jasper nhìn Atlas, bước chân của anh ngừng lại, sau đó anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng ngại ngùng quen thuộc. Anh đứng trước mặt Atlas, vươn ra cánh tay trắng nhợt nhẹ nhàng xoa đầu Atlas, nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Atlas dần dần tan đi, rồi mới dùng sức xoa mạnh.

“Không sao cả, em vẫn là đứa em trai nhỏ của bọn anh.”

Alice chắp tay sau lưng nhảy qua cười hì hì: “Đúng vậy đúng vậy, Atlas thật là lợi hại, mình cũng muốn xem lại!”

Atlas dụi mắt, rốt cuộc cũng nở một nụ cười thật tươi, rồi ngay lập tức, cậu rơi vào một vòng tay lạnh như băng quen thuộc.

Edward ôm chặt lấy Atlas, tựa như sợ cậu lại sắp biến mất một lần nữa vậy.

Bọn họ ôm nhau một lúc lâu, Atlas mới mở tay ra, đưa ra thứ mà cậu vẫn luôn đeo trên cổ cho Edward xem: “Là cái này, vừa rồi chính là cái này khiến cho Victoria bị thiêu cháy.

Đó là một mặt dây chuyền hình thập tự giá, là một hình chữ thập rất đơn giản mà trước kia Edward đã từng nhìn thấy, có một lần Atlas đã từng cười hì hì hỏi anh rằng anh có sợ không, Edward lúc đó chỉ phì cười và bảo ma cà rồng không hề sợ thập tự giá làm cho Atlas chán nản vô cùng. Thật không thể tinh nổi ngọn lửa khủng khiếp vừa rồi chính là do vật này gây ra.

Ma cà rồng đúng là sẽ bị chết cháy nhưng tuyệt đối không phải trong một thời gian ngắn như vậy. Bởi vì với tốc độ cùng khả năng hồi phục của ma cà rồng mà nói, nếu như không phải bị xé thành từng mảnh nhỏ không cách nào chạy thoát thì bọn họ hoàn toàn chẳng hề sợ lửa một chút nào.

Nhưng ngọn lửa đen vừa rồi lại hoàn toàn khác, ngọn lửa đó tựa như một sinh vật sống không ngừng bủa vây lấy Victoria…tựa như nhiên liệu của nó chính là thân thể của ma cà rồng vậy!

Nghĩ tới đây, tất cả ma cà rồng có mặt đều không kềm được mà run lên, Emmett càng tỏ ra khoa trương mà xoa xoa hai cánh tay.

Rosalie đứng ngay bên cạnh rất dễ dàng phát hiện ra động tác nhỏ này của anh chàng, quay qua nở một nụ cười khiến cho Emmett phải choáng váng đần mặt ra, rồi Rosalie kề sát vào bên tai anh thì thầm từng chữ một: “Em tin là thân thể của anh càng khiến cho lửa cháy mạnh hơn con ả kia nữa.”

“Ôi cưng ơi.” Emmett lập tức hoàn hồn trở lại nhăn nhó nhìn Rosalie, rồi một lát sau anh chàng gãi cằm tự lẩm bẩm, “Không lẽ tối hôm qua anh phục vụ khiến em vẫn chưa hài lòng sao?”

Mặt Rosalie thoắt cái liền đỏ lên, một cước đá thẳng vào mông Emmett khiến cho anh chàng ôm mông chạy biến.

“Trời ạ! Đây chính là dấu hiệu của Volturi! Em đã từng thấy một lần rồi!” Alice phát ra một tiếng thét kinh hãi giật lấy thập tự giá trong tay Edward.

Cô cầm mặt dây chuyền giơ lên cao nhìn cho rõ.

Ánh sáng trong rừng vốn rất yếu ớt nhưng nhờ thị lực của ma cà rồng vẫn có thể thấy rõ ràng ngay trung tâm cây thập tự giá lộ ra một hình hoa văn rất phức tạp —— đó chính là dấu hiệu của nhà Volturi!

Nếu như không phải bởi vì thân hình của cô thấp hơn Edward, vừa nãy do anh giơ cây thập giá lên buộc cô phải từ phía dưới ngước lên nhìn thì có lẽ cô đã không phát hiện ra điều này.

“Volturi?” Edward kinh ngạc nhìn Atlas.

Atlas chớp mắt, sau nửa ngày mới bưng mặt ngơ ngác lắc đầu: “Không… không có khả năng đâu? Đây là do Clairol đưa cho em, không hề có bất cứ quan hệ nào với Volturi cả, thậm chí em còn chưa từng đến Italy.”

Đợi chút! Italy!

Atlas trợn tròn hai mắt.

“Có lẽ chúng ta hẳn nên quay về hỏi Carlisle.” Rosalie lập tức dẹp Emmett qua một bên mà đề nghị.

Khóe miệng của cô vẫn còn mang theo một nụ cười nhẹ khiến cho gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của cô thoắt cái trông thật động lòng người.

【 Ê ê, đừng quên bọn này nha! 】

【 Đúng đó, đúng đó, cầu hạt dẻ! 】

【 Cầu hoa quả! 】

【 Ôi, tui thấy hạt mè cũng ngon lắm. 】

【 Cầu… 】

Atlas: “…”

Cúi đầu: được rồi, nhìn đống phân chim trên đất, kỳ thật tụi nó cũng rất cố gắng.

Thấy Atlas không có phản ứng, đám chim chóc bắt đầu đập cánh phành phạch mắng to:

【 Vong ân phụ nghĩa! 】

【 Qua sông đoạn cầu! 】

【 Béo nhờ nuốt lời! 】

【 Kiến phong sử đà! 】(gió chiều nào che chiều đó)

【 Hê, cô em à, thành ngữ của cô hình như dùng sai rồi. 】

【 Hả? 】

【 Cái này không được nha, phải cố gắng lên chứ, bây giờ tiếng Trung là môn hot nhất đó. Bà con họ hàng của tôi nói, bây giờ có rất nhiều chim chóc đang có ý định chuyển qua Trung Quốc định cư đấy. 】

【 Hả, vì cái gì? 】

【 Nghe nói ở đó đều là cua đồng màu mỡ! 】( ̄﹃  ̄;)*nước miếng*

Carlisle và ba vị trưởng lão của Volturi có giao tình rất tốt, Aro từng cố gắng mời chào ông gia nhập, Caius thì có ý đồ thay đổi quan niệm ăn chay của ông, còn người cuối cùng, Marcus thì dường như cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này.

Cho nên, Carlisle từng ở lại với nhà Volturi một quãng thời gian không ngắn, đối với gia tộc Volturi cũng coi như là quen thuộc, bởi vậy, khi cây thập giá được đưa đến trước mặt ông, mặc dù xung quanh có cả đám chim chóc bay loạn xạ đòi ăn không ngừng quầy rầy thì ông chỉ cần nhìn thoáng qua là đã xác định, đây chính là gia huy của gia tộc Volturi, một huy hiệu hoàn chỉnh.

Huy hiệu này ở Volturi không có nhiều lắm, chỉ được thêu trên y phục của ba vị trưởng lão, mà ngay cả những vệ sĩ của họ cũng chỉ có vài người được mang theo dấu hiệu này trên người.

Huy hiệu không giống nhau đại biểu cho đẳng cấp khác nhau, Carlisle nói với Atlas như vậy.

Atlas há hốc miệng, sau đó gạt đi con chim đang mưu toan đậu lên đầu cậu, thử thăm dò: “Con xác định, Clairol không hề thích ăn tiết canh đâu.”

Cả gia đình Cullen đều không nhịn được mà phì cười, Emmett khoác vai Atlas, dùng lực mạnh đến nỗi Atlas nhe răng trợn mắt.

“Cái thằng nhóc này, em chỉ có thể nghĩ đến thế thôi hả?” Emmett cười đến run cả người, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế salon xuống.

Carlisle nhìn Edward và Emmett lại xông vào nhau đánh thành một cục, mỉm cười trả mặt dây chuyền lại cho Atlas: “Ta nghĩ, mẹ của con đại khái là có quan hệ gì đó với nhà Volturi đấy Atlas ạ.”

Tim Atlas đập thình thịch, hô hấp trở nên dồn dập: “Ý bố là … nói…bố ruột của con chính là…” Cậu siết chặt chữ thập giá trong tay mở to hai mắt nhìn Carlisle chằm chằm.

Carlisle tỏ ra có lỗi nhìn Atlas, xoa đầu của cậu: “Không, đừng kích động như vậy, đây chỉ là phán đoán của ta thôi, dù sao, cái gia huy này và sức mạnh của nó khiến cho ta chỉ có thể nghĩ đến ba người kia, ngoại trừ bọn họ ra, ta không thể nào nghĩ đến có bất kỳ ai lại có thể có được sức mạnh khủng khiếp như vậy. Nhưng mà Atlas à, ta không thể không nói thẳng, dù cho ta có đoán như vây thì sự thật có lẽ không phải như thế đâu.”

Carlisle nhìn đứa con nhỏ nhất, đồng thời là con người duy nhất: “Ta nghĩ, đại khái là con không biết, ma cà rồng rất khó có hậu duệ, ít nhất, trong mấy trăm năm kiếp sống ma cà rồng của ta, ta chưa từng thấy ma cà rồng nào có con theo cách tự nhiên cả.”

Atlas mím môi, cậu nhìn vào đôi mắt hoàng kim dịu dàng từ ái của Carlisle, bên trong cất giấu vô số kiến thức, rốt cục cậu cũng phải gạt bỏ những suy đoán trong đầu đi.

Carlisle kéo đứa con nhỏ nhất lại, dùng thân thể lạnh như băng mà ôm lấy thân thể nhỏ bé ấm áp của Atlas, ông không thể không phá vỡ giấc mộng đẹp đẽ của đứa bé này, tránh cho nó càng lúc càng hãm sâu vào.

“Thân thể của nữ ma cà rồng vì nọc độc cải tạo mà mất đi khả năng sinh con. Esme vẫn luôn muốn có một đứa con của chính chúng ta, nhưng chúng ta đều biết chuyện này là không thể. Đương nhiên là bây giờ bà ấy đều yêu thương các con bằng tất cả tấm lòng của một người mẹ.”

“Con biết.” Atlas ôm lấy Carlisle, “Con rất cảm kích hai người.”

Carlisle hôn nhẹ lên trán Atlas, Edward đang đánh nhau với Emmett lập tức bắn ánh mắt qua khiến cho Carlisle ngứa ngáy trong lòng, sau đó nhếch mép cười, tay lại đem Atlas ôm càng chặt hơn.

【 Đếch đỡ được! Không phải huynh đệ văn sao? Như thế nào biến thành phụ tử rồi? 】 Miếng bánh bích quy từ trong miệng một con quạ cạch một cái rơi xuống đất, lập tức bị một đám chim sẻ nhào vào cướp lấy.

【 A A? Cầu phụ tử cầu phụ tử! 】 Một em chim sẻ mập ú hưng phấn nhảy đến trước mặt Carlisle và Atlas ngẩng đầu, con mắt nhỏ xíu long lanh long lanh.

【 Phụ tử cái P! Mi còn dám đòi phụ tử, lão tử rút lông của mi! 】 Một chú chim sẻ cướp được một mẩu bánh quy bay qua hung hăng nhảy lên đầu em sẻ mập dùng sức giẫm đạp.

Sẻ ta bự hơn em sẻ mập kia nên ép cho em sẻ mập không ngẩng đầu lên được, khó trách nó lại có thể cướp được bánh quy.

【 Oa oa oa oa, đại ca, người ta sai rồi, oa oa oa… 】

【 Hừ! 】 Sẻ đại ca rũ lông, nhả miếng bánh quy trong miệng ra ném xuống trước mặt sẻ mập, con mắt đen láy trợn trừng lên: 【 Có ăn không? Gần đây có phải mi giảm béo rồi không? Không phải anh đã nói là không cho giảm béo sao? Béo béo một chút mới đáng yêu! 】

【 Oa oa oa, giảm béo cái gì, ghét nhất! 】 Sẻ em vội vàng tiến lên vỗ vỗ cặp cánh nhỏ, ôm đùi sẻ anh.

Sẻ anh thoả mãn gật đầu, sau đó quay đầu, mắt lộ ra hung quang nhìn đám động loại muốn xông lên cướp bánh quy.

Quạ đen vừa làm rơi bánh quy trợn mắt há hốc mỏ, sau đó lặng lẽ đi tranh ăn với chim khác.

Atlas: “…”

Carlisle chỉ cảm thấy đám chim chóc này quá ồn chứ không hề biết tư tưởng của bọn nó hèn mọn bỉ ổi đến cỡ nào: “Mà thân thể của con người quá mức yếu ớt, căn bản không cách nào có thể mang thai giống nòi của ma cà rồng được.”

“Ma cà rồng chỉ có thể hút máu, máu là thức ăn duy nhất của ma cà rồng, khi một đứa trẻ ma cà rồng nằm trong bụng mẹ thì nó chỉ có thể uống nguồn máu duy nhất từ cơ thể mẹ. Điều này sẽ làm cho cơ thể mẹ càng lúc càng suy yếu, bình thường thì thai nhi sẽ không cách nào thành hình được, còn cơ thể mẹ sẽ tử vong.”

Carlisle cảm giác được thân thể của Atlas khẽ run lên, nhưng ông vẫn tiếp tục nói ra câu kết tàn nhẫn kia: “Cho nên, Atlas à, ta chỉ có thể xác định chữ thập giá kia đúng là đến từ gia tộc Volturi, còn những vấn đề khác thì ta không hề biết gì cả. Huống hồ, trên người của con, ta không hề cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào của ma cà rồng.”

“Bất quá, dù như thế nào thì ta nghĩ là ta cần phải đến gia tộc Volturi điều tra chuyện này giúp con.”

“Vậy còn con bé Isabella Swan kia thì làm sao bây giờ?” Edward chạy tới, không chút dấu vết đoạt lại Atlas ôm vào trong lòng, chán ghét nhíu mày, “Vận rủi của con bé đó khiến cho con rất sợ đấy! “

Carlisle giả bộ như không phát hiện hành động mờ ám của Edward, trầm tư một chút, nói: “Mùi hương của con bé đối với ma cà rồng đúng là rất có lực hấp dẫn, nếu như để cho con bé tiếp tục ở lại bệnh viện thì e là thật sự sẽ trở thành phiền toái lớn. Nếu như con bé gặp chuyện không may ở phòng khám của ta, chỉ cần cảnh sát dốc toàn lực điều tra, chỉ sợ thân phận ma cà rồng của chúng ta muốn cũng không giấu được.”

Dù sao bọn họ vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như vào ngày có nắng, cả nhà bọn họ sẽ tổ chức đi du lịch xa. Huống hồ, đại khái khoảng hơn bảy mươi năm về trước, bọn họ đã từng đến thị trấn Forks này ở lại một thời gian, tuy rằng hầu hết những người thời đó đều đã già đi hoặc là qua đời nhưng không hẳn là không có ai nhận ra bọn họ.

“A, Carlisle, ý của bố là bắt bọn con đến bệnh viện bảo vệ cái con bé Isabella Swan chứ? Đúng là một ý kiến tồi, con không muốn.” Emmett tỏ ra bất mãn.

Về phần Rosalie, cô nàng đã bị nguyên một đám chim chóc chọc cho phiền nên đã sớm bỏ ra ngoài, không có trong phòng khách.

Atlas hiếu kỳ hỏi: “Hơ, không thể cho cô ấy dời qua chỗ khác sao?”

Carlisle cùng Esme nhìn nhau, khóe miệng thoáng nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa: “A, đúng là một ý kiến hay, giải phẫu đã thành công, có lẽ ta có thể nói với cảnh sát Swan rằng khí hậu của thị trấn Forks không hợp để cho con bé dưỡng thương, bảo ông ấy mang con bé chuyển sang bệnh viện nào lớn, chỗ đó sẽ có những điều kiện phục hồi rất tốt cho con bé.”

Carlisle nhún vai: “Dù sao thì ta cũng không nói dối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.