“Dược liệu đã chuẩn bị xong, ngày mai ta sẽ giúp ngươi đem cổ trùng ép ra ngoài.” Lâu Hướng vãn mở miệng cười với Dịch Quân Hàn, trước mắt là nam tử mặc xiêm y màu xám, thần sắc luôn lạnh nhạt, mang theo vẻ hờ hững, xem sinh tử không quan trọng, điều này làm cho Lâu Hướng Vãn có hơi nhớ tên Tả Ngôn độc miệng kia.
“Quân Hàn, Hách Liên Quốc cùng Minh Thừa tướng hợp tác gây biến loạn, ngươi có biết không?” Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên mở miệng, trong thần sắc mang theo vẻ áy náy, đúng là vẫn phải lo nguy cơ sắp xảy ra.
Trước khi trận cuồng phong nổi lên, nếu không phải vì nàng thì vương gia sẽ không mất đi binh quyền. Đương nhiên trong cung cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm, cho nên vào lúc này đây, Lâu Hướng Vãn biết rằng nàng thiếu nợ Phượng Kính Dạ, dù bọn họ vẫn hay đối chọi nhau, nhưng vì an toàn cho Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn vẫn phải mở miệng.
Dịch Quân Hàn đang bĩnh tĩnh liền xuất hiện vẻ bất an, có chút áy náy với nữ tử này, quả thực mạng của hắn là do nàng cứu, nhưng sẽ không vì thế mà phản bội lại Tây Lan vương triều. Hiện tại khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâu Hướng Vãn, Dịch Quân Hàn vẫn phải gật đầu.
Lúc trước Dịch Quân Hàn đã định sẽ chết ở tại kinh thành, nên không đem cổ trùng trong thân thể bức ra ngoài, sau đó người Tây Lan ở trong kinh thành tìm được hắn, Dịch Quân Hàn đương nhiên biết kinh thành sắp xảy ra chuyện. Hiện giờ Tây Lan đã liên kết với Hách Liên để cùng nhau khởi binh, khiến Vương triều Tố Nguyên bị vây hãm ở hướng Tây Nam. Minh Tuyên Quốc đã phát động chiến tranh ở kinh thành, cho dù không gây thương tổn cơ nghiệp vương triều Tố Nguyên, cũng bị tổn hại nặng nề.
“Tiểu thư người?” Âm thanh Dịch Quân Hàn vừa lạnh lùng lại rất thờ ơ, giờ phút này lại càng lo lắng hơn cứ nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, tiểu thư có thể nhận ra thân phận hắn, nhất định là người của hoàng tộc Tây Lan vương triều. Còn tinh thông y thuật, khiến cho Dịch Quân Hàn nghĩ đến vị thần y ở Dược Vương Cốc mà chủ tử phái hắn đi tìm, đó là thúc thúc của chủ tử, vị vương gia đã rời khỏi cung nhiều năm qua. Dịch Quân Hàn lại càng không ngờ sẽ gặp Lâu Hướng Vãn tại kinh thành, nhưng vì thân phận đặt biệt, nếu bị người ta phát hiện ra, sẽ vu oan hắn là gian tế của địch quốc.
“Ta không sao, Quân Hàn.” Lâu Hướng Vãn cười cười, biết Dịch Quân Hàn muốn nói gì đó lại không dám nói, nhưng đối với chuyện liên quan giữa Vương Triều Tố Nguyên cùng Tây Lan, nàng thực chẳng quan tâm,chỉ lo nghĩ cho vương gia mà thôi.
“Nếu ngày nào đó Phượng Vương Gia biết được thân phận thực sự của tiểu thư?” Dịch Quân Hàn quả thực lo lắng, dù sao đối phương mang thân phận Phượng Vương gia ở Vương triều Tố Nguyên, nếu biết được thân phận của tiểu thư thì phải làm sao? Cho dù Phượng Vương gia không quan tâm, thì đám đại thần triều đình kia,cùng tướng sĩ biên quan và những người ở trong cung, có thể hoàn toàn không quan tâm đến không?
“Hắn sẽ không.” Nghĩ đến Phượng Kính Dạ, trên mặt Lâu Hướng Vãn mỉm cười ôn nhu, trong lòng cũng thấy ấm áp. Vương gia sẽ không, bởi vì lúc trước hắn đã đoán được nàng có quan hệ không bình thường đến Tây Lan vương triều.
Dịch Quân Hàn nhìn nét mặt tươi cười, dù không mở miệng những vẫn thấy được Lâu Hướng Vãn đang hạnh phúc. Tuy nụ cười của nàng rất xinh đẹp, thoạt nhìn dịu dàng đáng yêu như vậy, nhưng Dịch Quân Hàn có cảm thấy đằng sau là một linh hồn rất mạnh mẽ. Nếu Phượng Kính Dạ thật sự phụ tiểu thư, hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Hoa Thiên Thiên chạy tới liền nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đang nói gì đó với Dịch Quân Hàn, dưới bóng cây, có những tia sáng mặt trời xuyên thấu qua từng khe hở của lá cây chiếu xuống, vẽ ra vầng sáng rực rỡ ở trên khuôn mặt Lâu Hướng Vãn, vô cùng chói mắt làm tôn lên nụ cười ở trên má, giống như những đóa hoa nở rộ kiều diễm vào ngày hè.
“Thiên Thiên, sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi rất ghét Thu Phong Viên, vì nó vừa buồn lại nóng nực hay sao?” Lâu Hướng Vãn nghi hoặc quay đầu lại nhìn Hoa Thiên Thiên đang bước tới, lúc trước Thu Phong Viện không có người ở, nên buổi sáng thì ánh mặt trời sẽ chiếu ở đây, sau giữa trưa thì đều chiếu vào trong phòng, do quá nóng nực khiến mọi người không thể ở được, vì thế cây cối sinh trưởng khá tươi tốt, dưới bóng cây vô cùng mát mẻ lại còn có những cơn gió thổi tới, so với ở trong phòng thì đây đúng là tuyệt vời hơn nhiều.
“Ngươi không để ý chút nào sao?” Nếu không phải lo lắng Lâu Hướng Vãn vì chuyện Tử Thư mà nghĩ vớ vẩn, Hoa Thiên Thiên tuyệt đối sẽ không đến Thu Phong Viện.
Lâu Hướng Vãn mím môi cười, chậc chậc lưỡi không nói nên lời, “ Thì ra là Thiên Thiên đang lo lắng cho ta a.”
“Ngươi không cần chế giễu ta, cùng nói chuyện rõ ràng đi!” Tính tình Hoa Thiên Thiên thuộc loại người ngay thẳng, lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, tăng thêm sức lực mười phần, “Rốt cuộc ngươi với Vương gia đã xảy ra chuyện gì?”
Trước đây Lâu Hướng Vãn luôn trốn tránh, hiển nhiên làm cho Hoa Thiên Thiên cảm thấy rất tốt, thà rằng nghèo khổ mà một vợ một chồng, còn hơn vì ham mê phú quý mà làm tiểu thiếp, nhưng bây giờ Hoa Thiên Thiên đã hiểu dù Lâu Hướng Vãn có trốn cũng không thoát, vương gia đã điểm trúng Mộc Mộc, cũng giống như thợ săn nhắm trúng con mồi. Hoa Thiên Thiên cho rằng sớm muộn gì Phượng Kính Dạ cũng sẽ thổ lộc tình cảm với Lâu Hướng Vãn, cho đến hôm nay khi biết Tử Thư có thai, Lâu Hướng Vãn lại chẳng quan tâm đến, điều này khiến cho Hoa thiên Thiên càng thêm khó hiểu, không biết Lâu Hướng Vãn đang suy nghĩ những gì.
“Thiên Thiên, kỳ thực…..” Lâu Hướng Vãn có hơi do dự, trực tiếp kéo Hoa Thiên Thiên lui đến góc xó, còn Dịch Quân Hàn thì đã quay trở về trong nhà, “Thực ra đứa bé trong bụng Tử Thư không phải của Vương gia.”
“Cái gì?” Hoa Thiên Thiên kinh hãi, âm thanh quá lớn không thể khống chễ nổi, làm cho Lâu Hướng Vãn không nhưng cau chặt mày, còn bịt chặt lỗ tai lại, thanh âm lanh lãnh của Thiên Thiên thực sự muốn đâm xuyên thủng cả màng nhĩ.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Vương gia nói hả?” Hoa Thiên Thiên cũng biết nàng đã quá lớn tiếng, kéo lấy cổ tay Lâu Hướng Vãn, Tử Thư kiêu ngạo thế nào, đương nhiên Hoa Thiên Thiên biết rõ. Nàng ta tuyệt đối sẽ không giống Văn phu nhân lén đi ra ngoài vụn trộm, rồi nói đứa trẻ là của Phượng Kính Dạ. Thật chả hiểu trong lòng vương gia đang nghĩ cái gì nữa.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Hoa Thiên Thiên nhìn rất nghiêm trọng, ánh mắt lo lắng hướng về phía Lâu Hướng Vãn. Xưa nay vương gia lúc nào cũng tươi cười, sảng khoái cũng cười, tức giận cũng cười, tính tình biến hóa khó lường khiến cho người ta không thể nắm bắt được. Mộc Mộc ở cùng Vương Gia sẽ không có việc gì chứ?
“Thực ra từ trước tới nay, vương gia chưa từng chạm qua nữ nhân trong vương phủ….” Lâu Hướng Vãn nhỏ giong nói cho Hoa Thiên Thiên biết tình hình thực tế, tuy rằng biết bọn họ đối xử với Tử Thư như vậy thực không công bằng, nhưng lại khiến trái tim của Lâu Hướng Vãn có chút rung động.
“Vương gia hắn?” Hoa Thiên Thiên chẳng biết nói sao, quả thực hành động này của vương gia rất đáng kinh tởm. Cho dù Phượng vương gia vì Mộc Mộc mà thủ thân như ngọc, nhưng sao lại đối xử với những người khác tuyệt tình độc ác thế. Nếu Tử Thư mà biết chuyện này, Hoa Thiên Thiên không dám tưởng tượng Tử Thư sẽ đau khổ cùng phẫn nộ đến mức nào, thậm chí có khả năng đem toàn bộ thù hận chuyển sang hết trên người Mộc Mộc.
“Ta cũng biết rõ làm vậy thực không công bằng với Tử Thư, Thiên Thiên, ngươi có biết rằng ta thực hi vọng vương gia chỉ là người bình thường đến cỡ nào không.” Lâu Hướng Vãn thở dài, nếu vương gia chỉ là một người bình thường, đương nhiên sẽ không vì tình cảm của hai người mà tổn hại đến nhiều người vô tội khác.
“Điều này không thể, Mộc Mộc, ngươi đã lựa chọn thì không được từ bỏ, vương gia sẽ không tuyệt tình, nếu Tử Thư biết an phận thủ thường, thì nàng và đứa nhỏ sẽ được sống an nhàn.” Hoa Thiên Thiên nghĩ đến Phượng Vân, chẳng lẽ cũng không phải là nữ nhi của vương gia? Nếu Văn phu nhân luôn là người an phận thủ thường, không có vụn trộm với người bên ngoài, như vậy vương gia sẽ mắt nhắm mắt mở, cho dù hưu thê, cũng sẽ không để mẹ con các nàng lo chuyện cơm áo, nhưng với tính cách của Tử Thư? Hoa Thiên Thiên nghĩ ngay chuyện vừa rồi là Tử Thư cố ý để Lâu Hướng Vãn xô ngã nàng ta, e rằng kết cục của Tử Thư cũng sẽ giống như Dung trắc phi.