“Mộc Mộc, Mộc Mộc, xảy ra chuyện rồi.” Đoàn Tử căng thẳng nghiêm mặt, không còn vẻ hoạt bát thường ngày, xụ mặt cúi đầu ủ rũ, làm người ta thấy sự ngây thơ hoàn toàn suy sụp.
Nóng quá! Mặt trời buổi sáng chiếu thẳng vào trong phòng ngủ, làm nhiệt độ tăng cao, khiến Lâu Hướng Văn lăn qua bên này đến bên kia, cảm thấy thân thể nóng như ngọn đuốc.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Mồ hôi thấm ướt dính tóc mai trên trán, Lâu Hướng Vãn không cam lòng bò xuống giường, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa vương gia một lần nữa, đáng đời bị cắm sừng!
“Tử Thư và Dung Trắc Phi sáng sớm lại cãi nhau nữa rồi.” Đoàn Tử dĩ nhiên đứng ở bên Tử Thư, mặc dù ngày thường nhìn Tử Thư nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh cả người, nhưng Đoàn Tử thấy Tử Thư đối xử với Lâu Hướng Vãn rất tốt, chuyện Tiểu Hà nhờ có Tử Thư thẩm vấn mới chịu cung khai, cho nên Tử Thư gây sự với Dung Trắc Phi, Đoàn Tử mới sốt ruột như vậy, dù sao Tử Thư được cưng chiều có được cưng chìu mấy cũng chỉ là một nha hoàn thôi.
“Tại sao cãi nhau chứ?” Lâu Hướng Vãn nghe chuyện này, cười đáng sợ, trên mặt trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền sâu, đôi mắt lấp lánh trông như tiểu hồ ly, gây nhau tốt lắm, để tên vương gia kia không còn tìm cách giày vò mình, nhân cơ hội nội bộ mâu thuẫn, cho hắn đáng đời, đúng là cách trả thù tốt!
Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn không giống như trước kia, không giống bộ dạng phớt lờ mọi chuyện vặt trong vương phủ này, hiểu ngay Lâu Hướng Vãn đang lo lắng cho Tử Thư, nên tường thuật tất cả chi tiết cho Lâu Hướng Vãn.
Buổi sáng Dung Trắc Phi mang theo nha hoàn cùng đi đến Kỳ Lân viện, dù sao tối hôm qua Phượng Kính Dạ đã nói muốn ban thưởng Tử Thư, Dung Trắc Phi liền ban thưởng một cây lụa. Đó là cây lụa màu đỏ chót trong cung ban tặng, vốn là cây lụa cực phẩm, nhưng vì có những đóa hoa màu tím, dĩ nhiên Minh Dung cực kỳ không thích, trực tiếp ném vào trong kho của viện.
Người Phượng vương phủ biết Tử Thư chỉ mặc xiêm y màu tím, Dung Trắc Phi lại đem một cây lụa màu đỏ thẩm với những bông hoa tím ra tặng, nói khó nghe chính là muốn dằn mặt Tử Thư, màu đỏ thẫm cùng màu hồng thẫm ở vương phủ chỉ có vương phi mới có tư cách mặc, các phu nhân chỉ có thể mặc màu phấn hồng.
Một cây lụa đỏ với hoa màu tím, điều này rõ ràng nói trong vương phủ Dung Trắc Phi là chánh chủ, Tử Thư chỉ là nha hoàn ở Kỳ Lân Viện được cưng chiều, giống như đóa hoa màu tím bình thường chỉ làm nền mà thôi.
"Mộc Mộc, Tử Thư chờ Dung Trắc Phi vừa đi, đem cây lụa quăng xuống đất, sau đó đập nát hết tất cả đồ trong phòng, tất cả nha hoàn cùng nô tài không dám đi vào, nghe nói nghiên mực vương gia thích nhất cũng bị đập nát." Đoàn Tử nói xong, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, cả vương phủ này chỉ có Tử Thư dám can đảm đập đồ của vương gia.
Mình thật may không bị Dung Trắc Phi kéo đi cùng ban thưởng cho Tử Thư! Lâu Hướng Vãn may mắn mình đã tránh được một kiếp nạn, nhìn Đoàn Tử đang hưng phấn, liền tức giận, vặn lỗ tai của nàng ngay, "Ta đã nói ngươi không được dính vào chuyện Kỳ Lân Viện, ngươi lại đi dò hỏi cẩn thận hơn."
"Mộc Mộc, lỗ tai đau đó!" Đoàn Tử nhanh chóng kéo tay Lâu Hướng Vãn ra, vuốt vuốt lỗ tai bị ngược đãi của mình, vô tội giải thích, "Ta không có đi đại sảnh, là Dung Trắc Phi tặng thưởng, đột nhiên sau khi trở về từ Kỳ Lân Viện, thấy cây lụa bị ném xuống đất, Dung Trắc Phi đánh Tử Thư một cái tát, nói nàng không biết điều, thậm chí ngay cả đồ trong cung ban thưởng gì đó cũng dám chà đạp, đây là sỉ nhụt đồ hoàng gia, nếu như bị những người khác biết, nếu chuyện không tốt này bị truyền đi vương gia sẽ bị xử phạt vì bất kính hòang tộc!"
Vương gia sao dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm để trị tội chứ? Trong đầu Lâu Hướng Vãn hiện ra gương mặt tà mị cùng nụ cười tuấn tú như có như không của Phượng Kính Dạ, tức giận hừ hai tiếng, lau mồ hôi mỏng trên trán. Chỉ có vương gia đi trị tội người khác thôi.
“Mộc Mộc, ngươi không đi xem Tử Thư một chút à?” Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn hỏi thăm, tính tình Tử Thư ngạo mạng như vậy, đột nhiên bị Dung Trắc Phi đánh, chỉ sợ tâm tình không tốt.
“Đoàn Tử, ngươi nói ở vương phủ này lớn nhất là vương gia, hay là Dung Trắc Phi?” Lâu Hướng Vãn khoanh chân ngồi ở trên chiếu trúc, cười híp mắt nhìn vẻ mặt không hiểu của Đoàn Tử.
"Đương nhiên là Vương gia lớn." Đoàn Tử không hiểu tại sao Lâu Hướng Vãn đột nhiên hỏi vấn đề không cần giải thích này, nhưng Đoàn Tử lại phát hiện từ xưa tới nay mình vẫn chưa bây giờ biết rõ trong đầu Lâu Hướng Vãn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
"Không đúng sao, Tử Thư bị đánh chính là ý của vương gia, ngươi không sợ chết cứ đi gặp Tử Thư, đảm bảo người bị đánh sau đó chính là ngươi." Lâu Hướng Vãn cũng không ngờ lại cảm thấy hả hê thế, cho dù chuyện mèo ăn vụng đã được thực hiện, nhưng việc Tử Thư mật báo đúng là không tốt lành gì, cho nên Lâu Hướng Vãn cũng không ngu lại đi chọc Tử Thư.
Nhìn mặt Đoàn Tử ngu si, Lâu Hướng Vãn thở dài một hơi, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ta sao lại có người hầu đần như thế này, vương gia biết rõ từ trước đến giờ Dung Trắc Phi cùng Tử Thư bất hòa, lần này Tử Thư mật báo, vương gia để Dung Trắc Phi đi ban thưởng, chính là muốn họ cãi nhau, hơn nữa còn biết Tử Thư sẽ thua thiệt."
Lợi dụng nữ nhân, nam nhân quả là gian trá! Lâu Hướng Vãn hận hận liếc mắt nhìn ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, không phải nói nam nhân đều là người không câu nệ chuyện tiểu tiết sao? Tại sao vương gia lại vô sỉ như vậy, không nói đến việc đi lợi dụng nữ nhân, còn cân nhắc tỉ mỉ, cho mình đến Thu Phong Viện.
“Mộc Mộc, vì sao vương gia lại muốn giáo huấn Tử Thư?” Trong đầu Đoàn Tử là hồ nước rộng lớn, Tử Thư không phải được cưng chiều nhất sao? Dám khiếu chiến Dung Trắc Phi, đây không phải đều do vương gia cưng chiều quá mới có ư, tại sao muốn Dung Trắc Phi dạy dỗ Tử Thư chứ.
Lâu Hướng Vãn híp mắt suy tư, tối hôm qua trở lại Thu Phong Viện, Lâu Hướng Vãn nghĩ mãi cho đến ngủ thiếp đi, vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, xác định vương gia thực cưng chiều Tử Thư. Vả lại Tử Thư đem mình làm đá kê chân đi mật báo, vương gia phải nên cao hứng, bởi vì Tử Thư đối với Vương gia không chút nào giấu giếm, trung thành như vậy tại sao phải bị giáo huấn.
"Thôi, đừng nói nữa, Đoàn Tử, ngươi nhớ rõ lòng dạ vương gia so với tâm tư nữ nhân còn phiền phức hơn, cho nên chuyện vương phủ không cần ngươi phải xía vào!" Lâu Hướng Vãn dặn dò nhìn về phía Đoàn Tử, dù sao nàng đã nghĩ không ra vương gia đang tính toán cái gì. Mà mình còn phải đi khắc phục hậu quả chuyện Văn phu nhân rời khỏi vương phủ, vừa nghĩ tới việc này, Lâu Hướng Vãn hận không thể đem Phượng Kính Dạ cắn chết, tại sao cuối cùng cứ phải lôi mình xuống nước!