Đi đường vòng quả nhiên là chính xác, đường cao tốc rộng lớn ít xe cộ lưu thông, tuyệt đối sẽ không có chuyện kẹt xe. Johan một tay cầm tay lái, một tay xoay chỉnh radio. Tiếng nhạc rock ầm ĩ truyền ra từ loa, khiến tinh thần của hắn chấn động mạnh một cái.
Cuối tầm mắt xuất hiện một chỗ ngoặt, hắn nheo mắt lại, hơi xoay tay lái.
Nhưng một tiếng”Bụp”, nghe như tiếng bóng bóng nổ vang lên, nơi khúc quanh trống rỗng trên đường cao tốc xuất hiện hai bóng người.
“A, gặp quỷ rồi!”
Hắn cho là mình hoa mắt, nhưng khi nhìn lại lần nữa, bọn họ quả thật đứng ở giữa đường. Đó là hai người trẻ tuổi, một người tóc đen mắt xanh, một người người mắt vàng với mái tóc màu đồng.
“Chúa ơi!” Hắn vội vàng phanh xe, nhưng đã không còn kịp, mắt thấy đầu xe lập tức sẽ đụng phải hai người kia.
Trong nháy mắt đó, xuyên qua cửa kính phía trước của xe hắn thấy được vẻ mặt của đối phương.
Bọn họ vẫn đứng tại chỗ, trong mắt không hề có chút hoảng sợ.
Sau đó, hắn cảm giác xe của mình giống như đột nhiên đập vào cái gì đó rất cứng rắn, lập tức dừng lại. Bởi vì quán tính, hắn suýt chút nữa té xuống khỏi ghế ngồi.
“A, Chúa ơi, cảm tạ cái dây an toàn của mình...” Hắn thấp giọng nói, sau đó nhảy xuống xe, thét với hai thanh niên không muốn sống kia, “Này, chiết tiệt thật! Các người điên rồi sao? Các người... A, trời ạ!”
Hắn ngây người. Đưa tay dụi dụi mắt, lại nhìn lần nữa...
Johan rốt cuộc biết vì cái gì xe của hắn bỗng nhiên dừng lại.
Người thanh niên cao hơn trong số 2 người đó đang rút tay về từ vết lõm sâu trên đầu xe của hắn, lớp vỏ kim loại nơi đó đã bị trũng vào rất sâu, hình thành một dấu bàn tay hõm vào.
“A, nơi này là điểm đến của em sao? Harry.” Thanh niên có vóc người cao liếc mắt nhìn Johan một cái, rồi dường như không có việc rút tay ra khỏi tấm kim loại ở đầu xe, đưa ánh mắt chuyển sang thiếu niên mắt xanh đi cùng mình.
Johan trộm nuốt nước bọt, quan sát bàn tay mà đối phương rút ra khỏi đầu xe.
Năm ngón tay thon dài với màu da tái nhợt, thoạt nhìn cả người không có gì kỳ lạ.
“Khụ —— xin lỗi, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, cho nên xác định vị trí có chút sai lệch, vốn định sẽ đến khu rừng bên kia. Dù vậy, khoảng cách cũng không xa lắm, không phải sao?” Harry nói với người đi cùng mình.
“Đúng vậy, may mà đường cao tốc này luôn ít xe qua lại.” Thanh niên cao ráo kia nhíu mày, mở miệng nói, “Em sẽ có cách chứ? Harry.”
“Đương nhiên.” Sau đó, Harry quay sang nhìn Johan vẫn đang sững sờ tại chỗ, “À, vô cùng xin lỗi ông, xe của ông...”
“Các người...” Rốt cuộc là? Lời của Johan còn chưa nói xong, liền thấy đầu xe vốn đang bị lõm đã trở về nguyên trạng, ngay cả vết xước do bốc dỡ hàng cũng không thấy nữa, hắn không khỏi dụi mắt.
“A, như vậy sẽ không sao.” Harry nhìn hắn, ngại ngùng cười, “Xin lỗi, chậm trễ thời gian của ông. Vậy, chúng ta đi thôi, Edward.”
“Được.” Thanh niên cao ráo kia kéo tay bạn đồng hành của mình, sau đó, hai người cùng biến mất trên đường lớn.
Johan lăng lăng nhìn chằm chằm chỗ hai người biến mất, 1 lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Vài giây đồng hồ sau, hắn bỗng nhiên ôm đầu, thì thào mở miệng nói: “Kỳ lạ, vừa rồi mình vì sao lại dừng xe giữa đường cao tốc... Thật sự là gặp quỷ rồi! Chẳng lẽ mình vì mệt mỏi mà ngủ gục...”
...
“Hắn sẽ không nhớ được, phải không?” Edward buông cánh tay Harry ra.
“Đúng vậy, ” Harry có chút chật vật sửa sang lại quần áo bỗng chốc bị gió thổi loạn, “Em không biết đường đến núi Goat Rock, nếu không đã có thể trực tiếp mang anh độn thổ tới đó. May mà em biết con đường này, nhưng bây giờ chỉ có thể dừng ở đây trước đã.”
“Không, như vậy cũng rất tốt rồi. Với tốc độ của anh, chúng ta đại khái chỉ còn có nửa giờ lộ trình. Trong rừng, dù anh có cõng em mà chạy, cũng không cần lo bị người khác thấy được. Không chừng chúng ta sẽ tới trước nhóm Emmet... Này, Harry, em thật không biết hôm nay em rốt cuộc đã khiến anh kinh ngạc bao nhiêu lần đâu!” Edward khoái trá vươn tay đè xuống mớ tóc đen rối loạn trên đầu Harry, nhưng khi anh lấy tay ra, đám tóc kia lại ương ngạnh đứng lên.
“Đương nhiên, anh nên biết là, chuyện khiến anh giật mình có thể còn nhiều nữa!” Harry có chút đắc ý leo lên lưng anh, “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa! Em rất nôn nóng muốn thấy biểu cảm của nhóm Emmet khi họ thấy chúng ta ở đó.”
Bám chặt trên lưng Edward, Harry nheo mắt nhìn cảnh vật chung quanh bị trôi nhanh về sau.
Cuối tầm mắt là dãy núi xanh ngắt nối tiếp nhau, Harry biết đây là núi Ni Seoul() và núi Adams, còn khu vực săn bắn của nhóm ma cà rồng —— vùng Goat Rock hoang dã được bao bọc giữa 2 ngọn núi này. Nghe nói qua khỏi khu này là bãi biển, xa hơn về phía Tây chính là Thái Bình Dương mênh mông.
Nơi này có những nhóm cây nguyên thủy, những tảng lớn hình dạng đặc biệt, dốc đá hoang dã, thảm thực vật phong phú, ít ai lui tới, thường xuyên có loài gấu lớn và dã thú xuất hiện, quả thật thực thích hợp trở thành nơi săn bắn của nhóm ma cà rồng.
Khi những thành viên khác của gia đình Cullen tới nơi hẹn gần núi Goat Rock thì đã là chuyện sau khi Harry tới đó khá lâu.
Mấy chiếc xe ô tô cấp cao chạy tới từ con đường ít ai qua lại, khá khiến người ta chú ý, Harry lập tức phát hiện ra bọn họ.
Những vị ma cà rồng phong độ nhẹ nhàng, hoặc xinh đẹp tao nhã bước xuống khỏi xe, nhẹ nhàng đi tới. Carlisle, Emmet, Alice, Jasper... vẻ mặt của những thành viên nhà Cullen hoàn toàn không giống người đi đường xa mà giống như chuẩn bị tham gia một cuộc gặp mặt sang trọng.
Ngoại trừ Esme và Rosalie, người nhà Cullen đều đã đến.
Giống như biết thắc mắc của Harry, Edward ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Lần này đến phiên Rosalie ở lại canh giữ, Esme cũng ở lại cùng chị ấy.”
“Các anh cũng cần canh giữ sao? Ý em là, nhóm ma cà rồng cũng có lãnh địa ư?” Harry hỏi.
“Đương nhiên, ví dụ như 1 ma cà rồng đi ngang qua, tùy ý ở lãnh địa của bọn anh săn bắn, thì không được cho phép. Trừ phi bọn họ muốn tranh giành lãnh địa của bọn anh, như vậy có nghĩa là chiến tranh nổ ra, bọn anh có quyền xử tử họ.” Edward giải thích.
Khi Harry muốn hỏi nhiều hơn, thì tốc độ của nhóm ma cà rồng dưới chân núi bỗng nhiên tăng nhanh.
Khi họ từ xa nhìn thấy Harry và Edward đứng trên núi đá thì trên mặt lộ ra biểu cảm khó có thể tin được.
Lúc sau, nhóm ma cà rồng lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua khu rừng, nhanh chóng tới nơi đã hẹn.
“A, Harry, rất vui khi nhìn thấy cháu.” Mở miệng đầu tiên vẫn là Carlisle, ông giang tay cho Harry một cái ôm của trưởng bối.
“Cháu cũng vậy, Carlisle.” Cậu thích cái ôm lạnh lẽo này. Harry biết Carlisle thật sự hoan nghênh mình, ông luôn tạo cho cậu cảm giác của 1 vị trưởng bối từ ái.
Sau đó người cố gắng chen tới chính là anh chàng ma cà rồng tóc đen cao to. Anh ta chìa cánh tay tráng kiện một phen ôm lấy Harry, gần như muốn vặn bẹp cậu.
“A, trời ạ, Harry... Hai người làm sao đến được đây?” Emmet kinh ngạc nhìn 2 người, “Ý tôi là, không có ô tô, 2 người sao có thể tới sớm như vậy? Chắc không phải Edward cõng cậu chạy trên đường cao tốc mà tới chứ!”
“Đương nhiên không phải, đó là cách đi đặc biệt của phù thủy. Tôi nên cược, Emmet này, có thể còn nhanh hơn tốc độ của anh đó.” Harry mở to hai mắt nhìn anh ta.
“Là cái gì? Cưỡi chổi bay sao?” Emmet hơi há miệng.
Được rồi, đó chính là điều mình mong, đáng tiếc thế giới này không có chổi bay.
Harry đẩy mắt kính, chậm rãi mở miệng nói: “Theo quan điểm khoa học, anh có thể hiểu như nhảy không gian hoặc là kỹ thuật bẻ gãy không gian(), theo cách nói của phù thủy thì gọi là —— Độn thổ. Sau khi biết điểm đến, có thể trong vài giây đồng hồ đi đến bất cứ nơi nào anh muốn. Đương nhiên, khoảng cách giới hạn của độn thổ có liên quan đến lượng phép thuật và khả năng khống chế.”
“Thật sự là... đáng kinh ngạc!” Lần này, không chỉ là Emmet lộ ra biểu cảnh kinh ngạc, các thành viên khác của nhà Cullen cũng như vậy.
“Emmet...” Harry mới vừa muốn tiếp tục nói, liền thấy anh chàng bạn trai ma cà rồng đối với anh em của anh lộ ra biểu tình tức giận, “Tốt lắm, cảm tạ anh đã khiến xe của tôi vào nhà máy sửa chữa!”
Anh quả nhiên lại từ trong đầu người anh em của mình đọc được cái gì đó, Harry yên lặng nghĩ.
“Này, Edward...” Sự kinh ngạc và hưng phấn trên mặt Emmet lập tức dịu xuống, “Tôi lại quên năng lực của cậu... Có lẽ cậu nên lấy chiếc Volvo của mình từ chỗ sửa chữa về, đưa tới trước mặt cậu bạn trai phù thủy của cậu. Sau đó chỉ cần để cậu ta đọc thần chú, thì mọi thứ sẽ trở lại như mới, giống cái đống đồ lỗi thời kia.”
Trong lời nói của Emmet đầy ý châm chọc, nhưng hình như không phải nhằm vào cậu. Tuy rằng nghe qua có vẻ mình giống như 1 người chuyên sửa chữa... Harry có chút tức giận. Nhưng, cậu vẫn chưa biểu hiện ra, Edward đã nắm lấy vai cậu kéo sang một bên, rồi trợn mắt nhìn người anh em của mình.
Alice nhẹ nhàng đi tới, thân mật cười cười với Harry, sau đó quay nói với anh chàng cao to kia: “Emmet, Edward sẽ đọc được suy nghĩ trong đầu anh, cho nên đừng bao giờ nhắc lại mấy trò đùa dai linh tinh kia, sẽ đem chuyện chúng ta lấy xe đi hết cũng khai ra.”
“Anh cố ý đụng hư xe của tôi, Emmet.” Edward bất mãn nói, “Ngày hôm qua vì sao tôi lại không chú ý chứ?”
“Này, Edward, khi đó cậu còn có tâm tư để ý tới suy nghĩ của người anh em tôi đây sao?” Emmet từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, cười trêu tức với Harry đang đứng đằng sau Edward.
Harry có chút xấu hổ cười cười với anh ta, phát hiện Edward hình như lại nổi nóng, trong giọng nói của anh còn mang theo một chút phẫn nộ: “Câm miệng đi, Emmet!”
A, vẻ mặt Emmet rất gian xảo. Được rồi, anh ta hình như là cố ý khiêu khích Edward.
Vì thế, 2 anh em nhà Cullen không ai nhường ai đứng đối diện nhau, trong nháy mắt, Harry đã nghĩ bọn họ lập tức muốn đánh nhau.
Chú giải:
()mấy cái núi non này thôi thì cứ châm chước nha, ta hỏi bác gg nhưng bác trả lời cũng kỳ kỳ, mà cũng hem quan trọng gì đâu >”<
() thì cũng giống như nhảy tắt sang thời không khác vậy thôi, ý nó đại khái là vậy, ai đã coi HP thì biết độn thổ là cái chi rùi ha^^