[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 43: Săn bắn (tam)



Không lâu sau, Emmet Cullen cũng đã phát hiện mục tiêu của mình. Ở gần đó, anh ta tìm được một con báo trưởng thành.

“A, đó chính là con mồi mà anh ấy không thích nhất, bởi vì anh ấy không thích dã thú có tốc độ nhanh, gầy như que củi, máu cũng ít.” Edward giải thích với Harry.

“Đương nhiên, nhưng anh ta vẫn truy đuổi vô cùng hưng phấn.” Thân thể cường tráng của Emmet với tốc độ siêu nhân giống như 1 chiếc Mercedes-Benz lao lên bụi cây trên dốc đá, Harry xem rất hào hứng.

Nhưng, một tảng đá cao ngất đã chặn tầm mắt của cậu.

Khi Edward mang theo cậu nhảy lên một tảng đá khác trên vách núi thì Emmet đã giải quyết xong phần chiến đấu, cái đầu màu đen đang chúi vào cổ con báo.

“Vậy anh thích gì? Ý em là, khẩu vị của anh đó?” Khi những ma cà rồng khác tìm kiếm con mồi, Harry hỏi Edward, “Cũng là gấu sao? Hoặc động vật khác, như nai hoặc là linh dương này nọ.”

“Không, bọn anh thích động vật ăn thịt hơn, không thích trâu rừng, nai hay động vật ăn cỏ, bởi vì máu của chúng không ngon như động vật ăn thịt. Mà trên thực tế anh cũng không thích gấu, anh thích chính là săn loại động vật họ mèo cỡ lớn hung dữ, ví dụ như sư tử.”

A, tại sao là sư tử? Được rồi, ít nhất là anh thích. Thiếu niên từng là 1 Gryffindor yên lặng nghĩ, sau đó đem ý nghĩ này ném ra sau đầu.

Kế tiếp là Alice nhỏ xinh và Carlisle, bọn họ rất nhanh hoàn thành xong hoạt động săn bắn.

Sau đó, Edward mang Harry tới 1 vị trí có thể nhìn toàn cảnh khu săn bắn của ma cà rồng, mãi đến khi Alice từ 1 nơi rất xa ngoắc hai người.

“Tới phiên anh.” Giọng Edward vang lên.

“A, em hy vọng có thể thấy được tư thế oai hùng của anh, Edward.” Harry đùa giỡn nói.

“Như em mong muốn.” Anh trịnh trọng hồi đáp.

“Khụ, chúc anh có thể tìm được con mồi vừa ý.” Harry có chút ngượng ngùng tránh đi ánh mắt anh, cậu vốn tưởng rằng trải qua hành vi lớn mật bất ngờ tối hôm qua, bản thân sẽ không tiếp tục đỏ mặt khi đối diện với anh.

“Đương nhiên, anh hi vọng là sư tử.”

Ngay sau đó, Edward đẩy cậu tới chỗ Carlisle, tiếp theo liền nhảy đi xa mấy chục mét.

“Giờ thì để ta mang cháu xuống dưới, Harry.” Giọng Carlisle vang lên.

“Vâng, Carlisle.” Harry có chút xấu hổ leo lên lưng cha của bạn trai mình, càng thêm kiên định bản thân cần làm ra 1 cái chổi bay.

Emmet ở bên cạnh nháy nháy mắt vài cái với cậu, Harry không để ý tới anh ta, chỉ chuyên tâm tìm kiếm Edward.

Bóng dáng Edward lúc ẩn lúc hiện giữa dốc đá và những bụi cây, mái tóc màu đồng cổ theo gió lay động.

Khi chạy bộ vẫn toát ra sự tao nhã mà nhẹ nhàng, lại đầy sức mạnh và đẹp đẽ, giống như làn gió của tự nhiên.

Luôn bị Edward cõng trên lưng chạy đi, đây là lần đầu tiên Harry từ cự ly xa chứng kiến anh chạy băng băng như thế. Mất nhiều tinh thần mới đuổi kịp bóng dáng như tên bắn của anh, Harry cảm thấy tốc độ của anh so với các anh em khác nhanh hơn một ít.

Giống như biết Harry đang suy nghĩ gì, Carlisle nhẹ nhàng nói: “Tốc độ của Edward trong chúng ta là nhanh nhất, ma cà rồng thông thường đều không thể vượt qua tốc độ của nó. Hơn nữa, ta nghĩ... Nó đã phát hiện mục tiêu của mình.”

Vài giây đồng hồ sau, vòng qua 1 đám cỏ, cuối tầm mắt quả nhiên xuất hiện một đàn sư tử nhỏ đang nghỉ ngơi.

“Ở khu bảo tồn này thật sự có sư tử sao?” Harry có chút khó tin.

“Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy.” Carlisle ngừng lại, nhìn con trai đang chạy băng băng của mình.

Ngay sau đó tiếng rít gào điên cuồng như dã thú của Edward vang lên, kinh động đàn sư tử. Con sư tử cái trong nhóm nhảy lên cong lưng, cảnh giác nhìn Edward đang tiếp cận nhanh như tia chớp, sau đó là sư tử đực lắc lắc lông bờm xinh đẹp gầm rú cảnh cáo kẻ xâm nhập.

Nhưng mà Edward không thèm để ý chút nào, anh chỉ nhún 1 cái nhảy lên không trung thoải mái lướt qua sự phòng thủ của đàn sư tử, lập tức xuất hiện trước mặt con sư tử đực, nháy mắt liền đem nó ném xuống đất.

Con sư tử đực sau khi ngã xuống đất, quay cuồng một vòng, cái đầu thật lớn lập tức bị Edward đè chặt xuống đất. Rồi bỗng nhiên giống như bị người ta chặt đứt cổ, đau đớn rống lên một tiếng, liền dừng lại.

Nó gần như không kịp giãy dụa liền bị cắn cổ, nọc độc mãnh liệt của ma cà rồng khiến nó đau đớn không chịu nổi, không đến 1 lát nó liền bất động.

Bên cạnh đó, con sư tử cái trong nhóm giống như đã biết sinh vật trước mặt còn mạnh mẽ hơn mình. Chúng nó gầm rú, dần dần lui ra phía sau...

Cả quá trình đi săn rất gọn gàng, và vô cùng đẹp mắt.

Harry mê muội nhìn toàn cảnh chuyện này, hành động giết chóc không lưu tình chút nào này mới là bản chất của chàng bạn trai ma cà rồng sao? Cậu chưa bao giờ thấy Edward phóng túng và hoang dã như vậy, bình thường khi ở cùng cậu anh đúng là đã áp chế thiên tính của mình. Mà lúc này, mới thật sự là anh.

Hoạt động săn bắn gần như kéo dài cả ngày, tới lúc hoàng hôn mới chính thức chấm dứt.

Nhưng mà Harry vẫn còn cả buổi tối cắm trại ngoài trời trên đỉnh núi này.

Tránh gió sau dốc đá, trải thảm ngồi xuống đất. Không có ánh trăng, nhưng có bầu trời đầy sao.

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, làm cho bóng đêm tăng thêm một chút vầng sáng mông lung.

Ngày mai có thể sẽ nắng.

Ban đêm cánh đồng bát ngát, nhiệt độ không khí so với ban ngày giảm xuống rõ rệt.

Harry khoác thảm dựa vào thân cây, ôm lấy hai đầu gối, nhìn bầu trời ngẩn người.

“Sao thế, đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng Edward từ trong bóng tối truyền đến, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt lộ ra dưới ánh sao, phát ra sự lạnh lẽo, trong suốt sáng bóng.

“Không nghĩ gì cả.” Harry phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nỉ non nói, “À, Edward, em nghĩ mình lại say mê anh hơn rồi.”

“Cái gì?” Edward buồn cười nhìn cậu, đôi mắt màu vàng dịu dàng phản chiếu hình ảnh.

“Không, không có gì.” Harry ngẩng đầu nói, “Nhóm Carlisle đâu?”

“Họ ở cách đây không xa, hành động vào ban đêm không gây trở ngại cho họ. Nhất là Alice và Jasper, họ có lẽ đang hưởng thụ trò chơi truy đuổi lãng mạn dưới ánh sao, mà Emmet thì liên tục than thở Rosalie không tới.” Edward đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, “Cần anh đốt lửa không?”

“Không, một câu thần chú giữ ấm là đủ rồi. Bây giờ là ban đêm, đốt lửa sẽ gây chú ý. Đúng rồi, hoạt động săn bắn hôm nay rất thành công đúng không?” Harry hỏi, “Vậy ngày mai còn tiếp tục sao?”

“Không. Trên thực tế, hoạt động săn bắn của bọn anh chỉ có một ngày, Harry.” Edward ôn hòa nói.

“Vậy ngày mai...” Harry quay đầu nhìn anh.

“Có lẽ, ngày mai em sẽ tình nguyện đến bờ biển với anh. Bên cạnh dãy núi này có 1 bãi biển với dốc đá hình dạng kỳ lạ, có thể so sánh với địa điểm du lịch nổi danh, nơi đó là Thánh Địa mà những người leo núi yêu thích.” Edward đưa tay ôm eo của cậu, cười nói, “Chẳng lẽ em không muốn có một kỳ nghỉ vui vẻ với anh sao?”

Được rồi, hành trình hai người, nghe cũng không tệ. Harry dùng hành động để trả lời, cậu nghiêng người, hôn 1 cái lên đôi môi lạnh lẽo của anh.

Edward chăm chú nhìn cậu. Trong nháy mắt, anh giống như bị đôi môi mềm mại và ấm áp của Harry mê hoặc, anh tháo xuống mắt kính của cậu, dùng đôi môi lạnh như băng khẽ chạm vào mắt Harry.

Bỗng nhiên mất đi mắt kính Harry không khỏi mở to hai mắt, lông mi hơi khép lướt qua đôi môi lạnh lẽo đỏ tươi của anh.

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Edward: “Harry, hôn thì cần nhắm mắt lại.”

“Được rồi, em không muốn phá hư không khí.” Cậu lẩm bẩm nói. Quan sát hoạt động săn bắn hôm nay, Harry tạm thời quên đi ý tưởng dụ dỗ chàng bạn trai ma cà rồng, chỉ có thể thành thành thật thật nhắm mắt lại.

Nhưng đây chẳng qua chỉ là tạm thời, mình sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ ra biện pháp, cậu tự nói với mình trong đầu. Vì thế, cậu phá lệ thuận theo tựa vào cánh tay Edward.

Đôi môi anh dừng trên mắt cậu trong chốc lát, trượt đến sống mũi thẳng, hơi thở lạnh lẽo kia khiến thân thể Harry run rẩy. Làm môi tiếp tục trượt xuống chạm vào môi Harry làm cậu do dự một chút, rồi dùng cánh tay vòng lên cổ anh, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.

Nhưng mấy phút đồng hồ sau anh bỗng nhiên đẩy cậu ra.

Harry mở to mắt mơ mơ màng màng nhìn anh: “Edward?”

“Hôm nay đến đây thôi, Harry. Có lẽ em cần ngủ, tối hôm qua em một đêm không ngủ, hôm nay lại ở cùng bọn anh cả ngày.”

“Không, Edward, anh đang viện lý do.” Harry ngồi dậy, nhìn anh thật sâu.

“Nhất định phải biết lý do sao...” Edward thấp giọng căm hận nói, “Được rồi, Harry... Đêm nay em đặc biệt quyến rũ, cho nên vì an toàn của em, anh không cách nào tiếp tục được, em hài lòng rồi chứ!”

Chẳng lẽ Edward thích loại hình dịu dàng thuận theo, chứ không phải dạng chủ động? Harry mặt nóng lên, ho khan một tiếng, quay đầu lại.

Sau đó cậu bỗng nhiên nghĩ đến, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ở nơi này có thể tiếp tục chuyện tối hôm qua.

Cậu không an phận giật giật thân thể của mình, lặng lẽ đưa mắt nhìn anh.

Edward nhìn cậu: “Được rồi, Harry, em biết rõ chuyện này là không thể nào.”

“Đương nhiên.” Cậu chỉ là nghĩ mà thôi, “Hành lý của em, trong đó có túi ngủ, thật không ngờ ma cà rồng ra ngoài đều không cần mang hành lý.”

“Đương nhiên, bọn anh không cần ăn cơm và ngủ, không sợ lạnh nóng, cho nên... Không cần phiền phức như vậy.” Edward lấy ra ví nhỏ hành lý.

Harry khiến nó khôi phục nguyên trạng, rút túi ngủ ra, rồi quấn bản thân thành 1 con nhộng.

Edward ngồi bên cạnh cậu, không quá sát.

Nơi này dù sao cũng không phải trong nhà ấm áp. Dưới sự lạnh lẽo của ban đêm, nếu anh quá gần cậu lại không thể sưởi ấm giúp cậu, thì chỉ làm cậu lạnh hơn mà thôi.

“Em có lẽ nên mang một cái lều, Harry.” Edward cúi đầu nói.

“Không sao, em có thần chú giữ ấm, anh muốn vào không, chỗ này vẫn còn rất rộng.” Harry cười híp mắt xốc túi ngủ lên.

“Không cần.” Edward không chút do dự cự tuyệt cậu, “Anh sẽ gác đêm cho em, nơi này buổi tối có không ít dã thú.”

“Được rồi.” Harry không hề kiên trì, cậu biết đêm nay Edward chắc sẽ không đồng ý ngủ cùng một chỗ với cậu, “Vậy còn vài câu thần chú cảnh giới thì sao? Nếu có cái gì tiếp cận thì sẽ nghe được tiếng cảnh báo, có thể liên tục trong vài giờ. Sau đó, anh có thể thả lỏng 1 chút, nhân cơ hội để ngắm sao.”

“Tốt lắm. Cám ơn, Harry. Chúc ngủ ngon!” Edward dịu dàng nhìn cậu, giúp cậu sửa sang lại túi ngủ từ bên ngoài.

“Chúc ngủ ngon!” Tinh thần hưng phấn cả ngày rốt cục yên tĩnh trở lại, Harry rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Ánh mắt màu vàng của anh dịu dàng nhìn cậu chăm chú, ngón tay tái nhợt thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen rối tung, lướt qua vết bớt hình tia chớp trên trán.

=================================================

Sắp tới phim hành động rùi=)), vì độ dài không quá mức cho nên để trải hết câu chuyện thì tình tiết hơi nhanh, nhưng vẫn rất logic a, cứ chờ xem phim hành động nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.