Một lúc lâu sau, Edward thở dài: “Harry, anh xin lỗi.”
“Cái gì?”
Edward đẩy cậu ra, chỉ ngoài cửa sổ: “Hiển nhiên là, chúng ta nói chuyện một đêm, trời sáng mau quá, em không có thời gian ngủ.”
Mưa bên ngoài đã tạnh, màn đêm cũng đã qua.
Đường chân trời màu đen đã bắt đầu chuyển sang xám, còn có những đám mây sẫm màu mờ nhạt hiện ra chung quanh. Chẳng biết từ bao giờ, ngoài cửa sổ dâng lên làn sương mù mỏng màu trắng.
Harry giật giật thân thể hơi cứng ngắc của mình, cảm thấy sau lưng đã lạnh hết, vội vàng rúc người vào trong chăn. Edward biết nhiệt độ lạnh lẽo của mình cũng là 1 vấn đề khiến bản thân anh đau đầu, vì thế anh hi vọng mùa đông mau chấm dứt, mùa hạ hãy nhanh đến.
Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần Harry vẫn khá tỉnh táo. Nghĩ tới cuộc săn bắn với nhóm ma cà rồng, cậu liền hưng phấn: “Edward... không sao đâu, thật đó.”
Edward cẩn thận quan sát cậu trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, tám giờ anh tới nhà đón em, anh nghĩ Charles có lẽ sẽ quan tâm việc em đi xa cùng bọn anh. Anh đoán em cần có thời gian để nói chuyện với ông ấy, còn phải thu dọn đồ đạc, bởi vì chúng ta có thể sẽ đi hai ngày, cả kỳ nghỉ cuối tuần của em đều phải ở cùng bọn anh.”
“A, Edward, đôi khi em thật sự muốn nói cho Charles biết sự thật. Đương nhiên ý em là quan hệ của chúng ta, không phải vấn đề chủng tộc. Nhưng em lo ông ấy sẽ mang súng tới cửa nhà anh...” Harry từ trên giường nhảy xuống, nói đùa.
“Chắc chắn là vậy, ông ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, nhưng có lẽ ông ấy cũng sẽ nể mặt Carlisle một ít.” Edward cười nói.
“Đúng vậy, ông ấy rất tin tưởng Carlisle. Vậy, lát nữa 8 giờ chúng ta gặp lại, Edward.” Cậu ôm Edward cho anh một cái hôn, vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.
“Harry, khoang đã.” Ngay lập tức, Edward như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó mở miệng nói.
“Cái gì?” Harry ngậm bàn chải nhô đầu ra, nói chuyện có chút không rõ, khóe miệng còn có bọt trắng.
“Không, không có gì.” Edward buồn cười nhìn cậu, “Chỉ muốn nhắc nhở em một chút... chuyện cần chú ý.”
“Em biết, cùng nhóm ma cà rồng đi săn cần phải cực kỳ cẩn thận, nhưng chuyện này có thể để trên đường nói sau được không? Charles sắp rời giường rồi.”
“Đúng vậy, được rồi. Anh phải về nhà một chuyến. Vậy, lát nữa gặp, Harry.” Edward hôn lại cậu 1 cái, mở cửa sổ, rồi biến mất.
Harry dừng một chút, rồi đóng cửa sổ, tính toán những thứ mình muốn mang theo.
Khi ăn sáng, Harry nói với cha mình kế hoạch đi xa cuối tuần cùng với gia đình Cullen, Charles không hề nghi ngờ gì đã đồng ý, chỉ nhắc nhở cậu trên đường phải cẩn thận.
Nhưng em gái song sinh Bella của cậu thì hơi phiền phức 1 chút. Vừa nghe Harry nói muốn cùng Edward ở bên ngoài qua đêm, cô liền cảnh giác.
“A, em không muốn nói nhiều vậy đâu, Harry.” Bella đợi sau khi Charles rời đi, mới ngập ngừng ấp úng nói với anh mình, “Harry... dù thế nào, các anh bây giờ vẫn còn quá trẻ... ý em là, em không phản đối các anh đi chơi, nhưng nhất định phải chú ý một chút...”
“Đợi đã, đợi đã, Bella.” Bella vẫn chưa nói xong, Harry liền đoán được ý của cô. Cậu có chút dở khóc dở cười nhìn em gái của mình, “Anh không phải đã nói rồi sao? Anh đi cùng cả gia đình Cullen, trong đó còn có cha mẹ và các anh chị em của Edward.” Cho dù cậu có muốn làm gì, thì Edward cũng sẽ không đồng ý. Ở phương diện này, Harry cảm thấy Edward thật giống như 1 thánh đồ.
“A, em đúng là giống 1 con ngốc! Nhưng Charles và Renee không biết tất cả chuyện này, em là người giám hộ duy nhất của anh. Cho nên, em không muốn anh phải hối hận, Harry...” Bella xấu hổ quay đầu đi chỗ khác có chút tức giận nói, trên gương mặt trắng nõn hơi hồng lên.
“Đừng nóng giận, Bella, anh rất biết ơn em về mọi chuyện. Trên thực tế, Edward so với anh còn truyền thống hơn, anh ấy rất thích yêu đương kiểu Plato.” Harry dịu dàng nói. Không nghĩ đến việc 1 cô gái trưởng thành sớm nhưng ít nói lại muốn đề cập chuyện này với anh mình, có lẽ cô đã tìm đọc không ít tài liệu về chuyện này trên mạng.
“Plato ư? Nếu vậy, đi chơi vui vẻ nha, Harry.” Bella trông có vẻ yên tâm.
“Cám ơn!” Harry mở miệng nói.
Lúc Harry mang theo hành lý xuống lầu, vừa vặn tám giờ.
“Hoàn hảo không muộn, buổi sáng tốt lành, Harry, chuẩn bị xong chưa?” Vừa mở cửa ra, anh chàng đẹp trai tái nhợt đã đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng tao nhã, hoàn mỹ như người mẫu trên bìa tạp chí.
“Đương nhiên.” Harry mang theo 1 túi hành lý lớn ra khỏi cửa, nhẹ nhàng nói.
“Hi, buổi sáng tốt lành, Bella.” Edward tiếp nhận hành lý của Harry, thân mật chào cô gái đứng phía sau Harry.
“... À, buổi sáng tốt lành, Edward.” Bella do dự một chút, rồi cười tươi với anh. Sau đó đem tầm mắt chuyển sang anh trai mình, “Harry, trên đường chú ý an toàn, và nhớ giúp em hỏi thăm nhóm Alice nữa.”
“Đương nhiên, Bella.” Harry cho em gái của mình một cái ôm, đóng cửa lại.
Đi đến góc rẽ ngã tư đường gần đó, Harry dừng chân.
Mỗi lần Edward tới nơi này, đều đỗ chiếc xe màu bạc của mình ở đây, nhưng hôm nay ở ngã tư đường lại trống rỗng.
“Chúng ta, không lái xe đi sao?”
“Không ——”Sắc mặt Edward lập tức trầm xuống, như nghĩ tới chuyện gì đó khiến người khác tức giận, “Hôm nay chúng ta không đi xe.”
“Vì sao?” Harry tò mò nhìn bạn trai của mình. Cậu biết sở thích của Edward ngoại trừ âm nhạc thì đó là ô tô, rất ít khi không lái xe, hơn nữa đi đến núi Goat Rock còn phải qua 1 đoạn đường cao tốc rất dài, cậu không nghĩ sẽ phải chạy.
“Không có gì...” Anh thấp giọng mở miệng nói, “Chỉ là hôm qua lúc xế chiều anh và Emmet khi chơi trò chơi không cẩn thận đụng hư đầu xe, bây giờ nó còn đang ở nhà máy sửa chữa.”
“Trò chơi?” Trong đầu Harry bắt đầu tưởng tượng “trò chơi” theo lời anh rốt cuộc là có ý gì.
“Đúng vậy.” Edward có chút đắc ý nói, “Sau đó, anh ấy đã hoàn toàn bỏ qua ý tưởng của mình. Ý anh là, anh ấy có lẽ sẽ không nhắc lại đề nghị tỷ thí trước mặt em nữa.”
Trời ạ, thì ra đây chính là mục đích của anh ấy! Harry tức giận kháng nghị: “Này, Edward, được lắm! Anh đã thô bạo can thiệp vào!”
“Không, bọn anh đã đánh cược. Emmet có sức mạnh lớn nhất trong bọn anh, sức của anh ấy lớn hơn anh, nhưng tốc độ và phản ứng của anh ấy thì kém anh. Anh thông qua khả năng đọc ý nghĩ biết trước vài động tác của anh ấy... Đó cũng không phải lần đầu tiên, anh ấy luôn thua nhiều thắng ít.” Edward khoái trá nói.
Bởi vì Emmet không thể cùng mình tiến hành đánh giá, cho nên Edward vô cùng khoái trá. Harry cảm giác chàng bạn trai ma cà rồng của mình đôi khi cũng rất giống thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành, hay nên nói, anh dù sao cũng vĩnh viễn mười bảy tuổi đây?
“Được rồi, nhưng anh cũng bị mất chiếc Volvo của anh!” Harry mang ý trả thù mở miệng nói.
“Chỉ là lốp xe và trần xe phá hủy, cũng không nghiêm trọng lắm.” Edward hơi nhướn mi, không thèm để ý chút nào nhún nhún vai.
“Vậy xe của những người khác đâu? Em không cho rằng anh sẽ cõng em chạy suốt từ đường cao tốc chạy đến núi Goat Rock đâu. Vậy, lấy chiếc Chevrolet của em được không? Bây giờ trở về vẫn còn kịp.” Harry đề nghị.
“Không, anh không nghĩ chiếc xe tải kiểu cũ của em có thể lái được xa như vậy. Nhóm Emmet lúc trời còn chưa sáng đã xuất phát, nhưng họ chắc chắn sẽ không quên để lại cho anh một chiếc xe. Là Carlisle đề nghị anh tối nay hãy mang em đến, bởi vì em không cần tự mình đi săn. Đối với con người mà nói, nghỉ ngơi rất quan trọng. Nhưng, anh lại nói chuyện suốt 1 đêm.”
“Vậy sao? Thế chúng ta...”
“Chúng ta đi bằng xe.” Edward đương nhiên nói.
Một câu của anh đã làm Harry nghẹn lời, khi ở cùng Edward, cậu hoàn toàn quên mất khái niệm đi xe. Bỗng nhiên, cậu nhớ ra cái gì đó, giữ chặt cánh tay anh lẩm bẩm nói: “Có lẽ mình nên thử xem, chắc sẽ không có vấn đề gì... Này, Edward, anh có đồng ý thử cách di chuyển đặc biệt của phù thủy không?”
Edward quay đầu nhìn cậu 1 lúc lâu, mở miệng nói: “Anh tình nguyện, nhưng...”
“Ha, nhất định sẽ làm cho anh kinh ngạc.” Harry vô cùng hưng phấn nói, sau đó sử dụng 1 câu thần chú xem nhẹ lên hai người, “Như vậy dù chúng ta có biến mất trên đường cũng sẽ không có ai chú ý tới.”
Sau đó ánh mắt của cậu chạm phải túi hành lý lớn trên tay Edward, lại sử dụng thêm thần chú thu nhỏ. Túi hành lý lớn lập tức biến thành 1 cái ví nhỏ: “Bây giờ, anh có thể đem nó nhét trong túi quần, Edward.”
“Harry, mỗi ngày em đều khiến anh kinh ngạc!” Edward kinh ngạc nhìn chằm chằm hành lý trong tay.
“Đương nhiên, anh sẽ còn phát hiện nhiều nữa, đừng bao giờ xem thường một phù thủy. Được rồi, bây giờ thì nắm chặt lấy em, đừng nhúc nhích. Có lẽ, trong quá trình đi sẽ có chút khó chịu.” Harry nắm chặt cánh tay Edward, nhẹ giọng thì thầm: “Độn thổ!”
Bóng dáng 2 người đang ở ngã tư đường nháy mắt biến mất, nhưng người đi qua hình như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đi lại bình thường.