Radio trên xe tải đang phát loại nhạc đồng quê mà cậu thường nghe, người ca sĩ da đen Nana với chất giọng khàn khàn trữ tình tạo ra tiếng vọng trong xe vốn im lặng, khiến Harry đắm chìm trong yên tĩnh, mãi đến khi đường vào thị trấn Forks hiện ra ở cuối tầm mắt.
Bởi vì chuyện tội phạm truy nã, Harry cho rằng khu rừng xung quanh Forks có thể sẽ càng bị nhiều người chú ý. Vì thế cậu lái xe đi tới nơi xa hơn để luyện tập, phía bên kia là nơi cách thị trấn Forks ước chừng khoảng mười lăm dặm, chỗ ở của người da đỏ —— La Push.
Hai bên đường cái thông tới La Push đều có rừng rậm xanh tươi bao phủ, dòng nước từ con sông lớn() uốn lượn như mãng xà chảy qua, rồi biến mất trong rừng rậm xanh ngắt, cuối cùng chảy vào Thái Bình Dương.
Lúc nhỏ, cậu từng theo Charles đi qua nơi đó vài lần. Chỗ ở của Billy Black, bạn tốt của Charles, đương nhiên ông ấy cũng là chủ nhân trước đây của chiếc —— xe tải Chevrolet màu đỏ.
Mỗi khi Harry đến đây đều tùy tiện chọn 1 mảng rừng rậm chạy vào, luyện tập gần như cả ngày rồi trở về trước khi Charles tan tầm về nhà, nên chưa từng bị phát hiện.
Bây giờ tâm tình của Harry khá tốt, dù việc tiêu hao phép thuật trên phạm vi lớn có chút mệt mỏi, nhưng cậu đã khá thích ứng với loại tình trạng này, đương nhiên sau khi luyện tập cậu đều dành lại 1 một phần nhỏ phép thuật dùng để ứng phó những việc cần thiết.
Việc tập luyện khống chế phép thuật của cậu cũng xem như thuận lợi, ngoại trừ việc cường độ và phương hướng thi triển vẫn chưa chính xác, thì việc phép thuật bạo phát đã rất ít khi phát sinh. Trải qua vài lần luyện tập, cậu đã hoàn toàn khống chế được mức độ của huấn luyện, hơn nữa còn rất cẩn thận không để lại bất cứ dấu vết gì.
Qua 1 con phố nữa thì đến nhà, nếu Charles ở nhà, như vậy cậu có thể nói mình chỉ lái xe đến vùng lân cận để hóng gió mà thôi.
Mới vừa vào cửa còn chưa kịp lấy hơi, điện thoại trong phòng khách vang lên, Harry vội vàng nghe điện thoại, trong ống nghe là giọng nói quen thuộc của Mike: “Chào, bạn tốt, cuối tuần vui vẻ! Tối hôm nay có rãnh không? Tám giờ rưỡi có một party nhỏ, mới vừa quyết định sẽ tổ chức ở nhà Pike, Anna, Justine cũng đi.”
Từ khi đến thị trấn Forks, bởi vì muốn giấu mình, Harry chưa từng nhận lời mời tham gia loại tiệc tại nhà này. Hiện giờ có thể xem như chuyện tốt, những bạn học này muốn chào mừng 1 học sinh chuyển trường như cậu.
Pike... Trong ấn tượng thì hình như là một nam sinh khá lùn, Harry và cậu ta không tính là quen biết, chẳng qua chỉ nói một hai câu mà thôi. Harry và em gái song sinh Bella của mình đều không thích những nơi quá mức ồn ào, từ khi còn ở kiếp trước vào lần đầu khi tham gia vũ hội lúc thi đấu Tam pháp thuật, thì cậu đã không muốn tham gia loại chuyện này.
Nhưng lần này mới vừa luyện tập xong phép thuật, không cần lo lắng sẽ có nguy hiểm bạo phát, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng không đến mức ngủ ngay. Hơn nữa người mời là Mike, cậu không muốn cự tuyệt ý tốt của cậu ta, Charles có lẽ cũng muốn cậu nên giao tiếp với nhiều bạn bè 1 chút.
“Đương nhiên, rất vui khi cậu đã mời, Mike. Tớ có cần đổi lễ phục hay không? Ý tớ là, tớ chưa chuẩn bị gì cả.”
“Không cần, Harry, party bình thường thôi mà. Tớ còn phải gọi điện báo cho các bạn khác, gặp lại ở chỗ party nha. Còn nữa, tớ nói luôn, điện thoại di động của cậu hết tiền, làm tới gọi cả buổi chiều.” Tiếp theo điện thoại đã bị dập máy.
Buổi tối tám giờ rưỡi, thời gian vẫn còn kịp. Harry bắt đầu chuẩn bị cơm tối, rồi chờ Charles về nhà.
Người tham gia party cũng khá nhiều, đất trống trước nhà Pike đã không còn chỗ để xe. Harry vô cùng vất vả tìm được chỗ đỗ xe ở phố đối diện, party đã bắt đầu, từ bên ngoài có thể nghe được âm nhạc đinh tai nhức óc bên trong.
Đối với loại hoàn cảnh ồn ào này, cậu lại thích ở trong mưa to tập luyện khống chế phép thuật hơn. Harry nhíu mày, sau đó rút chìa khóa đi vào.
“A, xin lỗi. Xin cho qua, xin lỗi...” Harry đỡ mắt kính để tránh bị đụng, dựa vào bên tường chen vào, ở trong đám người tìm Mike hoặc là Justine.
Không ngờ sẽ có nhiều học sinh tham gia như vậy, cả phòng khách đầy những người là người, Harry thật sự không tìm ra bạn thân của mình, cậu có chút hối hận đã tới tham gia party này.
“A, cẩn thận một chút.” Một đôi theo âm nhạc ầm ĩ, nhảy nhót xoay tròn tiến tới, Harry bất ngờ không kịp phản ứng lui về phía đụng vào “vách tường”.
Vì nhường chỗ cho bọn họ, Harry lại lui về phía sau, gần như muốn đem cả người dán hết lên “vách tường”. Lúc này, phía sau bỗng nhiên một bàn tay chìa ra ôm lấy hông cậu đem cậu chuyển sang một bên.
“A, trời ạ.” Vốn nghĩ đến phía sau là vách tường nên Harry lập tức hốt hoảng, đưa tay bắt lấy cánh tay “cứng rắn” kia.
Quay đầu nhìn thì ra là anh chàng đẹp trai nhưng tái nhợt, Edward Cullen ở ngay phía sau.
“Harry.” Đôi mắt màu vàng xinh đẹp của đối phương dưới ánh đèn laze không ngừng xoay tròn toả ra ánh sáng dịu dàng mà nóng rực. Loại ánh sáng này nhất thời làm Harry choáng váng, vẻ đẹp đó đúng là không thuộc về người thường! Cậu nhìn chằm chằm anh ta sau một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, mới ý thức được việc mình còn đang bị đối phương ôm vào lòng. Phía sau chính là 1 đám người đang nhảy nhót, cậu thật sự không biết mình nên đứng ở chỗ nào.
Harry cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên, nhưng cậu lại làm bộ như đỡ mắt kính đang sắp sửa trợt xuống mà cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, dù sao đây cũng là động tác cậu thường làm.
Cũng không phải là 1 đứa nhóc, vẻ đẹp quả nhiên là không thể phân giới tính, Harry lặng lẽ cảm thán.
“Cậu có sao không?” Thấy Harry hồi lâu không nói lời nào, Edward có chút lo lắng hỏi.
“Không có, tôi rất khỏe. Người ở đây nhiều quá! Vừa rồi tôi còn tưởng rằng là vách tường, rất xin lỗi anh, Edward.” Harry ngẩng đầu lên, nhìn thấy người quen nên cậu cũng có chút vui vẻ: “Rất vui là gặp được anh ở đây, không ngờ anh cũng tới!”
Theo cậu biết, gia đình Cullen rất ít tham gia loại hoạt động mang tính chất giao tiếp xã hội này.
“A, tôi bị Alice kéo tới, tôi...” Edward vẫn chưa nói xong, Harry bị một cánh tay nhỏ gầy mạnh mẽ túm ra khỏi ngực của Edward.
Giọng nói êm ái xuyên thấu qua tiếng nhạc ồn ào truyền vào tai: “Chào, Harry!”
“Chào, Alice, nhóm Emmet cũng tới sao?” Giọng nói như vậy là độc nhất vô nhị, đó là thuộc về em gái đáng yêu của Edward——Alice Cullen.
Không ngờ tới 1 cô gái nhỏ xinh như thế mà cánh tay lại mạnh mẽ như vậy, trong lòng Harry nhất thời đầy cảm giác thất bại, chẳng lẽ mình chẳng những cần phải luyện tập khống chế phép thuật, mà còn phải rèn luyện thân thể nữa sao? Trước khi tới Forks, cậu và nam sinh mạnh nhất trong lớp thi vật tay cũng không thua. Cậu vẫn còn vì chuyện này mà đắc chí rất lâu, quả nhiên mình so với kiếp trước mạnh mẽ hơn...
Cô gái tóc đen xinh đẹp như tinh linh hướng anh trai làm mặt xấu, rồi vui vẻ đối với Harry cười, lộ ra răng nanh trắng tinh: “Edward là bị tớ kéo tới, nhưng khi đó anh ấy cũng đã nghe cậu sẽ tham gia, Harry, anh ấy...”
Anh trai Alice nhanh chóng cắt ngang lời của cô: “Alice, sao em không đi nhảy đi? Hoặc là đi tìm Jasper.”
“Jasper không thích tham gia loại party này đâu. Ha, vừa rồi tớ còn chưa nói xong đâu, tớ...” Giọng nói cứng rắn của Alice bỗng đang nói, lại dừng. Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng phía trước, trở nên mờ mịt. Điều này làm cho Harry nghĩ tới lúc giáo sư Snape thi triển thuật phong bế đại não.
Nhưng chỉ vài giây đồng hồ, cô ấy liền bình thường lại, đôi mắt linh động xoay xoay, tiếp tục tươi cười. Cô nhìn Harry, cuối cùng ánh mắt lại nhìn sang anh trai mình.
“Alice...?” Edward nhìn chằm chằm Alice, biểu cảm có chút nghiêm túc.
“Tớ đi trước tìm nhóm của Mike, hai người cứ nói chuyện.” Mỗi người đều có sự riêng tư, thấy 2 anh em nhà Cullen muốn nói chuyện riêng, Harry chủ động rời đi.
“..., được, lát nữa tôi sẽ tìm cậu.” Edward do dự một chút mở miệng nói.
“Harry, chơi vui vẻ.” Alice thân mật nói.
Rời khỏi chỗ anh em nhà Cullen, Harry cố sức chen qua đám người, chốc lát sau, cả người đã đầy mồ hôi. Sau đó, cậu thấy chen chúc trong góc là Justine và Christy, tâm tình mới tốt một chút.
Thấy Harry bọn họ cũng rất vui vẻ, chỉ vào 1 chỗ rồi nói: “Mike và Anna đang ở trong sàn nhảy, a, không ngờ hôm nay nhiều người như vậy. Sớm biết thế đã tổ chức ở nhà Lorene, phòng khách nhà bọn họ lớn hơn một chút.”
“Harry, cậu đi nhảy không?” Christy nói.
Bạn bè mời, Harry vốn không nên từ chối, nhưng khi cậu nhìn nhìn sàn nhảy chen chúc cả đám người thì liền làm 1 cái mặt xấu rất khoa trương: “A, nơi đó hả! Tớ cũng không muốn làm bánh nhân nóng. Thật ra, tớ không biết nhảy.”
“Được rồi, được rồi.” Christy dường như cũng nhớ ra cái gì đó, trong lòng còn hơi sợ hãi gật gật đầu, “Như vậy chúng ta vì cái gì không đợi ở đây, cùng nói chuyện phiếm?”
“Đây là party, làm gì có ai thích ở đây nói chuyện phiếm?” Justine bất mãn nói, nhưng nhìn Mike cùng bạn nhảy của cậu ta chen tới chen lui, Justine liền lập tức bỏ qua ý nghĩ này, “Tớ nghĩ cậu nói đúng.”
“Đã vậy, tớ hỏi này Harry, bài luận anh văn của cậu viết xong chưa?”
“Sắp xong rồi, ngày mai còn cả ngày, cũng đủ để đem bài học cho thứ hai toàn bộ ôn tập lại một lần.”
...
Mấy người ở trong không khí ầm ĩ của party lớn tiếng trò chuyện bài học, Harry vừa nói chuyện vừa không nhịn được ngáp dài, bình thường khi luyện tập xong thì cậu đã sớm về nhà đi ngủ.
“Cho dù là trong hoản cảnh ổn ào như vậy tớ cũng có thể ngủ, nếu có một cái ghế là được.” Harry tháo mắt kính dụi dụi mắt. Có lẽ cậu nên đi ra ngoài hít thở không khí, nơi này khiến cậu có chút choáng đầu.
“Ha, cậu xem.” Christy bỗng nhiên kinh ngạc nhìn phía sau Harry, “Anh ta cũng tới sao? Đúng là hoàng tử mà!”
“Nữ sinh các người đều thích kiểu nói này...” Justine chua chát nói.
“Cái gì chứ?” Christy bất mãn đá Justine một cái.
Harry quay đầu theo ánh mắt của bọn họ nhìn sang, Edward lễ phép cự tuyệt một nữ sinh đang mời mọc, tao nhã mà rất nhanh xuyên qua đám người, giống như bức tường người chung quanh đều chỉ là giấy. Anh ta hơi khẽ vươn tay, mọi người đã bị anh ta đẩy ra hai bên, có lẽ bọn họ đang chủ động nhường đường cho hoàng tử điện hạ cao quý, Harry trong lòng nghĩ.
Dường như từ trong đám người đã phát hiện ra Harry, anh ta hướng tới bên này đi tới: “Harry, cậu có khỏe không? À, chào Justine, Christy.”
“Chào, Edward.” Justine và Christy cũng chào anh ta, bọn họ hình như cũng không thấy lạ khi Edward chào bọn họ, có lẽ đây đều là nhờ Harry. Gia đình Cullen lạnh lùng dường như rất hợp nhau với Harry, khiến nhiều người trong trường học mở rộng tầm mắt.
“Không tốt lắm, có chút buồn ngủ! Đúng rồi, Alice đâu?” Harry cố gắng bỏ qua ánh mắt ghen tị của nữ sinh chung quanh, nói với Edward.
“Cô ấy có việc về trước rồi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí 1 chút không?” Edward chần chờ một chút, liền giữ chặt cánh tay cậu, tách đám người ra.
“A, chờ một chút, chờ một chút. Justine, Christy, gặp lại sau.” Harry còn chưa kịp phản ứng, liền bị Edward lôi kéo một lần nữa chen vào trong đám người.
Nhưng lúc này đây, Harry dễ dàng bị Edward kéo đi, xuyên qua đám người đi tới cửa lớn.
“Thật không công bằng, bọn họ vì sao lại nhường đường cho anh chứ?” Harry nói đùa giả vờ oán hận.
“Không có, đó là vì tôi đẩy họ ra.” Nghe anh chàng này nói như vậy, Harry một chữ cũng không tin.
Chú giải:
()sông này theo ta đoán có khả năng là sông Potomac, nhưng không chắc, vì bác gg tìm hem ra, mà qt đại ca thì dịch rất lạ.
Bồi dưỡng cảm tình vẫn còn tiếp diễn^^, từ từ rùi cháo nó nhừ=)), cứ kiên nhẫn na^^. Một chương thật là dài mà post lên lại chả thấy thấm vào đâu, nhiều khi nhìn mà đuối quá đitự kỉ chọt kiến, ta sẽ cố gắng các nàng yên tâm^^, tiếp tục ủng hộ na^^