*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tiểu Mộc đầu, ngươi quả là nghé con không sợ cọp, người nào cũng dám mang vào trong vương phủ.” Phượng Kính Dạ buông bút lông sói trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phượng cười như không cười nhìn Lâu Hướng Vãn đang cúi đầu khom người, trong đầu liền hiện ra trận đánh nhau ở trước cửa đổ phường.
Bóng dáng nhỏ nhắn hung hãn cùng ánh mắt sáng rực, nhưng khi đến trước mặt mình lại hoàn toàn ngụy trang thành một tiểu Mộc đầu ngu ngốc không hiểu chuyện, Phượng Kính Dạ cười khổ, trong mắt phượng hẹp dài không có gì hơn là sự cưng chìu.
Sao biết nhanh vậy, chân trước vừa mới đưa người vào vương phủ, còn định giấu diếm, chỉ muốn nhờ Lôi bá để người đó trở thành nô tài trong phủ. Tại sao vừa quay lưng lại Vương gia đã biết được chuyện này chứ?
Lâu Hướng Vãn chép miệng, buồn thê thảm, thật sự buồn đến không còn hơi sức để mở miệng, "Hồi bẩm Vương gia, vương phủ vừa lúc thiếu nô tài, cho nên nô tỳ tự tiện làm chủ mang người đưa vào.”
"Vậy sao? Chỗ nào của Vương phủ thiếu người hả?” Phượng Kính Dạ há có thể để bị gạt, nâng tách trà lên ưu nhã hớp một ngụm, nghe giọng êm dịu không phát hiện ra hỉ nộ.
Khóe mắt Lâu Hướng Vãn liếc xéo một cái, rõ ràng rất thận trọng không ngờ tầm mắt Phượng Kính Dạ lại pằng một tiếng đụng vào nhau, Lâu Hướng Vãn run rẩy, rốt cuộc vẫn không chịu khoan dung, "Tiền Viện và Hậu Viện ở Thu Phong Viện cách nhau quá xa, nô tỳ thiếu nô tài để làm việc nặng."
"Căn bản muốn đem người nuôi trong Thu Phong Viện.” âm cuối nhếch cao, Phượng Kính Dạ cơ hồ cắn răng nghiến lợi nặn ra từng chữ nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ bày ra dáng vẻ vặn vẹo cùng nụ cười tà mị. Tiểu Mộc Đầu đáng chết này! Dám đem đàn ông giấu vào trong viện!
Vì đang cúi đầu nên không nhìn thấy rõ biểu hiện của Phượng Kính Dạ, nhưng Lâu Hướng Vãn vẫn cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua. Hơn nữa cảm giác khó chịu này lại xuất phát từ chỗ Vương gia, được rồi, dùng bạc vương phủ để nuôi nô tài, nên Vương gia tức giậnlà phải, ai bảo mình lấy việc công biến thành việc tư chứ.
"Vương gia, nô tỳ sẽ dùng tiền lương hàng tháng của mình phân ra một nửa cho hắn, không để vương phủ bỏ tiền ra, gia nhân này sẽ là gia nhân của một mình nô tỳ.” Suy nghĩ một chút, Lâu Hướng Vãn quyết định hy sinh bạc mỗi tháng của mình, như vậy cũng xem như tự mình nuôi người, không có lấy tiền công.
"Lần đầu tiên Tiểu Mộc Đầu muốn có một nô tài à?” Ngũ quan tuấn mỹ vặn vẹo thành một thể, tạo ra sương lạnh màu đen dầy đặc, bốp một tiếng, chung trà trong tay Phượng Kính Dạ liền đặt ngay trên thư án, bỗng chốc đứng dậy, thân thể cao to toát ra loại cảm giác áp bức, mặc trên người cẩm bào lam đậm sải bước đến bên Lâu Hướng Vãn,.
"Vương gia?” Hoảng sợ, Lâu Hướng Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra Phượng Kính Dạ đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kinh khủng kia khiến cho Lâu Hướng Vãn co rúm lại lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt vô tội mở to mắt nhìn Phượng Kính Dạ.
"Vương gia, người làm sao vậy?" Lâu Hướng Vãn không biết vì sao thanh âm mở miệng có chút run rẩy.
"Không có gì.” Phượng Kính Dạ bất đắc dĩ từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ nói, bàn tay đột nhiên duỗi tới, tốc độ cực nhanh khiến Lâu Hướng Vãn không né tránh kịp, bàn tay hung hăng rơi trên đỉnh đầu nàng xoa xoa, khiến mái tóc đen mềm mại của nàng bị vò rối, thì mới cảm thấy hết giận.
Lâu Hướng Vãn nghiêng đầu, mặc dù điệu bộ tức giận không dám nói gì, có chút kinh ngạc liếc xéo nhìn Phượng Kính Dạ. Phượng Kính Dạ quả là loại người chuyên đi bắt nạt trẻ nhỏ ngây thơ. Có điều trực giác cho biết hiện giờ tâm tình của Phượng Kính Dạ thật sự không tốt lắm, hơn nữa mình còn đem Dịch Quân Hàn ở lại trong vương phủ, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn để người bắt nạt.
"Muốn giữ người ở lại?" Phượng Kính Dạ nhíu mày kiếm, trên gương mặt liền khôi phục vẻ mặt tà mị thường ngày, nở nụ cười buồn chán mệt mỏi. Xem ra chỉ có thể dùng bộ dạng ôn hòa này mới dễ nói chuyện, thậm chí ánh mắt nửa khép mang ý cười,nhìn thế nào cũng đầy phần hấp dẫn.
Mặc dù bàn tay Phượng Kính Dạ vẫn còn ở trên đỉnh đầu của mình, Lâu Hướng Vãn lập tức gật đầu một cái, nhưng Lâu Hướng Vãn đã quên mất, chỉ nhớ việc cần thiết là giữ lại Dịch Quân Hàn.
"Cũng không phải không thể, chỉ cần đáp ứng Bổn vương một điều kiện." Phượng Kính Dạ lần nữa bị vẻ mặt tỏ ra ngoan ngoãn cứ để mặc cho người khác làm thịt của Lâu Hướng Vãn, làm cho hắn có chút tức giận.
Lâu Hướng Vãn liếc nhìn Vương gia một cái, cảm giác sau lưng lành lạnh run người, hơn nữa cảm giác Vương gia cười rất âm hiểm, như vì muốn giữ Quân Hàn lại đành gật đầu chấp nhận một cái, điều kiện thì điều kiện, dù sao Vương gia cũng không thiếu cái gì, mình chỉ là nha hoàn cũng không có gì để cho Vương gia mơ ước.
"Giơ tay lên." Phượng Kính Dạ chậm rãi mở miệng, lộ ra thần sắc quỷ quyệt đến khó lường.
Lâu Hướng Vãn không hiểu nâng tay phải lên, thật không hiểu Phượng Kính Dạ rốt cuộc muốn làm cái gì.
"Cuốn tay áo lại." Phượng Kính Dạ nhìn cánh tay nhỏ trắng nõn mềm mại kia của Lâu Hướng Vãn, thân thể gầy yếu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn có vài điểm bất đồng, cánh tay Lâu Hướng Vãn có chút mập mạp, lại mềm nhũn như tay trẻ con.
Theo lời đem tay áo cuốn lên đến cùi chỏ, Lâu Hướng Vãn không khỏi nuốt nước miếng một cái, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phượng Kính Dạ gần mình trong gang tấc. Mặc dù khoảng cách gần, thì những đường nét tuyệt mỹ đều đã sớm hiện rõ hết trên khuôn mặt của Phượng Kính Dạ rồi.
Lông mày phất cao, mắt phượng hẹp dài, cánh mũi cao thẳng, môi mỏng luôn mang theo như nụ cười nhạt như có như không, dáng vẻ phong lưu không thể nào lấn áp được nét ưu nhã cùng cao quý của hoàng tộc. Lúc này trong mắt Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ chính là lão sói đuôi dài, còn mình chính là con thỏ nhỏ đáng thương.
"Cho Bổn vương cắn Tiểu Mộc đầu một cái, liền để người lưu lại." Phượng Kính Dạ thản nhiên mở miệng. Cả Long Vệ cũng tra không ra được thân phận của nam nhân đó, đành hy vọng hắn không phải cố ý đến gần Tiểu Mộc đầu, bằng không...... Nhất thời ánh mắt lạnh lùng của Phượng Kính Dạ xẹt qua tia sắc lạnh ẩn sâu trong tròng mắt đen.
"Cắn...... Cắn một cái?" Lâu Hướng Vãn trở nên cà lăm, mặt ngây ngốc. Mình không nghe lầm chứ.
"Đúng vậy." Phượng Kính Dạ cười híp mắt gật đầu một cái, sau đó rốt cuộc lấy bàn tay trên đỉnh đầu Lâu Hướng Vãn từ từ hạ xuống, trực tiếp nắm lấy cánh tay mềm mại nhỏ bé của nàng, cúi đầu trực tiếp cắn lấy cẳng tay thon gầy của Lâu Hướng Vãn.
"Vương gia, đau! Người không sao chớ?" Lâu Hướng Vãn bị đau, nét mặt liền đổ sụp, mặt tràn đầy vô tội chán nản. Đây mới thật là Vương gia nhà mình, không phải là giả mạo.
"Yên tâm, Bổn vương sẽ không bắt nạt ngươi, cho ngươi cắn trở lại." Hàm răng bóng loáng hung hăng gặm cắn trên cổ tay nàng một cái, để lại dấu răng không sâu không cạn, Phượng Kính Dạ dùng đầu lưỡi ấm áp liếm một cái,cảm nhận rõ ràng cánh tay nhỏ bé mềm nhủn kia trở nên căng thẳng, tròng mắt đen thoáng cười. Phượng Kính Dạ rốt cuộc cũng nhả ra, sau đó hào phóng đưa cổ tay mình đến bên môi Lâu Hướng Vãn, "Cắn đi, Bổn vương không giống ngươi, sợ đau như vậy đâu."
Lâu Hướng Vãn lắc đầu nhanh một cái, nhìn dấu răng in trên cánh tay mình, mặc dù cảm thấy vô cùng quỷ dị, nhưng nàng không phải người có lòng dạ hẹp hòi, mang thù nhất định phải trả.
"Không cắn?" Phượng Kính Dạ thu hồi nụ cười lại vài phần, nguy hiểm híp mắt, trên mặt tràn đầy mùi vị đắc ý cùng uy hiếp.