Two - W Tòng Tinh

Chương 24



Cửa phòng khóa trái, cửa sổ chừa ra khe hở thông gió nhưng màn cửa đã chặn hết ánh sáng ngoài phòng. Đằng Cận không rõ bên ngoài là ngày hay đêm, cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua, cậu cảm thấy mình giống hệt bơ tan chảy trong nồi, lại giống như bánh bao mới ra lò, mỗi chỗ trên làn da trần trụi đều đang toát mồ hôi, khí nóng bốc hơi từ trong ra ngoài.
Máy điều hòa tỏa ra hơi lạnh ít ỏi, cậu vùi mặt vào gối, cảm nhận được chỗ sâu trước đây chưa từng bị đâm tới giờ đang bị côn th*t nóng hổi thúc vào liên tục. Mồ hôi trên tóc cậu lăn xuống cổ, núm vú sưng tấy hiện ra màu đỏ tươi như dâu tây, mồ hôi đọng trên quầng vú tựa như sương sớm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lũ rắn nhỏ trườn trên ngực bằng phẳng của Đằng Cận siết hai bầu vú nhô lên, chúng thay nhau liếm láp quả đỏ nho nhỏ, răng nanh vô hại tiết ra chất độc kích thích điều giáo núm vú cậu mẫn cảm hơn.
Chỉ bị Xà Cương xoa nhẹ núm vú mấy lần mà cậu đã kìm không được rên rỉ, lại bị đẩy lên đỉnh mà không bắn ra được gì.
Chiếc giường như con thuyền bị thủy triều nâng lên, cậu ngồi trên đó lắc lư không ngừng theo sóng nước, gió biển ướt át ập vào mặt, trên người như bám một lớp muối biển vừa rít vừa mặn.
Thỉnh thoảng Xà Cương sẽ kề vào tai cậu nói chuyện như đang hỏi ý cậu, nhưng cậu thực sự không còn sức để động não suy nghĩ nữa, cổ họng cũng khàn đặc, chỉ có thể mơ màng gật đầu nói ừ ừ, Xà Cương nói gì cũng tỏ ý đồng tình.
Sau khi ráp nối vài lời đôi câu mình lõm bõm nghe được, cậu tưởng ý của Xà Cương là "bất kể lúc nào cũng phải dính chặt vào nhau", chẳng hạn như đi học, ăn cơm, ban đêm đi ngủ.
Nếu người khác nghe những lời này chắc chắn sẽ cảm thấy tính kiểm soát của Xà Cương quá mạnh, dù có là người yêu cũng phải cho đối phương chút không gian riêng tư.
Nhưng Đằng Cận là sinh vật đơn bào hoàn toàn không có tâm cơ, hầu như chẳng có bí mật nào và sẵn sàng công khai mọi điều về mình.
Một bên là quái vật nham hiểm muốn nhìn trộm át chủ bài của người khác, một bên là nhóc ngốc bất kể vận may thế nào cũng ngửa bài, họ chính là cặp đôi do trời đất tạo ra, không ai phải thỏa hiệp với ai cả.
Đằng Cận vừa hôn Xà Cương vừa nghĩ: Hai người họ là hàng xóm, lại là bạn học chung lớp, hàng ngày đi học và tan học cùng lúc, thật ra trước đây cũng gần như dính nhau cả ngày...... Giờ chỉ có thêm ăn cơm đi ngủ chung thôi, hình như cũng chẳng có gì khác nhau lắm thì phải?
À phải rồi, có chút khác biệt là sau này ở trường Xà Cương sẽ không làm ngơ khi cậu chào hắn nữa, các bạn cậu luôn nói cậu áp mặt nóng vào mông lạnh của Xà Cương, cậu muốn chứng minh cho bọn họ thấy nỗ lực sẽ luôn được đền đáp!
"Ư......"
Sức mạnh quấn quanh mình đột ngột biến mất, Đằng Cận nằm sấp trên giường,lồng ngực khẽ phập phồng, cảm thấy thân thể mình biến thành một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất phơ, còn hơi mát mẻ.
Cậu sảng khoái đến nỗi toàn thân thả lỏng như vừa trải qua một trận xông hơi dài dằng dặc, ngón tay nắm chặt chăn mền cũng buông ra. Xà Cương cho cậu uống chút nước ấm, cậu mệt rã rời lập tức chìm vào mộng đẹp ngọt ngào.
Ngủ dậy đói bụng, Xà Cương mặc tạp dề bưng cháo mới nấu kiên nhẫn ngồi cạnh giường múc từng thìa đút cho Đằng Cận để cậu lấy lại chút sức lực. Khi nhắc tới chương trình học, Xà Cương còn nói sau này sẽ dạy kèm cho cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu tụt hạng.
Đằng Cận học kém nên cũng chẳng mấy để ý thành tích, có lý do nghỉ học cậu còn thấy mừng là đằng khác.
Trên giường không cần suy nghĩ, thoải mái hơn học toán nhiều.
Nhưng nếu Xà Cương thật sự muốn dạy cậu thì nhất định cậu sẽ chăm chú lắng nghe.
Cho cậu ăn xong, Xà Cương lại hôn đôi môi bị cắn sưng của cậu, nhìn cậu một lát rồi hỏi: "Tớ có phải là bạn trai tốt không?"
"Đương nhiên rồi!" Đằng Cận đã quên béng chuyện lúc nãy, chỉ hận không thể phát cho Xà Cương giấy khen bạn trai gương mẫu ngay tại chỗ, duỗi eo mỏi nhừ rồi xoa bụng tròn căng, vui vẻ nói, "Chắc chắn cậu là bạn trai ba tốt rồi."
Khen xong cậu hỏi lại Xà Cương: "Vậy tớ có phải là bạn trai tốt không?"
Xà Cương cười với cậu rồi xoa mặt cậu nói: "Tốt nhất, cũng là người tớ thích nhất."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.