Clairol nhìn chằm chằm đối phương một lượt từ trên xuống dưới, bất chợt thả tai của Atlas ra, nhìn lại Marcus, rồi quay sang Atlas thì thào: “… Cục cưng, hình như đột nhiên chị đây cảm thấy, anh chàng đẹp trai này thiệt quen mắt.”
Atlas O__O “: “???”
“Chị là nói, nếu như biểu lộ hơi nhu hòa đi một chút, cách ăn mặc giản dị hơn một chút….” Clairol quay đầu lén lút chỉ chỉ Marcus, “Ý của chị là, cục cưng, hình như đây mới là hàng thật.”
Atlas há hốc miệng, tỏ ra không tin được: “Không! Clairol, con vẫn cho là tiêu chuẩn chọn đàn ông của mẹ ít nhất cũng coi như không tệ chứ?!”
“Đương nhiên, cưng không biết là dáng người của ông ta rất được sao? Tin chị đi, phía dưới áo khoác của ổng tuyệt đối có sáu múi cơ bụng.” Clairol rút ra một cái kính mát gọng màu đỏ rực che bớt đi luồng ánh sáng chói mắt kia, nghiêm túc nói, “Bất quá… Thật có lỗi, chị đây không ngờ được mới có một thời gian ngắn không gặp ổng đã biến thành cái dạng này, lần sau chị đây sẽ chú ý.”
Chúng hộ vệ: “…” Mới một thời gian ngắn?! Rõ ràng là đã mấy trăm năm rồi! Được rồi, lúc này bọn họ tốt nhất là nên giữ im lặng.
Alec thì lại hút một ngụm khí lạnh, lén lút nhích đến gần Demetri nhỏ giọng hỏi: “Thấy sao hả?”
Demetri nheo mắt, vuốt xương ngón tay của mình lộ ra một nụ cười sâu xa: “Cũng không tệ lắm.”
Alec trợn tròn mắt, đôi mắt tròn xoe khiến cho Alec thoạt nhìn vô cùng đáng yêu: “A, quên mất năng lực của anh, Demetri! Bất quá, anh có thể nói cho tôi biết là anh thấy cái gì rồi không?”
Demetri quét mắt nhìn Alec, ôm cánh tay, hừ lạnh: “Thôi đi nhóc con! Đừng mơ dựa dẫm vào tôi không làm mà hưởng.”
“Hứ, thật nhỏ mọn.” Alec bĩu môi.
Bên kia Clairol đã tự nhiên hào phóng giơ tay ra với Marcus: “Hi, đã lâu không gặp, em là Clairol, có lẽ anh còn nhớ em? Không ngại nói cho em biết tên của anh chứ? Nếu được thì cứ nói, dù sao thì em không muốn con mình ngay cả bố nó tên gì cũng chẳng biết.”
Những lời này làm cho tất cả ma cà rồng đều chuyển ánh mắt của mình sang người Marcus, tuy là biểu hiện trên mặt của mọi người không hẳn là giống nhau hoàn toàn nhưng tất cả đều mang theo vẻ khiếp sợ cùng với sự cố gắng che dấu —— che dấu sự khinh bỉ của họ dành cho trưởng lão Marcus cao quý.
Con trai của trưởng lão rốt cuộc làm sao mới có được? Bọn họ thậm chí bắt đầu hoài nghi.
Đừng trách bọn họ giật mình, phải biết rằng ma cà rồng gần như không thể có con được, suốt mấy ngàn năm nay ngẫu nhiên chỉ nghe nói qua có một hai lần mà thôi, đáng tiếc là bán ma cà rồng không hề có một kẻ nào sống sót đến tận bây giờ —— những đứa trẻ đó đã có năng lực của ma cà rồng từ rất sớm nhưng vì còn quá nhỏ mà không cách nào kiềm chế được bản năng của ma cà rồng, loại quái vật như vậy, dù cho nhà Volturi không ra tay thì chúng cũng sẽ không thể sống lâu được.
Có lẽ trưởng lão người ta có năng lực tương đối mạnh thì sao?
Một kẻ trong đám hộ vệ tên là Felix cười đến rất là hèn mọn bỉ ổi —— khả năng đặc biệt của hắn ta là sức mạnh, đương nhiên hắn ta cũng là lưng hùm vai gấu, nếu như chỉ nhìn bóng lưng thì rất khó phân biệt được sự khác nhau giữa hắn và Emmett.
Đám ma cà rồng rảnh rỗi đến mốc meo của nhà Volturi sau khi phát hiện ra điều này thì đều dùng ánh mắt “Ngươi xác định hai người không phải là anh em thất lạc đã lâu chứ?” mà nhìn hai tên ma cà rồng bất luận là hình thể hay sức mạnh đều không khác nhau mấy khiến cho hai tên to con này sinh ra rất nhiều mâu thuẫn.
Bất quá, giao tình giữa đàn ông với nhau đều là từ đánh nhau mà ra, chẳng bao lâu sau, hai ma cà rồng to con này đã quen thân với nhau. Vì vậy, Emmett mới phát hiện ra được Felix có một tật xấu —— tương đương với sức mạnh khủng khiếp của hắn, nhu cầu của hắn trên phương diện nào đó cũng khá lớn.
Điều này làm cho Emmett kiên định cho rằng Felix vẫn còn đang ở trình độ “dã nhân nguyên thủy”.
Làm bạn tốt, Emmett rất nghiêm túc mà nói với Felix: “Nghe này, đằng sau thành công của một người đàn ông tất nhiên phải có một người phụ nữ.” Nhấn mạnh vào chữ “một”, cứ lạm giao như Felix, bảo sao không bị mọi người khinh bỉ? Như mình đây, không phải chỉ có một mình Rosalie sao?
Felix đáp lại lời khuyên này là một cú đấm rất mạnh —— tình bạn của bọn họ nhờ “đánh” mà càng thêm sâu sắc.
Phản ứng của Clairol khiến cho Caius không khỏi bước thêm một bước cách xa Marcus thêm một chút —— cám ơn trời gương mặt của mình từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc nên chắc là Marcus sẽ không phát hiện ra mình đang khinh bỉ anh ta. Thực tế, khi ông ta nhìn thấy Marcus ăn mặc chói lọi như vậy thì ông sớm đã quấn thêm một lớp áo choàng màu đen nữa rồi đứng tránh xa khỏi Marcus.
Alec vốn nhiều chuyện không nhịn được mà hạ giọng thì thào, huých huých tay với người đứng ở bên cạnh: “Chelsea, có thiệt là cô không làm gì không đấy?”
Những lời này chỉ là cảm khái, hiển nhiên cũng không cần Chelsea trả lời, Chelsea đứng một bên xoa xoa quầng thâm dưới mi mắt, tựa như một người già kéo dài giọng “a” một tiếng —— khả năng đặc biệt của Chelsea chính là cắt đứt sự ràng buộc tình cảm giữa người với người, cơ bản thì lòng trung thành tuyệt đối của đám hộ vệ cũng dựa vào năng lực của Chelsea rất nhiều.
Ai biết Marcus chạy đi gặp bà xã còn cố ý lôi Chelsea theo để làm gì.
Marcus nhìn chằm chằm vào bàn tay đưa ra trước mặt cả buổi trời mới từ từ vươn tay ra, đôi mắt ẩn sau cặp kính đen mang theo vẻ quen thuộc lại pha chút lạ lẫm, Marcus nghe thấy giọng nói của mình đều đều vang lên: “Marcus, tên của ta.” Trời biết trong đầu ông ta lúc này đang tâm tâm niệm niệm lời khuyên của Alice: “Ngài phải nhớ giữ bình tĩnh, không được xúc động quá, ngài biết đấy, phụ nữ rất thích đàn ông phong độ, ngàn vạn lần đừng để người ta nghĩ ngài là một ông chú già hèn mọn bỉ ổi. Được rồi, với tuổi của ngài thì… đại khái ông chú đã là một lời khen rồi.”
Hai người nắm tay một lát, Clairol cảm giác được bàn tay to lớn kia vừa lạnh vừa cứng như đá —— a, ý của bà là, rất đàn ông, vô cùng đàn ông, đủ khiến cho phụ nữ cảm thấy được che chở dưới một bầu trời riêng vậy.
Trong nội tâm của Clairol thoáng xẹt qua chút cảm giác khác thường, bà nghĩ thầm, quả nhiên là người đàn ông có thể khiến cho mình vừa nhìn thấy tim liền đập loạn nhịp nha! Không biết cuộc đời này mình còn có thể gặp được người đàn ông nào tuyệt vời như vậy không.
Clairol biết tuổi thọ của mình rất ngắn ngủi nên làm việc chưa bao giờ e ngại bất kỳ điều gì, gần như là tùy hứng vậy. Bất quá, Marcus… người đàn ông này là bố của con trai mình, Clairol cảm thấy cảm giác của mình đối với ông ta quả thật khác hẳn.
Clairol vẫn giữ một nụ cười xinh đẹp bên khóe môi, sau đó rút tay ra nhưng không được, Clairol nhướng mày, cố sức giật lại, lại cảm nhận lực trên tay tăng mạnh, cản gười đều bị Marcus kéo qua.
Được rồi, quả thực rất đàn ông! Thực con mẹ nó đàn ông!
Kính mắt của Clairol nện vào lồng ngực cứng như đá của đối phương, đè lên sống mũi của bà, bà hung hăng nghĩ thầm.
“Clairol!” Atlas vừa nhìn thấy, tóc thiếu chút nữa dựng đứng hết lên, xắn tay áo, anh dũng bổ nhào đến như một con báo con linh hoạt, cái răng nanh lóe sáng bên khóe môi.
Edward vẫn không ngừng dùng năng lực của mình để quan sát tình hình, sớm đã chuẩn bị trước, nhanh chóng vung tay ra tóm gọn lấy Atlas. Atlas chỉ cảm thấy bụng bị ép chặt, vừa mới cúi đầu thì cái tay ở trên lưng cậu đã thu lại lôi cậu ngược trở về nhét vào chiếc Land Rover của Emmett đã sớm đứng chờ sẵn.
“Atlas, sweetheart, em đừng nóng vội, tỉnh táo, tỉnh táo lại đi, đó là bố em, bố của em đó, Clairol sẽ không sao đâu.” Edward đau đầu ôm lấy Atlas đang nhảy lên không ngừng như bọ chét, liên tục vuốt lông cho cậu, không dám nhìn Atlas vì xưng hô vừa rồi bị đả kích đến ngơ ngác.
Emmett thì cười ha hả, lộ ra hàm răng trắng bóng, tiêu sái chỉ chỉ vào giữa lông mày một cái rồi hét lớn: “A ha ha! Ngài Marcus đang bận! Bọn này không quấy rầy nữa!” Một cước đạp xuống, chiếc Land Rover rú lên rồi lao vút đi khiến cho Atlas được một miệng toàn bụi nhưng cậu vẫn mở to đôi mắt đen láy thất thần nhìn lại phía sau, rồi sau đó lấy hai tay ôm mặt than nhẹ: “Ôi… Không…”
Bụi đất rất nhanh tan đi, chiếc xe đi xa dần, Atlas nhờ vào thị lực của ma cà rồng nhìn thấy rất rõ, bà mẹ không biết tiết tháo chút nào của cậu lúc này đang ôm cổ của Marcus mà hôn lấy hôn để rất hăng hái. Còn đám hộ vệ nhà Volturi thì đứng ngẩng đầu ngắm trời, thỉnh thoảng còn nháy mắt với cậu vài cái, chiếc Maserati màu đen vẫn đứng cô độc bên đường, một người đàn ông mặc tây trang vẫn giữ vững động tác mở cửa xe…
“Bà ấy tuyệt đối là chỉ vì thích thân hình của người ta.” Atlas lầm bầm giải thích, cậu thậm chí không biết nên xưng hô như thế nào với Marcus, chuyện này đến quá đột ngột, cậu luôn cho rằng nếu như bố mình là Carlisle thì tốt biết bao nhiêu, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ rằng đó lại là lão ma cà rồng lạnh lùng nghiêm túc đến đáng sợ kia.
Carlisle lái chiếc Mercedes màu đen của mình theo sát, hai chiếc xe chạy gần đến nỗi hai tấm kính chiếu hậu muốn đụng vào nhau.
Carlisle nở một nụ cười ôn hòa với Atlas đang ủ rũ: “Nếu như con mà cứ làm cái vẻ mặt như vậy thì e là Marcus sẽ có ý kiến với ta, ai bảo ta cướp đi tình yêu của con ông ta chứ?”
Atlas thò đầu ra khỏi xe tội nghiệp nhìn Carlisle: “Nhưng mà con luôn hy vọng bố là bố của con cơ.”
Carlisle lập tức bật cười: “Còn có Esme ở đây nữa đấy con trai.”
Mặt Atlas lập tức đỏ bừng, Esme ngồi ở ghế phụ bên cạnh Carlisle mỉm cười, bà vỗ nhẹ lên đầu Carlisle rồi cười nói với Atlas: “Đừng để ý đến Carlisle, dù sao thì mẹ vẫn luôn cho rằng con vẫn là con trai của chúng ta.” Bà thâm ý nhìn thoáng qua Edward, mặt Atlas liền đỏ hơn —— lúc này cậu mới phát hiện mình đang ngồi ở trong lòng của Edward, mà tay của Edward thì đang đặt trên cái bụng nhỏ của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, nụ cười dịu dàng trên mặt của anh đủ sức khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải say đắm.
Carlisle “thấu tình đạt lý” phất tay với Atlas: “Đừng lo, ta là một ông bố tốt mà, sẽ không quấy rầy các con nữa.” Ông nháy mắt, chiếc Mercedes nhanh chóng tăng tốc chạy vượt qua, Emmett hưng phấn hét lớn: “Mấy nhóc con, ngồi cho vững!”
Chiếc Land Rover rú ầm lên như dã thú rượt theo để lại hai vệt khói trên mặt đường nhựa. Emmett hưng phấn mở cửa sổ, trực tiếp đứng lên, một chân dẫm nát chân ga, mái tóc vốn ngắn ngủn bị gió thổi cho ép sát vào da đầu: “A a! Đã lâu không đua xe với Carlisle! Ha ha, lần này không bị ai phá hết!” Anh chàng hưng phấn nghiêng đầu kéo Rosalie hôn lên môi cô một tiếng vang dội.
Atlas bị gió quất vào lạnh buốt, da mặt không ngừng cuộn cuộn như sóng triều, ăn một bụng đầy gió lạnh —— may mà dù cho cậu không có làn da cứng rắn như ma cà rồng nhưng vẫn có được thể chất của ma cà rồng đầy đủ, vì vậy vẫn còn có thể rên rỉ được dưới cơn gió đang gào thét bên tai: “Emmett, anh… anh đúng là…”
Rosalie tay khẽ chống, nhảy lên thành ghế ngồi xuống, một cước dẫm lên ghế ngồi, cực kỳ tiêu sái một quyền nện vào đầu Emmett, lúc này mới lạnh lùng bổ sung với Atlas: “Cái tên dã thú này lại lên cơn động dục rồi!” Cô hoàn toàn không hề lo lắng đến việc có thể xảy ra tai nạn xe cộ —— dù sao thì Land Rover vốn là dòng xe rất chắc chắn.
Atlas mở to mắt nắm chặt tay Edward, cậu đột nhiên nhận ra, mình đại khái vẫn còn phải học hỏi để thích ứng với cuộc sống của ma cà rồng, tựa như việc cậu đột nhiên xuất hiện thêm một ông bố nữa vậy.
Được rồi, kỳ thật, cẩn thận suy nghĩ một chút thì Marcus… cũng chưa từng làm chuyện gì xấu với cậu, huống hồ ông ấy đại khái rất hợp với thẩm mỹ của Clairol, bằng không, cho dù Clairol không có tiết tháo đến thế nào thì cũng không thể vừa nhìn thấy mặt đã ôm người ta chặt như vậy được.
Atlas cảm thấy, nếu như Marcus thực sự đối tốt với Clairol thì miễn cưỡng nhận ông ta làm bố cũng không đến nỗi khó khăn lắm.
Edward xoa nắn gương mặt đầy vẻ khó xử của Atlas, đầu tựa vào cổ của cậu, anh cười hì hì, thuận tay kéo cằm của cậu xuống mà hôn.
“Được rồi, ai bảo Emmett luôn thị uy với bọn mình?” Atlas thay đổi tư thế, dạng chân ở trên đùi Edward, ôm cổ của Edward đặt xuống một nụ hôn sâu, trước đó vẫn kịp giải thích một câu.
Edward dùng hai cánh tay ôm eo của Atlas, nghĩ thầm, ở tuổi này biến thành ma cà rồng thật ra cũng rất tốt, thân hình của người châu Á thật là tuyệt!
Anh lén lút vuốt ve vòng eo thanh mảnh của Atlas, cắn lỗ tai Atlas nhỏ giọng đề nghị: “Có lẽ, chúng ta có một cách trả đũa tốt hơn nữa?”
“Em có nhận ra, thân thể của em bây giờ không còn yếu ớt khiến anh không thể chạm vào nữa không? ” Edward dùng giọng nói mềm mượt như nhung thì thầm.
Atlas giật mình, mặt thoáng cái nóng lên —— cậu đã sớm phát hiện có một vật cứng rắn nào đó chọc vào dưới bờ mông của mình.
Atlas vung nắm đấm lên, giống hệt như Rosalie gọn gàng nện vào đầu Edward quát tháo: “Edward! Cái tên dã thú động dục nhà anh!”
Rosalie nghe tiếng quay đầu lại nhìn, cơn gió thổi ngược khiến cho mái tóc vàng óng của cô bay loạn, dưới hơi nước dày đặc mái tóc như phát ra ánh vàng lấp lánh. Dù biết rõ cô là ma cà rồng thì bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ cô chính là một vị nữ thần xinh đẹp tuyệt mỹ.
Emmett liếc thấy cái lều nhỏ giữa đũng quần của Edward thì không ngừng cười hắc hắc: “Ha ha, Atlas, nếu như em không ngại thì có thể đấm vào mắt của nó. Ôi, anh vẫn muốn nện vào mắt của nó nhưng tốc độ của Edward nhanh quá khiến cho nguyện vọng của anh vẫn mãi chưa thành, trời biếc anh tiếc đến cỡ nào.” Chàng ma cà rồng cao to nhún vai để tăng mạnh sức thuyết phục.
Edward thì buồn bực ôm đầu rên rỉ —— lực tay của Atlas rất mạnh —— anh tức giận buông một câu với Emmett: “Em cam đoan nguyện vọng của anh tuyệt đối không bao giờ trở thành hiện thực, anh cứ tiếp tục đặt ở trên người Rosalie của anh đi.”
Anh đột nhiên nhịn không được mà hoài nghi, có phải vì nguyên nhân mà Carlisle muốn biến đổi Rosalie là để tìm bạn đời cho anh nên Emmett mới luôn tìm cách trêu chọc anh không? Bất quá vì thời gian qua quá lâu nên Edward không thể nhớ nổi tình trạng này giữa anh và Emmett bắt đầu từ khi nào, đúng là không có cách nào xác định được.
Edward đang uể oải, lại nghe thấy Atlas nhỏ giọng thì thào: “Nhưng mà, Edward anh định như thế nào? Nghe nói làm một bữa tiệc rượu trước thì tốt hơn.”
Lỗ tai của Edward lập tức giật giật, một tay ôm lấy Atlas, cười to: “A, không cần phải nghi ngờ anh, em yêu. Em muốn uống gì? Cái gì cũng được!”
Emmett tỏ ra ghen tỵ quay đầu nhìn Rosalie: “Cưng à, em thì sao?” Tất nhiên câu hỏi của anh chàng không ngoài dự liệu lại được một cú đấm làm câu trả lời.
“Dùng cái chỉ số thông minh ít đến đáng thương của anh vào những chỗ cần thiết đi.” Rosalie có chút bất đắc dĩ, gạt mái tóc dài ra sau vai, tỏ ra rất bất lực.
Emmett vội vàng lớn tiếng cam đoan: “Hì hì, không có việc gì quan trọng bằng em hết!”
Chiếc xe mang theo tiếng cười vui vẻ nhanh chóng chạy vào thị trấn Forks, ngay sau đó, tiếng cười líu lo ngừng bặt.
Jacob Black, chàng người sói trẻ tuổi của tộc Quileute đứng trước lối vào thị trấn, về phần Bella Swan đứng bên cạnh, bất quá chỉ là một cô gái loài người nên gia đình Cullen vô cùng tự nhiên mà xem nhẹ cô ta. Nhưng mọi người đều không ngờ rằng cô gái trẻ đó mặc cho Jacob ngăn cản cố gắng chạy đến chỗ của họ: “Tôi muốn nói chuyện với mọi người, chỉ một chút thôi.”
Ánh mắt của Bella vô cùng kiên định, dường như cô đã hạ quyết tâm rất lớn.
Jacob đứng một bên thì tỏ ra rất tức giận lẫn khổ sở khiến cho nhóm ma cà rồng nhà Cullen liếc mắt nhìn nhau, Emmett vuốt cằm nói: “Hình như…đã xảy ra chuyện gì đó.”
Edward tức giận trừng mắt nhìn Bella Swan, nghĩ thầm: “Em cảm thấy bây giờ nhanh chóng về nhà uống ít rượu còn hợp lý hơn.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đột nhiên cảm thấy, kỳ thật truyện có thể kết thúc được rồi đi? Dù sao thì mọi chuyện đều đã giải quyết gần như ổn thỏa hết rồi?
Che mặt, nhưng không lẽ ta phải viết Demetri với Aro? Có ai thích viết về Caius không? Mà chính là Caius sẽ đi với ai? Jacob với Leah thì giải quyết như thế nào? Ráng chịu thêm chút nữa đi, ta sẽ nhanh chóng gỡ Jacob với Bella ra, anh anh anh, ta không phải cố ý.