Harry sau khi làm xong tất cả, mới cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi. Cậu tựa vào thân cây bên mép rừng, gần như muốn ngủ.
Chết tiệt, nhất định phải tìm được chiếc Chevrolet màu đỏ của mình trước hừng đông, như vậy có thể giả bộ như đêm qua vì sợ xảy ra sự cố cho nên dừng ở ven đường nghỉ ngơi, không cẩn thận ngủ quên, mãi đến hừng đông mới tỉnh lại. Như vậy thì nhiều lắm Charles chỉ lải nhải không ngừng, nhưng không cấm đoán cậu.
Tháo mắt kính xuống, xoa nhẹ đôi mắt màu xanh biếc, Harry đi về hướng về quốc lộ.
Mới đi hai bước, bên tai đã truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Harry cảnh giác núp vào phía sau thân cây, nhưng chiếc xe này cứ như có mắt, trong bóng đêm đảo một vòng tròn, dừng bên cạnh thân cây cậu đang trốn.
“Harry, mau ra đây đi.”
Là tiếng của Alice, Harry nhẹ nhàng thở ra, từ phía sau thân cây đi tới.
Cô gái tóc đen xinh đẹp ngồi trên ghế lái mỉm cười nhìn cậu, bên cạnh là cô nàng tóc vàng xinh đẹp lạnh lùng Rosalie Cullen.
“Tôi muốn hỏi..., các cậu làm sao tìm được tôi?”
“A, Harry, nên biết rằng mùi của cậu rất thu hút, từ xa tôi đã ngửi thấy” Alice như đang nói đùa, nhưng Harry biết cô ấy đang nói thật. Cậu theo bản năng sờ sờ miệng vết thương trên mặt, nơi đó đã không còn chảy máu.
Rosalie lạnh lùng đánh giá cậu, nhưng không lên tiếng.
Harry nhạy cảm phát hiện cô gái tóc vàng xinh đẹp này đối với cậu không hề thân thiện như Alice và Emmet. Được rồi, ít ra cũng không có ác ý, chỉ là có chút cảm giác chán ghét mà thôi.
Harry giả như hoàn toàn không nhận thấy, xoa nhẹ mái tóc rối bù của mình: “Sao các cậu lại tới? Cám ơn trời, xin đưa tớ tới chỗ chiếc xe tải, tớ cũng không muốn đi bộ về.”
“Được rồi, thật ra thì chính là Edward bảo bọn tớ tới đón cậu, Harry. Anh ấy... anh ấy không hề muốn để cậu ở nơi này 1 mình, hãy tin tớ, anh không phải cố ý, anh ấy chỉ là có chút khó khăn. Hơn nữa, anh ấy nói cậu có thể đã biết..., ý tớ là, cả gia đình tớ đều không phải người bình thường, đúng không?”
“Đúng vậy, cậu muốn nói các cậu là ma cà rồng sao?” Harry biết mình nếu là 1 “người bình thường” thì ít nhất cũng nên giả như kinh ngạc hoặc khiếp sợ, nhưng khi hình ảnh đôi mắt xinh đẹp nhưng đau khổ lóe lên trong đầu thì Harry lại bình tĩnh mở miệng, trên mặt cậu gần như không có 1 chút ngạc nhiên.
“A, trời ạ, cậu ta lại nói cho hắn biết! Sớm biết thế chị nên đồng ý với ý kiến của Jasper, hắn chính là một tai họa.” Nghe được điều này, Rosalie kinh ngạc mở miệng nói, cô chán ghét nhìn thoáng qua Harry, “Chị không biết cậu ta rốt cuộc nghĩ cái gì! Cậu ta thật sự là không chịu nổi loại hương vị hấp dẫn này!”
Rosalie hoàn toàn không e ngại người bị mình nói thành “tai họa” đang đứng bên cạnh, Harry trong lòng bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn như trước làm như không nghe thấy, mở miệng nói: “Không, anh ta không nói cho tôi biết anh ta là cái gì, là tự tôi đoán. Còn nữa, vừa rồi cô mới nói...”
“Hấp dẫn, mùi máu hấp dẫn —— hiếm có...” Rosalie nhìn vết thương đã ngừng chảy máu của cậu, kéo dài giọng chậm rãi trả lời, trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp kia đầy ánh sáng khác thường kỳ quái.
“Ha, Rosalie, đừng dọa cậu ấy. Edward sẽ không vui, anh ấy cũng rất khổ sở rồi.” Alice cắt ngang biểu cảm đói khát của chị mình, “Harry, gia đình Cullen của chúng tôi không giống ma cà rồng khác, chúng tôi không hút máu người, chỉ hút máu động vật mà thôi. Nhưng cậu biết đó, trên thực tế thì không thể hấp dẫn bằng máu người. Cho nên, cậu còn dám đi nhờ xe của chúng tôi về không?”
“Đương nhiên, tôi muốn nói, đúng là thần kỳ! Vậy các cậu cứ cách hai tuần đều xin phép tập thể là vì ra ngoài săn bắn sao?” Harry làm ra bộ dạng rất hưng phấn, giống như cậu thật sự là 1 thiếu niên bởi vì được tiếp xúc với “sinh vật” trong truyền thuyết mà cự kỳ phấn khích. Ngay sau đó cậu lập tức vô cùng hối hận: vì sao mình cứ theo bản năng dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, chẳng lẽ đây mới là bản tính của mình sao? Mình cũng đâu còn trẻ con...
“Đúng vậy, anh chàng thông minh, cũng rất đặc biệt. Hơn nữa cậu hình như đối với thân phận của bọn tôi cũng không ngạc nhiên.” Alice nở nụ cười.
Đó là bởi vì tôi từng cùng người sói ở chung một thời gian rất dài, ít ra thì cũng là loài tự xưng là sinh vật bóng tối như ma cà rồng. Nhưng quan trọng nhất, trong thế giới này, tôi và các người đều là ngoại tộc.
Vì thế Harry mở cửa xe chui vào ghế sau ô tô, nói đùa rằng: “Không ngờ cậu là ma cà rồng cũng là anh hùng, muốn giúp cảnh sát đối phó đám tội phạm truy nã này.”
“Không phải, Harry, việc này bình thường thì bọn tôi sẽ không quan tâm. Nhưng lần này đám người đó trốn trong rừng, dẫn tới rất nhiều cảnh sát, cho nên chúng tôi không thể không ra tay đuổi bọn chúng đi, để phòng ngừa bí mật của chúng tôi bị lộ.” Alice khởi động ô tô.
Cùng lúc đó, Rosalie mở cửa xe đi ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
“A, cô ấy... cô ấy không phải bởi vì tôi lên xe nên mới xuống đấy chứ, a ——” Harry bất an mở to hai mắt, nắm chặt dây an toàn.
“Không phải,” Alice quay đầu, dùng giọng nói đáng yêu như đang hát, nói: “Chuyện vừa rồi còn chưa xong, Edward giữa chừng đã bỏ đi, Rosalie phải đi giải quyết hậu quả. Tớ đưa cậu về trước, Rosalie sẽ về nhà sau, chờ trời sáng, chị ấy sẽ báo cảnh sát, đương nhiên là nặc danh.”
“Giải quyết hậu quả? Các cậu làm sao giải quyết hậu quả? Hay là, chủng tộc của các cậu...” Harry tò mò hỏi.
“Chi tiết cụ thể, có lẽ Edward sẽ nói cho cậu biết sau, Harry. Thật ra chị ấy chỉ đi kiểm tra xem có dấu vết gì có thể đủ làm bại lộ thân phận chúng tôi hay không thôi, đám tội phạm truy nã này hoàn hoàn không biết là cái gì tấn công bọn chúng. Nhưng cô bé kia thì có chút phiền phức, không biết nó có nhìn rõ mặt Edward hay không. Nhưng có lẽ không phải là vấn đề gì lớn, chúng ta có thể thuyết phục cô bé giữ bí mật. Hơn nữa cho dù cô bé nói với cảnh sát, bọn họ cũng sẽ không tin, nhưng còn cậu, Harry, cậu sẽ có chút phiền toái...” Alice mở to hai mắt.
“Tôi muốn nói là, có thể nào các cậu vì giữ bí mật mà biến cô bé thành...”
“Không, Harry, chúng tôi không thể tùy tiện biến con người thành đồng loại của mình, đó là cấm kỵ.”
“Xin lỗi, còn nữa...” Harry ngượng ngùng nói, “Thật ra..., các cậu không cần thiết phải đi, đối với việc giải quyết hậu quả, các cậu hoàn toàn không cần lo lắng.” Đối với lời nói của Alice, Harry có chút thất vọng, cậu đang chờ mong phương pháp giải quyết hậu quả của gia đình Cullen.
“Vì sao?” Harry từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt tò mò của Alice.
“Rất khó giải thích, có lẽ ngày mai cậu sẽ biết.” Chuyện cho tới bây giờ, Harry cũng không có ý định gạt gia đình Cullen về bí mật mình là 1 phù thủy. Có lẽ nhờ vào bọn họ, cậu có thể xác định được trên thế giới này còn phù thủy khác hay không, nhưng cậu còn chưa nghĩ ra làm sao mở miệng. Vì thế Harry không nói đến vấn đề này, cậu chuyển đề tài, “Vừa rồi cậu nói cậu đi theo mùi của tôi mà tìm được chỗ này, nếu nói vậy thì khứu giác của ma cà rồng đều tốt như thế sao?”
“Thật ra cũng không hẳn vậy, nhưng so với con người bình thường thì tốt hơn. Chỉ cần khoảng cách không xa lắm, trong vòng 3 ngày chúng tôi đều có thể ngửi được mùi cậu lưu lại ở đây.”
A, mình đúng đã may mắn là vài ngày sau, gia đình Cullen mới phát hiện “khung cảnh hậu quả” lần đầu tiên mình luyện tập khống chế phép thuật ư? Nếu không đã sớm bị lộ... Harry dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại phía sau, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Có lẽ là thấy Harry thật sự quá buồn ngủ, Alice cũng không nói gì nữa.
Một giờ sau, Harry mơ mơ màng màng chui vào chiếc xe Chevrolet màu đỏ của mình, lập tức tiếp tục ngủ. Chân trời đã hơi nhạt màu, đêm dài sắp qua.
Nhiều khi ta hem biết trong đầu em nó nghĩ cái chi=)), đúng là máu phiêu lưu quá nặng rùi, cái gì cũng muốn kịch tính=))). Bắt đầu vào giai đoạn đắn đo suy nghĩ trước khi tỉnh tò, ý không là “nói rõ” mới đúng a=))))))))))