Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 3



Tả Húc chuyển ánh nhìn, hướng Lâm Trí Bác cười nói: “Này! Đừng tưởng rằng anh mặc áo bác sĩ thì tôi không nhận ra bản chất lưu manh đểu giả của anh. Đây là phòng của tôi, đánh chó thì cũng phải nể mặt chủ chứ?… Ách…” Tả Húc bị Lương Ưu Tuyền đứng bên cạnh đá cho một cước bay khỏi cửa sổ.

Lâm Trí Bác sẽ không so đo với bệnh nhân tâm thần, hắn ngạo mạn quay qua Lương Ưu Tuyền. Nhưng khi hắn vừa muốn kéo cổ tay cô thì đã bị Tả Húc chặn lại, đứng lên ngăn giữa hai người. Hắn nhìn qua bảng tên của Lâm Trí Bác rồi nói “Bác sĩ Lâm, xin hãy tự trọng chút đi. Anh trêu ghẹo bạn gái tôi chính là không đứng đắn. Mau đi ra ngoài đi, ra đi.”

Lương Ưu Tuyền đã nhận ra, Tả Húc căn bản không hề giúp cô gì hết. Hắn rõ ràng là đang bắt nạt cô mà.

Lâm Trí Bác giờ mới nhận ra Tả Húc cao hơn mình. Hắn bước đến đầu giường rút bệnh án của Tả Húc ra, thở dài: “Tâm thần phân liệt à? Tuổi trẻ lại tuấn tú như thế, do tự sát không thành hay là giết người?”

“Sở dĩ có loại bệnh này là vì người bệnh có những tâm sự u uất, không thể bày tỏ cùng ai. Lẽ nào bác sĩ Lâm không biết điều đó?” Tả Húc khiêu khích cười.

Lâm Trí Bác giật mình, bệnh viện này có những người bệnh có chỉ số thông minh hơn người, ví dụ như chuyên gia tài chính, xí nghiệp giả, giáo sư toán học, nghệ thuật gia, luật sư bác sĩ,… Xem ra, người bệnh nhân này trước khi không bị bệnh cũng không phải hạng người bình thường.

“Tiểu tuyền, lúc sau anh sẽ đến tìm em. Anh nhất định sẽ giúp em điều trị, đừng lo lắng.”

“Không cần, tôi là giả điên đến nằm viện cùng anh ấy.” Lương Ưu Tuyền bỗng nhiên ôm lấy cổ Tả Húc, mặc kệ Tả Húc giãy dụa như thế nào, cô mạnh mẽ thơm lên hai má Tả Húc.

Lương Ưu Tuyền cũng đã dần bình tĩnh lại, cầu người không bằng tự cứu, Tả Húc nếu giải vây giúp cô mới là việc lạ đấy.

“…” Tả Húc nhìn Lâm Trí Bác đang chờ phản ứng của hắn, trầm mặc không nói. Mà Lương Ưu Tuyền thấy Tả Húc mãi không mở miệng liền nói thầm với hắn hai câu, khiến khóe miệng Tả Húc khẽ nhếch, nhún nhún vai, ngạo mạn nói: “Có một thứ tôi có rất nhiều, tên nó là ‘Mị lực’. Huống chi, anh làm sao bằng được tôi đây? Trước hết không nói tới vấn đề nhân cách, anh bề ngoài không bằng tôi, cái đầu không bằng tôi, dáng người cũng thua kém tôi, anh thấy đúng không, bác sĩ Lâm?”

Lương Ưu Tuyền nhịn không được cười nhạo, thấp giọng hỏi: “Đồng yên à?”

“Cất nhắc rồi, tiền Thổ Nhĩ Kì là lira, bây giờ 1 đô la bằng 27 vạn.”

Lương Ưu Tuyền trừng mắt: “Thật hay giả? Tiền Thổ Nhĩ Kì bây giờ lại vô giá trị như thế sao?”

“Là cảnh sát mà lại như thế sao? Tiền đang mất giá trên toàn cầu.”

“Tôi không phải cảnh sát.”

“Ở trước mặt tôi mà nói dối thì sẽ bị sét đánh chết.”

“Sét mà đánh tôi thì tôi giết anh.”

“…”

Lâm Trí Bác không rõ hai người họ đang nói gì với nhau, nhưng nhìn bộ dạng thân mật của hai người liền cười trừ, mỉa mai nói: “Ít nhất tôi cũng không có vấn đề về thần kinh.”

Tả Húc tươi cười, bình thản nói: “Ai da, anh nói câu này khiến tôi thật thất vọng, anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người bệnh nhân rồi đó. Đấy là chưa nói đến, nếu trên đời không có người bị bệnh thì đến cơ hội được đứng đây nghe tôi sỉ nhục anh cũng chưa chắc đã có đâu. Còn không mau quay về đóng cửa phòng viết bản tự kiểm điểm đi.”

Lương Ưu Tuyền miệng há hốc, quả thực đã nhìn Tả Húc bằng một con mắt khác. Hắn nói chuyện không hề thô tục, như thế nào lại khó nghe như vậy? Có khi cho mười vị đại thẩm nhanh mồm nhanh miệng đến đấu võ mồm với hắn cũng chưa chắc đã thắng được mất.

Lâm Trí Bác khinh thường khẽ hừ: “Tiểu Tuyền, xem ra em cũng không có oán hận gì anh, như thế còn gì tuyệt vời bằng? Nếu như em với bạn trai em có thể phục hồi trước khi bọn anh tổ chức hôn lễ thì hoan nghênh hai vị đến chung vui. Anh nghĩ, Tiểu Hồng nếu nhìn thấy em nhất định sẽ rất cao hứng đó.” Nói xong, hắn vội đóng cửa lại, chạy bán sống bán chết.

Tiếu Hồng! Đồ tiểu tam đáng giết! … Lương Ưu Tuyền cắn cắn môi dưới, tiếc là ngay cả Tả Húc mắng Lâm Trí Bác 100 câu cũng chưa có câu nào khiến hắn phát điên lên.

Tả Húc cũng không quan tâm tới hai người kia, ngồi ở bên giường vẽ vẽ phiếu: Không được đánh. Mười tờ.

Hắn đã phối hợp cùng Lương Ưu Tuyền diễn kịch để cô không bị tên bác sĩ đó bắt nạt. Ngược lại hắn sẽ có mười cơ hội ngăn cô không đánh mình. Mỗi cơ hội bằng một tờ phiếu.

Tả Húc một bên viết một bên thầm mỉm cười. Đã rất nhiều năm hắn không chơi vui như vậy. Nay đường đường là vua trong giới giải trí lại phải dựa vào phiếu để ngăn nữ nhân kia không được hạ thủ với mình.

“Viết xong rồi, ký tên.” Số 110 không thể đổi ý được. Hiển nhiên, còn tình cảm hay không đã không còn quan trọng, vì muốn quyết đấu với tên đó cái gì cô cũng đáp ứng hết.

Lương Ưu Tuyền phẫn uất cầm tờ phiếu, thì thào nói: “Đúng là đồ đểu! Còn muốn được tôi chúc phúc nữa chứ? ! Anh nói trước đây tôi thế nào lại coi trọng hắn chứ ? !”

Tả Húc nghiêm trang nói: “Thật sự mà nói, việc cô cũng từng có người yêu đã cho tôi một cú đả kích vô cùng lớn…”

“Anh nghĩ khi dùng hết 10 tờ phiếu này mình sẽ như thế nào?” Nói xong, Lương Ưu Tuyền đã xé toạc một phiếu.

“…” Tả Húc liếc liếc cô. Hắn không phải đang giả vờ sợ hãi, hắn là thật sự lo ngại số 110 nửa đêm sẽ hạ độc thủ với mình. Nữ nhân này ra tay không nặng không nhẹ, hơn nữa cũng không phải chỉ hoa chân múa tay.

Từ trước tới nay, có thể nói, Tả Húc chính là lớn lên trong ánh hào quang cũng như sự cuồng nhiệt của người hâm mộ. Hắn sáu tuổi đã tham gia diễn xuất, quay chụp một bộ phim liền được giải thiếu niên ưu tú, sau đó hắn không ngừng được mời đóng quảng cáo,… Cho đến năm năm trước, hắn dứt khoát giải nghệ, nhanh chóng trở thành tổng giám đốc một công ty giải trí nổi tiếng. Hắn thừa nhận, lời nói hắn luôn ác độc, đơn giản bởi vì những người tiếp cận hắn không phải những kẻ khúm núm, giảo hoạt thì cũng là đám người tất cung tất kính (có qua có lại thì mới kính trọng?), hoặc là đám người hợp tác với hắn, chưa nói tới tốt hay xấu. Từ trước đến nay hắn cũng chưa gặp ai dám ở trước mặt hắn mà hung hăng bạo lực hết.

Cùng lúc đó, một y tá cứ thập thà thập thò ở ngoài cửa kính hơn mười phút. Rốt cục… khiến vô số y tá khác vây quanh phòng bệnh để “xem mặt” bệnh nhân số 438.

“Quá giống, ngũ quan quá giống. Bộ dạng cũng giống như đúc nữa kìa!” Y tá A hét chói tai.

“Đẹp trai như thế mà lại thần kinh. Chậc chậc, tiếc quá tiếc quá. Nhưng mà có cái màu da thì không giống tẹo nào.” Y tá B hoàn toàn đồng ý, bất quá mỹ nam năm đó màu da trắng nõn.

“Người đó hôm qua mới nhập viện. Rốt cục thì bệnh viện chúng ta cũng có một bệnh nhân thượng đẳng ha ha ha…” Y tá C háo sắc nói lung tung. Đùa giỡn với bệnh nhân tâm thần thì cũng giống như bệnh nhân tâm thần đi giết người, đều không bị coi là phạm tội.

Tả Húc quay lại đầu lại khiến nhóm y tá phấn khởi không thôi.

“Nè, đại soái ca. Sao thấy anh giống ‘Nãi Đường’ lúc đã trưởng thành thế?” Một y tá ánh mắt sáng lấp lánh.

Nãi đường chính là nghệ danh của Tả Húc khi còn làm diễn viên. Cái tên giống y con người, chỉ nhìn thôi đã thấy dư vị ngọt ngào ngon miệng rồi, rất kích thích bản năng làm mẹ. Nãi Đường từ trước đến nay luôn thuộc TOP 10, hơn nữa được coi là người tình lý tưởng cho những người đồng tính. Sau này ở châu Á lại rộ lên các thần tượng Hàn Quốc, các diễn viên càng khuynh đảo ngàn vạn thiếu nữ, yêu nghiệt nam trở thành hàng bán chạy.

Tả Húc cảm thấy cực kì khó chịu. Hắn chính vì cái nghệ danh đáng xấu hổ kia nên mới quyết định đổi nghề, lại đem làn da trắng nõn của mình đi phơi nắng cho đen đi, mỗi ngày đều đi tập thể hình, kiểu tóc cũng thay đổi cho ‘cá tính’ hơn, so với hình ảnh năm xưa đã hoàn toàn không giống. Huống chi hắn đã năm năm ở ẩn, thế nào lại vẫn có người nhận ra hắn?

Tả Húc kinh hãi nhìn nhóm y tá đang rầm rộ đi vào, hắn gác chân lên bàn, dùng đầu gối kín đáo huých Lương Ưu Tuyền: “110! Xông lên!”

“…” Lương Ưu Tuyền nheo mắt nhìn hắn, u ám mở miệng nói: “Chán sống à ?”

Tả Húc lại thấy nhóm y tá tiến thêm ba bước, hắn ngồi xổm xuống phía sau Lương Ưu Tuyền, hai tay đặt lên vai cô, ra vẻ nhát gan nói: “Cảnh sát có nghĩa vụ bảo vệ nhân chứng an toàn. Hơn nữa, một khi thân phận tôi mà bị lộ, đối với cảnh sát các người mà nói chắc chắn chỉ có hại chứ không có lợi.”

Tả Húc nói đúng, tổ chuyên án vì tránh đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ) nên mới phải âm thầm điều tra. Việc Tả Húc nhập viện trị liệu giới truyền thông hoàn toàn không hề hay biết. Bởi vậy, Tả Húc trừ việc không thể rời bệnh viện, còn có thể thoải mái nghe điện thoại, xử lý công chuyện,…

“Hắn mà giống đường mật á? Kẹo mạch nha cũng không bằng nữa là! Mấy người mau ra ngoài, ra ngoài đi!” Lương Ưu Tuyền lấy tư cách là một bệnh nhân, trừng mắt nhìn đám y tá. Tất nhiên, có bệnh hay không có bệnh cô cũng đều trừng mắt như vậy.

“Càng nhìn gần càng thấy giống… Chụp ảnh chụp ảnh đi để còn up lên blog nữa chứ… Hahaha…”

Lương Ưu Tuyền thấy đám y tá đang lôi di động ra, không nói hai lười vội lấy chăn chùm lên đầu Tả Húc, đá ghế đá bàn hù dọa mấy y tá: “Không được chụp nữa! Các người là Bạch Y thiên sứ hay lông trắng Cẩu tử hả ? !” (câu này khá dễ hiểu nhá, khỏi giải nghĩa).

“Bệnh nhân phát bệnh! Mọi người xông lên! Ngăn cô ta lại!”

“Gần xem càng giống cũng… Chụp ảnh chụp ảnh, tý nữa còn đăng lên blog chứ… Nga ha ha…”

Các y tá anh dũng lâm nguy không hề run sợ, chỉ Lương Ưu Tuyền ra hiệu toàn quân xông liên. Lương Ưu Tuyền không có khả năng đánh mấy người bọn họ giống như đánh Tả Húc, chỉ còn cách chạy ra khỏi phòng bệnh nhằm đánh lạc hướng.

Căn phòng lại bình lặng như lúc ban đầu. Tả Húc len lén nhìn qua chăn bông, thấy trên bãi cỏ có một cuộc thi ‘chạy Marathon’ liền lắc lắc đầu tặc lưỡi. Chậc chậc, làm nằm vùng đúng là không dễ dàng chút nào.

Một lúc sau, thư kí Tả Húc nhắn tin đến thông báo việc cực kì hệ trọng: Đêm nay 10 giờ rưỡi có bộ phim của hãng Tinh Hỏa: Tình yêu là chiếc răng khôn khởi chiếu, xin ngài đúng giờ đến nơi.

Tả Húc nhíu mày, bộ phim này là do tập đoàn Tinh Hỏa độc lập chế tác. Số tiền phải bỏ ra để thuê đạo diễn với diễn viên vô cùng lớn, năm nay ý định dựa vào phim nay giành giải thưởng.

Hắn nhìn Lương Ưu Tuyền đã chạy mất hút, khả năng lừa cô ta để ra ngoài có lẽ là con số không tròn trĩnh, làm sao bây giờ?

※※

Kết thúc ‘cuộc chiến đẫm máu’, Lâm Trí Bác giúp Lương Ưu Tuyền giải vây. Đương nhiên cô cũng chẳng vì thế mà biết ơn hắn, cô thừa nhận mình lấy lại tinh thần rất nhanh, mau chóng vui trở lại!

Nhưng cô vừa mới quay lại phòng bệnh thì…

“Tuyền…” Tả Húc hướng cô nháy mắt liên tục.

Lương Ưu Tuyền rùng mình, theo bản năng vội cầm phích nước nóng lên.

Tả Húc cả gan tiếp tục đi lên ba bước, đứng trước mặt Lương Ưu Tuyền. Hắn dồn hết can đảm để cầm tay cô lên, nói: “Phật tổ viết, năm trăm năm ngoái đầu nhìn lại mới đổi được một kiếp gặp thoáng qua. Nay tôi có thể nắm tay cổ, chứng tỏ chúng ta đã liếc mắt đưa tình với nhau hàng vạn lần. Cô nói, liệu có phải hay không trời xanh an bài duyên phận?”

“Chúc mừng anh còn chưa biến thành cá mắt vàng.” Lương Ưu Tuyền nhanh chóng rút tay về, lau lại lau.

Tả Húc bất cẩu ngôn tiếu, chăm chú nhìn cô: “Yêu tôi thì cứ nói ra, không cần phải giả bộ như thế để gây chú ý đâu.”

“? !”… Lương Ưu Tuyền định trong lòng đã ổn định liền một tích tắc đem Tả Húc vật ngã xuống đất.

“…” Tả Húc che mắt, đúng là đồ bạo lực! Cư nhiên kìm lòng không đậu thầm than vãn.

“Tuyền…”

“Tuyền cái đầu anh, kêu tỷ!” Lương Ưu Tuyền một cước bước lên ngực Tả Húc.

“Tỷ… Có chuyện này muốn thương lượng với tỷ.”

“Có chuyện mau nói có rắm mau phòng!”

“Ngay từ giây phút đàu tiên nhìn thấy nhau, tôi đã biết cô đúng là cái lâu nay tôi vẫn tìm kiếm…” Tả Húc kì thật thường ngày vẫn luôn trau dồi khả năng diễn xuất. Vì thế bất kể đang ở trong tình huống nào hắn cũng có đủ khả năng để nhập vai.

“Ý gì? Tôi nợ anh cái gì? Sao lại tìm tôi?” Lương Ưu Tuyền ngơ ngác.

“Chính là tình cảm…” Tả Húc che miệng, buồn nôn chết mất.

Lương Ưu Tuyền bắt đầu nổi da gà: “Tôi thấy anh là muốn bị ăn đòn!”

Tả Húc lập tức giơ tờ phiếu thứ hai, không được đánh.

“110 đừng náo loạn nữa! Buổi tối cùng tôi đi đến buổi hẹn.” Hắn kéo căng da mặt. Không diễn nổi vai này nữa, đành đổi kịch bản thôi.

“Anh nói ra mấy lời điên khùng như thế mà còn nói tôi đừng náo loạn á?”

“Tôi vừa được mật báo…” Tả Húc nheo nheo mắt, nhìn xung quanh, thần thần bí bí ghé tai Lương Ưu Tuyền nói: “Có liên quan đến tôi, có liên quan đến cô. Đêm nay phải hành động, cô hiểu chưa?”

Có liên quan đến hai người bọn họ… Lẽ nào chính là muốn nói đến vụ buôn lậu kia?

Lương Ưu Tuyền tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, kéo rèm cửa lại, tiện thể truy vấn: “Địa điểm cụ thể.”

Tả Húc cẩn thận lắc đầu: “Vì sự an toàn của tôi, cô có dám hay không dám đơn thương độc mã đi theo tôi?”

“Dám, mấy giờ?” Lương Ưu Tuyền trong mắt hiện lên ánh mắt sắc bén.

“Đêm nay 10 giờ rưỡi. Cái miệng của cô không an toàn nên tạm thời địa điểm phải giữ bí mật. Nhưng chúng ta làm sao đi ra ngoài bây giờ?” Tả Húc ra vẻ khó xử.

“Ngu ngốc! Trèo tường chứ sao!” Thực không đúng dịp, y tá hỗ trợ cô lại đang nghỉ đông.

Tả Húc mím môi gật đầu… Hắc hắc, thành công.

Lương Ưu Tuyền nhìn đồng hồ, đưa tay xuống dưới nệm lôi ra một khẩu súng, sau đó ngồi xếp bằng trên giường lắp đạn vào.

“Được rồi. Tôi thừa nhận mình là cảnh sát. Như anh đã nói, tôi ngoài giám sát anh còn phải đảm bảo an toàn cho anh. Đừng lo lắng, nhất định tỷ tỷ sẽ bảo vệ cậu.”

Tạch! Tạch! (Tiếng lên đạn.)

“? !”… Tả Húc thấy thế lùi lại vài bước. Đúng là đời người trắng đen lẫn lộn, thế nào là bảo vệ? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.