Hơi thở lạnh lẽo của Edward chạm vào tai, thân thể Harry lại dần dần nóng lên.
“Harry...” Giọng nói dịu dàng nhưng ái mụi của Edward vang lên trong đêm đen, khiến trong lòng cậu cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Harry phát ra thanh âm như đang thở dài, nhỏm người dậy ôm cổ anh, đem môi của mình vội vàng tiến đến.
Edward hơi cứng người một chút, rồi ôm hôn lại cậu. Một bàn tay anh thật cẩn thận ôm eo Harry, tay kia thì đặt ở mái tóc đen rối bời của cậu, kéo cậu áp sát vào mình.
Đôi mắt màu xanh biếc đang khép hờ của Harry từ từ mông lung, dục vọng dần dần thức tỉnh như đang trong thời kỳ trưởng thành đầy sức sống. Nhưng đầu óc của cậu vẫn còn khá tỉnh táo, tỉnh táo đến mức chính cậu cũng giật mình.
Cậu phát hiện nụ hôn nồng nhiệt như vậy, cũng không khiến Edward hé miệng. Nói cách khác, cho dù thế nào, Edward vẫn nhớ rõ hàm răng của mình có thể khiến người yêu mất mạng.
Yêu cầu một nụ hôn sâu đúng tiêu chuẩn rõ ràng là không thực tế.
Đối với điều này, Harry có chút bất đắc dĩ, mang theo ý trả thù, cậu vươn đầu lưỡi liếm đôi môi lạnh lẽo của anh một chút.
Edward hơi cứng người, rồi như khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản cậu.
Harry chần chờ một chút, bắt đầu dùng đầu lưỡi phác thảo đôi môi tao nhã của anh, cậu chưa bao giờ cảm giác mình to gan đến như thế, cho dù trước kia đối với Ginny, người suýt chút nữa đã kết hôn với mình, cũng như vậy.
Lực ôm của Edward chợt tăng lớn, thân thể cũng rõ ràng đã cứng ngắc.
Harry bị cánh tay siết chặt cũng không thoải mái, nhưng cậu vẫn không giãy dụa. Không khí hiện tại đang rất tốt, cậu nói với chính mình.
Đây là quyến rũ, rõ ràng cũng khá thành công... Harry mặt đỏ tai hồng nghĩ, nhưng cậu vẫn không có ý định ngăn cản hành động của mình. Cậu cảm thấy đầu óc của mình bây giờ ngoại trừ chàng bạn trai ma cà rồng, đã không còn thứ gì khác.
Bờ môi cậu rời khỏi môi Edward, dọc theo cái cằm nhẵn nhụi cứng rắn trượt đến trên cổ, lướt qua trái cổ nổi lên của anh.
Trái cổ của Edward khẽ nhúc nhích, phát ra tiếng hừ nhẹ.
Dù sao cũng đã đủ to gan, tiếp tục cũng không có vấn đề gì.
Thiếu niên Gryffindor liền há miệng ra ngậm lấy trái cổ đang khẽ rung của anh, dùng răng nanh khẽ cắn...
Nhưng mà ngay sau đó lập tức thấy hoa mắt, đã bị đẩy ra.
Hung hăng đập vào nệm giường mềm mại, thân người Harry bị nghiên đi, suýt chút nữa lăn xuống giường, Edward đúng lúc giữ chặt cánh tay cậu, có chút thô lỗ đem cậu nhét trở về giường.
Harry lập tức ngồi dậy, bất mãn mở miệng nói: “A, Edward, em nên cảm ơn anh đã nhẹ tay sao? Không trực tiếp ném em ra ngoài cửa sổ.”
Edward đang nhìn chằm chằm cậu, từ trong kẽ răng chậm rãi nhả ra từng từ: “Em muốn khuya hôm nay chết trong tay anh sao? Harry, bị anh bóp nát xương cốt, đè gảy đùi hay là cắn đứt cổ? Nếu như là vậy, thì không bằng để anh chết trong tay em trước!”
“Hey, Edward, thả lỏng 1 chút. Anh không phải có thể khống chế chính mình sao?” Harry bỏ qua ý tưởng lại nhào tới, cậu biết nếu mình làm như vậy, Edward chắc chắn sẽ quay đầu đi khỏi.
“Không, bất kỳ đàn ông nào vào lúc đó đều không thể khống chế được chính mình.” Edward không chút do dự phủ định quan điểm của Harry.
Không, anh chỉ cần nằm ở đây không làm gì cả, như vậy cũng không cần lo lắng sẽ bóp nát xương cốt của em, Edward.
Harry trong đầu hiện ra những lời này, đương nhiên cậu không hề nói ra miệng.
Nếu làn da nơi đó của Edward cũng cứng rắn như đá cẩm thạch, cho dù anh ấy nằm ở đây không nhúc nhích, mình cũng đừng hòng làm gì anh ấy...
Harry bi ai cúi đầu nhìn phần dưới bụng, nơi đó vừa mới thức tỉnh lại bởi vì cậu uể oải mà hoàn toàn thất bại.
Sau đó, ánh mắt của cậu lặng lẽ nhìn qua chỗ giữa đùi Edward.
Anh cũng đã ngồi dậy.
Trong không gian tối đen, không có mắt kính cậu hoàn toàn không nhìn thấy gì.
“Harry?” Có lẽ là thấy cậu 1 lúc lâu vẫn không nói gì, Edward dò hỏi.
Harry chột dạ dời tầm mắt, đưa tay sờ trên bàn tìm mắt kính, đang muốn mở ra đèn bàn, hoặc dùng thần chú thắp sáng.
Nhưng vẫn chưa đụng đến cái gì đã bị một bàn tay lạnh như băng kéo lại.
“Harry, em nên ngủ đi.” Giọng nói đã dịu xuống của Edward vang lên.
“Không, em chưa mệt.” Cậu tức giận nói.
“A, Harry.” Edward tựa vào đầu giường đem cậu kéo vào lòng, “Thời gian không còn sớm, bây giờ đã hơn hai giờ, em còn có thể ngủ bốn tiếng, nếu không muốn bỏ qua cuộc săn bắn của bọn anh.”
Harry không giãy dụa, cậu nghi ngờ hỏi: “Anh quyết định mang em đi ư? Anh không giận em sao?”
“Đúng vậy, Harry, anh nói rồi anh sẽ không bao giờ giận em, nhưng anh nuốt lời. Nhưng em phải tin anh, anh dù không hài lòng, cũng nhất định sẽ mang em đi, bởi vì đó là ý muốn của em...” Giọng Edward vang lên trong bóng đêm. Anh đem cằm đặt trên đỉnh đầu Harry, hôn nhẹ lên mái tóc đen rối tung.
“Tối hôm nay lúc Alice nói anh biết khi cô ấy gặp em, em đang rất đau lòng, anh đã hối hận. Anh chỉ không muốn để em thấy anh lúc đó, ý anh là ở trước mặt em lộ ra bản năng vốn có, khi giết hại sinh mệnh. Cho dù các anh em của anh không để ý việc em đi cùng, anh vẫn không muốn để em chứng kiến. Cho dù bọn anh không hút máu người, tự nhận bản thân theo chủ nghĩa ăn chay, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật rằng anh là ma cà rồng.”
“Nhưng, em cũng sẽ không vì vậy mà sợ hãi...” Harry ngẩng đầu, nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh chân thành nói.
Hơi thở ấm áp của Harry phả vào bên gáy, khiến Edward xê dịch về sau.
Sau đó anh thở dài, nói tiếp: “Anh biết, đó là vấn đề của bản thân anh. Harry, em hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng anh không lương thiện như em nghĩ đâu. Anh đã từng giết không ít người, khi anh vừa mới biến thành ma cà rồng, tuy rằng bọn họ đều không phải là người tốt lành gì.” Giọng Edward có chút trầm trọng, thậm chí mang theo cảm xúc khác thường, “Khi đó anh không nghe theo lời Carlisle nói, anh không thể nhẫn nhịn chịu đựng cái loại cảm giác đói khát như độc nghiện phát tác này, cho nên lừa mình dối người tự nhủ rằng những người mình giết đều là những tên tội phạm, nên không cần áy náy. Nhưng dù có dùng lý do gì cũng không thể che dấu bản chất của mình, bởi vì đói khát mà giết người lại còn hút khô máu tươi của họ.”
“Không, Edward...” Harry lẩm bẩm nói.
Trên thực tế, cậu thật sự bởi vì lời Edward nói ra mà kinh hãi, câu quả thật không ngờ trước kia anh đã từng giết rất nhiều người. Bởi vì thường ở cạnh gia đình Cullen, Harry dường như đã quên mất ý nghĩa thật sự của “ma cà rồng”. Từ lời của Edward, đã khiến cậu thật sự hiểu được ý nghĩa của “ma cà rồng”. Bọn họ coi con người là thức ăn, bọn họ chính là đỉnh của chuỗi thức ăn, là chủng tộc lấy săn bắn con người làm thức ăn.
Vậy Edward làm thế nào mà biến thành ma cà rồng? Anh rốt cuộc đã trải qua những năm tháng bị sự đói khát hành hạ và sự dằn vặt của tội lỗi như thế nào? Anh làm thế nào quyết định nhẫn nhịn kháng cự lại sức hút từ máu tươi, mà chỉ hút máu động vật?
Harry theo bản năng nắm chặt cánh tay Edward.
“Harry...” Edward bỗng nhiên nắm lấy vai cậu, đem cậu quay lại, nghiêm túc nhìn cậu nói, “Đôi khi, anh cảm thấy em rất lạc quan, lạc quan quá mức! Em có phải thực sự chưa từng lo lắng hay không?”
Lời nói của anh khiến Harry phục hồi tinh thần lại, cậu chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Sư tử Gryffindor khi yêu, từ xưa đến nay đều không xem xét nhiều như vậy. Những lời này của Edward khiến Harry cảm thấy khiếp sợ, nhưng cậu cũng không vì vậy mà cảm thấy những thứ này là chướng ngại giữa họ. Edward cho dù là vừa mới biến thành ma cà rồng, bị vây trong trạng thái đói khát cùng cực, cũng chỉ đi hút máu người xấu...
Ngược lại, Harry vì mình đối với chuyện của anh lại không biết gì mà cảm thấy áy náy, cậu luôn cho rằng Edward đối với cậu dịu dàng như vậy là đã xây dựng được khả năng khống chế bản năng trước cơ thể của cậu. Cậu bỗng nhiên ý thức được, đối với chuyện yêu đương khác chủng tộc này, Edward so với cậu vất vả hơn rất nhiều.
Cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bạn trai ma cà rồng của mình, bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ chỉ cần hai người bọn họ có thể ở cùng một chỗ, dù mình biến thành ma cà rồng cũng không sao, như vậy Edward sẽ không phải lo lắng bất cứ chuyện gì cũng không gặp trở ngại.
“Có lẽ có một ngày nào đó, mình thật sự sẽ vì anh ấy mà từ bỏ sinh mạng của mình...” Cậu yên lặng thầm nghĩ.
Mọi người chắc cũng thấy được điểm khác nhau của bộ này và HP gốc rồi ha=)), chính là ở Ginny, tính ra thì Harry và Ginny phải kết hôn và có con rồi mới đúng=)) nhưng ở đây lại như thế, thôi thì cứ coi như vậy đi, vì như vậy thì Harry cũng đỡ phải vướng bận nhiều thứ, chứ nếu còn vợ con thì sao mà yên tâm được=)).
À mà cũng đừng thấy vọng vì cái tựa và cái chương chả giống nhau nhiều=)), nên nhớ lời em Harry nói “tình yêu kiểu Plato” na=)))))))))))))))