Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 7: Bất ngờ



Cái bóng đen lừng lững tiến về phía tôi, xuyên qua làn sương mù tựa hồ tấm vải liệm. Tôi thấy đôi mắt họ, những con mắt đỏ sẫm màu ruby loé lên sự thèm khát,sự thèm khátgiết chóc. Đôi môi ấy kéo cong lên, để lộ hàm răng sắc nhọn ẩm ướt - nửa muốn gầm gừ, nửa lại như muốn nhếch mép cười.

Tôi nghe đứa trẻ sau lưng mình run rẩy thút thít, nhưng lại không thể ngoảnh lại với nó. Tuy chẳng còn chút hy vọng giữ an toàn cho thằng bé, tôi cũng chẳng thể nào trả giá cho bất kỳ sự mất tập trung nào lúc này.

Họ hiện ra mỗi lúc một gần, tà áo phấp phới nhè nhẹ sau mỗi sự chuyển động. Tôi thấy bàn tay họ nắm lại thành những nắm đấm xương xẩu. Họ bắt đầu tách ra hòng tiếp cận chúng tôi từ mọi phía. Chúng tôi đang bị bao vây. Chúng tôi sắp chết.

Và rồi, như 1 ánh chớp vỡ oà, cảnh vật thay đổi hoàn toàn. Tuy nhiên, trước sau cũng vẫn vậy mà thôi, nhà Volturi luôn âm thầm theo dấu chúng tôi, sẵn sàng giết chóc. Sự thay đổi có chăng chỉ là quang cảnh lúc đó. Đột nhiên, tôi thèm khát điều đó. Tôi muốn họ trả giá. Nỗi sợ hãi chuyển thành cơn khát máu khi tôi thu mình lại. Gương mặt tôi nở nụ cười, và có tiếng gầm gừ rít qua những cái kẽ răng trơ ra của tôi.

Tôi bật dậy, choáng váng vì giấc mơ.

Căn phòng tối đen, và nóng nữa. Mồ hôi quện dính mớ tóc nơi thái dương và chảy ròng ròng xuống cổ họng.

Tôi mò mẫm tấm drap ấm và nhận thấy một chỗ trống. “Edward?”

Ngay lúc đó, ngón tay tôi đụng phải cái gì đó mềm mềm nằm phẳng lặng. Một mẩu giấy gập đôi. Tôi cầm theo lời nhắn anh để lại và tự tìm lối để bật đèn.

Bên ngoài mẩu giấy đề tên Bà Cullen.

“Hy vọng là em không tỉnh giấc và không nhận ra sự vắng mặt của anh. Nhưngnếu em thức giấc, đừng lo gì cả,anh sẽ quay lại sớm thôi. Anh đi săn ở đất liền. Ngủ tiếp đi, và anh sẽ lại ở cạnh em khi em tỉnh dậy lần nữa. Yêu em.”

Tôi thở dài. Chúng tôi đã ở đây hai tuần liền rồi. Lẽ ra tôi phải biết là đến lúc anh đi săn rồi, nhưng tôi lại chẳng có chút ý thức nào về thời gian cả. Dường như ở đây, chúng tôi vượt ra ngoài tầm kiểm soát của thời gian, chỉ biết miên man theo những cảm xúc tuyệt vời.

Tôi lau mồ hôi trên trán. Tôi đã tỉnh hẳn rồi, dù cái đồng hồ trên bàn trang điểm mới chỉ 1 giờ đêm. Tôi biết mình sẽ chẳng ngủ được nữa trong khí trời nóng ẩm thế này đâu. Đó là cũng chẳng muốn nhắc lại cái sự thật rằng, khi tôi tắt đèn và nhắm mắt lại, hẳn là tôi sẽ lại thấy những bóng đen lảng vảng trong đầu.

Tôi ngồi dậy và loanh quanh trong nhà, đi tới đâu là bật đèn tới đó. Căn nhà quá to, nhưng trống rỗng, vì không có Edward ở đây. Khác hẳn.

Tôi dừng ở nhà bếp vì nghĩ là chút thức ăn ngon là thứ mình cần lúc này.

Tôi quơ tay trong tủ lạnh cho tới khi tìm đủ gia vị cho món gà rán. Tiếng thịt gà xèo xèo trong chảo thì nghe hay đó, khiến tôi cảm thấy giống như ở nhà vậy. Ít ra tôi cũng đỡ sợ khi nó lấp đầy khoảng lặng này.

Mùi thơm quyến rũ đến nỗi tôi ăn ngay trong chảo, đầu lưỡi bỏng rát. Sau 5 hay 6 miếng gì đó thì nó nguội lại đủ để tôi thưởng thức. Tôi nhai chậm hơn. Có mùi gì kì kì. Tôi kiểm tra miếng thịt, thấy nó trắng nhách mà tự hỏi là liệu mình đã chiên nó đủ lâu chưa ta. Tôi cắn thử 1 miếng khác, nhai hai lần. Ugh, ghê quá đi. Tôi nhảy tới bồn rửa để nhổ. Đột nhiên, cái mùi gà-và-dầu-rán khiến tôi lợm giọng. Tôi đổ cả đĩa vào trong thùng rác, và mở cửa sổ để gió thổi bay hết mùi. 1 cơn gió lành lạnh nhẹ thổi vào. Tôi thấy da mình mát lên 1 chút.

Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức. Nhưng tôi chẳng muốn quay lại căn phòng oi bức ấy. Vì vậy, tôi mở thêm nhiều cửa sổ trong phòng TV và nằm trên cái ghế trường kỷ ngay phía dưới. Tôi bật cũng cái film mà hai đứa đã coi lần trước và nhanh chóng thiếp đi trong những lời hát tươi vui trên TV.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã ở lưng chừng, nhưng không phải ánh nắng ấy đã đánh thức tôi. 1 vòng tay mát lạnh đang ôm lấy tôi, kéo tôi về phía anh. Cũng ngay lúc đó, đột nhiên 1 cơn đau quặn lên nơi bao tử, gần như là dư chấn của 1 cú đấm vào bụng vậy.

“Anh xin lỗi,” Ed thì thầm khi anh lau bàn tay giá lạnh lên trán tôi đang ướt đẫm. “Anh chẳng chu đáo gì cả, chẳng nghĩ ra rằng em nóng đến thế này khi anh bỏ đi. Lần sau trước khi đi, anh phải lắp thêm máy điều hoà mới được.”

Tôi không để tâm vào những gì anh đang nói. “Xin lỗi!” Tôi thở hổn hển, ráng gỡ tay anh ra.

Tự động anh buông tay. “Bella?”

Tôi chạy ào vào phòng tắm, tay bụm chặt miệng. Tôi cảm thấy khủng khiếp đến nỗi thậm chí tôi chẳng để ý rằng anh cũng đang theo sát tôi, trong khi tôi chúi vào toilet, buồn nôn dữ dội.

“Bella? Em bị sao thế?”

Nhưng tôi cũng không thể trả lời. Anh lo lắng ôm lấy tôi, vuốt mấy cọng tóc ra khỏi khuôn mặt, và kiên nhẫn chờ cho đến lúc tôi thở được.

“Quỷ tha ma bắt, miếng gà rán bị thiu.” Tôi rên rỉ.

“Em vẫn ổn chứ?” Giọng anh đầy căng thẳng.

“Em khoẻ mà.” Tôi nói hổn hển. “Chắc là ngộ độc thức ăn rồi. Đừng lo nhé anh. Mình đi thôi.”

“Không đời nào, Bella.”

“Đi thôi nào anh.” Tôi lại rên rỉ, ráng đứng dậy súc miệng. Anh đỡ tôi thật nhẹ nhàng, lờ đi cú hích nhẹ của tôi.

Sau khi tôi rửa sạch miệng, anh bế tôi vào giường và nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống, đưa tay ra cho tôi. “Ngộ độc thực phẩm à?”

“Yeah,” tôi càu nhàu. “Đêm qua em rán ít thịt gà; món đó bị hỏng, nên em quẳng đi rồi. Nhưng mà em cũng có ăn vài miếng.”

Anh đặt bàn tay giá lạnh lên trán tôi, nó chẳng nóng. “Giờ em cảm thấy thế nào rồi?”

Tôi nghĩ về điều đó mất một lúc. Cơn buồn nôn cũng qua mau như khi nó đến, và tôi thấy như thể là sáng nay tôi đã chẳng bị làm sao vậy. “Cũng như bình thường thôi mà. Và thực ra thì em cũng hơi đói.”

Anh bắt tôi chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa, mang cho tôi một cốc nước to, rồi anh chiên cho tôi vài quả trứng. Tôi đã thấy hoàn toàn bình thường, chỉ còn hơi mệt một chút vì phải thức dậy lúc nửa đêm. Anh ấy bật kênh CNN. Hóa ra hai đứa tôi đã để lỡ khá nhiều thông tin trong suốt thời gian ở đây, chiến tranh thế giới thứ ba xém chút nữa đã nổ ra mà chúng tôi hoàn toàn không hay biết. Tôi uể oải nằm dài trong lòng anh.

Khi đã phát ngấy mớ tin tức thời sự, tôi xoay người lại hôn anh. Lại y như hồi sáng, một cơn đau khủng khiếp nhói lên nơi bụng khi tôi cử động. Tôi bỏ mặc anh nơi đó, tay bụm chặt miệng. Không kịp chạy ra phòng tắm, tôi ào đại vào bồn rửa ở nhà bếp.

Anh lại vuốt tóc tôi.

“Chúng mình nên quay lại Rio, để em đi khám nữa.” Anh đề nghị trong lo âu khi tôi đang súc miệng.

Tôi lắc đầu và quày quả bước ra hành lang. Tôi không thích bác sỹ lắm. “Em sẽ khỏe ngay khi đánh răng xong.”

Khi răng miệng sạch sẽ, tôi tìm trong valy cái túi sơ cứu mà Alice đã sửa soạn, trong đó toàn mấy thứ rất cần cho con người như cuộn băng gạc hay thuốc giảm đau và cả cái thứ mà tôi đang tìm nữa, Pepto-Bismol, thuốc giảm buồn nôn. Có lẽ nó sẽ giúp tôi làm yên cái bụng, và yên lòng Edward nữa.

Nhưng trước khi thấy Pepto, tôi thoáng thấy cái mà Alice đã chu đáo bỏ vào hành l‎í cho mình. Tôi nhặt cái hộp nhỏ màu xanh lên, và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, dường như quên mất mình đang tìm cái gì.

Và tôi lẩm bẩm đếm trong đầu. Một lần. Rồi hai lần. Và lại đếm thêm lần nữa.

Tiếng gõ cửa làm tôi giật nảy mình, cái hộp xanh rơi tõm trở lại valy.

“Em khỏe chưa?” Edward hỏi vọng qua cánh cửa. “Em có sao không?”

“Có và không,” tôi nói, giọng trở nên là lạ.

“Bella? Anh vào được chứ?” Anh rất lo lắng. “V…âng?”

Anh bước vào, thấy tôi đang ngồi khoanh chân cạnh chiếc valy, và cũng thấy cả cái vẻ mặt thất thần trống rỗng của tôi nữa. Anh ngồi xuống cạnh tôi, lập tức đưa tay sờ trán tôi.

“Có gì không ổn à?”

“Từ đám cưới của chúng mình đến giờ là bao nhiêu ngày rồi anh?” tôi thì thào.

“Mười bảy.” Anh trả lời ngay. “Bella, có chuyện gì sao?”

Tôi lại nhẩm đếm lần nữa, và đưa một ngón tay lên ra hiệu cho anh chờ một chút. Tôi đếm rành rọt từng con số cho chính mình nghe. Tôi đã nhầm về thời gian, chúng tôi đã ở đây lâu hơn là tôi tưởng. Tôi lại đếm thêm lần nữa.

“Bella,” anh nói khẩn khoản. “Anh sắp mất trí rồi đây này.”

Tôi cố hớp một hơi, nhưng không nổi. Vậy nên tôi với tới cái valy và mò mẫm tìm trong đó chiếc hộp màu xanh đựng tampon. Tôi nắm lấy nó, và im lặng.

Anh nhìn tôi bối rối. “Gì cơ? Em không định nói là mấy cái triệu chứng bệnh này là chỉ là biểu hiện bình thường của chu-kỳ -phụ-nữ chứ?”

“Không,” tôi ráng nói hết. “Không, Edward à. Em đang muốn nói rằng chu kỳ của em đã bị trễ mất năm ngày rồi.”

Gương mặt anh vẫn chẳng thay đổi. Giống như là tôi chưa từng nói gì vậy. “Em không nghĩ là em bị ngộ độc thức ăn.” Tôi thêm vào.

Anh vẫn không đáp lại, trơ ra như tượng ấy.

“Những giấc mơ,” tôi lẩm bẩm với chính mình bằng thứ giọng trầm trầm. “Ngủ quá nhiều. Khóc nữa chứ. lại còn ăn.nhiều nữa Oh. Oh. Oh.”

Ánh mắt anh giờ đờ đẫn như thể anh chẳng còn nhìn tôi nữa vậy. Vô tình theo phản xạ, tay tôi ôm lấy bụng. “Oh!” Tôi lại rên lên.

Tôi lảo đảo bước khỏi vòng tay bất động của anh. Tôi vẫn chưa thay quần áo ngủ từ đêm qua. Tôi vén áo lên và nhìn chằm chằm vào vùng bụng dưới.

“Không thể nào.” Tôi thì thào.

Tôi hoàn toàn chả có tí kinh nghiệm nào về việc mang thai hay có em bé, hay bất cứ việc gì như thế cả. Nhưng tôi cũng chẳng phải con ngốc. Tôi đã xem khá nhiều film và chương trình truyền hình để biết rằng đây không phải là những biểu hiện của một bào thai bình thường. Tôi mới chỉ muộn kỳ kinh có 5 ngày! Nếu tôi đã mang thai, cơ thể cũng sẽ chưa biểu lộ gì cả. Tôi sẽ chẳng bị ốm như hồi sáng. Tôi cũng sẽ chưa thay đổi thói quen ăn uống cũng như giờ giấc ngủ nghỉ.

Và hẳn là bụng tôi cũng chưa nhô ra dù chỉ là một tí tẹo như thế này. Tôi quay nửa trên thân mình tới lui, kiểm tra cái bụng từ mọi phía, như thể là sơ sảy thì nó sẽ biến mất ngay vậy. Tôi đưa ngón tay lần theo chỗ bụng nhô ra chút xíu, ngạc nhiên khi thấy dưới làn da tôi, nó cứng thiệt là cứng.

“Không thể được,” tôi lặp lại, bởi vì dù bụng tôi đã nhô ra hay chưa, hay dù tôi đang có kinh hay mất kinh (và chắc chắn là tôi đang mất kinh, trước giờ tôi chưa từng bị trễ như thế này), thì tôi cũng không cách nào mà mang thai được. Trời đất ơi, trước giờ người duy nhất mà tôi đã ‘gần gũi’ là một chàng ma cà rồng.

Chàng ma cà rồng vẫn ngồi yên bất động trên sàn nhà, chẳng có biểu hiện gì là sẽ cử động nữa.

Vậy thì phải có cách giải thích nào khác chứ. Có cái gì đó không ổn với tôi. Một chứng bệnh lạ ở vùng Nam Mỹ với những triệu chứng y hệt như khi có bầu, thế thì chúng tôi phải mau đi thôi…

Và rồi tôi nhớ ra điều này - một buổi sáng nọ, cũng lâu rồi, khi ngồi lướt net trong căn phòng ở nhà của Charlie trong những tia nắng rực chiếu xiên qua ô cửa sổ thật ảm đạm, tôi chăm chú vào cái màn hình cổ lỗ sĩ kêu rè rè, đọc say sưa một trang web tên là ‘Ma cà rồng từ A tới Z’. Lúc đó cũng chỉ khoảng cái ngày mà Jacob nói với tôi rằng Edward là ma cà rồng thông qua cái truyền thuyết về bộ tộc Quileute của cậu. Tôi lo lắng nhìn sơ các tựa đề, những cái có liên quan dính dáng đến những điều bí ẩn của ma cà rồng trên khắp thế giới. Từ Danag của Philippin, Estrie của người Hebrew, Varacolani ở Romani, cho đếnStregoni Benefici ở Ý (truyền thuyết này đã dựa theo chiến công thực sự của bố chồng tôi cùng với nhà Volturi, lúc đó tôi chả biết gì về điều đó cả)… Tôi càng bớt tập trung đọc khi các câu chuyện trở nên hoang đường. Tôi chỉ nhớ mang máng về những bài viết phía sau đó. Mấy truyện đó gần như chỉ toàn những lời xin lỗi cho việc đã cố l‎í giải những thứ đại loại như tỉ lệ tử vong vị thành niên, hay sự không chung thủy, bằng những lời giải thích ngu xuẩn kiểu như là “Không, em yêu. Anh không làm gì mờ ám cả đâu! Người phụ nữ quyến rũ mà em thấy lảng vảng quanh nhà, đó là một con quỷ. Anh đã may mắn thoát ra được!” (Dĩ nhiên là với tất cả những gì mà tôi biết về Tanya và chị em của cô ấy, tôi ngờ là một vài lời xin lỗi trong số đó cũng chính là sự thật) Cũng có một truyện nói về phụ nữ nữa. “Anh không thể kết tội em đã ngoại tình - chỉ vì anh quay về sau hai năm anh lênh đênh trên biển, và thấy em đã mang thai. Đó là do bóng đè. Hắn ta thôi miên em bằng những quyền năng bí ẩn của ma cà rồng…” Đó là một phần của cái khái niệm ‘bóng đè’ - khả năng tạo ra những đứa trẻ với những con mồi xấu số.

Tôi lắc đầu, choáng váng. Nhưng…

Tôi nghĩ đến Esme, và đặc biệt là Rosalie. Ma cà rồng không thể sinh con. Nếu có thể thì giờ đây Rosalie đã khuây khỏa phần nào rồi. Điều huyền bí về bóng đè có chăng chỉ là một câu chuyện cổ tích.

Trừ phi… ừm, có một chút khác biệt ở đây. Dĩ nhiên Rosalie không thể thụ thai được, bởi vì cơ thể chị ấy đã ngừng phát triển trong cái tình trạng khi mà chị chuyển từ người sang ma cà rồng. Tất cả đều không thể phát triển được nữa. Mà khi mang thai, cơ thể người phụ nữ bắt buộc phải thay đổi. Điều quan trọng là cần phải có sự thay đổi - trước tiên là theo chu kỳ mỗi tháng, và rồi sự thay đổi lớn hơn để mang trong mình một hài nhi đang lớn dần. Cơ thể Rosalie không thể thay đổi như vậy được.

Nhưng tôi thì có thể. Và cơ thể tôi đã thay đổi. Bất giác tôi sờ vào cái bụng hơi căng lên, mà hôm qua chưa có.

Và những người đàn ông nữa, cơ thể họ vẫn như thế từ khi sinh ra cho đến lúc qua đời. Tôi chợt nhớ ra vài ví dụ, lượm lặt từ nhiều người, rằng Charlie Chaplin đã 17 tuổi rồi mà ba của ông vẫn sinh thêm được một thằng nhóc nữa. Đàn ông không có những thứ như thời kỳ mang thai hay sinh sản.

Dĩ nhiên làm sao mà người ta biết được là chàng ma cà rồng có thể tạo ra những đứa trẻ hay không, khi mà người vợ đồng loại của anh ta thì không thể? Trên đời này liệu có anh chàng ma cà rồng nào đủ kiềm chế để thử cái lí thuyết đó với một con ngừoi thật thụ không? Hay là sẽ lại cắn chết cô ấy?

Tôi chỉ có thể nghĩ về một người.

Một phần trong đầu tôi nghĩ về những sự kiện, kỷ niệm, và cả những suy đoán nữa. Trong khi đó, nửa còn lại, cái phần đang khống chế khả năng cử động của từng cơ bắp nhỏ nhất, thì đang choáng váng chẳng thể nào hoạt động bình thường nổi. Tôi chẳng thể mấp máy môi để nói, nhưng lại muốn yêu cầu Edward hãy làm ơn giải thích với tôi chuyện gì đang xảy ra. Tôi cần phải trở lại chỗ anh đang ngồi, để chạm vào anh, nhưng cơ thể tôi dường như chẳng nghe lời. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chính đôi mắt mình phản chiếu trong gương, những ngón tay rón rén ấn lên chỗ nhu nhú nơi bụng.

Và rồi, như cơn ác mộng sống động đêm qua, cảnh vật đột nhiên thay đổi. Mọi thứ tôi thấy trong gương trở nên hoàn toàn lạ lẫm, mặc dù rằng thực ra cũng chẳng lạ lẫm gì.

Bất giác, một cú đạp nhẹ trong tôi, cú hích từ bên trong cơ thể mình, đã kéo tôi trở lại.

Cùng lúc, điện thoại của Edward réo vang, lanh lảnh và khẩn cấp. Hai đứa tôi chẳng ai nhúc nhích cả. Cái điện thoại cứ kêu mãi thôi.

Tôi muốn đáp lại cú đạp ấy, nên đưa mấy ngón tay nhấn lên bụng, chờ đợi. Trong gương, khuôn mặt tôi không còn ngơ ngác nữa, bây giờ nó mang nhiều vẻ kinh ngạc hơn. Tôi biết rõ rằng những giọt nước mắt lạ lùng lại yên lặng tuôn đều xuống đôi gò má.

Điện thoại vẫn đổ chuông. Giá mà Edward bước ra nghe máy, tôi sẽ có giây lát tận hưởng điều ngạc nhiên này. Có thể đây chính là những thời khắc trọng đại nhất cuộc đời tôi.

Reng! Reng! Reng!

Rốt cuộc, sự khó chịu len lỏi vào mọi thứ. Tôi quỳ xuống cạnh Edward - tự thấy mình đang cử động cẩn trọng hơn, nhận biết rõ hơn cái cảm giác mà từng cử động mang lại - và mò mẫm trong túi anh đến khi chạm được vào cái điện thoại. Tôi cũng hơi mong rằng anh sẽ vùng dậy và tự trả lời cú điện thoại của mình. Nhưng anh vẫn ở yên đó.

Tôi nhận ra số máy gọi đến, và tôi cũng dễ dàng đoán được tại sao cô ấy lại gọi lúc này.

“Chào, Alice,” tôi nói, giọng không khá hơn trước đó là bao. Tôi đằng hắng.

“Bella? Bella, bạn có sao không?”

“À, ừ, có Carlisle ở đó không?”

“Có. Nhưng mà chuyện gì vậy?”

“Mình… không hoàn toàn… chắc lắm…”

“Anh Edward vẫn ổn chứ?” cô ấy thận trọng hỏi, rồi mới gọi Carlisle ra nghe điện thoại. Và lại yêu cầu. “Cho mình nói chuyện với anh ấy nhé?” ngay trước khi tôi kịp trả lời câu hỏi đầu tiên của cô.

“Mình không chắc nữa.”

‘Bella, chuyện gì thế? Mình vừa thấy là…”

“Bạn thấy cái gì?”

Im lặng. “Carlisle nói chuyện với bạn nè.” Rốt cuộc cô ấy cũng cất tiếng.

Như thể là mạch máu tôi vừa bị tiêm nước đá vào vậy. Nếu Alice có thể thấy trước cái cảnh tôi bề một đứa trẻ với đôi mắt xanh và khuôn mặt thánh thiện, thì liệu cô ấy có trả lời câu hỏi của tôi không?

Trong khi chờ đợi từng giây để được nói chuyện với Carlisle, cái viễn cảnh mà tôi đang tưởng tượng ra cứ nhảy múa trongmắt tôi. Một đứa bé nhỏ xíu, xinh xắn, thậm chí còn xinh hơn cả đứa trẻ trong những giấc mơ của tôi - một Edward bé xíu trong vòng tay tôi. Hơi ấm tỏa ra trong huyết quản, đẩy lùi cái giá lạnh vừa rồi.

“Bella, Carlisle đây. Có chuyện gì vậy con?”

“Con…” Tôi không chắc là nên nói thế nào nữa. Liệu bố có cười vào cái kết luận của tôi không, hay là lại nói rằng tôi điên mất rồi? Phải chăng tôi lại vừa mơ một giấc mơ đầy màu sắc nữa? “Con hơi lo cho Edward. Liệu ma cà rồng có bị ‘sốc’ không bố?”

“Nó bị làm sao à?” Giọng ông đột nhiên khẩn thiết.

“Không mà,” tôi trấn an. “Chỉ là… ngạc nhiên mà thôi.”

“Bella, bố không hiểu.”

“Con nghĩ… ừm, con nghĩ là… có lẽ… con có thể đang…” tôi hít một hơi sâu, “có thai rồi.” Như thể muốn khuyến khích tôi, có một cú đạp nhẹ nơi bụng. Tay tôi lần xuống đó.

Ngập ngừng hồi lâu, Carlisle bắt đầu tuôn ra một tràng theo kiểu bác sĩ.

“Ngày đầu tiên của kỳ kinh cuối cùng của con là bao giờ?”

“16 ngày trước đám cưới.” Tôi đã nhẩm tính hết sức cẩn thận trước khi trả lời một cách chắn chắn.

“Giờ con thấy thế nào?”

“Kỳ lạ lắm.” Tôi nói, giọng òa vỡ. Lại thêm một dòng nước mắt ri rỉ xuống đôi má tôi. “Việc này nghe có vẻ điên khùng - ừ thì bây giờ là quá sớm cho mấy chuyện này. Có lẽ con điên thật rồi. Nhưng con có những giấc mơ lạ lùng, và con ăn uống bất kể giờ giấc, và còn khóc, và còn nôn mửa nữa, và còn… và còn… Con thề là ngay lúc này đây, có cái gì đó đang cử động bên trong con.”

Edward ngẩng đầu lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh với tay ra cái điện thoại, khuôn mặt trắng bệch và cau lại.

“Um, con nghĩ Edward muốn nói chuyện với bố.”

“Ừm,” Carlisle nói với giọng căng thẳng.

Không hoàn toàn chắc rằng Edward đã có thể nói chuyện được với bố, tôi vẫn đưa điện thoại cho anh. Anh dí nó vào tai. “Có thể vậy không?” Anh thì thào.

Anh lắng nghe một lúc, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

“Và Bella?” Anh hỏi, quàng tay qua vai tôi trong khi nói chuyện điện thoại, kéo tôi lại gần anh hơn. Anh nghe chăm chú hồi lâu, rồi nói, “Vâng, vâng, con sẽ làm vậy.”

Anh bỏ điện thoại ra và nhấn nút ‘Kết thúc’. Ngay lập tức, anh quay một số khác.

“Carlisle nói gì thế anh?” Tôi hỏi dồn.

Edward trả lời thiếu hẳn sức sống. “Bố cho là em đã mang thai rồi.”

Những lời đó khiến tôi run rẩy vì sung sướng. Lại một cú đạp nữa xốn xang trong tôi. “Anh đang gọi cho ai vậy?” Tôi hỏi khi anh lại đưa điện thoại lên tai.

“Sân bay. Chúng ta về nhà thôi.”

Edward nói chuyện điện thoại hơn một tiếng đồng hồ liền không ngừng nghỉ. Tôi đoán rằng anh đang thu xếp một chuyến bay về nhà, nhưng tôi không chắc lắm, vì anh không nói tiếng Anh. Nghe như thể anh đang tranh cãi gì đó, khi nói mà anh toàn phải rít qua kẽ răng thôi.

Trong khi tranh luận, anh co người lại. Anh xồng xộc khắp phòng hệt như một cơn bão giận dữ vậy, xáo tung căn nhà lên. Anh quẳng một bộ quần áo của tôi lên giường mà không thèm nhìn lấy một cái, tôi nghĩ rằng đến lúc phải thay đồ rồi. Anh vẫn tranh cãi gì đó trong khi tôi thay đồ, khoa chân múa tay với những cử chỉ đột ngột và kích động.

Khi không thể chịu đựng cơn tức giận hừng hực quanh anh thêm nữa, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng. Sự thất thường của anh khiến cho tôi cờn cợn, không hẳn giống như hồi sáng, mà chỉ là khó chịu. Tôi sẽ chờ anh ở chỗ khác, cho đến lúc tâm trạng anh trở lại bình thường. Tôi chẳng thể nói chuyện với anh lúc này, khi mà anh đang còn lạnh lùng và tập trung vào việc đó; thành thật mà nói, anh khiến tôi hơi sợ một chút.

Lại một lần nữa, tôi dừng lại nơi nhà bếp. Có một bịch bánh quy mặn trong tủ. Tôi nhai mà mắt lơ đãng nhìn ra bãi cát, đá, rừng cây, và cả đại dương qua ô cửa sổ. Tất cả đều lóng lánh ánh bạc.

Có cái gì đó lại đang khều tôi.

“Mẹ biết,” tôi nói. “Mẹ cũng chẳng muốn rời nơi này đâu.”

Tôi ngắm nghía hồi lâu, nhưng chẳng thấy đứa nhỏ đáp lại. “Mẹ không hiểu,” tôi lẩm bẩm. “Có vấn đề gì không tốt sao?”

Hoàn toàn rất ngạc nhiên. Thậm chí còn rất đáng kinh ngạc nữa. Nhưng có gì không tốt à? Không.

Vậy sao Edward lại điên tiết lên thế nhỉ? Anh là người đã tuyên bố dõng dạc rằng anh cũng mong rằng đám cưới của chúng tôi là kiểu “bác sĩ bảo cưới” mà. Tôi gắng lí giải điều đó.

Có lẽ cũng không đến nỗi quá khó hiểu việc Edward thúc giục tôi về nhà ngay lúc này. Anh muốn rằng Carlisle sẽ kiểm tra tôi để chắc rằng giả thuyết của tôi là đúng - mặc dù đối với tôi thì cũng chẳng còn gì phải nghi ngờ về giả thuyết đó cả. Có thể cả nhà cũng muốn giải thích về những triệu chứng ốm nghén hơi quá đà của tôi, về cái bụng nhú lên, về những cú đạp, và về tất cả mọi thứ. Tất cả đều không bình thường.

Chỉ khi nghĩ đến đây, tôi mới chắc chắc là tôi đã có em bé. Anh quá lo lắng cho đứa nhỏ, vậy mà rốt cuộc tôi cũng chẳng tỏ ra xúc động mấy. Trí óc tôi chậm chạp hơn anh ấy. Nó vẫn còn đang mắc kẹt trong mớ hình ảnh kì diệu mà nó đã hình dung ra trước đó: một đứa bé với đôi mắt xanh của Edward, hay đúng hơn là đôi mắt của anh lúc anh còn là con người, nằm gọn gàng trong vòng tay tôi. Tôi mong là nó sẽ giống Edward như đúc, chứ đừng thừa hưởng gì từ tôi.

Thật lạ là bất giác tôi lại mong cái viễn cảnh ấy trở thành sự thật xiết bao. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, cả thế giời dường như đã thay đổi. Nơi trước đó chỉ có một người mà cuộc đời tôi không thể thiếu, thì nay đã có hai. Đó không phải là sự phân chia, tình cảm của tôi dành cho hai người không thể phân chia rạch ròi được. Như thể là giờ đây, trái tim tôi đã lớn hơn, đủ để ôm trọn cả hai người. Tất cả khoảng không tăng thêm trong trái tim mình đều đã đầy ắp, sự tăng thêm làm tôi choáng váng.

Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được nỗi đau và sự phẫn uất của Rosalie trước đây. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng làm mẹ, chưa bao giờ mong muốn điều đó. Lúc đó thật quá dễ dàng khi hứa với Edward rằng tôi không màng đến chuyện làm mẹ, bởi vì thực sự tôi cũng chưa nghĩ đến điều đó. Trẻ con là một khái niệm khá mơ hồ với tôi, và nó cũng chưa từng thúc giục tôi. Đối với tôi, trẻ nhỏ thường đồng nghĩa với ầm ỹ và ướt nhẹp. Tôi chưa từng có dịp nào sống cùng chúng cả. Khi nghĩ đến việc Renée sẽ sinh cho tôi một thằng em trai, tôi luôn luôn hình dung ra một thằng nhóc đã lớn rồi. Nó có thể chăm sóc tôi, hơn là ngược lại.

Đứa trẻ này, đứa trẻ của Edward, là một chuyện hoàn toàn khác. Tôi mong muốn có nó hệt như tôi cần không khí để thở vậy. Không phải là một lựa chọn, cũng chẳng phải là nhu cầu.

Có lẽ khả năng tưởng tượng của tôi kém lắm rồi. Hẳn đó là lí do tại sao mà tôi chẳng thể hình dung tiếp sau đó rằng tôi - sau đám cưới - sẽ như thế nào, cho đến lúc tôi thực sự đang ở đây; tôi cũng chẳng thể thấy trước được tôi mong có con đến thế nào, cho đến lúc này, tôi đang thực sự sắp có một đứa…

Khi tôi đặt tay lên bụng, chờ đợi một sự cựa quậy nhẹ, nước mắt lại tuôn trào trên má.

“Bella?” Tôi xoay người, thận trọng vì giọng anh lạnh lùng. Gương mặt anh cũng thế, trống rỗng và cau có.

Và rồi anh thấy tôi đang khóc.

“Bella,” anh băng ngang phòng nhanh như tia chớp, và đặt tay lên mặt tôi. ‘Em đau à?”

“Không, không…”

Anh kéo tôi vào lòng. “Đừng sợ. 16 tiếng nữa là chúng ta về đến nhà rồi. Em sẽ ổn thôi. Carlisle sẽ sẵn sàng khi chúng ta đến đó. Bố sẽ lo vụ này, và em sẽ không sao đâu, em sẽ ổn thôi mà.”

“Lo vụ này? Ý anh là sao?”

Anh nghiêng người ra và nhìn sâu vào mắt tôi. “Mình phải lấy thứ đó ra trước khi nó làm tổn thương đến bất kỳ nơi nào trong em. Đừng sợ nhé. Anh sẽ không để nó làm em đau đâu.”

“Thứ đó?” Tôi há hốc mồm.

Bất ngờ anh rời mắt khỏi tôi, hướng ánh nhìn về phía cánh cửa. “Khỉ thật! Anh quên mất là Gustavo bữa nay sẽ đến làm. Anh phải đi tống khứ ông ta đây. Anh quay lại liền.” Anh phóng ra khỏi phòng.

Tôi níu lấy cái kệ bếp, hai đầu gối tôi đang run rẩy.

Edward đã gọi bào thai bé nhỏ của tôi là ‘thứ đó’. Anh đã nói rằng Carlisle sẽ lấy nó ra. “Không,” tôi thì thầm.

Tôi đã sai rồi. Anh chẳng hề quan tâm tới đứa trẻ. Anh còn muốn làm đau nó nữa. Cái viễn cảnh tươi sáng trong đầu tôi đã thay đổi hoàn toàn, chuyển qua một tông màu mờ mịt. Đứa bé kháu khỉnh của tôi đang khóc, đôi bàn tay run rẩy của tôi chẳng đủ để bảo vệ nó…

Tôi làm gì được đây? Tôi có thể giải thích với họ chăng? Nhưng nếu tôi không thể thì sao nhỉ? Phải chăng điều này đã lí giải cho sự im lặng lạ lùng của Alice trên điện thoại? Đó là điều mà cô ấy đã thấy phải không? Edward và Carlisle giết đi đứa trẻ thiên thần nhưng yếu ớt đó, ngay cả trước khi nó được sinh ra?

“Không,” tôi lại lẩm nhẩm, giọng trở nên mạnh mẽ hơn. Không thể như thế được. Tôi không cho phép điều đó xảy ra.

Tôi nghe Edward đang nói tiếng Bồ Đào Nha lần nữa. Lại cũng tranh cãi gì đó. Giọng anh gần hơn, và tôi nghe anh cằn nhằn cáu kỉnh. Rồi tôi nghe một giọng nói khác, trầm khàn và rụt rè. Một giọng phụ nữ.

Anh quay lại bếp, theo sau là người phụ nữ, và tiến thẳng đến chỗ tôi. Anh lau nước mắt trên má tôi, và thì thầm vào tai tôi, môi anh chỉ mấp máy.

“Bà ấy khăng khăng để lại thức ăn mà bà ấy mang theo. Giờ bà ấy sẽ nấu cho chúng mình.” Nếu anh không đang căng thẳng và giận dữ như thế này, hẳn là anh sẽ mở to mắt. “Đó như một lời xin lỗi, nhưng thực chất bà ấy muốn chắc rằng anh vẫn chưa giết em.” Những lời cuối, giọng anh lạnh như băng.

Kaure thận trọng đi quanh bếp với cái đĩa đồ ăn trên tay. Giá mà tôi có thể nói được tiếng Bồ Đào Nha, hoặc giả vốn Tây Ban Nha của tôi khá khẩm hơn một chút, thì tôi đã có thể nói lời cảm ơn người phụ nữ này. Vìsự an tòan của một người quen biếtlàtôi, bà ta đã dám chọc giận một anh chàng ma cà rồng.

Mắt bà ngó từ anh sang tôi, hẳn là bà ta đang đánh giá sắc mặt tôi, và cả đôi mắt ngấn lệ nữa. Bà ta lẩm bẩm điều gì đó mà tôi chẳng thể hiểu được, rồi đặt cái đĩa lên kệ bếp.

Edward cắt ngang, nói gì đó, tôi chưa từng thấy anh mất lịch sự đến vậy. Bà ta quay lại dợm bước đi, và hành động đó làm cho chiếc váy dài của bà phấp phới nhè nhẹ, đưa mùi thức ăn bay vào mũi tôi, nồng mùi hành tây, và cá. Tôi bịt miệng và quay về phía cái bồn rửa. Tôi thấy bàn tay của Edward đặt lên trán mình, và nghe lời thì thầm êm ái của anh bên tai. Chỉ giây lát, bàn tay anh lại rời khỏi trán tôi, và tôi nghe tiếng đóng sầm cửa tủ lạnh. Ơn trời, cái mùi thức ăn biến mất cùng với âm thanh đó, và bàn tay anh lại làm mát khuôn mặt sũng nước của tôi. Mọi chuyện nhanh chóng qua mau.

Tôi súc miệng ở vòi nước trong khi anh vẫn vuốt ve khuôn mặt tôi. Thêm một cú húych thật khẽ nơi bụng. “Không sao đâu. Hai mẹ con mình ổn rồi.” Tôi tự nhủ với con.

Edward xoay người tôi lại, kéo sát trong vòng tay anh. Tôi tựa đầu vào vai anh. Tay tôi, theo bản năng, vẫn ôm lấy bụng.

Tôi nghe một tiếng thở dài nhẹ hẫng, và ngẩng mặt nhìn lên.

Người phụ nữ vẫn ở đó, lưỡng lự nơi khung cửa, với đôi tay khẽ với ra như thể bà ta đang ráng tìm cách giúp tôi vậy. Mắt bà dán chặt vào tay tôi, tròng mắt mở to ra chiều sửng sốt lắm. Miệng bà há hốc ra.

Và đến lượt Edward cũng há hốc miệng. Anh đột nhiên phóng nhanh đến trước mặt bà ta, trong khi vẫn nhẹ nhàng nhấc bổng tôi theo cùng. Anh ôm chặt tôi, như anh vẫn thường làm.

Đột nhiên Kaure la toáng lên, đầy giận dữ. Những từ ngữ khó hiểu bay ngang căn phòng như dao vậy. Bà ta đấm đấm vào không khí, đoạn tiến thêm hai bước và dứ nó vào mặt anh. Mặc dù trông dữ dằn vậy thôi, chứ dễ thấy có nỗi khiếp hãi trong mắt bà.

Edward cũng bước về phía bà ta, khiến bà hoảng sợ. Tôi níu lấy cánh tay anh. Nhưng khi anh cất tiếng ngắt lời tràng chửi rủa ấy, giọng anh khiến tôi sửng sốt, bởi vì anh đã gay gắt với bà ta biết bao khi bà ta chưa rít lên như vậy. Giọng anh giờ đây trầm xuống, giống lời nài xin nhiều hơn. Không chỉ vậy, âm vực cũng khác, thật hơn, và uyển chuyển. Tôi không rằng anh đang nói tiếng Bồ Đào Nha nữa.

Trong giây lát, người phụ nữ nhìn chết trân vào anh với nỗi ngạc nhiên, và rồi bà nhíu mày lại khi tuôn ra hàng tá câu hỏi dài với cũng thứ ngôn ngữ lạ đó.

Tôi quan sát, mặt anh tỏ vẻ buồn bã và nghiêm trọng, và anh gật đầu một cái. Bà ta lùi mộ bước rất nhanh, làm dấu chữ thập trên ngực mình.

Anh tiến sát bà ta, chỉ về phía tôi và đặt tay anh lên má tôi. Bà ta lại giận dữ trả lời, trỏ ngón tay buộc tội về phía anh. Khi bà ta kết thúc, anh lại nài xin lần nữa với giọng thấp và khẩn khoản.

Biểu hiện của bà ta thay đổi, nhìn anh chằm chằm với nỗi hoài nghi rõ rệt, mắt bà liên tục đảo quanh khuôn mặt bối rối của tôi. Anh ngừng nói, có vẻ bà ta đang cân nhắc điều gì đó. Bà ta nhìn tới nhìn lui hai đứa tôi. Và rồi, bất ngờ bà ta tiến lên một bước.

Bàn tay bà ta làm một điệu bộ mô phỏng một hình thù tựa như quả bóng tròn nhô ra trước bụng. Phải chăng những truyền thuyết của bộ tộc bà về những kẻ săn mồi uống máu bao gồm cả điều đó? Phải chăng bà ta có thể biết được điều gì đó về cái bào thai đang dần lớn lên trong tôi không?

Lúc này bà đã tiến thêm vài bước nữa, thật cân nhắc, và hỏi những câu ngắn. Anh căng thẳng trả lời. Và rồi anh lại là người chất vấn, những câu rất nhanh. Bà ta lưỡng lự và rồi chầm chậm lắc đầu. Khi anh cất tiếng lần nữa, giọng anh trở nên tuyệt vọng đến nỗi tôi phải ngước lên nhìn anh, choáng váng. Khuôn mặt anh bị giằng xé bởi nỗi đau.

Để trả lời, bà ta bước chầm chậm về phía tôi, cho đến khi đủ gần để đặt bàn tay nhỏ xíu của bà lên cái bụng nhú ra của tôi. Bà ta chỉ nói đúng một từ, bằng tiếng Bồ Đào Nha.

“Morte,” (nghĩa là ‘chết’) bà ta thở dài thật khẽ, rồi bà ta xoay người lại, vai cong lên như thể rằng sau cuộc đối thoại, bà ta đã già đi hàng chục tuổi vậy. Và bà rời khỏi căn phòng.

Tôi biết tiếng Tây Ban Nha đủ để hiểu ‎nghĩa của cái từ đó.

Edward cứng người lại lần nữa, nhìn chằm chằm vào bà ta với nét đau đớn trộn lẫn trên gương mặt. Lát sau, tôi nghe tiếng máy thuyền xành xạch và xa dần.

Edward chẳng động đậy gì cho tới lúc tôi dợm bước về phía phòng tắm. Anh chụp lấy vai tôi. “Em đi đâu thế?” Anh thì thào trong đau khổ.

“Em muốn đánh răng thêm lần nữa.”

“Đừng lo về những gì bà ta mới nói. Chỉ là một truyền thuyết không hơn không kém, những câu chuyện xạo chỉ để cho vui thôi mà.”

“Em chẳng hiểu tí gì cả.” Tôi nói, nhưng nó không hẳn hoàn toàn là sự thật. Dù sao đi nữa, nó vẫn là truyền thuyết, và tôi có thể trừ hao đi đôi chút. Cuộc đời tôi cứ trôi mòng mòng quanh mấy câu chuyện truyền thuyết này. Tất cả chúng đều là thật mà.

“Anh đã bỏ cái bàn chải của em vào valy rồi. Để anh đi lấy nó đã.” Anh đi trước tôi, bước về phía phòng ngủ.

Tôi nói với theo. “Chúng mình sẽ đi sớm chứ?”

“Ngay khi em xong.”

Anh chờ tôi chải răng xong để bỏ cái bàn chải vào lại valy, bước chân khẽ khàng khắp phòng. Tôi đã đưa bàn chải cho anh ngay lúc tôi xong.

“Anh sẽ mang mấy cái túi lên thuyền.”

“Edward…”

Anh quay lại. “Sao hả em?”

Tôi do dự, ráng nghĩ ra lí do gì đó để có chút thời gian một mình. “Anh bỏ thêm đồ ăn vào hành lí nha. Anh biết đó, phòng khi em đói nữa.”

“Dĩ nhiên rồi,” anh nói, đôi mắt chợt dịu dàng. “Đừng lo lắng về bất cứ điều gì nhé em. Chỉ vài tiếng nữa là chúng mình sẽ gặp Carlisle ngay thôi, thật đó. Tất cả chuyện này sẽ mau kết thúc thôi.”

Tôi gật đầu, chẳng tin vào giọng nói của chính mình nữa.

Anh quay đi và khi rời căn phòng, mỗi tay xách một cái valy bự thiệt bự.

Tôi quay cuồng và nhặt được cái điện thoại anh bỏ lại trên kệ bếp. Quên đồ thế này thì thật chẳng phải anh. Bữa nay anh đã quên mất là Gustavo sẽ tới, lại còn bỏ quên cả cái điện thoại nữa chứ. Anh chẳng còn là chính mình nữa khi phải chịu đựng căng thẳng đến như vậy.

Tôi bật nắp ra và quay số được lưu sẵn. Rất may là anh đã tắt âm thanh chuông, chứ không thì tôi sợ rằng anh sẽ bắt gặp tôi mất. Giờ anh đang ở trên thuyền à? Hay là đã quay trở lại rồi? Anh có thể nghe tiếng tôi nói chuyện điện thoại không, nếu tôi chỉ thầm thì?

Tôi thấy số điện thoại đang cần, cái số mà trong đời, tôi chưa từng gọi đến. Tôi nhấn nút “Call”. Mấy ngón tay đan vào nhau.

“Xin chào?” Tiếng trả lời nhẹ nhàng tựa như bản hòa âm của gió.

“Rosalie ơi,” tôi thì thào. “Bella đây. Làm ơn đi. Chị phải giúp em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.