Đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi một lần nữa lấy lạt được sức mạnh, Harry sau giây lát phép thuật bùng nổ lập tức ý thức được sai lầm của mình, cậu chưa từng nghe tiếng rít gào điên cuồng như vậy của Edward.
“Edward...” Cậu bị tiếng rít gào giống như dã thú làm hoảng sợ, trong giây lát, cậu gần như cho là mình sẽ bị anh tấn công.
Khi Harry ý thức được thời gian, phép thuật bạo phát nhanh chóng quay về trong cơ thể cậu, chung quanh hoàn toàn khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chỉ ngắn ngủn vài giây đồng hồ.
Nếu không phải trên mặt đất là cảnh tượng như bị gió lốc thổi qua,thì khung cảnh bạo phát trong nháy mắt kia cứ như một giấc mộng.
Harry vẫn lăng lăng nhìn đống hỗn độn chung quanh, theo bản năng nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
“Harry!” Ngay sau đó, Edward lập tức nắm lấy vai cậu, bắt buộc cậu xoay người nhìn anh. Trong đôi mắt xinh đẹp kia đầy lo lắng: “Sao rồi? Em...”
Bả vai bị anh nắm có chút đau, nhưng Harry không muốn giãy ra.
Nhìn hoàn cảnh chung quanh, cậu bỗng nhiên có chút nghĩ lại mà sợ.
Cậu theo bản năng nắm chặt cánh tay anh, thì thào nói: “Edward, may mà anh là ma cà rồng...” Cảm ơn làn da cứng rắn của anh.
Sức mạnh làm nổ tung thuỷ tinh hữu cơ chỉ có thể đẩy Edward đến sát tường mà thôi, nếu như là con người bình thường, nhất định sẽ bị thương. Có lẽ là bởi vì nhờ chiếc nhẫn, lần này phép thuật bạo phát cũng không còn sức phá hoại mãnh liệt như trước, chỉ là đập vỡ một 1 vài thứ mỏng manh, như đồ vật bằng thủy tinh.
Cùng lúc đó, các thành viên khác của gia đình Cullen cũng đã xuất hiện trong tầng hầm. Tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi, bọn họ quả thật đã cảm nhận được loại sức mạnh bất thình lình này.
Họ kinh ngạc nhìn chung quanh, thấy hai người đang đứng giữa những mảnh thủy tinh vỡ.
“A, trời ạ, vừa nãy là...” Giọng Alice đánh thức Harry vốn đang ngẩn người.
Cậu mở to hai mắt, ho khan một tiếng: “Thật có lỗi, không cẩn thận đã phá hủy tầng hầm, tôi không biết cái nhẫn này có công dụng như vậy.” Mặc dù đối với đồ cổ hoàn toàn không biết gì, nhưng chuyện đó cũng không gây ảnh hưởng tới việc Harry biết giá trị của những món đồ cổ mà cậu không bồi thường nổi.
“Đúng vậy, xem cậu ta đã làm cái gì kia!” Giọng bất mãn của Rosalie truyền đến, cô lạnh lùng nhìn Harry, chậm rãi mở miệng.
“Không —— Harry, chuyện này không quan trọng, chỉ cần em không sao là tốt rồi.” Thấy cậu không có việc gì, Edward dường như nhẹ nhàng thở ra, sau đó anh nhìn chằm chằm cái nhẫn trong tay Harry, nghiêm túc hỏi, “Vật này rất nguy hiểm ư?”
Kéo tay Edward xuống ý bảo anh buông mình ra, Harry đẩy mắt kính: “Không. Trên thực tế, em chỉ bị phép thuật bạo phát mà thôi.”
“Nó có phép thuật?” Carlisle nhìn chiếc nhẫn bằng gỗ kia, “Ta nghĩ nó chỉ là vật kỷ niệm bình thường.”
“Không, nó quả thật là vật kỷ niệm, bởi vì tự bản thân nó không có bất kỳ phép thuật gì. Nhưng hoa văn tự nhiên của nó có thể dẫn đường cho phép thuật, có thể nói là vật dụng phép thuật tự nhiên, nó chỉ có tác dụng đối với người mang phép thuật. Cháu rất xin lỗi, Carlisle.” Harry thấp giọng nói, sau đó cảm thấy thật có lỗi với những thứ mình đã phá hỏng.
“Nó rất hữu dụng với cháu sao?” Carlisle hỏi.
“Đúng vậy.” Harry có chút bất an hạ mí mắt.
Không thể nghi ngờ, cậu cần cái nhẫn này, nhưng cậu nghĩ mình không nên mặt dày yêu cầu gia đình Cullen như vậy. Hoặc có thể thuyết phục họ bán cho mình, nhưng còn giá trị của nó...
Tay Harry run lên một chút, cho dù chỉ là vật kỷ niệm, nhưng đó là hai trăm năm trước. Đối với một thiếu niên trung học mà nói, không thể nghi ngờ gì đây chính là 1 khoảng rất lớn.
“Không, Harry. Cháu cũng biết đó, cái nhẫn kia đối với chúng ta vô dụng, cho nên đây cứ coi như quà giáng sinh. Dù sao thì, ta đã bảo Edward mang cháu tới nơi này, chính là hi vọng cháu có thể tìm được một vài thứ hữu dụng với mình. Cho nên không sao cả, Harry.” Carlisle ôn hòa an ủi, “Có lẽ cháu hiện tại cần nghỉ ngơi, để Edward cùng cháu đến phòng khách ngồi một chút đi, chúng ta dọn dẹp chỗ này.”
“Thật sự, tặng cho cháu sao?” Harry thật cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên rồi, con trai của ta.” Cách xưng hô của Carlisle khiến Harry nhớ tới cụ Dumbledore.
“Harry, ” Edward dịu dàng cầm tay Harry, “Cứ lấy thứ em cần. Còn những thứ đồ cổ này em không cần phải … để ý. Đây chỉ là sở thích, chứ không nhất thiết phải có.”
“Không, Edward, em cũng không để ý đâu, bởi vì, em là phù thủy.” Harry bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn chăm chú vào anh và các thành viên của gia đình Cullen, nói, “Em vẫn còn một chuyện chưa làm xong, vì hành vi lỗ mãng vừa rồi... Vậy thì, Sửa chữa! ——.”
Vừa dứt lời, toàn bộ đồ cổ bị phá hỏng lập tức trở lại trạng thái trước khi vỡ vụn, khôi phục khả năng khống chế phép thuật khiến Harry rất dễ dàng sử dụng phép thuật trên phạm vi lớn, mà không cần lo lắng bởi vì phép thuật không khống chế được bắt bọn chúng khôi phục đến mức vừa mới được tạo ra. Ngay cả những tấm kính thủy tinh cũng quay về chỗ cũ.
Sau đó là một câu Úm ba la chà rửa!, bụi bẫn vì bị gió lốc do phép thuật tạo ra hoàn toàn biến mất, tầng hầm giống như vừa mới được dọn dẹp, vô cùng sạch sẽ, thậm chí không nhiễm một hạt bụi.
Kế tiếp cậu rất hài lòng nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt gia đình Cullen.
Ngoại trừ Edward, mọi người đều chưa thấy cậu sử dụng phép thuật.
Harry thích Edward, cũng thích người nhà của Edward. Nhưng cậu biết, mình luôn vì vấn đề phép thuật bất ổn mà không thể thi triển phép thuật bình thường, do đó bị nhóm ma cà rồng này coi thường.
Cậu chờ ngày này đã lâu rồi, khiến họ kinh ngạc, đó cũng không phải là chuyện xấu, thiếu niên từng là 1 thành viên Gryffindor vô cùng vui vẻ.
Trong phòng làm việc của Carlisle, 1 phần tư liện được đưa cho Harry.
“Harry, đây là những tư liệu gốc mà ta tra được về phù thủy. Trên thực tế, trước khi biết thân phận của cháu, hiểu biết về phù thủy của ta cũng không nhiều hơn cháu. Bởi vì... ta vẫn cho rằng phù thủy chỉ tồn tại trong lịch sử. Vì thế, cháu có lẽ là phù thủy duy nhất còn tồn tại trên thế giới này.” Carlisle nhìn cậu, trong đôi mắt màu vàng kia hiện lên một tia lo lắng.
“Không, thật ra cháu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Harry thấp giọng nói. Ngay cả như vậy, nhưng kết luận này vẫn khiến cậu rất thất vọng.
“Nhưng đây chỉ là có lẽ, vì tất cả đều không có kiểm chứng. Bởi vì ta đối với chuyện này biết quá ít.” Giọng ôn hòa của Carlisle vang lên.
“Gia đình của ta coi như vẫn còn trẻ, cho nên không có bất kỳ ghi chép gì. Những tài liệu này ta tra từ thư viện của gia tộc ma cà rồng cổ xưa —— Volturi. Bởi vì ta và thủ lĩnh gia tộc bọn họ có chút quen biết, cho nên họ đặc cách cho phép ta tìm đọc tư liệu. Nhưng dù sao ta cũng là người ngoài, hơn nữa ta không thể nói cho họ biết mục đích thực sự. Harry, ta cho rằng thân phận phù thủy của cháu không nên để những người khác biết. Vì vậy họ chỉ cho phép tìm trong 1 vài bộ phận, nên ta chỉ tìm thấy một ít ghi chép rải rác.”
Ông dừng lại rồi nói tiếp: “Trước đây trong lịch sử, ta hoàn toàn không biết phù thủy từng là một chủng tộc khổng lồ như vậy. Ý ta là, trước kia ta cũng không chú ý tới. Nhưng đáng tiếc là theo tư liệu của gia tộc Volturi ghi lại, bọn họ đã gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, sau thời Trung Cổ, nguyên nhân là vì phù thủy và giáo hội xung đột. Nhưng điều này cũng không nhất định là sự thật lịch sử, bởi vì cháu vẫn còn tồn tại, phù thủy trẻ ạ.”
Đó là bởi vì cháu cũng không phải phù thủy trên thế giới này, Harry ở trong lòng bổ sung thêm. Cậu tiếp tục đặt câu hỏi: “Nếu vậy ý bác là hành vi thiêu sống nữ phù thủy vào thời Trung Cổ ư? Nhưng cháu không nghĩ vậy, đây chỉ là truyền thuyết. Còn nếu đã là 1 phù thủy thật sự tuyệt đối sẽ không bị con người bình thường bắt được, hơn nữa còn bị thiêu sống. Phù thủy có rất nhiều biện pháp chống lại sức nóng của ngọn lửa, hơn nữa còn có thể trốn thoát trước mặt bọn họ.” Nhưng cậu nghĩ lại, nơi này cũng không phải thế giới của mình, có lẽ nơi phù thủy ở đây không có phép thuật mạnh như vậy.
“Không phải, con trai của ta.” Carlisle nói, “Thế giới này không đơn giản như cháu tưởng tượng đâu, nhất là thời Trung Cổ. Khi đó có ma cà rồng, có Người sói, có phù thủy, vì cái gì không có giáo sĩ?”
“Bác nói là... giáo sĩ?”
“Đúng vậy, căn cứ theo ghi chép, khi đó giáo hội cũng không phải là giáo hội bây giờ, có vài giáo sĩ hoặc Thánh kỵ sĩ đều có năng lực đặc biệt, tuy rằng số lượng cũng không nhiều. Không biết cháu đã từng nghe nói đến hội kín trong giáo hội hoặc là kỵ sĩ Hồng thập tự, bọn họ chính là lực lượng vũ trang của giáo hội, tuyệt đối không phải là người bình thường.” Carlisle nhìn cậu chăm chú, “Bọn họ có năng lực đối phó với phù thủy, khi đó số ma cà rồng và người sói chết trong tay bọn họ cũng không ít, nhưng luôn là số nhỏ, không giống như phù thủy hành động thống nhất. Có lẽ những gia tộc ma cà rồng và người sói cũng không muốn đối đầu trực diện với hành vi điên cuồng khuếch trương sức mạnh của giáo hội, ví dụ như thời kỳ của các cuộc thập tự chinh...”
Nghe đến đó, Harry cực kỳ kinh ngạc, cậu thật không ngờ giáo hội ở thế giới này lại có thế lực như thế. Ở thế giới phép thuật, giáo hội chỉ để trang trí mà thôi. Như vậy ở cái thế giới này chẳng lẽ lực lượng của giáo hội là những người đã diệt hết phù thủy ở đây sao? Kế tiếp cậu đã hỏi vấn đề này.
“Không biết, ta thật xin lỗi. Harry, ta chỉ tra được như vậy thôi. Sau khi phù thủy biến mất, những người có sức mạnh của giáo hội cũng biến mất theo. Bây giờ người của giáo hội đều là nhân viên bình thường, nếu không gia tộc Volturi sao có thể tồn tại ở Italy lâu như vậy? Nơi đó dù sao cũng cách Vatican rất gần. Chuyện cụ thể ta đều ghi đầy đủ trong tư liệu, nhưng Harry, ta cảm thấy cháu vẫn không nên tùy tiện tiết lộ thân phận phù thủy của mình với người khác, bởi vì đối với chủng tộc đã bị tiêu diệt của cháu, vẫn không thiếu người cảm thấy hứng thú. Có lẽ gia tộc Volturi cũng không ngoại lệ.” Lời Carlisle nói rất sâu sắc, “Chuyện thân phận của cháu, ta đã dặn dò các thành viên nhà Cullen giữ bí mật. Đây cũng là nguyên nhân ta nói chuyện riêng với cháu, vì Edward yêu cháu, ta hi vọng cháu bình an, Harry.”
Bị cặp mắt màu vàng đầy quan tâm nhìn chăm chú vào, trong lòng Harry thấy cảm động, nhưng vẫn không thể kéo sự chú ý của cậu ra khỏi đoạn lịch sử thần bí kia.
Cậu không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy, phù thủy ở thế giới này còn liên lụy cậu vướn vào ân oán với người của giáo hội.
Nhưng cậu cũng không muốn khiến Carlisle lo lắng, vì thế cậu làm như không có việc gì, nói: “Vâng ạ, cháu sẽ chú ý, Carlisle. Nhưng cháu cũng không có ý định giữ bí mật với gia đình bác, dù sao thì mọi người cũng giúp cháu rất nhiều rồi. Nếu, ý cháu là nếu, cháu muốn biết nhiều hơn, thì phải bắt đầu tìm từ đâu đây?”
“Rất vui khi cháu tin tưởng chúng ta, Harry.” Carlisle nói, “Có lẽ những nơi khác trong thư viện của gia tộc Volturi sẽ có ghi rõ ràng hơn, hoặc là còn một chỗ —— thư viện và phòng tài liệu của tòa thánh Vatican, nhưng nơi này cũng không mở cửa cho người ngoài.”
...
Vốn định biểu diễn 1 chút phép thuật trước mặt Edward và Emmet, nhưng từ văn phòng Carlisle đi ra, tâm tư Harry đã không còn có ý muốn này nữa.
Gần như cả buổi chiều đều thảo luận với Carlisle, mãi đến sau bữa tối, lúc Edward đưa cậu về nhà thì Harry vẫn còn đắm chìm trong đoạn lịch sử thần bí Carlisle đã nói.