Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 74-2



Dù muộn một bước, Lâu Hướng Vãn khẽ cười, chăm chú nhìn Tả Ngôn cùng Phượng Kính Dạ, trông không hề có ý tốt lành gì. Sau đó u ám mở miệng nói, “Thì ra vương gia cùng Tả đại nhân có gian tình a!” ( =)) chết đứng chưa anh Dạ).

Phượng Kính Dạ cùng Tả Ngôn đều ngẩn ra, giờ Phút này cả người Tả Ngôn suy yếu phải dựa vào người Phượng Kính Dạ, còn Phượng Kính Dạ lại đặt một bàn tay ở trên eo Tả Ngôn, muốn nói ám muội quả thật đúng là có vài phần, một Phượng Kính Dạ tà mị tuấn lãng, một Tả Ngôn suy yếu vô lực, cả hai bị lời nói của Lâu Hướng Vãn làm cho bọn họ tưởng nuốt phải một con ruồi mà buồn nôn muốn ói.

“Mộc Mộc, ngươi không thể vì ghen mà nghĩ sai cho bổn vương, tâm ý của bổn vương đối với ngươi có Thiên Địa chứng giám!” Phượng Kính Dạ bắt đầu mở miệng, thổ lộ tình cảm sâu đậm đối với Lâu Hướng Vãn, sau đó để thể hiện quyết tâm bản thân, Phượng Kính Dạ liền nới lỏng cánh tay đang ôm lấy Tả Ngôn.

Tả Ngôn bị lời nói Lâu Hướng Vãn làm khóe miệng co giật mãi, đều không ngờ Phượng Kính Dạ lại trọng sắc khinh bạn liền tránh ra làm Tả Ngôn mất đi trọng tâm, cuối cùng ngã chặt vật ở trên mặt đất, ánh mắt Lâu Hướng Vãn từ từ lóe sáng, theo sau là nụ cười rất ranh mãnh.

Lôi Bôn chạy lại, đỡ Tả Ngôn nhanh chóng đứng lên. Còn về phần Tả Ngôn, hiện giờ đã không còn sức lực để trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, mà Lâu Hướng Vãn thì lại nhanh đi tới, cầm lấy bình sứ tùy thân đổ ra hai viên dược hoàn đưa cho Tả Ngôn.

Trên nửa đường, xe ngựa chạy thẳng đến Tả Gia, Lâu Hướng Vãn nhanh xuống xe ngựa bốc thuốc cho Tả Ngôn, Phượng Kính Dạ lập tức đuổi theo. Trên đường rất đông người, Lâu Hướng Vãn nghiêng đầu cười, ánh mắt nhìn về phía bàn tay to đặt giữa eo nàng, “Vương gia, ta không phải Tả đại nhân, sẽ không bị ngã.”

“Bổn vương hơi yếu nên rất dễ bị ngã.”Phượng Kính Dạ cười xấu xa, thậm chí dồn hết cả người áp sát Lâu Hướng Vãn, miệng vô cùng ái muội tiến lại bên tai Lâu Hướng Vãn mở miệng, “Tiểu Mộc Đầu, chuyện về Tảng Đá Duyên, không cần phải nói cho ai biết cả.”

Hoàng thượng chỉ nói có người đem bức thư tới, rồi ra đi, cho nên bất kể Sở Thiên hay là Tả Ngôn muốn hỏi thăm cũng không thể biết thêm gì. Phượng Kính Dạ lại càng không muốn những người khác biết Lâu Hướng Vãn có dính líu đến Vương triều Tây Lan.

“Vương gia, vì sao vậy?” Lâu Hướng Vãn kinh ngạc, sững sốt đứng ở cửa hiệu thuốc nhìn Phượng Kính Dạ đang đứng ở phía sau lưng, vương gia có thể vì bằng hữu mà giao ra cả tánh mạng, nhưng vì sao lại muốn mình giấu diếm tin tức quan trong này đi, tuy Lâu Hướng Vãn không thể chủ động nói cho bọn họ biết, nhưng nếu Phượng Sở Thiên hoặc Tả Ngôn thật sự muốn hỏi, Lâu Hướng Vãn sẽ không giấu diếm.

“Tiểu Mộc đầu.” Phượng Kính Dạ thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt ngây thơ không hiểu của nàng, có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui mừng, thoáng nhìn qua bốn phía, trực tiếp kéo Lâu Hướng Vãn tiến đến một con hẻm nhỏ hẹp ở bên trái, nơi này vốn hay chất đóng đồ bỏ đi, nhưng vào mỗi buổi sáng lại có người đến dọn dẹp, nên cũng coi như sạch sẽ.

“Bổn Vương hiểu ý của ngươi, đương nhiên bổn vương cũng rất tin tưởng Sở Thiên và, nhưng Mộc Mộc à, ngươi phải nhớ kỹ nơi này về hoàng cung vương triều Tố Nguyên. Sở Thiên tương lai sẽ là hoàng đế của vương triều Tố Nguyên, còn Tả Ngôn sẽ là Thừa Tướng Đại nhân, chúng ta đều tín nhiệm bọn họ. Nhưng vì ngươi có quan hệ đặc biệt với người Tây Lan, cho dù Sở Thiên hay Tả Ngôn không để ý, thì sau này bọn họ có người mình yêu, hoặc có con, lỡ họ không cẩn thận buộc miệng nói ra, thì chính là một mối hiểm họa vô cùng nguy hiểm.” Phượng Kính Dạ trời sanh bản tính cẩn thận, nếu là chuyện khác, hắn sẽ không cần phải lừa gạt Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn.

Chẳng những liên lụy đến Vương Triều Tây Lan, trong tình cảnh hiện nay, giữa vương triều Tố Nguyên với Vương triều Tây Lan đang đối địch nhau, biên quan căng thẳng, tùy thời đều có khả năng khai chiến. Chỉ cần bất luận kẻ nào biết Mộc Mộc cùng Vương Triều Tây Lan có quan hệ, thì Phượng Kính Dạ có che chở cho Lâu Hướng Vãn, thì vẫn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện phiền phức, cho nên để tránh rắc rối về sau, cần phải bảo vệ bí mật này ngay ban đầu, đừng để kẻ nào biết là tốt nhất.

Lâu Hướng Vãn rũ mí mắt xuống, nếu không phải Phượng Kính Dạ tận lực nhắc nhở, dù Phượng sở Thiên và Tả Ngôn cũng không cố ý hỏi, nàng cũng không quan tâm đến chuyện này. Dù sao cũng vì muốn cứu Tả Ngôn mới đi uy hiếp Lương Viện, dùng một lá thư đi vạch trần chuyện nàng đạo văn Hồng Lâu Mộng, thực sự rất ác độc.

Sau khi nghe Phượng Kính Dạ dặn dò những chuyện quan trọng, đột nhiên Lâu Hướng Vãn cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, nàng biết vương gia vì lo nàng có quan hệ với Tây Lan Vương Triều, nếu làm không tốt có thể bị xem là gian tế của địch quốc. Thế nên vương gia lo lắng như vậy cũng là phải đạo, sau này Phượng Sở Thiên và Tả Ngôn sẽ có người thân bên cạnh, lỡ họ vô ý nói ra chuyện này, nhất là Phượng Sở Thiên, nữ nhân hắn yêu nhất chắc chắn sẽ là Nhất Quốc Chi Hậu, dù cho hắn có tin mình, không có nghĩa hoàng hậu cũng sẽ tin tưởng mình, cũng không thể dám chắc là hoàng tử cũng sẽ tin mình, có khi còn không tin tưởng vương gia, thế nào cũng xảy ra tranh chấp, cho rằng Vương gia là gian tế của người Tây Lan Vương Triều, cấu kết để mưu triều đoạt vị.

Nỗi lo này Lâu Hướng Vãn đều hiểu rõ, thật sự hiểu rất rõ, khó chịu đến mức không thể thốt thành lời, tuy rằng trên mặt hắn nở nụ cười tự nhiên, nhưng đôi mắt lộ ra vẻ u sầu, khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy xa lạ. Nếu sau này nàng ở bên cạnh vương gia, thì cần phải làm những gì? Một số việc nếu cứ nói thẳng ra, mà không cân nhắc thật kỹ lưỡng, có khi sẽ giống như nghĩa phụ vì một vài lý do nào đó, khiến cho sư phụ phải chịu đau khổ, sống không bằng chết.

“Ta đã hiểu rồi Vương gia.” Gật gật đầu nhìn Phượng, Lâu Hướng Vãn mỉm cười đi về hướng hiệu thuốc, trong nháy mắt khi đưa lưng về phía Phượng kính Dạ, nụ cười trên mặt có vài phần chua sót, quan niệm bất đồng, hai tính cách khác xa nhau như thế, thật sự có thể đi cùng nhau không?

Phượng Kính Dạ híp mắt, hắn có thể cảm nhận Lâu Hướng Vãn đang cười gượng, khi xưa Tiểu Mộc Đầu luôn sống trong hoàn cảnh vô tư vô lo, tuy hắn không biết Tiểu Mộc Đầu lớn lên như thế nào, mà chẳng biết phân biệt tôn ti cấp bậc. Phượng Kính Dạ đành phải khiến cho Lâu Hướng thích ứng cuộc sống này, ở trong kinh thành cần phải biết thận trọng, cho dù thông minh như Tả Ngôn, cũng còn tín nhiệm sai người, bị hãm hại vào vào đại lao Hình Bộ. Nếu không phải do cơ duyên trùng hợp, e là bây giờ đang phải chịu tội trong đại lao Hình Bộ, cho đến khi cứu được hắn ra thân thể không tránh khỏi bị thương tổn.

Cầm lấy dược liệu tốt, Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ lại quay về trong xe ngựa, có lẽ dùng dược của Lâu Hướng Vãn, làm sắc mặt Tả Ngôn đã khôi phục đôi chút. Ánh mắt tĩnh lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, làm nàng tương rằng Tả Ngôn muốn phát đâm chọc vài câu gì đó, bỗng thấy Tả Ngôn nở nụ cười, tuy sắc mắt vẫn còn tái nhợt như trước, nhưng thanh âm lại vô cùng thành khẩn.”Cám ơn ngươi, Mộc Mộc”.

Ngày hôm đó, dám chắc không ai dám lưu lại nơi nguy hiểm cùng hắn ngăn chặn đám người Phi Long Sơn Trang, cũng không phải ai trong thời khắc nguy hiểm kia, vì muốn cứu hắn thoát thân liền ở lại ngăn cản địch, phần ân tình này, Tả Ngôn mãi ghi tạc trong lòng.

Lâu Hướng Vãn vốn chuẩn bị khẩu chiến với Tả Ngôn, đột nhiên kết quả hắn nói cảm ơn, làm Lâu Hướng Vãn phải há hốc mồm, bản thân hừng hực lửa chờ đợi đối phương công kích, kết quả bị Tả Ngôn dội một gáo nước lạnh thấu tâm, cảm giác bực tức nói không nên lời này khiến nàng há miệng thở dốc, cuối cùng tức tối thì thầm. “Ta và Tả đại nhân quả thật bát tự không hợp!”

Bằng không việc Tả Ngôn nói câu cảm ơn đầy thành ý như vậy, lại khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy chán ghét không thoải mái, cuối cùng nâng đầu lên, xốc rèm cửa sổ xe ngựa quan sát phố xá đông người.

“Trương Minh Hải cực kì không am lòng thả ta ra, Kính Dạ, các ngươi đã nghĩ ra cách gì vậy?” Lại nói, Tả Ngôn thật sự không biết Phượng Kính Dạ làm thế nào cứu mình ra khỏi đại lao Hình Bộ, vừa bị Lâm Tín hãm lại, lại còn có bằng chắng xác thực, nhưng lại có thể lật ngược bản án nhanh như vậy, thật khiến Tả Ngôn có chút giật mình.

Phượng Kính Dạ chỉ cười cười, thoáng nhìn qua bóng lưng thẳng tắp, dường như Lâu Hướng Vãn đang chuyên tâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cơ bản chỉ nói sơ lượt qua một chútvề quyển Tảng Đá, chẳng qua chỉ lợi dụng thanh danh Tam hoàng tử phi của Lương Viện để đổi lấy an toàn Tả Ngôn. Hơn nữa sau đám người Phi Long Sơn Trang cho lời khai, ký tên đồng ý xong liền biến mất cùng quân lương chẳng chút tin tức. Phượng Tiêu liền phái người đi thắm dò người Phi Long Sơn Trang, mà Lâm Tín cũng đã cung khai và thấy hổ thẹn với Tả Ngôn, sau khi biết chuyện Hách Liên Vương Phi bị trúng độc không phải Lâu Hướng Vãn hạ, không còn muốn báo thù cho Minh Dung, bởi thế nên Tả Ngôn mới bình an ra khỏi Đại lao Hình Bộ.

Phượng Kính Dạ cùng Tả Ngôn nói chuyện chẳng chút kiêng dè, đem tất cả kế hoạch tiêu diệt Minh thừa tương cùng gian tế Hách Liên Quốc ra nói, cả chuyện làm sao để Tả Ngôn tiếp nhận vị trí thừa tướng, cho nên cần Tả Ngôn phải cố tịnh dưỡng thật tốt để đón trận giông bão sắp kéo tới, bởi giông bão qua đi lại càng ngày nhiều bận rộn.

Còn chuyện Tảng Đá Duyên, Phượng Kính Dạ chỉ nói hai ba câu cho qua, nen Tả Ngôn cũng không hoài nghi gì? Lâu Hướng Vãn nhìn bóng dáng người đi đường ở ngoài xe ngựa, trong lòng cảm thấy có chút lạnh lẽo. Lần đầu tiên, nàng bỗng nhiên nhớ đến cảm giác sống cạnh Cố Thanh Phong, sư phụ là người thuần lương giản dị, khi ở trước mặt người không cần phải giấu diếm gì, nhưng khi ở cùng vương gia, lại cảm thấy bất an, sợ một ngày nào đó, vương gia sẽ lừa dối nàng?

Rõ ràng lúc trước còn có dũng muốn sống cùng với vương gia, cho dù cuối cùng phải xa nhau, nàng cũng muốn nỗ lực một lần, nhưng làm sao cũng vẫn thấy hơi sợ.

Xe ngựa đến Tả Gia, thì những cấm vệ quân bao vây đều đã đi rồi. Còn Bạch Tô đã chờ ở một bên, nhìn thấy Tả Ngôn liền cấp tốc đến gần, đỡ người xuống xe ngựa. Vào lúc này đây, hắn liền vươn tay ra hướng về phía Lâu Hướng Vãn y như lúc ở trước cửa đại lao Hình Bộ, mắt phượng kiên định, không muốn để Lâu Hướng Vãn lại lùi bước.

Tuy Lâu Hướng Vãn rất muốn dùng lại chiêu cũ, cứ nhảy xuốngthấy biểu cảm nửa cười nửa không cười kia của Phượng Kính Dạ, làm cho Lâu Hướng Vãn phải từ bỏ, bản thân đã quyết vậy thì hãy nỗ lực một lần đi. Đặt tay vào trong lòng bàn tay Phượng Kính Dạ, thấy trong ánh mắt hắn rực sáng, Lâu Hướng Vãn liền mỉm cười. Kỳ thật vương gia luôn sợ nàng lại tránh hắn, chỉ cần nghĩ thế thì trong đầu lại muốn nổ tung ra.

“Đây là?” Lâu Hướng Vãn đặt một chậu than hồng ở trước cửa lớn, nàng ráng đèn nén tiếng cười lại, thoáng thấy sắc mặt nhăn nhó đáng thương của Tả Ngôn, nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa, “Mau bước nhanh qua lửa than, xua đuổi hết những xui xẻo đi!”

“Thiếu gia, Lâu tiểu thư nói rất đúng, chậu than sẽ thiêu hủy hết thứ xúi quẩy.” Quản gia Bạch Tô là một thanh niên nho nhã, khi thấy Tả Ngôn được thả ra an toàn, làm cho Bạch Tô không ngừng tươi cười, nóng lòng thúc giục, cơ hồ muốn đá một cước cho Tả Ngôn lăn qua khỏi chậu than.

Tả Ngôn hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đang cười nhạo mình, tốt nhất đừng có giở trò xấu! Nhưng trong nháy mắt Tả Ngôn đã hoàn toàn suy sụp khi nhìn vào chậu than, Lâu Hướng Vãn đã tung một chưởng tạo ra trận gió, vô cùng ăn ý chính là Phượng Kính Dạ cũng làm như vậy. Ngọn lửa trong chậu than kia không ngừng vút lên cao hơn nửa thước, tuy Tả Ngôn đã đề phòng Lâu Hướng Vãn, nhưng vạt áo vẫn bị ngọn lửa cháy xém. Đúng là đồ bại họa, khi nào có cơ hội sẽ tìm Lâu Hướng Vãn tính sổ, không đợi Tả Ngôn xoay người, một lão bộc cầm trên tay một nhành liễu xanh biếc, nhúng vào nước trong sau đó phất lên từ đầu đến chân của Tả Ngôn.

Lâu Hướng Vãn cố gắng nhịn cười, nhất là thấy trên chóp mũi Tả Ngôn có một giọt nước. Ngay lúc đó Lâu Hướng Vãn không thể nhịn được nữa liền cười lớn, khuôn mặt Tả Ngôn càng đen hơn càng u ám đến bức người, cuối cùng bị Bạch Tô kéo đi tắm rửa thay quần áo. Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn liền lưu lại ở trong phòng khách, nha hoàn liền mang trà cùng điểm tâm, hoa quả đến.

Chưa đến một nén nhang, đột nhiên thần sắc Bạch Tô hoảng loạn chạy tới, đến thẳng chỗ Lâu Hướng Vãn, ngữ điệu dồn dập, “Thiếu gia hộc máu rồi!”

Bạch Tô rất vui mừng, vì dù sao Tả Ngôn đã an toàn trở lại, nhưng không ngờ trong lúc tắm rửa, Tả Ngôn đột nhiên che ngực, một ngụm máu tươi trào ra, Bạch Tô sợ tới mức ngây người Tả Ngôn liền nhắc nhở hắn mau đi tìm Lâu Hướng Vãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.