[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 48



Ánh mắt hung dữ của Edward không khiến cho Bella chùn bước, đại khái là cô nàng đã quen rồi, dù sao thì người con trai hoàn mỹ kia ngoại trừ với những thành viên của nàh Cullen ra luôn luôn khó gần như vậy. Bất quá, lỗ mãng chặn đường những người bạn học không thể tính là bạn này khiến cho cô gái trẻ có mái tóc màu hạt dẻ hơi khẩn trương, mà ngay cả Jacob là người duy nhất biết cô muốn làm gì cũng không đồng ý với cách làm của cô, thậm chí là kịch liệt phản đối, cảm giác hoàn toàn không được ai ủng hộ này khiến cho cô cảm thấy vô cùng ủy khuất.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy mọi người, nhưng mà mọi người đã lâu không đến trường học, mà tôi thì lại không biết nhà của mọi người ở đâu nên chỉ có thể đợi ở đây.” Bella nhanh chóng giải thích, đại khái cô sớm đã luyện tập nói những lời này rất nhiều lần, dù sao cô cũng không giỏi nói chuyện với những người không thân thiết.

Ánh mắt của Bella khẽ liếc về phía Edward —— ngoại trừ Atlas là dễ nói chuyện ra, Edward đại khái là thành viên duy nhất của nhà Cullen mà cô quen thuộc nhất.

Atlas nhìn Edward, nhìn lại Bella, từ trên xe nhảy xuống: “Em đi ra đằng kia chờ anh nhé.” Đi được hai bước, cậu lại chạy trở lại hôn lên môi Edward khiến cho mặt Bella thoáng cái đỏ bừng lên —— cô vốn luôn bị người khác nói mình bảo thủ như tu sĩ vậy.

Nhưng Edward rất không thoả mãn với nụ hôn thoáng qua như vậy, nhất là nụ cười xấu xa đắc ý bên khóe môi của Atlas càng khiến cho anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cho nên anh ấn chặt cái ót của Atlas thả xuống một nụ hôn sâu —— tuy phải nhận lấy ánh mắt hung dữ của Atlas với một cước vào chân nhưng so với một nụ hôn sâu ngọt ngào, ừm, tất nhiên là anh vẫn thích thân mật hơn nhiều nữa cơ nên dù phải chịu một chút trả thù ngọt ngào đáng yêu cũng không sao cả.

Bất quá, hình như Atlas với Rosalie tiếp xúc nhiều quá thì phải? Gần đây Atlas càng ngày càng thô lỗ. Đương nhiên, anh không thể để cho Rosalie biết được anh đang nghĩ điều này, bằng không thì đại khái người phải chịu đựng sự thô lỗ của Rosalie không phải chỉ có một mình Emmett mà thôi. Edward không phải là Emmett, anh hoàn toàn không có hứng thú gì với cái kiểu thô lỗ của Rosalie, bất quá nếu như Atlas có hơi “thô bạo” một chút thì cũng vẫn không sao vì thân thể của ma cà rồng có thể chịu được.

Sau khi Atlas đá một cước thì hậm hực bỏ đi, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lén lút lướt qua người Bella, đương nhiên là Bella tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra.

Là một người đàn ông, được rồi, đại khái bây giờ cậu vẫn chỉ là một thiếu niên, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành một người đàn ông cường tráng được, dù sao thì cậu vẫn luôn giữ mục tiêu trở thành một người đàn ông chân chính, cho nên Atlas vẫn luôn rất khoan dung với phụ nữ—— còn về phần nụ hôn vừa rồi thì cậu thề là cậu chỉ vì sự đặc biệt của Edward đối với Bella mà làm một vài hành động nho nhỏ để đề phòng mà thôi, tuyệt đối chỉ là để đề phòng!

Emmett và Rosalie thì đã sớm bỏ đi trước, trước khi bỏ đi Rosalie còn thuận tiện ném cho Bella ánh mắt lạnh như băng khiến cho Bella sợ chết khiếp. May mà Atlas khi đi ngang qua đã nở một nụ cười nhẹ trấn an khiến cho Bella rụt vai lại cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Atlas vờ như không nghe thấy đi về phía Jacob, Edward nhìn theo khe khẽ cười —— anh quá hiểu cậu bé đáng yêu của anh, ai bảo anh đã phải chờ đợi cậu ấy hơn hai mươi năm rồi? Atlas của anh chắc chắn là đang thẹn thùng, không chừng còn đang áy náy vì nụ hôn thị uy vừa rồi của chính mình, bất quá Edward sẽ không nói cho cậu ấy biết, anh cảm thấy nụ hôn đó thật là tuyệt mỹ, nếu cậu ấy lại làm một lần nữa thì anh cũng sẽ không cự tuyệt.

“Hi, Jack, đã lâu không gặp.” Atlas chà chà cái lỗ tai hơi nóng lên của mình, vẫy tay với Jacob.

Từ Edward biết được Jacob đã từng giúp đỡ mình, Atlas lập tức đem chàng trai Quileute này thăng lên đến cấp độ bạn bè  ——  có thể thấy được qua cách xưng hô thân mật của cậu lẫn nụ cười tươi rói trên mặt.

“Đã lâu không gặp.” Jacob nhẹ nhàng đáp lại một câu, có lẽ là do đứng ngược gió, khi Atlas đến gần thì cậu ta mới nhận ra được trên người Atlas có mang theo mùi hương khác lạ.

Cái mũi của Jacob lập tức nhíu lại, cậu ta dùng sức ngửi hai cái, tuy mùi hương kia rất nhạt còn kèm theo mùi hương cỏ cây thơm ngát nhưng vì là thiên địch nên Jacob tuyệt đối không thể nhận lầm.

“Ôi, chết tiệt! Cậu cũng đã trở thành ma cà rồng!” Trong nháy mắt khi Atlas đến gần, Jacob đột nhiên nhảy về phía sau một bước với vẻ mặt khổ sở —— thiếu chút nữa cái mũi của cậu ta bị hỏng mất.

Đương nhiên, thực tế thì không có nghiêm trọng như vậy, so với các ma cà rồng khác mà nói thì mùi hương của Atlas thơm vô cùng nhưng mà… được rồi, cậu thừa nhận là cậu đã xem Atlas như là bạn bè, chính vì vậy nên không khó giải thích được nỗi buồn bực trong lòng cậu khi “chú bò đi lạc” cuối cùng trong đám dơi kia rốt cục cũng trở thành một phần trong số chúng.

Nhớ ngày đó khi ở trường học, Jacob còn cố ý canh lúc Edward không ở bên cạnh Atlas mà nói bóng nói gió nhiều lần. Cậu nhớ mình nói không ít chuyện xấu của ma cà rồng, vì sao Atlas vẫn trở thành một thành viên của chúng? Mà ngay cả Bella cũng muốn…

Nét mặt của Jacob thoáng cái trở nên ảm đạm, hoàn toàn không còn chút sức lực nào để nói chuyện với Atlas.

Bên kia, cuộc trò chuyện của Bella và Edward truyền vào trong tai một ma cà rồng và một người sói rõ mồn một, có lẽ là do Bella ít tiếp xúc với mọi người nên không giỏi rào đón, cô trực tiếp đưa ra lời thỉnh cầu của mình.

Hai kẻ quang minh chính đại nghe lén đều liếc nhìn đối phương nhưng không ai có ý định đi xa hơn một chút —— dù sao thì Bella Swan không biết bọn họ có thể nghe thấy được, trong nháy mắt khi hai người nhìn nhau đồng thời đều nghĩ như vậy.

Bất quá, yêu cầu của Bella Swan khiến cho Atlas kinh hãi.

“Cô ấy muốn trở thành ma cà rồng? Trời! ” Khi Atlas nói đến đây nhịn không được đưa tay sờ lên cổ, “Tôi nghĩ cô ấy nên biết quá trình đó hoàn toàn không thoải mái chút nào. Ý của tôi là đáng lẽ cậu nên nói cho cô ấy biết chuyện này mới đúng? Ừm, cô ấy là bạn gái của cậu phải không?” Atlas ướm lời, sắc mặt của Jacob hoàn toàn không có tí vui vẻ nào.

“Tôi vốn nghĩ như vậy.” Jacob cười khổ.

Người sói tộc Quileute sau khi thức tỉnh huyết thống thì ngay lập tức phát triển như uống phải thuốc kích thích, không thể nhìn ra được Jacob thực tế còn nhỏ hơn mình đến hai tuổi, nhưng Atlas hiểu, dù cho thân thể bị huyết thống kích thích mà phát triển thì vẫn không cách nào thay đổi sự thật là thiếu niên này chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nét mặt chua chát của cậu ấy trông giống hệt như bất kỳ chàng trai mới lớn nào bị thất tình.

“Cô ấy là một cô gái tốt, vừa dũng cảm vừa lương thiện.” Jacob vội vàng phản bác khi nhìn thấy vẻ thương hại thoáng qua trong đáy mắt Atlas, nhưng giọng nói của cậu ta càng lúc càng nhỏ dần, “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói thật đấy! Người sói thật ra rất bồng bột nóng tính, tôi không thể phủ nhận chuyện này. Khi tôi mang cô ấy đến thăm Sam và Emily, cô ấy rất thương xót cho những gì Emily đã gặp phải nhưng cô ấy hoàn toàn không sợ hãi tôi, tôi đã rất vui vì điều này. Khi đó có một khoảng thời gian tôi rất bất an vì không thể để lộ bí mật của mình với cô ấy, tôi luôn tự nói với mình rằng đó là vì lời hứa với Sam, nhưng tôi biết rõ hoàn toàn không phải như thế. Tôi sợ cô ấy e ngại tôi là người sói, một loại sinh vật hung tàn trong truyền thuyết, nhưng cô ấy không có. Tuy vậy tôi lại không bao giờ nghĩ đến, cô ấy lại muốn trở thành ma cà rồng.”

Gương mặt của Jacob trở nên phẫn nộ, cơ thể không ngừng run rẩy khiến cho Atlas hơi sợ hãi mà lùi về phía sau một bước —— khi người sói xúc động sẽ rất khó khống chế sự biến thân của mình, Emily Young cũng thế mà bị Sam Uley đánh bị thương.

Edward vẫn luôn chú mục về phía bên này lập tức xuất hiện trước mặt Atlas, thân thể anh co lại, răng nọc lộ ra, cảnh giác nhìn Jacob khiến cho Atlas dở khóc dở cười, không thể không nhắc nhở anh chàng bạn trai hay lo lắng của mình: “Anh à, em không còn là thằng nhóc yếu ớt không có khả năng tự bảo vệ mình nữa đâu.”

Khi nói đến hai từ yếu ớt, Atlas vẫn là hơi mất tự nhiên một chút khiến cho Edward nhìn cậu, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Jacob hừ lạnh một tiếng ôm chặt hai tay. Cậu đứng ở trên tảng đá ven đường từ trên cao nhìn xuống, trong lỗ mũi phát ra một tiếng khụt khịt khinh thường liền đổi lấy một tiếng rít của Edward.

Bella Swan bị vứt bỏ ở một bên lúc này mới nhận ra Edward đang đứng ở trước mặt mình biết mất từ khi nào, chỉ còn lại một mình cô đứng ở giữa đường khiến cho Bella ủy khuất trừng mắt nhìn sang. Bella bèn chạy tới nhưng trong nháy mắt khi cô đến gần, dù cảm giác của cô rất kém nhưng vẫn có thể nhận ra được nhà Cullen hoàn toàn không ai hoan nghênh mình, vì vậy cô đành đến đứng gần Jacob.

Bella đại khái cũng biết không có cách nào giấu nhóm Atlas để có thể hoàn thành nguyện vọng của mình, cô cũng biết cơ hội của mình không nhiều lắm, Edward và những người kia chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép cô bàn luận chuyện này ở trường học.

“Vì sao lại không thể? Rõ ràng trước kia các người cũng là con người kia mà? Con người trở thành ma cà rồng hẳn là không khó khăn gì.” Bella trừng mắt nhìn Edward.

Edward chỉ cười nhạo mà nhìn Jacob, trong mắt tràn ngập khiêu khích —— hiển nhiên, tuy nhiên quan hệ của anh và Jacob đã tốt hơn trước nhưng mối hiềm khích giữa ma cà rồng và người sói vĩnh viễn không bao giờ kết thúc được. Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể cười nhạo người sói.

Xem đi, một tên người sói bị bạn gái của mình phản bội, thật buồn cười đến thế nào.

Hai cánh tay buông thõng bên người của Jacob siết chặt thành nắm đấm, ngay cả Bella cũng có thể thấy rõ ràng cơ bắp trên cánh tay của cậu ta nổi lên cuồn cuộn. Jacob nhìn chằm chằm vào các ma cà rồng nhà Cullen, cả người căng cứng —— đây là bản năng, kẻ địch trước mặt quá đông, một mình cậu không thể đối phó nổi, dù cho đối phương hoàn toàn không có ý định công kích mình thì cậu vẫn có cảm giác sợ hãi như đang đứng sát mép vực sâu, ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.

Jacob nghiến răng, từ kẽ răng phát ra tiếng thở dốc nặng nề đầy khổ sở, phẫn nộ trả lời câu hỏi của Bella thay cho Edward: “Em đã nói với chị là không thể rồi, Bella.” Cậu rất muốn nhắm mắt lại để che giấu bớt nỗi thống khổ đang bùng cháy bên trong, nhưng thiên địch ở ngay trước mắt khiến cho cậu không thể làm chuyện này được, “Nhà Cullen đã ký hiệp nghị, một khi bọn họ cắn người thì bọn họ phải rời khỏi thị trấn Forks và vĩnh viễn không thể quay trở lại, nếu không bọn họ sẽ bị tộc Quileute tấn công. Bella, bỏ cuộc đi, gia đình Cullen sẽ không vì chị mà vứt bỏ hiệp nghị này đâu. Vì sao chị không thể để mọi chuyện giống như trước? Mọi chuyện cứ như trước kia không phải rất tốt ư? Em van chị, Bella!”

“Không! Không thể nào!” Bella không cam lòng gầm lên.

Atlas lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Xin hỏi, vì sao cô lại muốn trở thành ma cà rồng? Không lẽ cô không biết nếu như trở thành ma cà rồng thì cô sẽ không thể ăn những thức ăn của con người, không thể ở bên cạnh người nhà, bạn bè, thậm chí không thể đi lại dưới ánh mặt trời sao?”

“Không, tôi biết rõ.” Câu trả lời của Bella càng khiến cho Atlas không sao hiểu nổi.

“Như vậy, cô có biết ma cà rồng và người sói chính là hai giống loài đối nghịch nhau không? Nếu như cô trở thành ma cà rồng thì cô sẽ không thể ở bên Jacob được nữa.”

Hô hấp của Jacob trong nháy mắt trở nên dồn dập, Atlas đột nhiên cảm thấy cậu ta thật đáng thương.

“Không! Tôi biết!” Giọng nói của Bella thoáng cái trở nên kích động, “Cũng là bởi vì muốn ở bên Jacob nên tôi mới muốn trở thành ma cà rồng!”

Jacob kinh ngạc quay đầu lại, cậu nhìn thấy Bella kiên định mím chặt môi, ánh mắt của cô sáng lấp lánh, vô cùng kiên quyết. Jacob luôn say mê loại ánh sáng mê người này, mỗi một lời của Bella nói ra luôn khiến cho Jacob không sao tin được.

“Jacob là người sói, cậu ấy sẽ không già đi, nhờ có năng lực này mà cậu ấy có thể vĩnh viễn bảo vệ lãnh địa của tổ tiên để lại, nhưng mà tôi thì sẽ! Thật không công bằng! Không lẽ mấy chục năm nữa tôi cứ như là bà nội của Jacob mà ở lại bên cạnh cậu ấy ư? Không! Điều đó quá tàn nhẫn! Các người nhất định chưa từng nghĩ tới những điều này, bởi vì các người chưa bao giờ cần phải lo lắng đến nó!”

Ngữ khí của Bella rất kích động, nước mắt đảo vòng quanh hốc mắt: “Jacob không có cách nào biến tôi thành người sói, người duy nhất có thể giúp đỡ tôi chính là các người. Đúng vậy, các người là ma cà rồng, tuy không cùng giống nòi với Jacob nhưng nếu như không thể biến thành người sói thì biến thành ma cà rồng để sống bên cạnh Jacob, vì sao lại không được? Có lẽ, là một con người, tôi không cách nào hiểu được mối thù giữa người sói và ma cà rồng, nhưng mà không phải các người với tộc của Jacob vẫn sống hòa bình với nhau sao? Như vậy, người sói và ma cà rồng không phải là không thể cùng tồn tại được có đúng không?”

Lý luận như vậy khiến cho tất cả mọi người đều giật mình ngây ra, nhất tề nhìn về phía Jacob.

Emmett lần đầu tiên mới cảm thấy thương cảm cho người sói như vậy, anh thì thào: “Ôi trời, tưởng tượng đi, một ma cà rồng và một người sói sắp sửa chung sống với nhau? Thật là kinh khủng, anh cảm thấy lông tơ của anh dựng hết lên cả rồi này! ” Anh giơ cánh tay ra cho Rosalie xem.

Rosalie hiếm khi tỏ ra đồng tình với Emmett, tuy là cánh tay của Emmett chẳng có một sợi lông nào: “Em không thể chịu đựng được trong phòng của mình có mùi thối của chó, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng chẳng nuốt nổi cái gì nữa rồi.”

Emmett lầm bầm bỏ thêm một câu: “Ngay cả ấy ấy ấy cũng không muốn luôn.”

Rosalie thuần thục đến cực điểm tặng cho anh chàng một đá: “Đã bảo với anh bao nhiêu lần là đừng nói chuyện cái kiểu đó trước mặt trẻ con rồi.”

Emmett ôm bụng rên rỉ nhưng hoàn toàn không khiến cho Rosalie động lòng, càng không có khả năng đi vuốt ve an ủi Emmett như anh chàng đang hy vọng xa vời.

Atlas nghe vậy quay đầu, chớp chớp mắt: “Trẻ con là nói em à? Cũng đúng, căn bản là em chưa kịp trưởng thành!” Atlas trở nên uể oải —— điều này chính là oán niệm lớn nhất của cậu dành cho tên Caius kia, cậu mới cao có một mét bảy, mới mười tám tuổi, thân thể gầy gò, đừng nói là Emmett, ngay cả với Edward sở hữu thân hình đúng chuẩn của người Âu Mỹ mà nói thì cậu chính là một đứa bé. Trước kia cậu còn có thể tự an ủi cái thân hình không đủ nam tính của mình rằng tuổi của cậu vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành, sau này vẫn có thể tiếp tục cao lớn thêm, nhưng bây giờ vấn đề này đã trở thành đặc biệt nghiêm trọng.

Rosalie đối với loại tình huống này há hốc mồm, sửng sốt chớp mắt, mới chậm rãi dời mắt đi mà nói: “Xin lỗi, chị quên.”

“Chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Người sói và ma cà rồng vĩnh viễn không thể chung sống.” Edward hiếm khi tốt bụng đáp lại Bellal, có lẽ là bởi vì anh phát hiện rốt cục mình có thể thoát khỏi đứa con gái này rồi, chỉ cần con bé này cứ quấn quanh tên người sói kia thì dĩ nhiên sẽ không ảnh hưởng đến anh và Atlas.

Không đợi Bella kịch liệt phản bác, Edward liền giải thích: “Cô có thể ăn những thứ khiến cho cô cảm thấy buồn nôn không? Dù ăn được, nếu như phải ăn mỗi ngày thì sao?”

Bella sững sờ, Atlas hảo tâm đứng bên cạnh nói: “Ý của Edward chính là khi cô có được sinh mạng vĩnh cửu thì mặc kệ tình cảm sâu nặng đến thế nào cũng sẽ bị bản năng căm ghét người sói quét đi sạch sẽ, không bao giờ thay đổi được. Cô Swan à, tôi nghĩ cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc là cô thật sự muốn ở bên Jacob hay chỉ là cần… sinh mạng vĩnh cửu.”

“Có một ma cà rồng từng nói với tôi, mỗi người đều theo đuổi cuộc sống vĩnh hằng mà kẻ đó không bao giờ có được, điều này không cần phải xấu hổ vì cô không phải là người duy nhất.”

Atlas nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời của cậu đều nói trúng tim đen của Bella, cô kinh hoảng nhìn nhóm ma cà rồng nhà Cullen: “Tôi đương nhiên là… chỉ là…”

Cô đột nhiên nói không được nữa, cô nhìn thấy Jacob để lộ ra nỗi thống khổ trong nháy mắt khiến cho cô rất hoang mang, đại khái là vì cô không cách nào hiểu được vì sao hai giống nòi khác nhau lại không thể cùng tồn tại, chẳng phải như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều sao?

Sau một lúc lâu, Jacob quay lưng đi khiến cho Bella nháy mắt cảm thấy kinh hoàng: “Jacob, không! Đừng đối với chị như vậy!”

“Cô Swan, cô hãy chọn đi. Gia đình Cullen quả thật không thể chuyển hóa cô được, nhưng mà số của cô thật là tốt, vừa vặn có ma cà rồng khác đến đây làm khách, nếu như cô kiên trì với sự lựa chọn của mình thì tôi nghĩ, bọn họ sẽ không ngại có thêm một đồng loại đâu. Máu của cô đối với bất kỳ ma cà rồng nào cũng đều là thức ăn tuyệt mỹ, chỉ cần là ma cà rồng không ăn chay thì đều sẽ không cự tuyệt cung cấp cho cô chút nọc độc. Thực ra nếu như không phải nhà Cullen bảo vệ cô —— đương nhiên, chúng tôi cũng không hẳn là chỉ bảo vệ một mình cô —— thì cô đã sớm biến thành ma cà rồng hoặc là thức ăn cho ma cà rồng rồi.”

Jacob bị những lời của Atlas chọc giận, cậu ta gầm lên rồi biến thành một con sói màu nâu đỏ, Atlas lộ ra cái răng nanh trắng như tuyết, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm khiêu khích, hiển nhiên là không bị Jacob uy hiếp: “A, đương nhiên, nếu như cô Swan đây kiên trì thì chúng tôi sẽ nhờ nhóm ma cà rồng Volturi mang cô ra khỏi thị trấn Forks cắn một cái thì tuyệt đối sẽ không phá vỡ hòa bình giữa chúng ta.” Atlas cười như tiểu ác ma.

Jacob sau khi gầm lên một tiếng thì lại nằm sấp xuống, đem đầu gối lên chân trước—— cậu hiểu được Atlas đang cố gắng giúp đỡ mình, cậu cảm thấy có chút cảm động. Cái thằng nhóc con lai đáng ghét, dù cho có biến thành ma cà rồng thì vẫn ưa xen vào việc của người khác như trước.

“Hi, cô bé đáng yêu, nếu như cô bé ngại thì ta có thể giúp đỡ.” Giọng nói của Clairol đội nhiên vang lên, Atlas quay đầu lại nhìn thì thấy cặp chân dài của Clairol đang từ cỗ xe Maserati màu đen vươn ra, động tác tràn đầy hấp dẫn, mà người bước xuống thứ hai chính là Marcus.

Atlas lập tức minh bạch, hai người này chắc hẳn đã làm tới bến luôn rồi.

“Tốc độ thật là nhanh.” Atlas chua chua buông ra một câu.

Nhưng Edward trong nháy mắt bắt được mấu chốt: “Clairol… người…?”

Clairol nghịch lọn tóc dài của mình, lại thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta. Được rồi, ta cũng vừa mới nhận ra là ta sớm đã trở thành một thành viên trong số các cậu. Đúng là ngốc quá mà, hồi trước ta còn cảm thấy mình sống qua tuổi 30 là đã tốt số lắm rồi, mà ngay cả dung mạo của ta nữa, đống mỹ phẩm trang điểm mình xài bao nhiêu năm qua đúng là quá lãng phí mà.”

Atlas há hốc miệng, cậu liếc thấy Caius chậm rãi đến gần, cái áo choàng màu đen phồng lên của ông ta vẫn phủ kín đến mắt cá chân cộng thêm dáng người cao gầy khiến cho ông ta trông chẳng khác gì âm hồn.

Atlas không cam lòng hét to một tiếng: “Á, cái này hơi quá đáng! Vì sao mình xui xẻo như vậy gặp phải một kẻ kỹ thuật cắn người tệ hại như vậy chứ?” Cậu nhớ rất rõ nỗi đau đớn khủng khiếp khi đó, tuyệt đối không hề giống như Clairol hoàn toàn không có cảm giác nào.

Trường bào màu đen đang cuộn lên của Caius nháy mắt rũ xuống, ông ta lạnh lùng nhìn Atlas, sau nửa ngày mới quay đầu nhìn Clairol: “Đại khái là vì trước khi cắn cô thì anh ta cắn rất nhiều người.”

Atlas nháy mắt mấy cái: “Đợi chút! Vì sao người ông giải thích lại là Clairol? Ông cố ý?!”

Caius thản nhiên đáp: “… Không có.”

Marcus dừng lại, nhìn Edward, Edward cười cười xấu hổ.

Về phần Jacob đang nằm một bên, lúc này cậu ta đang hồng hộc thở dốc  —— nhiều ma cà rồng đồng thời tụ tập như vậy khiến cho thiên địch như cậu phải chịu sức ép  rất lớn, rất lớn…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta cứ nghĩ, chương này hết rồi thì có nên cho Jacob với Bella chia tay luôn không, đây là cơ hội duy nhất, mà nó cũng thuận lý thành chương.

Bất quá ta đang suy nghĩ đến tính cách của Bella, cô ấy phải lựa chọn như thế nào, điều này sẽ quyết định kết cục Bella và Jacob có thể ở bên nhau hay không.

PS: Không biết gần đây Tấn Giang bị cái qué gì ấy, gửi công văn đi thiệt là khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.