Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 25



Cái gọi là “mỉm cười để giết trong ba năm” chính là một tuyệt chiêu báo thù của các vị anh hùng trong phái yếu.

Nội dung chính là để chọc giận đối thủ thì luôn áp dụng bộ mặt tươi cười ngọt ngào cộng thêm thầm đánh lén bằng những âm mưu nham hiểm;

“Mỉm cười để giết trong ba năm” thường có các chiêu sau: mỉm cười đồng hành cùng đối thủ sau đó đợi đến các địa hình nguy hiểm và vắng vẻ thì cố ý đạp đối phương xuống vực sâu; mỉm cười giúp đối phương giặt đồ sau đó lợi dụng cơ hội đập phá những vật dụng quan trọng của đối phương; mỉm cười giúp đối thủ sửa giường sau đó lén lút dấu rắn rết bên dưới; mỉm cười bưng canh nóng tới cho đối phương sau đó giả vờ trượt chân để đổ cả bát canh nóng vào đầu; mỉm cười giúp đối thủ đi tất mà nhân cơ hội bỏ đinh vào trong giày…

Các chiêu thế đều phụ thuộc vào người sử dụng. Chỉ cần thông hiểu đạo lý thì ai cũng có thể đạt đến cảnh giới cao nhất trong lĩnh vực võ thuật này.

Các chiêu trên xuất thân từ ‘Ranma 1/2*’

(* Câu chuyện bắt đầu khi Ranma và ông bố Genma trong một lần đi đến huyện Thanh Hải thuộc Trung Quốc, họ đến con suối nguyền chứa hơn hàng nghìn hố suối nhỏ, mỗi hố suối lại mang một lời nguyền, ai bị ngã vào suối sẽ buộc phải mang mình thân hình bị nguyền. Không chịu nghe hết lời của hướng dẫn viên du lịch, cả hai cha con cùng đứng lên chiếc cọc tre dựng tạm bợ trên suối. Trong lúc giao chiến, Ranma đã đẩy cha xuống suối “Gấu Trúc” và ông mang thân hình của con gấu trúc thật sự. Ngay sau đấy, ông đẩy Ranma xuống dòng sông mang tên “Suối con gái chết chìm” và Ranma từ một cậu con trai phải trở thành một cô gái. Để trở về thân thể thật của mình thì phải dội nước nóng, nhưng khi gặp nước lạnh sẽ bị mang thân hình bị nguyền ngay lập tức. Đến năm Ranma được 16 tuổi, Genma buộc phải đưa cậu về Nhật Bản để ra mắt gia đình Soun, ông này có ba cô con gái đã đến tuổi lấy chồng, cũng như theo lời hứa hôn từ trước giữa hai bên gia đình và Ranma sẽ tiếp quản võ đường Tendo theo nguyện vọng của gia đình. Ban đầu Ranma được tự do chọn lựa, nhưng sau đó cậu bị ép lấy cô con gái út Akane Tendo cũng chỉ bằng tuổi cậu nhưng lại rất ghét con trai. Với cơ thể nửa nam nửa nữ của mình, Ranma đã rơi vào vô số tình huống dở khóc dở cười trong thời gian sống bên gia đình Tendo.)



Trong chợ bán động vật, người ta thấy có một cái bóng đen u ám đi vào một tiệm bán vật nuôi.

“Ông chủ, tôi muốn mua năm mươi con gián, càng to càng tốt.”Lương Ưu Tuyền lôi tiền ra, chỉ vào tủ gián.

“Hình như không có đủ năm mươi con, cô có muốn mua mấy con nhện đại bự không?” Ông chủ thái độ nhiệt tình, khách hàng là Thượng Đế mà.

Lương Ưu Tuyền nhìn quanh một vòng, chỉ một cái lồng sắt “Lấy mấy con rắn trắng nhỏ nhỏ kia nữa. Đúng rồi, rắn có ăn gián không?”(Những con rắn cảnh này thường được gọi là Mỹ Nhân Xà, không độc, tính tình rất hiền, dài bằng bàn tay.)

Ông chủ gật đầu, vừa lôi rắn ra vừa tính toán “Theo lý thì không, nhưng mà… Vị tiểu thư này, chẳng lẽ cô định thả gián ra sao?…” Ông chủ nghi hoặc nhìn vẻ mặt hung tợn của Lương Ưu Tuyền. Có vị hàng xóm nào chọc giận cô gái này sao?

Lương Ưu Tuyền không thèm trả lời, đặt tiền trên bàn, đứng yên chờ đợi.

Cô nhìn thẳng vào con thằn lằn đang đặt ở cái hộp thủy tinh trước cửa sổ, không khỏi nheo mặt lại, trong lòng lại càng muốn ném Tả Húc vào hoàn cảnh hoảng sợ… Một tiếng trước cô mới thức giấc. Chính xác mà nói thì cô là vì khó thở mà tỉnh dậy. Điều đầu tiên cô thấy là Tả Húc đang nằm bên tường ngáy o o, còn cánh tay hắn thì đặt trên mặt cô. Thế là thế nào? Định tiền dâm hậu sát* sao?

(* sau khi OOXX xong thì giết :”> tội nghiệp Tả Húc, có ý tốt mà cuối cùng lại…)

Vì thế Lương Ưu Tuyền giơ chân lên đá hắn lăn xuống sông, sau đó nhằm thẳng chợ thú cảnh mà đến.



Nửa tiếng sau,

Lương Ưu Tuyền cầm theo ba cái gói to rất kinh tởm quay về đồn, sau đó lao đến phòng tổ trưởng tổ chuyên án Lương Ưu Hoa.

“Tổ trường, em xin dừng nhiệm vụ ở bên theo dõi nghi phạm Tả Húc, xin chuyển sang âm thầm theo dõi.”

“Lý do.” Lương Ưu Hoa không thèm ngẩng đầu, hết sức chăm chú ăn mỳ thịt bò.

“Thân phận của em đã bị bại lộ, nếu cứ tiếp tục thì sẽ chỉ mất công mà không thu được gì. Hơn nữa theo như quan sát của em thì hắn hay tiếp xúc với các ông lớn cũng như hay đi đến phòng thu và phim trường. Nếu Tả Húc có ý định dấu diếm thì em cũng chẳng lấy được thông tin gì có giá trị đâu.” Lương Ưu Tuyền mặt vô cảm báo cáo.

Sột soạt, sột soạt… Tiếng húp nước…

Lương Ưu Tuyền lôi trong túi ra một con rắn trắng, sau đó chậm rãi đi đến phía sau Lương Ưu Hoa, kéo cổ áo ra và thả tay.

“A, đồ chơi mà lạnh thế?!” Lương Ưu Hoa vừa vặn vẹo lưng, vừa vội húp nốt ngụm canh cuối cùng. Hắn lôi một chiếc khăn giấy ra lau miệng, nghiêm mặt nói “Nếu xét theo việc công thì tên đó sẽ không nói, còn phần tư thì sao?” Vẻ mặt của hắn thì nghiêm túc, động tác thì bất lịch sự, giống hệt con khỉ đang cong lưng.

“Em và hắn công tư rõ ràng, chỉ cần ngày nào vụ buôn lậu chưa được phá thì em vẫn sẽ phân định giới hạn với hắn.”

“…” Lương Ưu Hoa lôi con rắn lên, sau đó đặt nó ở bên cổ. Ôi, mát mẻ quá!

“Lương tổ trưởng, anh có nghe không đấy?!” Lương Ưu Tuyền đập vào mặt bàn.

“Ừ, được. Anh hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Lương tổ viên.” Lương Ưu Hoa ngồi dậy, ném chùm chìa khóa xe Jeep cho Lương Ưu Tuyền “Đến gara lấy xe đi, có chuyện gì thì liên lạc bằng điện thoại. À đúng rồi, đem bát ra ngoài hộ anh. Nhớ lái xe cẩn thận đấy.” Hắn cười khẽ.

“…” Lương Ưu Tuyền kí kí vào biên bản*, thuận tiện lấy lại con rắn khiến Lương Ưu Hoa bất mãn mãi.

(* nguyên văn là “theo trong tay hắn một phen rút ra ký tên điều”, đoán mò đó ạ *cười*)

※※※.

3 giờ rưỡi chiều giờ Bắc Kinh, bên ngoài tập đoàn giải trí Tinh Hỏa

Có một người mặc bộ đồng phục của nhân viên dọn vệ sinh, tay cầm thùng dụng cụ, bước xuống khỏi xe jeep, tiến vào bên trong tập đoàn Tinh Hỏa.

“Xin hỏi có hẹn trước không ạ?” Nhân viên tiếp tân vội đứng dậy.

Lương Ưu Tuyền còn khoa trương đeo mặt nạ phòng độc, lôi thẻ công tác ra, lớn tiếng nói “Phòng chụp ở tầng tám phát hiện rất nhiều kiến đỏ.”

Cô gái ở quầy tiếp tân nghe đến địa điểm chính xác, hơn nữa còn nghe đến kiến đỏ thì ngoại lệ cho qua.

Lương Ưu Tuyền thuận lợi thông qua cửa ải đầu tiên, trực tiếp đi thang máy đến tầng cao nhất. Cô lôi chìa khóa cửa phòng ra quơ quơ, khóe mắt xẹt qua tia thâm hiểm. Hừ, Tả Húc quên đòi chìa khóa, vừa vặn có ích.

Sau khi vào trong cánh cửa, điều đầu tiên cô làm là đóng hết cửa thông gió lại.

Trong phòng bếp thì rải vụn bánh mì;

Đổ hết whisky của Tả Húc, thay bằng dầu thực vật trộn nước;

Chọc thủng hết trứng gà trong tủ lạnh;

Đi ủng mưa bẩn thịu trên giường của Tả Húc;

Đem tất cả các quần áo bẩn chuẩn bị mang đi giặt treo lại tủ;

Phá hỏng tất cả hệ thống đèn, chỉ trừ đèn ngủ;

Di chuyển cái bàn trà so với vị trí ban đầu;

Ném vào trong bồn tắm một đống phân chó;

Sau đó

Lương Ưu Tuyền đứng trước cửa phòng, lôi một cái bình phun màu đỏ ra, nhắm ngay cánh cửa phòng tinh xảo… Xì xì xì… Vẽ một khẩu súng ngắn.

Sau khi vẽ xong, cô khom người, cầm túi muối hất xung quanh phòng;

Đóng cửa trước, bắt đầu thả các sinh vật “đáng yêu” ra.



Lương Ưu Tuyền đứng lặng ngoài cửa phòng, quay mặt vào cửa cười điên loạn. Người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám. Hình vẽ khẩu súng kia chính là báo hiệu thân phận của cô, để Tả Húc biết hôm nay hắn chết dưới tay ai!… Chờ khi Tả Húc trở về, ha ha ha ha…

Ah, kết thúc công việc!

Bước đầu tiên của kế hoạch trả thù đã xong, tiếp tục bước hai

Lương Ưu Tuyền lập tức rời phòng trọ, đầu tiên là quay về xe thay đồ, sau đó đỗ xe jeep trong một góc khuất.

Cô nhìn đồng hồ, lịch trình mỗi ngày của Tả Húc đại khái là: chín giờ sáng dậy, mười giờ rưỡi họp, buổi chiều có thể đi đến phim trường gặp diễn viên. Nếu không có hoạt động xã giao thì thường mười giờ tối sẽ về nhà.

Tính toán xong, Lương Ưu Tuyền đeo kính râm, đắp áo khoác, nằm trong xe chờ phần hai của kế hoạch trả thù, cũng như chờ Tả Húc đến chết.

Mục tiêu lần này là gì? Chính là chiếc Lincoln.



Chín giờ tối, đèn đường rực rỡ bắt đầu bật.

Chiếc xe Lincoln màu đen chậm rãi đi vào gara, ánh mắt vốn ngái ngủ của Lương Ưu Tuyền vụt sáng.

“Tả tổng, ngài ngồi trong xe chờ một lát, tôi sẽ lên đó lấy lễ vật giúp ngài.” Trương Cường quay đầu cười, giờ hắn đã quay lại công việc lái xe của mình.

Đêm nay Tả Húc phải đến tiệc rượu mừng sinh nhật của một vị giám đốc trong công ty, nhưng vì lúc ra khỏi nhà vội quá nên quên quà trên bàn trà.

Tả Húc gật đầu, đưa chìa khóa cho Trương Cường, cúi đầu lật xem văn kiện.

Trương Cường nhận chìa khóa đi đến thang máy. Trước khi cánh cửa thang máy mở ra, do suốt một tháng qua hắn chỉ đi một mình nên đã thành thói quen, theo quán tính lôi chìa khóa điện tử ra khóa xe. Hắn ấn nút đóng cửa, chỉ nghe thấy ba tiếng “tách tách tách”, ánh đèn của chiếc Lincoln vụt tắt, cánh cửa cũng bị khóa lại. Trương Cường vừa đi lên thang máy, hoàn toàn không nhận ra đã nhốt Tả Húc ở trong xe.

“…” Xung quanh Tả Húc là một mảng tối đen. Hắn buông văn kiện, sờ soạng tìm điện thoại di động.

Tả Húc mở di động ra, vừa chuẩn bị gọi cho Trương Cường thì trong lúc vô tình nâng mí mắt lại phát hiện có một cái bóng đen đang giơ điện thoại đi đến gần hắn, mà cái bóng dáng ngó đông nhìn tây kia quả thật rất quen mắt…

Tả Húc gập điện thoại lại, đè ép thân thể, yên lặng xem xét.

“Cạch” một tiếng hỏ, sau đó có một đôi bàn tay đeo găng màu đen đập vào cửa trước.

Tả Húc khẽ căng mắt ra. Bởi vì bên trong xe tối đen, Lương Ưu Tuyền dù đã ghé sát cũng không xác định được bên trong có người hay không. Đương nhiên, người bình thường thì làm gì có ai lại nhốt mình trong xe chứ.

Tả Húc cố chống lại ánh mắt đạo tặc của Lương Ưu Tuyền. Vụt, Lương Ưu Tuyền lôi ra một con dao gọt hoa quả. Vụt, Lương Ưu Tuyền lại biến mất.

“…” Tả Húc cẩn thận ngồi dậy, xuyên qua cánh cửa thủy tinh nhìn ra ngoài để xem cô nàng rốt cuộc đang làm cái gì… Khi hắn nghe được một loạt những tiếng “Soạt soạt soạt” giống hệt tiếng động khi điêu khắc, trong lòng đột cảm thấy lạnh lẽo…

Lương Ưu Tuyền đang dùng con dao gọt hoa quả phá hoại lớp sơn màu đen bóng đẹp đẽ của chiếc xe.

OH NO! Tả Húc vừa muốn đập vào cửa kính để ngăn cản hành động hung ác này thì di điện bắt đầu đổ chuông.

“Tả Tả Tả, tổng tổng tổng… Cứu tôi với a a a a!!” Tiếng hét thảm thiết của Trương Cường vang lên, giống như sắp chết đến nơi.

“…” Tả Húc đưa điện thoại dịch ra xa tai một chút “Anh về gara đã. Anh khóa tôi trong xe rồi.”

“A?! Thật xin lỗi, tôi xuống ngay… Ban nãy tôi mở cửa tự nhiên bay ra vài con gián… Còn có rắn, a a a… A a a… Cứu tôi với… Nhà ngài có trộm rồi!!”

Tả Húc giật mình “Trộm sạch rồi sao?”

“Không chắc lắm, hệ thống đèn hỏng hết rồi!…”

“Tôi báo cảnh sát, anh xuống dưới đi đã.” Nói xong Tả Húc gọi báo cảnh sát, tút tút tút… Chiếc điện thoại của Lương Ưu Tuyền ở trong túi quần bắt đầu đổ chuông.

Lương Ưu Tuyền vừa trạm trổ long phượng, vừa chậm chạp lôi điện thoại ra “Ai đó?”

“Chủ xe.”

“?!”… Lưng Lương Ưu Tuyền cứng đờ, vội nhìn quanh những vẫn không thấy bóng dáng Tả Húc đâu “Anh ở đâu?”

“Trong xe.”

Cạch cạch cạch, Tả Húc gõ vào cửa kính.

“?!”… Lương Ưu Tuyền mượn ánh sáng yếu ớt của di động nhìn vào cửa xe, quả nhiên thấy Tả Húc đang lườm chính mình.

Cô kéo kéo tay cầm, rõ ràng đang khóa mà.

“Anh thiểu năng sao? Sao lại khóa mình trong xe?”

“Tạm thời không nói chuyện này, hình như nhà tôi mất trộm. Em lên xem hộ tôi.”

“Thế sao?… Ah… Tôi bận chuyện rồi, đi trước…”

“Lương Ưu Tuyền! Em dám chạy thử xem, tôi sẽ tố cáo em tội cố ý phá hoại đồ của người khác.”

“…” Lương Ưu Tuyền im bặt quay đầu, nham hiểm cười “Không cần đâu, nhưng để tôi cứu anh ra đã nhé? Làm sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn anh chết trong đó vì thiếu oxi chứ?…”

Tả Húc thấy Lương Ưu Tuyền nhặt ở ven đường một chiếc côn vừa muốn hét lên “Đừng!”… Lương Ưu Tuyền đã cầm côn, hung hăng nện vào cái cửa thủy tinh. Một phát, hai phát, ba phát, khiến lớp kính chắn gió bắt đầu rạn nứt.

“Tiểu thư, cô đang làm gì thế?!” Bảo vệ gara nghe thấy có tiếng động lạ liền chạy tới xem xét, lại được chứng kiến một màn kinh sợ như thế thì dại ra.

Ngay lập tức Lương Ưu Tuyền vứt chiếc con trong tay cho bảo vệ, tiện tay lôi cảnh huy ra, nghiêm túc ra mệnh lệnh “Tả tổng thân ái của các anh đang bị khóa trái trong xe, sắp chết vì thiếu oxi rồi. Đừng có đứng đờ ra đó, mau đập đi!”

“Dạ!” Bảo vệ đương nhiên biết xe này của ông chủ, cũng đã chắc chắn Tả Húc thật sự ở bên trong. Anh ta chà xát hai tay, nắm chặt côn, sau đó ra sức đập vào cửa kính.

“…” Tả Húc hai tay ôm ngực, chăm chú nhìn bảo vệ đang hăng máu, bên cạnh là Lương Ưu Tuyền đang ra sức cổ vũ, lại cảm thấy chiếc xe đang rung lên từng hồi. Chiếc xe yêu ngày nào giờ đã không thế nhận ra…

Còn Trương Cường, lúc vội vàng xuống gara, khi nhìn thấy cảnh vô cùng thê thảm này thì hai chân mềm nhũn. Lincoln ơi là Lincoln, sau số mày bi thảm thế này hả Lincoln ơi?!

Cuối cùng cửa xe cũng được mở ra (bằng khóa tự động), Tả Húc đẩy cửa bước xuống. Bảo vệ thỏa mãn lau mồ hôi, tươi cười cúi đầu trước Tả Húc “Lãnh đạo bình an vô sự là tốt rồi! Tôi cũng không mệt tý nào!”

“…” Tả Húc nhìn chiếc xe, lớp sơn bóng bẩy đã bị không biết bao nhiêu vết chằng chịt, còn có lớp kính thủy tinh bị “Dập nát và gãy xương”, hắn vỗ vỗ vai bảo vệ, không nói được lời nào.

(Chắc anh đau đến chết luôn ấy nhỉ *vật vã*)

“Lão Trương, anh về nhà trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo.” Tả Húc nhét vào túi áo Trương Cường một trăm nhân dân tệ tiền xe.

Trương Cường ngốc nghếch gần đầu, hình như vẫn chưa hoàn hồn.

Đúng lúc này Tả Húc phát hiện ra nhân vật nữ chính đang lùi dần. Hắn từ từ tiến lên, bắt lấy cổ tay Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền cũng không chịu bị khống chế, toàn thân giãy dụa, nhưng Tả Húc thuận thế bắt lấy cổ tay còn lại của cô, dùng chân chặn một cái, áp cô đè xuống mặt đất.

“…” Lương Ưu Tuyền đã sớm nói Tả Húc từng trải qua đợt huấn luyện nào đó rồi mà. Giờ thì nhìn đi, cáo lộ nguyên hình nhá.

“Đánh lén cảnh sát, anh dám đánh lén cảnh sát hả?!”

Tả Húc cười nhưng không nói, rút ra từ bên hông cô một chiếc còng số tám rồi còng hai tay cô lại. Sau đó hắn vác cô lên, đặt trên vai bước đến phía thang máy, không vội không chậm nói “Tôi đâu dám đánh lén cảnh sát đâu, tôi chỉ hy vọng Lương cảnh sát giúp tôi lên lầu xem hiện trường vụ trộm thôi mà.”

“…”

“Tôi đã nói là sẽ trả thù anh!” Lương Ưu Tuyền quẫy đạp loạn xạ, cô không muốn lên lầu đâu!

“Em chắc chắn hành vi này là để trả thù tôi sao? Chứ không phải trả thù xã hội à?”

“…” Lương Ưu Tuyền thấy di động bắt đầu rung. Cùng lúc đó ngón tay Tả Húc đang ôm chân cô cũng cảm thấy có cái gì rung rung. Hắn để cô thẳng người, giúp cô lôi điện thoại ra sau đó đưa tới tai cô.

“Chìa khóa còng ở túi quần bên cạnh.” Lương Ưu Tuyền nói với Tả Húc, không biết hắn đã ấn nút nghe rồi.

“Hả Tiểu Tuyền? Em đang nói với ai đó?”

“A? Là bạn thôi. Có chuyện gì sao Ngô tiên sinh?”

“Đêm nay tôi có hẹn đến một buổi tiệc sinh nhật, em có muốn làm bạn nhảy của tôi không?” Ngô Thiên Khải lễ phép hỏi.

“Tiệc sinh nhật?…” Lương Ưu Tuyền vừa định từ chối, bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh trước mặt. Cô nhìn Tả Húc lạnh lùng cười, sau đó nói với Ngô Thiên Khải “Đương nhiên là được, anh tới trước tập đoàn Tinh Hỏa đón tôi được không?”

“Không thành vấn đề. Cho tôi 15 phút.” Ngô Thiên Khải vui mừng nói, sau khi nói lời tạm biệt liền vội vàng treo điện thoại.

Lương Ưu Tuyền thừa dịp vẫn chưa có tiếng tút tút xuất hiện, lập tức thuật lại tin tức giả với Tả Húc “5 phút nữa sao? Ok, được rồi, lát gặp lại.”

Lương Ưu Tuyền nâng vai, khiêu khích “Anh có nể mặt Ngô Thiên Khải không?”

Tả Húc nhún vai, lôi thiếp mời từ trong áo vest ra “Đương nhiên có nể. Vừa hay tôi cũng tham gia bữa tiệc đó, chúng ta có thể vừa khiêu vũ vừa bàn chuyện bồi thường.”

“Bồi cái đầu anh! Anh bồi thường trinh tiết của tôi thì tôi bồi thường anh tiền xe!”

“Tốt lắm, tạm thời không nói tới vụ xe cộ. Trước hết đi thăm hiện trường ‘vụ trộm’ đã.”

Thang máy lên tới tầng cao nhất, Tả Húc thong thả bước ra.

“…” Lương Ưu Tuyền cúi đầu không nói gì, nhưng lợi dụng thời cơ nhấc chân lên đánh lén Tả Húc. Tả Húc lập tức bắt được chân cô, đột ngột kéo về phía trước. Lúc này hắn không để ý đến tư thế của hai người, chính là hành động đó của Tả Húc đã khiến hai chân Lương Ưu Tuyền tách ra ôm lấy eo hắn, mà lúc này hắn vẫn thản nhiên ôm cô đi đến phòng trọ.

Lương Ưu Tuyền hai tay bị khóa, giờ bị mất thăng bằng nên chỉ có thể dán ở đầu vai Tả Húc. Lương Ưu Tuyền nhắm mắt lại. Tả Húc vốn rất sạch sẽ, việc hắn thích nhất thường ngày chính là cọ toilet.

(Em thấy tại chị cứ hành hạ anh ấy nên anh ấy trốn vào đó thì có =____=)

Cô có thể đoán được sắc mặt của Tả Húc khi hắn nhìn thấy căn nhà sạch sẽ của mình biến thành một ổ côn trùng, còn cô khi đó sẽ có cảm giác trả thù thành công. Nhưng mà nhưng mà, cô chưa từng nghĩ đến cái cảnh khủng bố này cũng có cả mình trong đó!

Đúng lúc bọn họ sắp sửa đến trước cửa phòng, Lương Ưu Tuyền cuối cùng đã mất bình tĩnh.

“Đợi đã! Anh mở còng cho tôi đã! Anh có biết còng tay cảnh sát là vi phạm pháp luật không hả?!”

Tả Húc không thèm trả lời, nhưng lúc ôm cô thế này không thể lấy được chìa khóa, bởi thế hắn nghiêng người đặt cô tựa vào tường.

Lương Ưu Tuyền chăm chú theo dõi động tác của Tả Húc, thấy hắn sắp sửa lôi chìa khóa ra liền theo bản năng dùng hai chân ép lại, ngăn chặn ngón tay hắn. Nhưng cô không ngờ hành động cọ xát này lại phản tác dụng. Tả Húc hét lớn một tiếng, tiến về phía trước một bước, ép Lương Ưu Tuyền ở trước người, khiến cho cả hai người dán chặt vào bức tường.

Không khí trở nên ám muội. Thì ra còn có một loại tiếp xúc thân mật như vậy, tên là “nghiện”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.