Tôi ghét cảm giác vô vị buồn tẻ về giấc ngủ tối qua, nhưng đó là điều không thể tránh được. Mặt trời đã lên cao bên ngoài cửa sổ khi tôi thức dậy với những đám mây nhỏ bay vùn vụt trên bầu trời. Gió thổi qua các vách đá đến khu rừng thông, rồi bị phân tán dần.
Anh để tôi ở lại một mình để tôi thay quần áo và tôi có cơ hội để suy nghĩ. Nào, kế hoạch tối qua của tôi đã thất bại thảm hại, và tôi cần chú ý đến tầm quan trọng đó. Mặc dù tôi muốn trở lại khu bán đồ may sẵn đó càng sớm càng tốt, tôi sẽ làm trừ khi nó làm tổn thương đến cảm xúc của anh, cánh tay trái của tôi nặng trĩu, như thể nó vẫn được đặt đúng chỗ, chỉ là tôi không thấy.
Điều này làm tôi thấy bực bội, tôi lý giải. Đó không phải là chuyện lớn - Một chuyến đi đến Vegas. Tôi sẽ mặc cái quần jens cũ. Chắc chắn buổi lễ sẽ không kéo quá dài; tôi không có nhiều hơn 15 phút, đúng không? Tôi có thể xoay sở được mà.
Và sau đó, khi nó đã xảy ra, anh sẽ hoàn toàn ở phía bên kia của các giao kèo. Tôi sẽ tập trung vào đó, và quên những thứ còn lại.
Anh nói rằng tôi không cần phải thông báo cho bất cứ ai, và tôi đã lên kế hoạch để giữ cho anh điều đó. Dĩ nhiên, đó sẽ là điều rất ngu ngốc trong suy nghĩ của Alice.
Gia đình Cullens sẽ rời nhà qua buổi trưa. Có một điều mới mẻ ở đây, Businesslike cảm thấy về bầu không khí xung quanh chúng, và chúng lôi tôi trở lại trong những hành động tàn ác của những việc đã được sắp đặt sẵn.
Dường như Alice đang có tâm trạng cực kỳ xấu. Tôi nhận thấy sự thất vọng của cô ấy khi cố tỏ ra bình thường, vì những từ đầu tiên của cô ấy nói với Edward là phản đối về chuyện cộng tác với người sói.
“Em nghĩ” - vẻ mặt cô ấy ngập ngừng khi nói ra những từ đó - “Anh định đến nhập hội khi trời lạnh như vầy hả, Edward. Em không thể thấy chính xác nơi anh đến, bởi vì anh xuất phát với lũ chó đó vào trưa nay. Nhưng cơn bão sắp tới, đặc biệt là trong khu vực này”.
Edward khẽ gật đầu.
“Sẽ có tuyết rơi trên núi”, cô cảnh báo anh.
“Ôi, tuyết”, tôi khẽ thì thầm với chính mình. Đang là tháng 6, lẽ nào lại có tuyết?
“Hãy mang theo áo khoác”, Alice nói với tôi. Giọng nói của cô không thân thiện và tôi ngạc nhiên. Tôi cố gắng dò đoán biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy nhưng cô ấy quay đi.
Tôi nhìn Edward, anh chỉ cười, whatever was bugging Alice amused him.
Edward đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cắm trại, chọn ra từng mớ đồ dùng nhưng đang chơi trò chơi xếp hình của con người; gia đình Cullen là khách hàng thân thiết của cửa hàng nhà Newton. Anh cúi xuống chụp lấy một cái túi ngủ, một cái lều nhỏ, và một vài gói thức ăn khô - anh cười toe toét khi tôi làm mặt ngạc nhiên với chúng - và nhồi tất cả vào balô.
Alice đi thơ thẩn trong gara khi chúng tôi đến đó, cô nhìn Edward chuẩn bị mà không nói một lời. Anh ấy phớt lờ thái độ đó.
Khi anh sắp xếp xong mọi thứ, Edward đưa tôi cái điện thoại của anh ấy. “Tại sao em không gọi cho Jacob và bảo cậy ấy rằng chúng ta sẽ đến trong một giờ nữa hoặc hơn một chút. Cậy ấy sẽ biết nơi để có thể gặp chúng ta.
Jacob không có ở nhà, nhưng Billy đã hứa sẽ gọi ra xung quanh tìm cậu ấy để thông báo tin mới cho các người sói hiện có.
“Đừng quá lo lắng về Charlie, Bella”, Billy nói. “Bác sẽ giữ trách nhiệm kiểm soát việc này”.
“Vâng, cháu biết Charlie được giữ an toàn tốt”, tôi không cảm thấy tự tin về sự an toàn của con trai bác ấy nhưng tôi không nói gì nữa.
“Bác mong mọi việc sẽ kết thúc sau ngày mai”, Billy cười một cách buồn bã. “Là một ông già thật khó khăn, Bella ạ”.
Sự thôi thúc phải được chiến đấu là một đặc tính của nhiễm sắc thể Y. Tất cả họ đều giống nhau.
“Sự vui vẻ luôn tồn tại ở Charlie”
“Chúc may mắn, Bella”, ông trả lời. “Và... gởi lời tới, uhm... Cullens giúp bác”.
“Cháu sẽ nhắn”, tôi hứa và ngạc nhiên trước hành động thiện chí này.
Tôi đưa trả điện thoại lại cho Edward, tôi nhận thấy rằng anh và Alice đang thảo luận trong im lặng. Cô ấy nhìn chằm chằm vào anh, sự nài xin hiện lên trong ánh mắt. Anh nhăn mặt, không vui với điều gì đó mà cô ấy muốn nài xin.
“Billy nói rằng: Chúc anh may mắn”.
“Ông ấy thật rộng lượng”, anh nói, tạm ngừng tranh luận với Alice.
“Bella, mình có thể nói chuyện với bạn một mình không?”, Alice hỏi ngay lập tức.
“Em đang làm cho cuộc sống của anh khó khăn hơn nó vốn có đó, Alice”, Edward cảnh báo, gầm gừ qua kẽ răng. “Anh thực sự muốn em đừng hành động quá lố!”.
“Đây không phải là việc của anh, Edward”, cô đáp trả ngay lập tức.
Anh bật cười. Điều gì đó mà cô ấy đòi hỏi làm cho anh buồn cười.
“Không phải như thế”, Alice khăng khăng. “Đây là chuyện của phụ nữ”.
Anh ấy khó chịu ra mặt.
“Hãy để cô ấy nói chuyện với em”, tôi nói với anh. Tôi thấy rất tò mò.
“Em đã được quyền hỏi về chuyện đó”, anh thì thầm. Anh lại cười - nửa như giận dỗi, nửa như thích thú - sải chân và ra khỏi nhà để xe.
Tôi nhìn lại Alice, bây giờ thì tôi hơi lo lắng, nhưng cô ấy không nhìn tôi. Tâm trạng buồn bực của cô ấy vẫn chưa qua hết.
Cô ấy đi tới ngồi lên mui chiếc Porsche của mình, vẻ mặt buồn chán. Tôi vội bước theo sau, và ngồi tựa vào phía bên cạnh cô ấy.
“Bella?”, Alice hỏi với giọng buồn buồn, thay đổi tư thế và hướng về phía tôi. m điệu trong giọng nói của cô ấy nghe rất khổ sở, vì vậy tôi choàng tay mình qua vai cô một cách thoải mái.
“Có chuyện gì sai à, Alice?”
“Có phải bạn không thích mình?”, cô ấy hỏi bằng giọng nói buồn bã.
“Ồ, dĩ nhiên là mình thích bạn. Bạn biết điều đó mà”.
“Thế nhưng tại sao mình lại thấy bạn âm thầm kết hôn ở Vegas mà không gởi thiệp mời mình?”
“Ồ”, tôi khẽ kêu lên, má bắt đầu ửng hồng. Tôi có thể thấy được nỗi buồn của cô ấy rất nghiêm túc, và tôi cũng vội vàng bào chữa cho chính mình. “Bạn biết mình ghét làm cho mọi thứ trở nên nghiêm trọng hóa mà. Có lẽ đó là ý tưởng của Edward, thật là rắc rối!”.
“Mình không có ý định xen vào việc này. Bạn có thể làm cho mình việc này không? Mình hy vọng rằng những việc này xuất phát từ Edward, chứ không phải từ bạn. Mình thương bạn như thể chị em ruột của mình vậy”.
“Với mình, Alice, bạn cũng như chị em”.
“Từ ngữ”, cô lẩm bẩm.
“Tốt rồi, bạn có thể đến Mỹ. Sẽ không có nhiều việc để xem”.
Cô ấy vẫn còn nhăn nhó.
“Cái gì vậy, Alice”, tôi hỏi gặng.
"Bạn thương mình nhiều không, Bella?"
"Sao lại thế?"
Cô ấy nhìn chăm chăm vào tôi với sự van nài trong mắt, hàng lông mày đen nhánh của cô nhăn lại, dôi môi run run vì xúc động. Những cảm xúc đó làm trái tim tôi đau nhói.
“Bạn làm ơn... vui lòng... xin vui lòng...”, cô thì thầm. “Làm ơn đi mà, Bella... xin vui lòng, nếu bạn thực sự yêu mến mình... Xin vui lòng để mình tổ chức đám cưới cho bạn”.
“Ôi, Alice!”, tôi rên rỉ, cố gắng thoát ra và đứng lên. “Không được! Bạn đừng làm điều này với mình”.
“Nếu bạn thật sự, thật sự yêu thương mình, Bella”.
Tôi khoanh tay trước ngực. “Thật không công bằng! Và dường như Edward cũng đã chấp nhận điều này”.
“Mình dám đặt cược rằng Edward muốn nó được làm tốt hơn, nếu bạn làm theo kiểu truyền thống, mặc dù anh ấy không bao giờ muốn cho bạn biết điều đó. Và Esme nghĩ rằng có điều gì đó mà mẹ có thể làm”.
Tôi lại rên rỉ, “Mình sẽ tự xoay xở trong khi “mới sinh”.
“Mình sẽ cho bạn nợ trong một thập kỷ”
“Mình sẽ mắc nợ bạn cả một thế kỷ!”
Mắt cô ấy bừng sáng, “Điều đó có nghĩa là bạn đồng ý?”
“Không có! Mình không muốn làm điều này!”
“Bạn sẽ không phải làm bất cứ thứ gì”, trừ việc đi dạo một vài vòng và lặp lại sau khi được chăm chút”.
“Ôi, ôi...”
“Làm ơn đi, Bella?”, cô ấy lại bắt đầu như muốn nổ tung ngay tại chỗ, “Làm ơn đi mà, làm ơn, làm ơn, làm ơn đi mà Bella?”
“Mình sẽ không bao giờ, không bao giờ trả hết nợ cho điều mà bạn làm, Alice”.
“Yeh!”, cô ấy reo mừng và vỗ tay một cách phấn khích.
“Đó không có nghĩa là mình đồng ý”.
“Nhưng nó sẽ là như thế,”, cô reo vui.
“Edward!”, tôi kêu lên, hùng hổ đi ra khỏi nhà để xe. “Em biết anh đang lắng nghe mà. Hãy lên đây đi”. Alice đứng phía sau tôi, vẫn còn vỗ tay vui mừng.
“Cảm ơn rất nhiều, Alice”, Edward nói một cách gay gắt, anh tiến đến từ đằng sau tôi. Tôi mong anh ngăn cản việc đó lại, nhưng anh tỏ ra rất lo lắng và buồn bã đến mức tôi không thể nói lên những điều mình muốn phản đối. Tôi phẩy tay về phía anh, giấu đi khuôn mặt của mình, khi giận dữ, độ ẩm trong mắt tôi làm tôi trông như muốn khóc.
”Vegas”, Edward thì thầm hứa hẹn vào tai tôi.
”Không có một cơ hội nào đâu!”, Alice hí hửng. “Bella sẽ không bao giờ làm điều đó với em. Anh biết mà, Edward, như một người anh, dù đôi khi anh cũng đáng chán”.
“Không có nghĩa là...”, tôi càu nhàu với cô ấy. “Anh ấy luôn cố gắng làm cho mình cảm thấy thoải mái, không như bạn”.
“Tôi đang cố gắng để làm cho bạn hạnh phúc hơn, Bella à”. Chỉ cần biết về những gì tốt nhất để làm cho bạn hạnh phúc... suốt một thời gian dài. Bạn sẽ phải cảm ơn tôi vì việc này. Có lẽ không phải trong năm mươi năm, nhưng chắc chắn là vào một ngày nào đó”.
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng tôi muốn thấy cái ngày đó, ngày mà tôi sẵn sàng để chống lại bạn, Alice, nhưng nó là điều mà bạn đã đạt được”.
Cô ấy cười nghe trong veo, “Như vậy, bạn sẽ cùng tôi đi xem nhẫn cưới?”.
Tôi nhăn nhó một cách khổ sở khi cô bạn nắm lấy bàn tay trái của mình và nhanh chóng bỏ nó xuống.
”Uhm, mình thấy anh ấy đặt nó vào tay bạn... Vậy là mình đã bỏ lỡ cái gì?, Alice hỏi. Cô tập trung vào giả thiết thứ 2, trán nhăn lại, trước khi cô ấy tự trả lời cho câu hỏi của riêng mình: “Không, đám cưới vẫn được tổ chức”
“Bella có vấn đề với đồ trang sức”, Edward giải thích.
“Có cái gì tuyệt hơn một viên kim cương? Tốt, mình nghĩ chiếc nhẫn sẽ có rất nhiều kim cương, nhưng điều quan trọng là là anh đã nhận ra...”.
“Đủ rồi, Alice”, Edward đột ngột cắt ngang. Nhìn chăm chăm về phía cô ấy... Trông anh ấy lại giống một ma-cà-rồng. “Chúng ta phải đi nhanh lên”.
”Em không hiểu. Có điều gì đó về những viên kim cương?, tôi hỏi.
“Chúng ta sẽ nói về nó sau”, Alice nói. “Edward nói đúng - bạn sẽ nhận được nhiều điều tốt hơn. Anh nên sắp xếp xong và dựng trại trước khi cơn bão đến”, cô ấy lo lắng và bày tỏ sự băn khoăn đó một cách bồn chồn. “Đừng quên cái áo của bạn, Bella. Dường như trời... lạnh không đúng lúc”.
“Anh đã lấy nó”, Edward đoan chắc với cô ấy.
“Chúc hai người có một buổi tối tốt lành”, cô ấy nói với chúng tôi khi chào tạm biệt.
Đó là chặng đường xa gấp hai lần bình thường, Edward đã chọn cách đi đường vòng dài hơn, để chắc chắn rằng hương thơm của tôi không để lại dấu vết gì như Jacob đã cố che giấu. Anh giữ tay tôi trong tay mình - như một thứ hành lý cồng kềnh thường lệ.
Anh đã dừng lại ở nơi xa nhất, nơi kết thúc cánh rừng thưa và quyết định đặt chân mình xuống.
“Được rồi. Chỉ cần đi bộ theo con đường này về phía Bắc, chạm vào càng nhiều càng tốt. Alcie đã cho anh hình ảnh rõ ràng về hướng đi, và nó không dài để chúng ta có thể đi hết nó.
“Phía Bắc à?”
Anh cười và chỉ ra hướng đi đúng.
Tôi thả bộ vào rừng, để lại những vệt nắng vàng trong trẻo lại sau lưng. Có lẽ tiên thị của Alice đã nhầm lẫn về vụ có tuyết. Tôi hy vọng như vậy. Bầu trời quang đãng, mặc dù gió thổi khá mạnh tại các khoảng trống. Trong rừng rất yên tĩnh, nhưng như vậy là cũng quá lạnh so với thời tiết của tháng 6 - ngay cả khi tôi luôn mặc chiếc áo len dài tay to sụ, ấm áp. Tôi đi thật chậm, lướt các ngón tay lên đủ mọi thứ: Các cái cây có vỏ xù xì, cành dương xỉ ẩm ướt, những hòn đá phủ đầy rêu.
Edward dừng lại bên tôi, đi bộ song song với tôi trên một đường thẳng cách tôi khoảng 20m.
”Em có được làm như vậy?”, tôi gọi anh.
“Tuyệt mà!”.
Tôi vừa nảy ra một ý tưởng. “Điều này sẽ giúp được họ?”. Tôi hỏi khi lùa những ngón tay vào tóc và bứt ra một vài sợi. Sau đó, tôi thả chúng lên những cành dương xỉ.
“Có, nó sẽ làm cho các dấu vết rõ ràng hơn. Nhưng em không cần phải bứt tóc, Bella.
"Có, mà hiện làm cho trail mạnh mẽ hơn. Nhưng bạn không cần phải kéo tóc ra, Bella. Nó sẽ được sử dụng tốt hơn mà”.
“Em muốn để lại nhiều hơn mức cần thiết, để dự phòng ấy mà”.
Bầu trời có vẻ ảm đạm dưới những bóng cây, và tôi mong rằng mình có thể đi gần và nắm lấy tay Edward.
Tôi nhét tóc vào một cành cây gãy nằm chỏng chơ tại ngã rẽ của con đường.
“Em không cần phải cho phép Alice làm theo điều cô ấy muốn, em biết mà”, Edward nói.
“Đừng lo lắng về điều đó, Edward. Em sẽ không bỏ mặc anh tại bàn thờ đâu, bất chấp tất cả”. Tôi có cảm giác rằng Alice sẽ đầu tư mọi thứ cô ấy có được, chủ yếu là vì cô ấy không bận tâm khi muốn làm thứ mà cô ấy muốn, và bởi vì cả tôi cũng say mê những chuyến đi.
“Đó không phải là những gì khiến em lo lắng. Em cũng muốn những điều như anh muốn”.
Tôi cố nén một tiếng thở dài. Nó sẽ làm anh đau đớn nếu biết được sự thật - rằng nó không thật sự quan trọng...
“Tốt rồi, ngay cả khi cô ấy làm theo cách của mình, chúng ta cũng có thể giữ cho nó nhỏ thôi. Chỉ cần chúng ta biết cách. Emmett có thể kiếm được một giấy phép làm mục sư qua internet”.
Tôi cười khúc khích. “m thanh đó làm mọi thứ khá hơn”. Tôi cảm thấy đó là điều rất không nghiêm túc nếu để Emmett đọc những lời tuyên thệ trước bàn thờ, còn hơn cả như vậy nữa. Nhưng tôi sẽ phải đối mặt với một khoảng thời gian khó khăn.
“Em hãy xem”, anh nói với một nụ cười. “Chúng ta sẽ luôn thu xếp được mà”.
Sẽ mất một thời gian để tôi tiếp cận với những ma-cà-rồng mới sinh ở đây, nơi mà “phe ta” sẽ đến nhờ các dấu vết mà tôi để lại, nhưng Eaward không bao giờ mất kiên nhẫn với tốc độ di chuyển của tôi.
Anh đã hướng dẫn tôi một cách chi tiết hơn trên con đường quay lại, giữ tôi trên đúng con đường mòn. Anh ấy đặt tất cả sự quan tâm của mình vào tôi.
Chúng tôi gần như đã dọn quang tất cả, cho đến khi tôi mệt lử. Tôi có thể ngắm nhìn toàn bộ cánh đồng rộng mênh mang phía trước, và có lẽ đó là lý do tại sao tôi quá phấn khởi đến mức quên để ý bàn chân của mình. Tôi nhận thức được ngay điều đó trước khi đầu tôi va mạnh vào thân cây gần nhất, nhưng một nhánh cây nhỏ đã quẹt vào bàn tay trái của tôi và đâm thủng lòng bàn tay.
“Ui! Ồ, thật không ngờ”, tôi thì thầm.
“Em có ổn không?”
“Em ổn mà! Anh hãy đứng yên. Em đang bị chảy máu. Nó sẽ ngưng lại trong một phúc nữa thôi”.
Anh phớt lờ lời tôi nói. Anh đã đến trước khi tôi dứt lời.
“Anh đã chuẩn bị dụng cụ sơ cứu rồi”, anh nói, kéo hành lý ra. “Anh đã có linh cảm rằng mình sẽ cần đến nó”.
“Vết thương nhẹ thôi. Em có thể tự giải quyết nó - Anh không cần phải chịu đựng cảm giác khó chịu đó”.
“Anh không thấy khó chịu”, anh nói một cách điềm tĩnh. “Ở đây - anh sẽ sát trùng vết thương cho em”.
“Chờ một giây, em có ý tưởng khác”.
Tránh không nhìn vào máu và nghe hơi thở của mình, tôi chỉ lo dạ dày mình lại quặn lên, nhưng tôi vẫn ấn tay vào một hòn đá gần đó.
"Em đang làm gì vậy?"
“Jasper sẽ thích điều này”, tôi thì thầm với chính mình. Tôi bắt đầu một lần nữa, cọ tay vào mọi thứ trên con đường của chúng tôi. “Em chắc chắn là chúng sẽ theo hướng này”.
Edward thở dài.
“Anh đừng thở”, tôi nói với anh.
“Anh ổn mà” Anh chỉ nghĩ rằng em đang quá nhiệt tình”.
“Đây là tất cả những gì em làm được. Em muốn làm thật tốt việc này”.
Chúng tôi ngừng lại sau khi tôi hoàn thành tác phẩm của mình trên các cái cây. Tôi để vết xước trong lòng bàn tay của mình trên cây dương xỉ.
“Được rồi, em đã làm xong”, Edward đoan chắc để tôi yên tâm. “Những ma-cà-rồng mới sinh sẽ điên lên, và Jasper sẽ rất ấn tượng trước “Chiến công” của em. Còn bây giờ, hãy để anh băng bó cho cái tay của em - em đã làm cho các vết xước bị bẩn”.
“Làm ơn để cho anh băng bó nó!”
Anh nắm lấy tay tôi và mỉm cười khi kiểm tra nó. “Có vẻ như em không cần đến anh nữa rồi”.
Tôi nhìn anh khi anh cẩn thận làm sạch vết xước dài, tìm kiếm dấu hiệu của một nỗi đau đớn nào đó. Anh vẫn tiếp tục thở đều, môi vẫn mỉm cười.
“Tại sao anh không còn...?, cuối cùng tôi cũng không kiềm được câu hỏi khi anh nhẹ nhàng băng bó lòng bàn tay của mình lại.
Anh khẽ nhún vai. “Anh đã chiến thắng nó”.
”Anh... chiến thắng nó? Khi nào vậy? Anh đã làm thế nào?”. Tôi cố gắng nhớ về khoảng thời gian qua, khi anh luôn cố gắng kiểm soát hơi thở của mình khi ở xung quanh tôi. Tất cả suy nghĩ của tôi bắt đầu tập trung về cái ngày sinh nhật tệ hại vào cuối tháng 9.
Edward mím môi, vẻ như đang cố gắng tìm từ ngữ để diễn đạt. “Anh đã trải qua suốt 24 tiếng nghĩ rằng em đã chết, Bella. Điều đó làm thay đổi cách nhìn của anh về nhiều điều”.
“Ý anh là nó thay đổi cách anh cảm nhận về mùi hương của em?”
“Không phải tất cả. Nhưng... anh đã trải qua những khoảnh khắc kinh khủng khi nghĩ rằng anh đã mất em... phản ứng của anh thay đổi. Dường như toàn bộ con người anh cảnh giác với bất kỳ điều gì có thể làm cho nỗi đau ấy lặp lại”.
Tôi không biết nói gì về điều đó nữa.
Anh cười trước biểu hiện của tôi. “Anh đoán rằng em đang nghĩ rằng nó là một kinh nghiệm giáo dục”.
Gió thổi mạnh qua chỗ đã dọn quang, làm rối bời mái tóc của tôi, bay tứ tung ra xung quanh mặt tôi, và nó khiến tôi rùng mình.
“Được rồi”, anh nói, với tay thu dọn đồ đạc. “Em đã thực hiện xong phần mình”. Anh kéo cái áo khoác mùa đông của tôi ra, giữ nó để tôi xỏ tay tay vào. “Bây giờ thì thời tiết lại không thể kiểm soát.Dựng trại thôi!”
Tôi mỉm cười khi thấy sự hài hước trong giọng nói của anh.
Anh cầm lấy cái tay đã băng bó của tôi - còn có cái gì đó đã hình thành điều tệ hơn, anh im lặng - và bắt đầu nhìn về hướng bên kia của khu đất trống”.
“Chúng ta sẽ gặp Jacob ở đâu?”, tôi hỏi.
“Ngay tại đây”, anh chỉ về phía cái cây đằng trước, Jacob đã thận trọng bước ra khỏi bóng cây.
Tôi cố không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy hinh dáng con người của cậu ấy. Tôi đã không chắc chắn về lý do tại sao tôi luôn tìm kiếm một con sói có bộ lông màu nâu đỏ.
Jacob còn có vẻ lớn hơn lần trước - không phải là kết quả mà tôi mong đợi. Tôi bất giác hy vọng được thấy một cậu bé Jacob như trong ký ức của mình, người bạn dịu dàng, người đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn. Cậu ta khoanh cánh tay của mình trước cái ngực trần, nắm chặt chiếc áo khoác duy nhất. Gương mặt cậu không thể hiện một cảm xúc gì khi nhìn chăm chăm vào chúng tôi.
Môi Edward hơi trễ xuống. “Có một cách tốt hơn để đến con đường này”.
Edward môi kéo xuống ở các góc. "Có phải đã là một cách tốt hơn để làm điều này."
“Bây giờ thì quá trễ”, tôi buồn bã thì thầm.
Anh thở dài.
“Chào, Jake”, tôi chào cậu ấy khi chúng tôi đã gần nhau hơn.
“Chào, Bella”
“Xin chào, Jacob”, Eaward cất tiếng.
Jacob phớt lờ lời chào, cùng tất cả vấn đề. “Tại sao cô ấy ở đây?”
Edward kéo ra một cái bản đồ từ phía trên cái túi và đưa nó cho cậu ấy. Jacob đón lấy nó.
“Hiện tại, chúng ta đang ở đây”, Edward nói, đưa tay chạm vào chấm đen phía bên phải. Bàn tay Jacob tự động giật lùi lại, và cậu ấy cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Edward giả vờ không biết đến điều đó.
“Và cậu đang theo dấu cô ấy lên đây”, Edward vẫn tiếp tục, vạch ra một đường uốn khúc xung quanh đường kẻ trên giấy. “Khoảng 9 dặm”.
Jacob gật đầu một cái.
“Khi cậu rời xa một dặm, cậu sẽ đi qua con đường của tôi. Điều đó sẽ đưa cậu đến. Cậu có cần bản đồ không?
“Không, cảm ơn. Tôi biết gần như là tất cả khu vực nào. Tôi nghĩ mình biết nơi mình đang đi”. Dường như Jacob gặp nhiều khó khăn hơn Edward trong việc giữ lịch sự.
“Tôi sẽ đưa ra một lộ trình dài hơn”, Edward nói. “Và tôi sẽ gặp cậu trong một vài giờ nữa”.
Edward nhìn thấu nỗi buồn của tôi. Anh không thích nó như là một phần của kế hoạch.
“Hãy nhìn cậu kìa”, tôi nói khẽ.
Bóng Edward biến mất sau hàng cây, đi về phía đối diện.
Ngay sau khi anh đi. Jacob lập tức vui vẻ trở lại.
“Cái gì vậy, Bella?’, cậu nói với một nụ cười rộng đến mang tai.
Tôi đảo mắt. “Vẫn là chuyện cũ, vẫn là chuyện cũ”.
“Ồ, vâng”, cậu đồng ý. “Cái bọn ma-cà-rồng cố gắng giết bạn. Thường là như vậy mà!”.
“Ừ, thường là vậy!”.
“Ừ”, cậu ta nói, khẽ nhún vai dưới cái áo khoác, để cho cánh tay của cậu ta tự do. “Cậu hãy đến đây”.
Một vẻ mặt mong đợi. Tôi bước đến gần cậu ta hơn rồi loạng choạng. Cậu cúi xuống và lướt cánh tay của mình ra sau đầu gối tôi, chạm vào chúng từ phía dưới. Tay của cậu ấy chộp lấy tôi trước khi đầu tôi chạm đất.
“Jake”, tôi càu nhàu.
Jacob cười im lặng, chạy xuyên qua các hàng cây. Cậu giữ được tốc độ ổn định, một công việc nhẹ nhàng, phù hợp để một con người có thể theo kịp... khi đã qua một trình độ bay... Nếu họ không nặng đến một trăm pounds như anh ta.
“Cậu không cần chạy. Cậu sẽ bị mệt đấy!”.
“Chạy không làm cho mình mệt”, cậu nói. Thậm chí hơi thở của cậu vẫn ổn định như của một vận động viên marathon. “Bên cạnh đó, nó giúp mình hạ nhiệt một cách nhanh chóng. Mình hy vọng anh ta sẽ làm xong trại trước khi đội của mình đến”
Tôi lùa những ngón tay của mình vào chiếc áo paca dày ấm của cậu ấy. “Mình nghĩ rằng bây giờ cậu không thấy lạnh”.
“Mình không thấy lạnh. Mình định đem nó tới cho cậu, phòng khi cậu không chuẩn bị”, cậu ấy nhìn vào chiếc áo khoác của tôi, gần như là thất vọng khi tôi đã có nó. “Mình không thích những cảm nhận về thời tiết. Nó làm mình khó chịu. Bạn có thấy dấu hiệu nào về những con thú?”.
“Uhm, mình không chắc lắm!”.
“Mình đoán rằng bạn sẽ không thấy. Các giác quan của bạn không tinh nhạy lắm”.
Tôi phải thừa nhận điều đó. “Alice đã quá lo lắng về cơn bão”.
“Thật sai lầm khi đến khu rừng quá tĩnh lặng. Bạn đã chọn một nơi cắm trại tồi tệ”.
“Đó không hoàn toàn là ý tưởng của mình”.
Cậu ta bắt đầu leo lên cái dốc cheo leo nhưng tốc độ vẫn không hề chậm lại. Cậu nhảy một cách dễ dàng từ hòn đá này sang hòn đá kia, không có vẻ cần đến bàn tay như tất cả mọi người. Cậu ấy khiến tôi nhớ đến khả năng giữ thăng bằng hoàn hảo của một con sơn dương.
Một viên đá à? Tôi đã bất ngờ nhận được lời nhắc nhở chưa tròn của Alice bên ngoài nhà để xe. Tôi nhìn chăm chăm vào ánh sáng trắng của những viên pha lê và cố gắng nhớ lại những lời Alice đã nói lúc trước, cái gì đó về... những viên kim cương. Có thể cô ấy đã cố gắng nói rằng anh ấy đã nhận được sự đồng ý của tôi? Vậy là, có thật sự là tôi đã nhận món quà bằng kim cương của Edward? Không, đó là điều không thể xảy ra. Thật điên rồ nếu trái tim này đáng giá những 5 cara. Edward sẽ không...
“Như vậy nó đã xảy ra được một thời gian khi bạn xuống La Push”, Jacob nói, làm xao lãng dòng suy đoán của tôi.
“Mình đã rất bận rộn”, tôi nói với cậu ấy. “Và... gần như là mình không thể xuống thăm cậu, mọi thứ rất lộn xộn”.
Cậu ta nhăn nhó. “Mình nghĩ rằng cậu đã tha thứ cho điều đó, và mình đã ấm ức về điều đó”.
Tôi nhún vai.
“Mình đã suy nghĩ rất nhiều về thời gian qua, cậu có như vậy không?
“Không”
Cậu ta mỉm cười. “Cậu đang nói dối, hoặc bướng bỉnh phủ nhận nó”.
“Mình không chắc về vế thứ hai, nhưng mình không nói dối”.
Tôi không thích cuộc trò chuyện diễn ra trong điều kiện như hiện tại - bị bao phủ bởi sự ấm áp của cậu ấy và không có gì khác để tôi có thể làm ngoài việc cảm nhận nó. Gương mặt cậu ấy quá đỗi thân thiết. Tôi ước gì mình có thể bước tới chạm vào nó.
“Có vẻ như cậu đang băn khoăn xem xét tất cả quyết định”
“Mình đã như vậy”, tôi lúng túng.
“Nếu cậu không suy nghĩ về tất cả bọn mình... ờ, cuộc nói chuyện trong thời gian cậu đến, có vẻ đó không phải là sự thật”.
“Cuộc trò chuyện đó không liên quan đến quyết định của mình”
“Một vài người thường không thể tự lừa dối chính mình”
“Mình đã để ý rằng người sói đặc biệt hay thiên về những giả thiết nhầm lẫn - bạn có nghĩ rằng đó là do di truyền?”.
“Liệu anh ta có phải là người hôn giỏi nhất?”, Jacob hỏi đột ngột, mặt nhăn nhó.
“Mình thực sự không thể nói, Jake. Edward là người duy nhất mình từng hôn”.
“Ngoại trừ mình”
“Nhưng mình không cho rằng đó là một nụ hôn thực sự, Jacob. Mình nghĩ về nó như là một sự bất ngờ”.
“Ồ! Thật đáng chán!”.
Tôi nhún vai. Tôi không được để việc đó lặp lại.
“Mình đã xin lỗi về điều đó”, cậu ta nhắc tôi.
“Mình đã tha thứ cho cậu... phần lớn là như vậy. Nhưng nó không làm thay đổi cách mình nhớ về nó”.
Cậu ta tự thì thầm một điều gì đó mà tôi không thể nghe rõ.
Sau đó là một sự yên lặng, chỉ có tiếng hơi thở đều đặn của cậu ấy và tiếng gió thổi ầm ào trên cao. Những vách đá nhô ra mặt biển, màu xám xịt và thô nhám. Chúng tuân theo một quy luận nào đó, cong cong ở phía bìa rừng.
“Mình vẫn nghĩ rằng đó là một sự cố đáng yêu”, Jacob đột ngột cất tiếng.
“Dù cậu đang nói về cái gì thì cậu cũng đã sai rồi”.
“Hãy thử nghĩ về điều đó đi, Bella. Theo cách nhìn của cậu, cậu chỉ cần hôn một người - thậm chí cũng không phải là một người thực sự trong toàn bộ cuộc đời mình và cậu định dừng lại? Vậy thì làm thế nào cậu biết rằng đó là những gì cậu muốn? Cậu nên thử các cảm giác khác nhau.
Tôi nói bằng một giọng lạnh lùng. “Mình biết chính xác về cái mà mình muốn có”.
“Cũng đâu có gì tổn hại khi kiểm tra điều đó. Có lẽ cậu nên thử hôn một người nào khác - cần thiết để có sự so sánh... từ những việc không vui đã xảy ra. Ví dụ, cậu có thể hôn mình. Mình sẽ không phiền nếu cậu muốn sử dụng mình để làm thí nghiệm”.
Cậu ta kéo tôi áp sát vào ngực mình, vì vậy mặt tôi ở rất gần mặt cậu. Cậu ấy nở một nụ cười vui vẻ, nhưng tôi lại không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Đừng làm mình rối trí, Jake. Mình thề mình sẽ không ngăn anh ấy lại nếu anh ấy đánh vỡ hàm cậu”.
Sự hoảng hốt trong giọng nói của tôi khiến cho nụ cười của cậu ta càng mở rộng. “Nếu cậu yêu cầu mình hôn, anh ta sẽ không có lý do gì để buồn lòng. Anh ta biết rằng cậu đang ổn”.
“Không được giữ hơi thở của cậu, Jake - không, chờ đó, mình đã đổi ý. Đúng thời điểm. Chỉ cần giữ hơi thở của cậu cho đến khi mình yêu cầu cậu hôn mình”.
“Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt”.
“Mình cũng đang tự hỏi là tại sao?”
“Đôi khi mình nghĩ rằng
"Bạn đang trong một tâm trạng xấu ngày hôm nay."
"Mình cũng tự hỏi là tại sao lại như vậy?"
“Đôi khi mình nghĩ rằng tốt nhất mình là một con sói thật sự”
“Thỉnh thoảng mình cũng thế. Gần như làm được điều gì đó với cái cách cậu không thể nói chuyện”.
Cậu ta mím môi do dự. “Không, mình không nghĩ rằng nên như vậy. Mình chỉ nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy dễ dàng ở bên mình khi mình không phải là con người, bởi vì cậu không cần phải giả vờ rằng cậu không bị mình thu hút”.
Miệng tôi khẽ phát ra một tiếng kêu nhỏ. Tôi cũng ngừng ngay lập tức, nghiến chặt răng.
Cậu ấy nhận thấy điều đó. Đôi môi cậu tạo thành một nụ cười hoan hỉ trên khuôn mặt.
Tôi đã thở chậm lại trước khi nói. “Không! Tôi chắc sẽ rất đáng yêu khi cậu không thể nói chuyện”.
Cậu ấy thở dài. “Cậu có bao giờ mệt mỏi với việc tự lừa dối chính mình? Cậu có biết rằng cậu thuộc về mình. Theo quy luật tự nhiên...
“Có phải là bất cứ ai cũng nhận thức được về quy luật tự nhiên, Jacob?”, tôi hỏi gặng. “Cậu là một sinh vật to lớn, một người không tôn trọng không gian cá nhân của người khác”
“Mình đã làm cho cậu lo lắng. Nhưng chỉ khi mình là con người. Khi tôi là sói, bạn sẽ thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh tôi.
“Bối rối và phát cáu với không chỉ một điều”
Cậu ấy nhìn chăm chăm vào tôi trong một phút, đi chậm lại, sự thích thú hiện rõ trên gương mặt. Mắt cậu hẹp lại, chuyển sang màu đen dưới bóng hai cặp chân mày. Hơi thở của cậu ta, vốn đều đặn ngay cả khi chạy, lại bắt đầu nhanh hơn. Một cách chậm rãi, cậu ấy nghiêng mặt mình đến gần tôi hơn.
Tôi nhìn chăm chăm vào cậu ta, hiểu chính xác những gì cậu ấy đang cố gắng thực hiện.
“Những việc mà cậu phải đối mặt”, tôi nhắc nhở cậu ta.
Cậu ta cười thành tiếng và bắt đầu lại việc tập luyện. “Mình không thực sự muốn đánh nhau với tên ma-cà-rồng của cậu trong tối nay - Có nghĩa là sẽ có một đêm nào khác, chắc chắn là như thế. Nhưng cả hai chúng tôi đều có việc để làm vào ngày mai, và mình không muốn rời khỏi nhà Cullens quá nhanh đâu.
Đột nhiên, tôi thấy xấu hổ với những biểu hiện bất ngờ của mình.
“Mình biết, mình biết mà”, cậu ấy vội nói, nhưng không hiểu rõ. “Cậu nghĩ rằng anh ta sẽ đưa cho tôi”
Tôi không thể nói. Tôi phải rời xa họ trong một lúc. Nếu có gì tổn thương vì tôi quá yếu đuối? Nhưng điều gì sẽ đến nếu tôi dũng cảm và Edward... Tôi thậm chí không thể nghĩ về nó.
“Có điều gì quan trọng với cậu à, Bella?”. Vẻ đùa cợt biến mất trên gương mặt cậu ấy, để lộ ra một Jacob thực sự, cái mặt nạ rơi mất ngay lập tức. “Nếu mình nói gì làm cậu buồn, cậu hãy biết rằng mình chỉ đang lừa cậu thôi. Mình không có ý gì đâu - Nào, cậu ổn chứ? Đừng khóc mà, Bella”, cậu ta giải thích.
Tôi cố gắng kiểm soát mình. “Mình không khóc”
“Vậy mình đã nói gì?”
“Không phải là do cậu nói. Chỉ là, ôi, chỉ là do mình. Mình đã làm những điều... xấu”
Cậu ta nhìn chăm chăm vào tôi, đôi mắt mở rộng bối rối.
“Edward không đi chiến đấu vào ngày mai”, tôi thì thầm giải thích. “Mình đã khiến anh ấy phải ở lại bên mình. Mình thật hèn nhát!”
Cậu ấy cau mày: “Cậu nghĩ rằng không cần làm việc này? Rằng họ sẽ tìm thấy cậu ở đây? Cậu biết điều gì mà mình không biết?”.
“Không, không có! Mình không sợ điều đó. Mình chỉ cần... Mình có thể không cho anh ấy đi. Nếu anh ấy không quay trở lại...”. Tôi rùng mình, nhắm mắt lại để thoát khỏi những suy nghĩ đó.
Jacob im lặng.
Tôi thì thầm và nhắm mắt lại. “Nếu có bất cứ ai bị đau, chắc chắn là lỗi do mình. Và thậm chí nếu không có ai bị gì... Mình vẫn cảm thấy thật kinh khủng. Mình đã làm, đã thuếyt phục anh ấy ở lại với mình. Anh ấy sẽ không chống lại mình, nhưng mình luôn biết những gì mình có thể làm”. Tôi cảm thấy ngực mình bớt đi chút xíu gánh nặng. Thậm chí nếu tôi chỉ có thể thú nhận việc này với Jacob.
Cậu ấy khịt mũi. Tôi từ từ mở mắt ra, và cảm thấy buồn khi cái mặt nạ lạnh lùng quay trở lại.
“Mình không tin rằng anh ta sẽ cho phép cậu nói về chuyện anh ta ra đi. Mình sẽ không bỏ lỡ bất cứ điều gì”.
Tôi thở dài. “Mình biết”.
“Mặc dù điều đó không có nghĩa gì”, cậu ấy bất ngờ quay lại. “Điều đó không có nghĩa là anh ta yêu cậu nhiều hơn mình”.
“Nhưng cậu sẽ không ở lại với mình, thậm chí nếu mình van xin cậu”.
Cậu ấy mím môi một lúc lâu, và tôi chắc mình sẽ ngạc nhiên nếu cậu ấy cố gắng chối bỏ việc đó. Chúng tôi biết đâu là sự thật. “Đó chỉ là vì mình biết nó sẽ tốt hơn cho cậu”, cuối cùng, cậu thốt lên. “Tất cả những gì đang xảy ra là quá bất ngờ. Thậm chí nếu cậu muốn hỏi, tôi cũng sẽ nói rằng không có việc gì, dù sau đó cậu sẽ nổi điên với mình”.
“Nếu tất cả mọi thứ đến quá bất ngờ, chắc chắn cậu sẽ làm thế. Mình không nổi điên. Nhưng mình sẽ lo lắng đến phát bệnh trong suốt thời gian cậu đi, Jake à. Mình sẽ nổi điên với nó”.
“Tại sao?’ cậu ấy hỏi một cách cộc cằn. “Nếu có gì xảy ra cho mình, tại sao điều đó lại quan trọng với cậu?”.
“Đừng nói điều đó. Cậu phải biết rằng cậu rất có ý nghĩa đối với mình. Mình xin lỗi vì nó không theo cách mà cậu muốn, nhưng nó là như thế. Cậu là bạn thân nhất của mình. Ít nhất, cậu là như thế. Và vẫn như vậy... khi cậu bỏ đi lớp vỏ bọc cậu cậu”.
Cậu ấy nở nụ cười mà tôi hằng yêu mến. “Luôn luôn là như thế?”, cậu hy vọng. “Thậm chí khi mình không... hành xử như mình nên làm. Bên dưới lớp vỏ bọc, mình luôn như vậy”.
“Mình biết. Tại sao mình lại khiến mọi chuyện trở nên rắc rối như thế này?”
Cậu ấy cười với tôi, và rồi đôi mắt lại đượm buồn. “Cuối cùng cậu sẽ nhận ra rằng cậu cũng có yêu mình chứ?”
“Cậu đừng phá vỡ giây phút này”.
“Mình không nói rằng cậu không yêu anh ta. Mình không ngu ngốc như vậy. Nhưng người ta có thể yêu nhiều hơn một người trong cùng một lúc. Mình nhận thấy điều đó trong hành động của cậu.
“Mình không phải là một người sói kỳ lạ, Jacob!”
Cậu ta nhăn mũi, và tôi đã xin lỗi cho phản ứng quá mạnh mẽ đó, nhưng cậu ta thay đổi chủ đề.
“Bây giờ chúng ta không ở xa, mình có thể ngửi thấy anh ta”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy đã hiểu sai ý tôi. “Mình đã có được niềm hạnh phúc một cách quá chậm, Bella à, nhưng cậu sẽ muốn ở dưới sự che chở trước khi bị tấn công”.
Chúng tôi cùng nhìn lên trời.
Những đám mây tím ngắt như một bức tường vững chắc đang ùn ùn kéo đến từ phía tây, những cánh rừng bên dưới tối sẫm lại khi nó đến.
“Chà!”, tôi khẽ nói, nhanh lên nào Jake. “Cậu sẽ muốn nhanh trở về nhà ngay trước khi nó tới đây”.
Mình sẽ không về nhà.
Tôi nhìn chăm chăm vào cậu ta, cảm thấy giận điên lên. “Cậu sẽ không cắm trại với chúng tôi”.
“Không như trước kia đâu, không cần chia sẻ cái lều của cậu hay bất cứ điều gì. Mình thích nhìn thấy diễn biến của cơn bão sắp xảy ra. Nhưng mình chắc chắn là kẻ hút máu của cậu muốn giữ liên lạc với các mục tiêu cần phối hợp, và mình sẽ là người mang đến điều đó”.
“Mình nghĩ rằng đó là nhiệm vụ của Seth”.
“Cậu ta sẽ đến vào ngày mai, trong cuộc chiến”.
Lời nhắc nhở đó làm tôi nín lặng một lần nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, sự lo lắng lại trỗi dậy một cách dữ dội, đột ngột.
“Mình không nghĩ rằng có cách nào khác ngoài việc để cậu ở lại khi cậu đã ở đây”, tôi đề nghị. “Nếu mình van xin cậu? Hoặc thỏa thuận về thời gian sống hay một điều gì đó?”.
“Hấp dẫn đấy, nhưng không đâu. Sau khi lặp lại, việc năn nỉ có vẻ thú vị để xem xét đấy. Cậu có thể mang đến cho nó một sự nhiệt tình nếu cậu thích”.
“Có thật là sẽ không có gì, không có vấn đề gì mà mình có thể nói?
“Không! Trừ khi cậu có thể cho mình một hứa hẹn tốt hơn về cuộc chiến. Dù sao Sam cũng là người chỉ huy, không phải mình”.
Điều đó nhắc nhở tôi.
“Hôm nọ, Edward có nói với mình điều gì đó... về cậu”.
Cậu ấy cứng người lại. “Đó là những điều không đúng!”.
“Ồ, thật sao”
Cậu ấy lẩn tránh, vẻ mặt thể hiện sự ngạc nhiên. “Ồ, điều đó...”.
“Tại sao cậu chưa bao giờ nói với mình về điều đó?”
“Tại sao mình lại phải nói? Đó không phải là vấn đề lớn”.
“Mình không biết. Tại sao lại không? Đó là một chuyện đáng quan tâm. Vì thế, sao phải làm việc đó? Xem Sam như là thủ lĩnh, và cậu như là... cấp dưới”.
Jacob cười lặng lẽ với phát hiện của tôi. “Sam là người đầu tiên, lớn nhất. Điều đó làm cho anh ấy ý thức được nhiệm vụ của mình”.
Tôi không vừa lòng với lời giải thích đó. “Nhưng không phải là Jared hoặc Paul đã gia nhập ngay sau đó? Họ là người tiếp theo bị biến đổi?”.
“Ố... thật khó giải thích”, Jacob nói lảng tránh.
“Hãy thử xem!”.
Cậu thở dài. “Có phải cậu đã biết đó là những việc thuộc về nòi giống? Phần nào do sự sắp xếp xưa cũ. Tại sao nó lại quan trọng...?
Tôi nhớ lại những gì mà Jacob đã nói với tôi trước đây, khi một trong hai chúng tôi vẫn chưa biết gì về người sói.
“Có phải cậu đã không nói rằng Ephraim Black là thủ lĩnh cuối cùng của bộ lạc Quileutes sao?”
“Vâng, đúng là như vậy. Bởi vì ông ấy là Alpha. Cậu cũng biết điều đó mà, nói một cách chính xác, Sam có toàn bộ quyền làm thủ lĩnh của bọn tớ”. Cậu ta cười: “Phát mệt với các tục lệ”.
Tôi suy nghĩ về giả thiết thứ hai, cố gắng làm cho nó phù hợp với những mảnh rời rạc. “Nhưng cậu cũng nói rằng cha của cậu đã nghe về những luật lệ, bởi vì ông là cháu trai của Ephraim?”.
“Điều đó thì có nghĩa gì?”
“Vâng, nếu nó thuộc về nòi giống... sau này, cậu không phải là thủ lĩnh à?
Jacob không trả lời tôi. Cậu nhìn chăm chú vào cánh rừng tối đen, như thể bất ngờ cảm thấy cần phải tập trung vào nơi mà anh ấy đã đi.
“Jake!”
“Không! Đó là việc của Sam”. Anh ấy dõi theo đường đi của bọn tớ.
“Tại sao? Người ông vĩ đại của anh ấy là Levi Uley phải không? Và Levi đã là một Alpha?”
“Chỉ có một Alpha thôi”, cậu ta trả lời một cách máy móc.
“Vậy ông Levi đã là gì?”
“Ông ấy là một trong những Beta, mình đoán thế”, cậu ấy khịt mũi. “Giống như mình vậy”.
“Điều đó không đúng với tục lệ”.
“Nó không quan trọng”.
“Mình chỉ muốn tìm hiểu thôi”.
Jacob kết thúc sự bối rối của tôi bằng cái nhìn chăm chắm, và sau đó thở dài. “Vâng, mình được cho rằng sẽ trở thành Alpha”.
Tôi nhíu mày, “Sam không muốn nhường lại cho cậu?”
“Hầu như không. Mình không muốn trở thành Alpha”.
"Tại sao không?"
Cậu ấy cau mày, khó chịu với những câu hỏi của tôi. Vâng, nó đã khiến sự khó chịu của cậu ấy quay trở lại.
“Mình không muốn trở thành bất kỳ cái gì, Bella à! Mình không muốn làm bất cứ điều gì để thay đổi. Mình không muốn trở thành một thủ lĩnh huyền thoại. Mình không muốn là một phần của đội quân người sói, để lãnh đạo họ một mình. Mình không muốn giữ nó khi Sam đề nghị trao lại”.
Tôi nghĩ về việc này một lúc lâu. Jacob không gián đoạn nó. Cậu ấy chỉ nhìn chăm chăm vào rừng.
“Nhưng mình nghĩ cậu đã hạnh phúc. Rằng cậu đã hài lòng với điều này”, cuối cùng tôi thì thầm.
Jacob nở một nụ cười làm tôi thấy yên lòng. “Vâng, thực sự thì nó không quá tệ. Những khoảng thời gian sôi động, thích thú với những điều đến vào ngày mai. Nhưng trước hết sự tồn tại của nó được hình thành dựa trên những cuộc chiến. Không có sự lựa chọn cho việc này, cậu biết mà, phải không? Và cuối cùng thì nó trở thành như vậy”, cậu ấy nhún vai. “Dù sao, mình chắc rằng bây giờ mình nên vui mừng. Nó phải được thực hiện và liệu mình có thể tin tưởng để cho một ai khác làm việc này? Chắc hẳn rằng không ai tốt bằng chính mình”.
Tôi nhìn cậu ấy, cảm nhận được một sự kính nể bất ngờ dành cho người bạn của mình. Cậu ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều so với sự tin tưởng của tôi. Giống hệt như Billy trong đêm kỷ niệm, một sự uy nghiêm không thể phủ nhận.
“Thủ lĩnh Jacob”, tôi thì thầm, mỉm cười trước âm điệu mà các từ này tạo ra.
Cậu ấy đảo mắt.
Chỉ ngay sau đó, gió thổi dữ đội qua các hàng cây xung quanh chúng tôi và tôi có cảm tưởng như nó đã thổi đến cả một dòng sông băng giá. Những cành cây kêu răng rắc vang dội vào ngọn núi. Mặc dù ánh sáng đang dần biến mất khi những đám mây cứ ùn ùn che kín bầu trời, tôi vẫn có thể thấy những đốm trắng nhỏ xíu đang vẫy cánh đằng sau chúng tôi.
Jacob bước nhanh tới, dán mắt lên mặt đất như khi chạy nhanh. Tôi ngã sụp xuống, đập mạnh vào ngực cậu ấy, bị nhấc bổng lên khỏi mặt tuyết.
Chỉ vài phút sau đó, cậu ấy lao tới chỗ vách đá khuất gió và chúng tôi đã có thể nhìn thấy chỗ cái lều trú ẩn và lánh vào đó. Cơn mưa bất ngờ đã rơi xuống xung quanh chúng tôi, nhưng gió thổi quá mạnh khiến tạt khắp nơi.
“Bella!” Edward gọi khẩn thiết. Chúng tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân anh ở giữa khoảng không.
Trong chớp nhoáng, chỉ thấy bóng anh di chuyển rồi anh đã có mặt. Jacob co người lại, và sau đó đặt tôi đứng xuống. Edwerd phớt lờ phản ứng đó và ôm chầm lấy tôi.
“Cảm ơn cậu”, Edward nói trên đầu tôi. Giọng anh vô cùng thành thật. “Nó đến nhanh hơn tôi dự kiến, và tôi thực sự cảm kích về việc này”.
Tôi quay lại để xem phản ứng của Jacob.
Jacob chỉ nhún vai, mọi nét thân thiện trên mặt biến mất tiêu. “Get her inside. This is going to be bad - my hair’s standing up on my scalp. Is that tent secure?”
“I all but welded it to the rock.”
“Tốt”
Jacob nhìn lên trời - bây giờ đã tối đen vì cơn bão, mưa rào, lốc xoáy và một ít tuyết rơi. Mũi cậu ta phập phồng.
“Tôi sẽ đi thay đổi”, cậu nói. “Tôi muốn biết điều gì đang xảy ra khi trở về nhà”.
Cậu ấy treo cái áo khoác của mình lên bụi cây thấp, và bước vào khoảng rừng âm u mà không hế nhìn lại.