[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 92: Gặp lại



Ngay khi muốn tiến lên, Edward bỗng nhiên không hề báo trước té xuống đất.

Thân thể run rẩy cuộn tròn lại, dường như đang phải chịu đau đớn gì đó.

“Edward!” Harry lần đầu tiên nhìn thấy Edward đau đớn như thế, hoảng sợ ôm lấy bả vai anh, trong nháy mắt sự sợ hãi mạnh mẽ đào bới trong lòng.

“Jane, dừng tay!” Alice thét lên.

Jane có khả năng đặc biệt về tạo ảo giác, nhưng cô ta một lần chỉ có thể tấn công một người. Còn em trai Alec của cô ta lại có khả năng đặc biệt hơn, có thể đồng thời phong tỏa 5 giác quan của nhiều kẻ địch, khiến họ lâm vào bóng tối tĩnh lặng hoàn toàn, nhưng năng lực để dùng được phải cần thời gian, điểm đó mọi người đều biết.

Harry mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt như thiên sứ của Jane đang treo nụ cười như ác ma. Một khắc này, phẫn nộ thay thế hoảng sợ, giơ cánh tay lên, đầu đũa phép nháy mắt phóng ra ánh sáng xanh.

“Khoan tim khoét cốt!” Ít khi đọc chú ngữ, phép thuật thật lớn theo đũa phép bay ra, ánh sáng xanh lập tức xuyên thấu sương mù.

Cả gia tộc Volturi nhanh chóng tản ra, lúc Jane né tránh, năng lực của cô ta không thể duy trì, biểu cảm của Edward rốt cục bình tĩnh lại. Nhanh chóng đứng lên, nắm chặt lấy cổ tay Harry, một lần nữa kéo cậu đến phía sau mình, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

Còn người duy nhất không hề động đậy chính là Alec.

Vẫn nhìn chằm chằm họ, không nhúc nhích.

“Cẩn thận Alec, ngăn cản hắn!” Alice như biết trước gì đó, hoảng sợ mở miệng nói.

Ai cũng biết khi lâm vào trong năng lực của Alec, sẽ rất khó thoát thân, chẳng trách Volturi chỉ dẫn bấy nhiêu người.

Mọi người nhào tới, lại bị thành viên Đội Chấp Pháp ngăn cản.

Ba vị thủ lĩnh vẫn chưa tham chiến, chỉ lui về sau mấy bước, đem chiến trường nhườn lại cho Đội Chấp Pháp, có vẻ rất tự tin với hộ vệ của mình.

Kế tiếp, Emmet bất thình lình ngã xuống.

“Emmet!” Rosalie đỡ lấy bạn đời đang đau đớn của mình, nhìn chằm chằm Jane đứng ở phía.

“Thực sự khai chiến rồi sao...” Aro nhìn thấy những người đang bị ngăn cản, một lần nữa cười rộ lên, giọng nói thoải mái chậm rãi, lại làm cho người ta không rét mà run.

“Chiến tranh thật là một thứ thật tuyệt!” Caius cũng cười rộ lên.

“Vô nghĩa!” Marcus mặt không chút thay đổi nhìn tất cả, giọng nói lạnh lùng.

Không thể tiếp tục như vậy, nếu bây giờ lựa chọn theo Volturi rời đi, có phải sẽ ổn hay không.

Nhưng nếu bọn họ vẫn không buông tha thì phải làm sao đây?

Chỉ cần có Jane và Alec ở đó, mọi người gần như không có bất kỳ hi vọng thắng nào.

Sau đó, Harry nháy mắt nghĩ tới Jane và Alec có khả năng tấn công trên tinh thần, còn phép thuật có thể giải trừ sự đau đớn trên tinh thần có...

Trong nháy mắt đó, một câu thần chú gần như đã bị lãng quên đột nhiên buột miệng nói ra: “Expecto Patronum!”

Trong phút chốc, những đốm sáng bạc từ đũa phép thoát ra, sau đó chúng dần tập trung lại như thủy ngân óng ánh, hóa thành một động vật màu bạc.

Đó là một con dơi cực lớn, đôi cánh màu bạc rất to, từ không trung xẹt qua, tạo thành tiếng gió trong khu rừng.

Nó lượn vòng trên đầu Emmet, anh chàng ma cà rồng cao to đang đau đớn kia đã bình thường lại. Nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu hơi khó chịu, được Rosalie đến nâng dậy.

“Sao lại thế này?”

Con dơi bạc cực to kia lượn quanh nhóm ma cà rồng, nụ cười trên mặt Jane lập tức biến mất, chuyển sang biểu cảm không tin nổi, rõ ràng năng lực của cô ta không có tác dụng.

Một lát sau, sắc mặt Alec cũng thành kinh ngạc: “Ta...” Hiển nhiên năng lực cũng mất tác dụng.

Chỉ cần thuộc loại tấn công tinh thần, thì thần chú gọi bùa hộ mệnh đều có tác dụng. Ngày xưa Harry dùng nó để đuổi bọn giám ngục, bây giờ có thể dùng làm phép thuật bảo vệ tinh thần an toàn.

Nó không ngừng bay lượn, rõ ràng đã xua đi sự tấn công của Jane và Alec.

Harry vui mừng nhìn con dơi màu trắng kia, thần hộ mệnh không còn là tuần lộc nữa, nó giúp cậu bảo vệ người yêu và người nhà của anh ấy, nó bởi vì nội tâm mà thay đổi hình thái.

“Đây là...” Toàn bộ ma cà rồng đều kinh hãi nhìn con dơi to đang bay lượn, không nghĩ tới nó có thể xua tan tấn công tinh thần.

“Năng lực của các ngươi không có tác dụng!” Nhìn thấy Rosalie nâng Emmet dậy, Carlisle lớn tiếng nói, “Ta không muốn đánh nhau với các người.”

“Thật sự là... phép thuật thần kỳ.” Aro trong miệng tán thưởng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con dơi bạc đang bay lượn gần họ, giọng nói sắc nhọn nhọn, “Chúa trời đúng là rất tuyệt vời! Harry, ngươi nên theo chúng ta đi, như vậy mới không lãng phí tài năng của ngươi. Hoặc, ngươi nghĩ ngoài Jane và Alec thì chúng ta không còn ai sao?”

“Có lẽ, chiến đấu là lựa chọn duy nhất của chúng ta.” Edward lạnh lùng mở miệng nói.

“Đúng vậy, ta rất tiếc.” Aro nheo mắt lại, lui về phía sau từng bước, đội hộ vệ lập tức tiến lên, đánh tiếp.

Còn mọi người cũng chuẩn bị nghênh chiến, Harry nâng đũa phép, câu thần chú Crucio gần như muốn buột miệng nói ra.

Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến tiếng “bụp”, cắt ngang trận chiến vừa bắt đầu.

Trong sương mù, từ hư không xuất hiện 1 bóng người màu đen.

“Là ngươi!” Khi Harry còn chưa kịp phản ứng, Marcus lập tức tiến lên từng bước, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc đen đột nhiên xuất hiện trên bãi đất trống, biểu cảm lạnh lùng chợt biến mất.

“Đúng vậy là ta.” Sirius đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.

Nhìn thẳng Marcus, biểu cảm phức tạp, như kinh ngạc, lại như phẫn hận.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Sirius Black!” Một lát sau, Marcus nói từng chữ như nhớ kĩ Sirius, giọng nói rít từ kẽ răng.

“Đúng vậy, ta còn sống, ngươi rất thất vọng à?” Một câu thần chú phóng vào ma cà rồng trước mặt, trên mặt đất lưu lại một khe rãnh thật sâu, Sirius đi đến một bên, chậm rãi mở miệng nói, “Các ngươi muốn con trai đỡ đầu của ta làm những thứ gì?”

“Cái gì? Là con trai đỡ đầu của ngươi sao?” Marcus kinh ngạc nhìn lại, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng lại tràn đầy trào phúng, “Ta sớm nên nghĩ tới, phù thủy thứ 2 trên thế giới này... Ngươi lúc đầu chính là vì vậy mà muốn rời khỏi thế giới này?”

“Chuyện này không liên quan tới ngươi!” Sirius căm hận trừng mắt.

“Sirius, sao chú lại tới đây?” Harry kinh ngạc nhìn cha đỡ đầu của mình, không nghĩ tới chú ấy lại tới đây, hơn nữa nghe vậy thì có lẽ quan hệ của Marcus và Sirius không đơn giản như thế, ông ta còn biết cả bí mật Sirius không phải là người của thế giới này.

“Con muốn giấu diếm cuộc chiến của các người sao? Mấy hôm trước cảm xúc của con rất lạ, chú đã hạ thần chú theo dõi trên người con mà con cũng không phát hiện. Harry, thì ra là bọn chúng đang làm phiền con.” Sirius đứng bên cạnh Harry, trầm giọng nói, “Marcus, các ngươi không cần làm phiến Harry, ta biết ngươi muốn tìm ta.”

“Ta biết ngươi luôn tìm kiếm đồng loại của ngươi, có lẽ thằng bé này có thể làm cho ngươi xuất hiện, không ngờ tới...” Marcus dừng rất lâu, không nói lời nào, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi cũng biết ta muốn cái gì, Sirius. Tìm lâu như vậy, rốt cục cũng gặp được ngươi. Người đàn ông kia đâu, đã chết rồi sao? Hay, đã già đến mức không nhúc nhích được!”

“Không ——, đáng tiếc là, Grant vẫn sống rất tốt, so với con dơi già như ngươi còn mạnh khỏe hơn nhiều.” Sirius nhìn đối phương thật lâu, trong đôi mắt màu đen lóe lên sự phẫn nộ, “Marcus, ngươi muốn giết chúng ta như vậy sao?”

Marcus mặt không chút thay đổi nhìn lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận, đôi mắt đỏ nhạt bình tĩnh như bầu trời đang mưa lớn.

Trong mắt Sirius lập tức tràn ra vẻ thất vọng: “Được lắm, nếu muốn khai chiến, vậy thì như ngươi mong muốn...”

“Chờ một chút!” Aro bỗng nhiên chen miệng nói, “Này, bình tĩnh một chút, Sirius, bạn tốt. Ngươi cũng thấy, người của chúng ta cũng không đến đầy đủ, nếu họ đều đến...” Nhìn thoáng qua phe mình, “Hơn nữa ngươi, cũng không phải đối thủ của chúng ta. Cho nên, chỉ cần ngươi theo chúng ta đi, ta sẽ không tấn công ngươi và... con đỡ đầu của ngươi.”

“Aro! Ngươi muốn buông tha bọn chúng sao?” Caius hung hăng nói, dường như không đồng ý đề nghị của Aro, có lẽ đang rất chờ mong một cuộc chiến.

“Này, Caius, chúng ta cần nghĩ cho người của chúng ta 1 chút.” Aro tao nhã nói, ánh mắt nhìn sang Marcus bên cạnh đang không nói lời nào.

“Sirius...” Harry lo lắng đang nhìn cha đỡ đầu của mình.

“Nếu muốn giết ta thì tự mình ra tay đi, ta không muốn chết tại cái nơi âm u đó!” Sirius nói dường như là với cả gia tộc Volturi, nhưng ánh mắt lại nhìn Marcus.

Trông đôi mắt của vị ma cà rồng lạnh lùng kia chợt lóe lên, dường như có chút khó tin: “Ta chỉ cần ngươi đi cùng ta, ta không muốn mạng của ngươi!”

“... vậy sao? Vậy mười năm nay luôn đuổi giết ta thì sao? Marcus, đám...” tầm mắt Sirius đảo qua Đội Chấp Pháp, “Ta đã nhiều lần lĩnh giáo qua năng lực của đám này!”

“Ta chỉ hạ lệnh truy nã, ta chưa bao giờ hạ lệnh giết chết.” Marcus mặt không chút thay đổi mở miệng nói.

Sirius phẫn nộ nhìn: “Ngươi đang nói dối!”

“Không, lệnh giết chết là ta hạ.” Aro tiến lên chậm rãi nói, “Nhưng, Marcus, ta lệnh giết chết chỉ nhằm tên cha sứ con người kia. Ta chưa bao giờ muốn giết bạn tốt của chúng ta, ngươi...”

“Aro, ta nói rồi chuyện này không cần các ngươi nhúng tay.” Marcus lạnh lùng mở miệng nói, dường như rất bất mãn với hành vi của Aro.

“Marcus, ngươi còn muốn mang hắn về sao? Ta muốn ngươi sớm giết hắn. Nói cái gì bạn đời, lại cùng tình nhân con người tầm thường bỏ trốn, thật buồn cười!” Caius giễu cợt, nhìn huynh đệ của mình.

Marcus sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi, ngón tay bỗng nhúc nhích, nhưng không nói gì.

“Chết tiệt, ngươi cái tên dơi già kia, có ngươi mới bỏ trốn đó! Grant chỉ là bạn của ta, chúng ta...” Sirius phẫn nộ nhìn Caius.

“Không phải sao? Chỉ là một người bình thường mà thôi...” Marcus trước đó không nói gì bỗng nhiên mở miệng, giọng nói như thở dài vang lên, “Ta nghĩ ngươi đã sớm quay về thế giới của ngươi...”

“Ngươi...” Sirius muốn nói lại thôi, trên mặt lộ ra biểu cảm buồn bực, “Bây giờ, ta sẽ không trở về, chỉ sợ cũng không trở về được.”

Sau đó, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Ta chính là ghét ngươi ở điểm này... Lần này, ta đi cùng ngươi, các ngươi sau này đừng tới tìm Harry gây phiền phức, nhưng, còn có Grant nữa.”

“Ngươi... Ngươi cần nghĩ cho kĩ, một khi ngươi cùng ta trở về, cũng đừng mong tiếp tục rời đi!” Marcus tiến về phía trước vài bước, chậm rãi vươn tay ra.

Sirius lặng đi một chút, bỗng nhiên nở nụ cười. Gạt đi bàn tay Marcus, quay đầu lại thoải mái chào con trai đỡ đầu của mình: “Hừ ——, ta sẽ không bị bó buộc đâu, Marcus.” Dứt lời, liền đi về hướng gia tộc Volturi.

========================================================

Đến đây thì các nàng cũng biết rùi ha^^, chính thế, gian tình vốn tưởng “tam giác” này thật ra là không phải^^. Nhưng những ai đã đoán, Marcus và Sirius là 1 đôi a^^, còn về phần chi tiết của mối “lương duyên” này thì đợi chap cuối sẽ nói rõ^^. Yes!, tuần sau là chap cuối, tiện thể trả lời luôn cho ai hỏi về bộ này, thật ra chỉ có 93 chương thôi, hem tới 100 nữa=)), ta chỉ muốn gây hồi hộp nên không nói thôi =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.