Bữa ăn này Harry rất vui vẻ, tuy rằng bị người chung quanh nhìn chằm chằm đúng là không thoải mái.
Có lẽ hai ngày nữa sẽ tốt thôi, cậu nói với chính mình.
Sau khi ăn trưa, cậu đi theo những người bạn mới ra khỏi nhà ăn. Còn chưa tới cửa, một nhóm “học sinh” chưa từng gặp đã đi tới. Hoặc nên nói, Harry không biết bọn họ có thật sự là học sinh ở đây không.
Họ tổng cộng có năm người.
Đi ở hàng cuối là hai nam sinh, một người thì cao to như vận động viên cử tạ với mái tóc quăn màu đen, còn một người thì ốm, cao có mái tóc màu vàng, đương nhiên người này nhìn bề ngoài không giống 1 học sinh trung học, mà càng giống sinh viên hoặc là thầy cô giáo.
Tiếp theo là hai người vô cùng thu hút ánh mắt của nữ sinh, người đi đầu có mái tóc dài vàng óng, chuyển động theo bước chân như được làm bằng vàng, dáng người cao và đầy đặn khiến cậu nhớ tới Fluer ở thế giới phép thuật người còn lại thì nhỏ nhắn đáng yêu, với mái tóc ngắn màu đen nhìn cô rất hoạt bát như là 1 tinh linh. Nhưng tinh linh không phải là loại gia tinh xấu xí ở thế giới phép thuật, mà là những nhân vật tồn tại trong truyện cổ tích của thế giới này, những tinh linh vừa hoạt bát đáng yêu lại yêu thích cây cỏ.
Đi sau cùng là một nam sinh với mái tóc màu đồng cổ, đó là 1 thanh niên ốm cao, anh so với 2 nam sinh bên cạnh thì dường như trẻ hơn, có gương mặt rất đẹp, đôi môi mỏng nhếch lên, mang vẻ vô cùng lạnh lùng, giống như những người mẫu nam với gương mặt vô cảm trên bìa tạp chí.
Ba nam sinh, hai nữ sinh, mỗi người đều có gương mặt vô cùng đẹp.
Da của họ đều trắng bệt như là bệnh nặng mới khỏi, dưới mắt còn có quầng thâm, giống như đã mất ngủ cả đêm. Biểu cảm của họ rất hờ hững, đi vào nhà ăn liền lập tức nhìn thẳng phía trước, giống như những học sinh xung quanh đều hoàn toàn không tồn tại. Nhưng hành vi của họ và tư thế lại cực kỳ tao nhã đẹp mắt, khiến Harry nhớ lại đám học sinh quý tộc của nhà Slytherin. Đương nhiên tao nhã của họ cùng đám quý tộc kia hoàn toàn không giống nhau, không phải cái loại lỗ mũi hướng lên trời, cằm nâng cao, sự lạnh lùng và cao ngạo của họ dường như là từ huyết thống phát ra.
Năm người họ khi đi vào nhà ăn, có vẻ cùng người chung quanh không hợp nhau, Harry thậm chí nghĩ họ không chừng đã sử dụng phép thuật điều khiển không gian nào đó khi đang đi, khiến bản thân ở trong không gian khác chỉ có thể nhìn mà không thể sờ.
“A, là gia đình Cullen.” Justine đứng bên cạnh nhỏ giọng nói vào tai Harry.
Vài học sinh đi gần đó cứ như bị khí thế kia ảnh hưởng, đều tự giác nghiêng người nhường đường, khiến Harry nghĩ tới chuyện thánh Moses tách biển(1). Đương nhiên cậu cũng là 1 trong những học sinh nghiêng người nhường đường.
Khi năm người đi qua cậu, Harry ôm chặt túi sách ngước mắt lên. Trùng hợp là thanh niên với mái tóc màu đồng cổ đi sau cùng suýt chạm vai với cậu. Không biết tại sao, đối phương lại dừng chân, bỗng nhiên quay đầu lại.
Đồng tử màu đen của đối phương đột nhiên co lại, cặp mắt như bóng đêm kia lập tức trở nên cực kỳ kinh ngạc, giống như nhìn thấy 1 thứ khiến người khác giật mình.
Harry hơi sững sờ, còn chưa có kịp phản ứng thì đối phương liền chuyển tầm mắt. Cậu ngạc nhiên nhìn lưng người thanh niên kia, cậu cũng không biết anh ta, nếu vừa rồi không phải nhìn lầm, thì thay đổi trong nháy mắt đó là vì sao, chẳng lẽ trên người cậu có gì đó kỳ lạ sao?
Cậu cúi đầu nhìn 1 hồi, phát hiện tất cả đều bình thường.
“Làm sao vậy?” Mike đi ở phía trước hỏi.
“Không, không có gì, đi thôi.” Harry hạ mắt.
Khi sắp rời khỏi cửa nhà ăn, Harry cảm thấy phía sau bỗng nhiên có 1 ánh nhìn chăm chú mang theo ý tứ tò mò nghiên cứu chiếu lên người mình, loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy lạnh gáy. Cậu bất giác quay đầu lại, đối diện với 1 đôi mắt màu sẫm.
Lúc này năm người kia đã ngồi xuống tại 1 góc sáng sủa của nhà ăn, người đang nhìn cậu cũng chính là thanh niên đã gặp thoáng qua khi nãy. Đối diện, với đôi mắt của đối phương, ánh mắt từ tò mò nghiên cứu rồi đến kinh ngạc rồi lại chán ghét... Chỉ có vài giây đồng hồ mà lại có rất nhiều loại ý tứ khác nhau. Thậm chí trong nháy mắt, Harry cảm thấy anh ta ngay sau đó liền bổ nhào qua, xé nát ***g ngực của mình.
Loại ánh mắt phức tạp này cuối cùng biến thành biểu tình rất kỳ lạ không thể giải thích được—— địch ý cuồng bạo.
Harry đột nhiển thấy run rẩy mà trước nay chưa từng cảm giác được từ khi đi vào thế giới này.
Dù sao kiếp trước là phù thủy, tuy rằng trước đó phép thuật còn chưa thức tỉnh, nhưng vẫn có được tinh thần mẫn cảm hơn so với người thường, địch ý của người khác rất ít khi khiến Harry cảm thấy nguy hiểm.
Tuy rằng đã sống trong hoàn cảnh hòa bình mười mấy năm, nhưng cậu vẫn quyết định tin tưởng trực giác chiến đấu không biết đã hoàn toàn thoái hóa hay chưa của mình. Bởi vì hiện tại, dù cho là kinh nghiệm từ những trận đấu khi còn là học sinh ở kiếp trước, hay là từ khoảng thời gian làm thần sáng không tính ngắn của cậu, đều nhắc nhở cậu hai chữ —— nguy hiểm, giống như có người dùng đũa phép hướng cậu tung ra câu thấn chú Avada Kedavra bất cứ lúc nào vậy.
Càng thêm nguy hiểm đó là, bản năng chiến đấu trong cơ thể bởi vì sống lại mà ngủ say mười mấy năm chưa từng biết tới nguy hiểm đã vì loại kích thích này mà lập tức thức tỉnh, phép thuật không ổn định trong cơ thể vốn không chịu khống chế, cũng lập tức muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của chủ nhân mà bắt đầu xôn xao.
Vì bản năng tự bảo vệ mà bùng phát phép thuật, cuối cùng làm cho trường mới của mình nổ thành một đống hoang tàn sao? Harry dưới đáy lòng rên rỉ, chuyện này đúng là quá buồn cười.
Thật ra khi xuất hiện loại tình huống này, Harry cũng không hoảng sợ. Sau khi phép thuật thức tỉnh được hai tháng, mỗi tuần phép thuật trong cơ thể cậu đều phải dao động trên biên độ lớn 1 chút. Có lúc là bởi vì quá hưng phấn, hoặc là đột nhiên hoảng sợ…, nói cách khác chỉ cần cảm xúc có chút kích động đều có thể bạo phát. Trước mắt thì là do bỗng nhiên khẩn trương, chỉ cần khống chế được để không bạo phát là ổn.
Nhanh chóng hạ mắt, Harry tập trung tinh thần cố gắng bình ổn phép thuật bỗng nhiên dao động, cố gắng đem nó áp chế trong cơ thể, cũng giảm bớt tổn thương của nó đối với cơ thể.
“Harry? Harry cậu sao vậy?” Trong mắt người khác, nam sinh mới đến này gương mặt đột nhiên tái đi, cầm túi sách năm ngón tay nắm rất chặt, giống như đang trải qua đau đớn rất lớn.
“Harry, sao rồi? A, trời ạ, mau đưa cậu ấy đến phòng y tế!”
Trên thực tế, Harry đúng thật là đang rất khổ sở, hơn nữa là bởi vì những lời quan tâm của các bạn mới quen, khiến cậu không thể hoàn toàn tập trung tinh thần.
Có lẽ mình nên tìm 1 nơi yên ắng, Harry nghĩ như vậy, vì thế ngầm đồng ý với hai nam sinh mới quen cho họ đưa mình tới phòng y tế.
Cậu chẳng còn quan tâm chung quanh có bao nhiêu người đang nhìn.
Cảm giác phép thuật như sóng biển cuồn cuộn dần dần bình ổn lại, Harry lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Mở to mắt, cậu đưa tay che mắt thở dài.
Cậu đang nhớ lại cặp mắt xinh đẹp lạnh lẽo kia với ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Chẳng lẽ cậu đã làm gì khiến đối phương ghét sao? Những thiếu niên tuổi cậu thường xuyên bởi vì là tình địch hoặc là ghen tị với đối phương mà sinh ra ác ý căm thù, nhưng Harry xác định mình chưa từng gặp qua anh ta, cũng không có đắc tội với anh ta. Bởi vì đối với người như vậy, người bình thường chỉ cần gặp qua một lần thì không cách nào quên được. Nhưng anh ta vì sao lại nhìn mình như vậy? Cậu thậm chí cả tên anh ta còn không biết, thật không hiểu vì sao bị căm thù.
Suy nghĩ trong đầu lại chuyển, cậu nháy mắt nhớ lại Severus Snape —— vị giáo sư Độc Dược với mái tóc bóng nhẩy, hiệu trưởng dũng cảm nhất từ trước tới nay của Hogwarts.
Cha nợ con trả! Nếu suy nghĩ như vậy, lần này cũng là bởi vì Charles đắc tội anh ta, cho nên anh ta mới căm thù mình?
Harry dù sao cũng không là 1 đứa nhóc, cậu cũng không quá để ý đến thái độ của 1 người. Cậu đang nghĩ, loại tình trạng cần phải thật cẩn thận khống chế cảm xúc khi nào thì mới có thể chấm dứt đây? Có lẽ cậu cần dùng đến thuật phong bế đầu óc mà mười mấy năm nay không sử dụng, để ngừa cảm xúc quá mạnh khiến mình nổ thành từng mảnh!
Được rồi, có lẽ qua hôm nay, cậu đã hoàn toàn nổi tiếng ở cái thị trấn nhỏ này —— học sinh chuyển trường vừa đến ngày đầu tiên đã bị đưa vào phòng y tế, Harry bất đắc dĩ nghĩ. Cậu hận không thể dùng thần chú “Obliviate” lên toàn bộ người trong nhà ăn. Bởi vì chuyện này nhất định sẽ tới tai Charles, câu không muốn khiến Charles lo lắng.
Kiếp trước ở thế giới phép thuật, thông thường thì 1 phù thủy nhỏ khi tới mười một tuổi phép thuật sẽ ổn định lại, mà cậu bây giờ là trường hợp ngoại lệ. Cậu từng cẩn thận tính qua, với phép thuật quá mạnh cùng với khả năng phát triển còn chưa hoàn thiện, để có thể ổn định cũng cần khoảng ba hay năm năm, thời gian quá lâu. Cậu thấy mình không thể chờ đến lúc đó, đã khiến mình hoặc người chung quanh nổ thành từng mảnh.
Còn một phương pháp khác chính là cứ cách một khoảng thời gian thì dùng thuốc làm dịu đi hoặc thuốc ổn định. Loại độc dược này rất đơn giản, Harry đã đọc được trong quyển sách của Hoàng Tử Lai, nhưng cậu không chắc ở thế giới này, có thể tìm được dược liệu hoặc chất thay thế hay không.
Phương pháp thứ 3 cũng là đơn giản nhất, chính là tìm 1 đũa phép thích hợp. Có đũa phép dẫn đường, Harry có thể thường xuyên sử dụng một vài câu thần chú phóng thích một chút phép thuật quá mạnh kia, không đến mức giống như bây giờ từng câu thần chú đều có thể là dấu hiệu phép thuật bạo phát. Bởi vậy cậu vô cùng nhớ đến đũa phép làm bằng gỗ sồi và lông phượng hoàng của mình, cho dù nó là đũa là phép song sinh với Chúa tể hắc ám.
“Trời ạ, cuộc sống của mình rối tung lên rồi!” Harry có chút uể oải, cho nên cậu đã tới Forks. Nơi này so với thành phố lớn thì người ở rất thưa thớt, còn có rừng rậm mênh mông, có thể cung cấp cho cậu nơi để luyện tập khống chế phép thuật và thần chú mà không bị người khác phát hiện, hoặc bởi vì bị quấy rầy mà phép thuật bạo phát.
Nhất định phải luyện tập khống chế thật tốt. Harry chậm rãi ngồi xuống, sờ soạng mắt kính ở đầu giường mang vào.
Bỗng nhiên, ở cửa truyền đến tiếng gõ, tiếp theo là Mike ló đầu vào.
“A, Harry, không sao chứ? Sắc mặt của cậu dường như tốt hơn vừa rồi một chút.”
“Tớ cũng nghĩ vậy, có lẽ là bỗng nhiên thay đổi hoàn cảnh, mấy hôm trước ngủ không ngon mà thôi. Hơn nữa, có lẽ là..., chứng thỉnh thoảng đau đầu của tớ tái phát.” Harry vừa sử dụng tinh thần để cẩn thận khống chế phép thuật tuần hoàn, vừa uể oải xoa nhẹ mái tóc rối bù của mình.
“Vậy ư, thật là may, dọa tớ sợ muốn chết.” Mike nghiêng người đi vào phòng, “Tớ qua thăm cậu một lát, dù sao giờ học buổi chiều cũng còn 1 lúc nữa mới đến.”
“Vậy sao? Chờ tớ 1 lát, tớ cũng đi.” Harry đứng lên xoay người sang chỗ khác tìm kiếm túi sách của mình.
“Không cần, Harry. Thời khoá biểu của cậu tớ xem rồi, buổi chiều là tiết thể dục, đại khái là môn bóng rổ. Tớ đã giúp cậu xin nghỉ, tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Mike đưa tay đè chặt bả vai Harry, ấn cậu trở lại giường.
“A..., bóng rổ. Tớ nghĩ tớ...”
“Được rồi, tớ hiểu, Harry. Tớ nghĩ qua chuyện hôm nay, sau này môn thể dục của cậu nếu xin phép cũng rất dễ dàng.” Mike tựa vào cạnh cửa, nhún vai với Harry.
Harry mất 1 lúc lâu mới hiểu được ý của Mike. Cậu rên rỉ một tiếng, che trán: “Nhưng tớ không muốn xin phép môn bóng rổ a...” Có lẽ là niềm đam mê với Quidditch ở kiếp trước, đối với thể dục thành tích của cậu luôn rất tốt. Tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng khi cậu học ở Pheonix, cậu cũng là 1 hậu vệ khá, đương nhiên cậu cũng không muốn vì vậy mà khoe khoang.
Do dự một chút, cậu hỏi bạn tốt của mình: “Cậu có biết..., buổi trưa hôm nay lúc chúng ta ăn xong, những người vào nhà ăn khá trễ đó là ai không?” Tuy rằng không thèm để ý đến thái độ của đối phương, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng với loại cảm giác nguy hiểm như đang đối mặt với thần chú Avada Kedavra, cho dù có thể là do thần kinh của mình quá nhạy cảm.
“Người nào?” Mike tò mò hỏi.
“Chính là...” Harry cân nhắc từ ngữ một chút nói, “Năm người kia, ý tớ là bọn họ rất khiến người ta chú ý, nghe nói là gia đình Cullen.”
“A, ” Mike hiểu ra, “Cậu nói anh em nhà Cullen và anh em Hale sao? Bọn họ quả thật rất khiến người ta chú ý...”
Sau đó Harry mới biết được tên của họ, tóc quăn màu đen dáng người cao to là Emmet Cullen, nam sinh tóc vàng dáng cao là Jasper Hale, còn 2 nữ sinh xinh đẹp là: Rosalie Hale và Alice Cullen, người cuối cùng suýt nữa khiến phép thuật của cậu bạo phát —— Edward Cullen. Bọn họ đều là con nuôi của vợ chồng bác sĩ Carlisle Cullen và Esme Cullen ở bệnh viện thị trấn.
Những người đó cùng với thị trấn nhỏ hẻo lánh này không hợp nhau, có thể nói là cách sống quái dị, rất ít khi giao tiếp với người ngoài. Đương nhiên, Harry cũng không quá quan tâm tới cách sống của họ, cậu tự nhắc nhở sau này mình phải chú ý, trước khi có thể khống chế phép thuật, cách họ xa một chút là được.
Chú giải:
(1)Cái này thì thỉnh hỏi gg đại nhân nhá^^, hem thì để coi cho nó sinh động hơn, thỉnh các nàng xem hoạt hình “Hoàng tử Ai cập” nha^^
Chắc sẽ có nàng thắc mắc sao mà Harry là “thiếu niên” còn Edward lại là “thanh niên”. Ta xin trả lời là thứ nhất vì tuổi anh nó quá “lão”=)), thứ 2 cũng như em Harry nhận xét nhìn anh hem giống học sinh mà giống nam người mẫu hoặc xứng với danh giáo viên hơn^^, do đó nên để “thanh niên” nó chuẩn hơn^^.
Tiếp tục chém nhá các nàng^^, à mà còn cái mục lục, ta còn đang chỉnh sửa chưa xong, tạm để đó, từ từ chỉnh tiếp=))