Bóng đêm đã buông xuống, cả thị trấn Forks bị bao phủ trong màn mưa mù mịt, nơi nơi đều là nước.
Một chiếc xe tuần tra lao đi trong bóng đêm, động cơ điên cuồng gào rú, nhanh chóng dừng ở bệnh viện của thị trấn.
Cửa xe bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quần áo cảnh sát chân mang ủng đi mưa bước xuống, làm nước mưa tóe lên một chút.
Tiếp theo, ông ta mở cửa xe bên kia ra, nửa lôi nửa kéo 1 thiếu niên mắt xanh từ bên trong ra.
“Ha, ha, Charles, con không phải bị bệnh. Con chỉ hơi mệt, hơi mệt thôi, cha hiểu không! Con hoàn toàn không cần đi bệnh viện! Con tới bây giờ chưa từng có cảm giác tốt như vậy!” Harry khổ sở rên rỉ một tiếng, cậu hoàn toàn nói thật. Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm do phép thuật bạo phát, cậu rốt cục có thể thoải mái ngủ một giấc, không cần sợ trong lúc ngủ bởi vì mơ thấy ác mộng nào đó mà nổ tung phòng ngủ của mình. Cậu dùng sức xoa nhẹ mái tóc rối bù của mình, cùng cha mình giằng co trước cửa bệnh viện.
Charles không nói một lời, nhíu mày đến mức có thể kẹp chết được một con muỗi, ánh mắt lo âu nghiêm túc.
“Được rồi, được rồi, con đi... kiểm tra.” Chỉ một ánh mắt của Charles đã có thể đánh bại “Kẻ Được Chọn” đầy kinh nghiệm chiến đấu, vì để Charles vui vẻ, mình có cái gì không thể làm đây? Harry buông tay, tháo xuống mắt kinh sớm bị hơi nước làm mờ, ngửa mặt hướng lên trời, cố gắng làm cho nước mưa lạnh lẽo rơi vào mặt, để mau chóng xóa đi cảm giác buồn ngủ.
Buổi chiều về nhà vì trong lòng thoải mái, nhưng thân thể và tinh thần đã rất mỏi mệt, cho nên Harry vừa vào cửa liền lập tức ngủ ngay trên ghế sô pha phòng khách, ngay cả Charles về nhà cũng không phát hiện.
Bởi vì quá mức mỏi mệt nên ngủ rất say, Charles gọi thế nào cũng không tỉnh, do đó mới đem cậu lôi lên xe mang tới bệnh viện.
“Merlin a! À không, chúa ơi...” Harry cảm thấy hơi thất bại 1 chút, từ khi phép thuật thức tỉnh, mỗi tuần cậu đều phải đi bệnh viện một chuyến, trên thế giới này có thiếu niên mười bảy tuổi nào mà quen thuộc với bệnh viện như cậu không chứ? Được rồi, thật lòng mà nói, cậu cũng không phải thật sự là mười bảy tuổi.
Hôm vừa đến thị trấn Forks Charles đã buông tha cậu, lần này dù có thế nào cũng trốn không thoát.
“Chuyện gì vậy, Charles?” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe như tơ lụa vang lên giữa màn mưa, cắt ngang sự hối hận của Harry.
Giương mắt nhìn lên, một vị bác sĩ tóc vàng cực kỳ đẹp trai đứng ở cửa bệnh viện, thân thiết nhìn hai cha con cậu đang đứng trong mưa.
“A, bác sĩ Cullen, tối nay là ông trực sao?” Thấy vị bác sĩ kia, Charles dường như rất vui, xem ra là người quen. Bác sĩ Cullen ——, cái họ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời Harry nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu.
“Đúng vậy. Các ông...?”
“À, đây là con trai tôi —— Harry, nó... có chút không khỏe.” Charles đi vào cửa lớn của bệnh viện, nhìn bác sĩ Cullen.
“Không có, trên thực tế, con rất khỏe!” Harry giống như mang chút vẻ nổi loạn của thiếu niên tuổi 17 đang thời kỳ trưởng thành phản bác lời nói của cha mình. Cậu đối với việc làm cho lời nói cùng bề ngoài của mình phù hợp nhau thì rất là đắc ý.
“Được rồi, cậu bé...” Cullen bác sĩ dùng cặp mắt màu vàng đánh giá sơ qua Harry, rồi dịu dàng nói: “Sắc mặt quả thật không tốt lắm. Yên tâm đi Charles, tôi sẽ kiểm tra cho cậu bé.”
Harry cũng lẳng lặng quan sát vị bác sĩ đẹp trai kia. Bị cặp mắt màu vàng kia đánh giá, Harry nhất thời sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như ở thế giới phép thuật trong kiếp trước, cũng từng có người dùng loại ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào mình, đầy tang thương nhưng rất... từ ái.
Đúng vậy, đó là Albus Dumbledore, cậu không bao giờ có thể hận ông ấy.
Cậu lấy làm lạ vì sao bác sĩ Cullen lại khiến cậu nhớ lại những ký ức xa xôi như vậy, dù sao thì nhìn bề ngoài, ông ấy cũng rất trẻ. Harry nhất thời không cách nào đoán được ông ấy rốt cuộc bao nhiêu tuổi, nhưng có lẽ không quá ba mươi. Tuy nhiên ánh mắt của ông ấy lại thâm thúy hơn bề ngoài, như một vị “Trưởng bối” từ ái().
Dù nói thế nào, ông ấy cũng rất thân thiết. Harry trong lòng tự nói, sau đó cùng cha của mình đi vào bệnh viện.
Kế tiếp, Harry không thể không chấp nhận sự giám sát chặt chẽ của Charles, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đi theo bác sĩ Cullen làm đủ loại kiểm tra thông thường. Cậu cảm giác mình giống như rối gỗ bị tha đến chỗ này chỗ kia.
Bởi vì đã là mười giờ tối, với bệnh viện quy mô không lớn này chỉ còn lại mấy nhân viên trực đêm. Mấy cái kiểm tra thường lệ của Harry làm rất nhanh, cuối cùng bác sĩ Cullen kết luận: “Được rồi, cậu bé, cháu quả thật không có bệnh gì, chỉ là mệt mỏi quá độ mà thôi. Nhưng..., không, không có gì.” Ông nhìn Harry như muốn nói gì đó, nhưng lại đổi chủ ý.
Lúc sau, ông chuyển sang Charles, an ủi nói: “Trở về cho cậu bé ngủ một giấc là được rồi, cậu bé này cần nhất là nghỉ ngơi.”
Nghe kết luận như vậy, Charles có chút xấu hổ nhìn con trai trong lúc ngủ mơ bị mình kiên trì đánh thức kéo tới bệnh viện, bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào.
“Được rồi, Charles.” Harry mở to mắt nói đùa với cha của mình, “Không có việc gì lớn, nên biết rằng, con thật sự mạnh mẽ như 1 con bò tót!”(1)
“Phì ——”, một tiếng cười giễu cợt được giảm thấp xuống đột nhiên từ bên ngoài phòng bệnh truyền tới, kế tiếp một thanh niên đẹp trai có dáng người cao to vạm vỡ và 1 cô gái có dáng người nhỏ xinh, đáng yêu như tinh linh với mái tóc đen từ hành lang bệnh viện đi vào. Harry liếc mắt một cái liền nhận ra đó là anh em Emmet Cullen và Alice Cullen. Sau đó, cậu mới nhớ tới từng nghe qua tên bác sĩ Cullen, Carlisle Cullen —— cha nuôi của anh em Cullen và anh em Hale ở trường trung học.
Bọn họ chào bác sĩ Cullen và Charles rồi quay về phía Harry.
“A, rất xin lỗi.” Emmet Cullen ngừng cười, nhưng trong đôi mắt màu sẫm pha lẫn chút vàng lại tràn ngập hài hước.
Harry biết tiếng cười vừa rồi chính là từ cái người cao to này, anh ta nhất định đã nghe được câu nói đùa của cậu, nên mới xin lỗi cậu. Nhưng câu xin lỗi của anh ta nghe chẳng có chút thành ý gì, mặc dù anh chàng cao to này cũng không có ác ý, nhưng cậu quả thật đã bị đối phương khinh thường cười nhạo. Tuổi này còn bị 1 “thằng nhóc” cười nhạo... Harry thở dài, giả vờ không nghe thấy, chuyển ánh mắt sang người kia.
“Chào, tớ là Alice Cullen. Cậu là Harry Swan? Tớ gọi cậu là Harry được không? Thật mừng là cậu không sao!” Cô gái xin xắn bước đi nhẹ nhàng mà tao nhã đến trước mặt Harry, giọng nói êm ái dễ nghe, ánh mắt đầy tò mò.
“A, đương nhiên là được, Alice.” Harry ngại ngùng trả lời cô gái tóc đen. Nhưng cậu lại chú ý những lời mà Alice đã nói: là “Thật mừng là cậu không sao”, chứ không phải “Rất vui được quen biết cậu”, những lời này nghe như cô ấy thật sự biết trước cậu sẽ đến bệnh viện vậy.
Charles đang nói chuyện phiếm với bác sĩ Cullen, Harry đành phải trao đổi với 2 vị “bạn học” có bề ngoài quá mức xuất sắc này.
“Bọn tôi đến thăm Carlisle, cũng chính là cha của bọn tôi.” Emmet nhún nhún vai, “Do Esme, cũng là mẹ của bọn tôi có chút bận tâm việc Carlisle một mình trực đêm ở đây, không phải nghe nói có tội phạm truy nã gì đó đã trốn đến Forks sao?”
Lúc này, Charles vốn đang nói chuyện với Carlisle đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu con trai vốn không cao lớn cho lắm của mình, bất đắc dĩ cười cười lại quay đầu đi.
“Đúng thế, không ngờ lại gặp cậu ở đây, Harry. A, đôi mắt của cậu đẹp quá.” Alice dùng cặp mắt đen xinh đẹp kia nhìn chằm chằm Harry, giọng nói có chút phấn khởi nhảy nhót.
“Cám ơn? Cậu cũng vậy mà, Alice.” Harry có chút ngượng nâng nâng mắt kính, trong lòng lại đang tò mò tại sao 2 người này vốn không giao tiếp với học sinh trong trường, bây giờ lại đối với cậu nhiệt tình như vậy. Hơn nữa dù cho họ có nói cái gì, cũng không thể che dấu được sự tò mò nghiên cứu trong ánh mắt.
Thật sự thì cậu có cái gì khiến họ chú ý cơ chứ? Harry âm thầm nghĩ, chẳng lẽ...
Điều duy nhất mà cậu không giống người bình thường chính là phép thuật, nhưng bọn họ đúng ra thì không thể bào biết...
“Harry, tớ nói thật đó. Cậu có biết..., Edward, cũng chính là anh của tớ, anh ấy cũng rất thích đôi mắt màu xanh biếc của cậu.” Alice nhẹ nhàng cười, dùng loại âm điệu như đang hát để nói.
“A?” Harry nhất thời chưa kịp phản ứng. Edward Cullen? Cái người có ánh mắt khiến cậu cảm thấy nguy hiểm đó ư, Alice vì sao bỗng nhiên lại nhắc đến anh ta.
“Harry, chúng ta nên về rồi.” Tiếng của Charles cắt ngang suy nghĩ của cậu.
“A, được, cha.” Harry tạm thời bỏ qua nghi vấn trong lòng nói với Alice và Emmet, “Tớ nghĩ tớ phải đi, gặp lại sau nha.”
“Được rồi, Harry.”
Anh em Cullen cùng với Carlisle tiễn Charles và Harry ra cửa bệnh viện.
Emmet bỗng nhiên gọi Harry lại: “Ha, chờ một chút, Harry. Thật sự thì..., bọn tôi đến là để giải thích chuyện hôm đó Edward đã dọa cậu sợ, cậu ta vì thế cũng rất buồn rầu, cậu ta... ý tôi là, bọn tôi vốn tưởng tim cậu không được tốt...”
Sắc mặt Alice không thay đổi, nhưng lại dùng cùi chỏ thúc mạnh vào sườn anh trai mình, thành công ngăn Emmet nói tiếp.
Harry trong lòng có chút hoảng sợ, bọn họ cho rằng hôm đó chứng “thỉnh thoảng đau đầu” của cậu phát tác là bởi vì ánh mắt không thân thiện của Edward. Dĩ nhiên nguyên nhân cũng không khác biệt mấy, nhưng sao họ cho rằng ánh mắt người bình thường lại có sức mạnh như vậy?
Bề ngoài, Harry làm bộ như kinh ngạc trừng lớn đôi mắt màu xanh biếc, giả như bị xúc phạm, tức giận liếc mắt nhìn anh em Cullen một cái, xoay người hướng đi về xe tuần tra của Charles. Dù sao thì 1 thiếu niên bình thường đều không thích nghe những lời này, bọn họ càng muốn người khác khen mình mạnh mẽ này nọ.
“Trời ạ, Emmet, anh phá hỏng hết rồi, Edward sẽ tức giận cho xem.” Harry nghe thấy Alice nói với Emmet như vậy.
“Chúng ta không phải đã lén cậu ta đến đây sao? Đỡ cho cậu ta phải do dự. Hơn nữa cậu ta sẽ không biết.”
“Không, anh ấy sẽ biết.” Alice khẳng định, “Anh ấy sẽ đọc được từ trong đầu của anh, hơn nữa chúng ta đều không được yên, Emmet!”
...
Nhìn vào thì họ không giống như đã biết bí mật của cậu, nhưng tất cả chuyện này đúng là rất kỳ lạ! Harry thì thào tự nói. Dù vậy cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, không đến vài phút cậu đã ngủ trên ghế xe tuần tra.
Charles liếc mắt nhìn Harry một cái, nhẹ nhàng vươn tay chỉnh lại mắt kinh bị lệch trên mặt cậu, thở dài.
Chú giải:
()Đành dùng từ này, vì không tìm được từ khác để thay thế mà vẫn cùng ý nghĩa=.=”
(1)Qt để là con trâu đó, nhưng phương Tây có so sánh với trâu bao giờ=.=”, nên ta đành láy sang hướng đó, các nàng thông cảm, chủ yếu chỉ là em Harry muốn nói mình rất khỏe mạnh.