*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Các người muốn tiền, ta liền đưa cho các ngươi.” Tuy của mặc một thân nam trang, dùng mảnh vải buộc tóc ra phía sau, những sợi tóc đen dài được xõa xuống. Tuy đã gần bốn mươi tuổi, nhưng chỉ cần lau vết bụi bám dính trên mặt, sẽ lộ ra làn da mịn màn.
“Đại Tráng, ngươi nhìn xem đây là vị phu nhân nhà nào chạy lạc đến đây vậy?” Những nam nhân bao quanh nữ nhân liền cười rộ lên, bị đám nam nhân dùng ánh mắt thô bỉ nhìn thân thể yểu điệu của nam nhân, tóc rối bù, cổ y phục bị kéo mở một mảng lớn, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, khác so với phụ nữ trong thôn. Quả thực y như một tiểu cô nương từ trên trời rơi xuống.
“Chắc chắn là đúng rồi, ngươi xem cánh tay này trắng giống như đậu hủ, không giống như lão bà nhà ta, bàn tay rất thô, còn thô hơn cả lão đây.” Đại Tráng là một gã thô lỗ, có thân hình to lớn, da ngâm đen, ánh mắt bất chính cùng dáng vẻ lưu manh, tiếng cười hắc hắc nghe rất dâm đãng, vây quanh người nữ tữ đi tới, nhìn nụ cười càng thêm khinh miệt, “Phu nhân à, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo hầu hạ chúng ta thoải mái, đảm bảo ngươi sẽ được bình an vô sự. Dưới thời buổi loạn lạc này, mạng sống mới là quan trọng, nếu không cẩn thận bị đám binh lính bắt giữ, ngươi sẽ thảm đó!”
Trong lúc Đại Tráng nói chuyện, bàn tay dâm dê cầm lấy bộ ngực nữ tử, cười ha ha, “Vừa mềm vừa co dãn, giống như bột nhão, lão tử hôm nay quả là có phúc phần!”
“Đại Tráng, con mẹ ngươi mau nhanh lên đi, chúng ta còn đang chờ đây.” Đại Tráng rõ ràng là người đứng đầu nhóm cường đạo, hắn chưa có động thủ, nên mười mấy nam nhân khác chỉ có thể ở một bên giục, mắt đỏ rực cả lên.
Nữ tử giận đỏ mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn thổ phỉ không bằng cầm thú kia. Đáng tiếc hiện nay Hách Liên Quốc đang rối loạn, cuộc chiến thất bại, ban ngày ban mặt đám thổ phỉ không ngừng hoành hành, cướp tiền của người đi đường, nhưng sự thật bọn họ vốn không phải thổ phỉ. Trước kia chỉ là thôn dân bình thường, do nhân phẩm kém, thường ngày hết ăn lại nằm, trộm cắp, ham tài háo sắc. Thường ngày tuy chỉ ức hiếp hương dân, nhưng không dám làm quá sợ dân chúng phẫn nộ.
Nhưng sau khi Hác Liên Quốc cùng Vương Triều khai chiến, lúc đầu nội ứng ngoại hợp nên trận chiến cung biến Vương Triều Tố Nguyên có chút tốt đẹp. Sau đó cuộc chiến kết thúc, Hách Liên Quốc liên tiếp chuốt lấy thất bại phải lui binh, bỏ cả thành trì, chuyện diệt quốc chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Hách Liên Quốc hiện nay rất rối loạn, thổ phỉ hoành hành, những thổ phỉ thường cướp ở những dãy núi nối liền Hách Liên Quốc đến biên quan Yến Quốc, đường lớn sớm bị phong tỏa, nên muốn tị nạn sang Yến Quốc, mọi người phải đi theo đường núi.
Đám thổ phỉ này không dám đụng vào người quan chức, chỉ cầm đao để hù dọa người đi đường, nhưng hôm nay bọn họ chẳng những lục soát bạc, còn muốn hưởng khoái lạc với nữ nhân trước mặt.
Lạc Ngưng tự biết không còn đường trốn, ra sức nắm chặt Ngân trâm trong tay, tay nắm chặt đỉnh châm giơ ra mũi châm bén nhọn, nhìn đám thổ phí bước từng bước một đến gần. Lạc Ngưng giơ trâm lên để tự vẫn, còn tốt hơn để bọn họ phá hủy trong sạch của nàng, nhưng khi ánh mắt nhìn về chiếc bình đựng tro cốt của Hách Liên Vương Phi trong bụi cỏ. Lạc Ngưng cắn chặt khóe môi, nàng không thể chết, nàng đã hứa với chủ tử phải đem tro cốt chủ tử chôn cùng Hạ tướng quân, khi sống đã không gần nhau, chết phải được chôn chung một mộ.
Hô lên một chút, cổ áo nam trang bị lực lớn xé rách, thổ phỉ chung quanh càng thêm hưng phấn cười lớn. Lạc Ngưng lạnh lùng nhìn tên thổ phỉ di chuyển bàn tay bẩn thỉu trên người nàng, trâm cài chợt giơ lên đâm vào cổ Đại Tráng, nhưng vốn vóc người cao lớn, Đại Tráng cũng đã né kịp, mặc dù trên cổ có vệt máu, nhưng chẳng thương tổn trí mạng.
“Ả tiện nhân này đúng là không biết tốt xấu mà!” Đại Tráng giơ tay sờ một cái, lòng bàn tay đều là máu tươi, không chịu nổi thét lên một tiếng, tán vào mặt Lạc Ngưng một cái bốp, trong nháy mắt mặt đã bị đánh sưng phồng lên, in rõ hình năm ngón tay, khóe miệng cũng bị rách ra một chút.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Giữ chặt cho ta!” Đại Tráng hét to với mười mấy tên thổ phỉ đằng sau, giữ chặt cánh tay Lạc Ngưng khiến toàn thân ngã xuống trên cỏ, y phục liền bị xé rách.
Nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, Lạc Ngưng cắn nát khóe môi, nhưng vì hoàn thành nguyện vọng Hách Liên Vương Phi, vẫn không thể đi tìm cái chết. Nhưng vào lúc, tên Đại Trán vốn muốn áp lên trên người Lạc Ngưng, đột nhiên hét thảm ỉ ôi, cả người bị dính một chưởng mạnh làm té ngã xuống trên mặt đất, miệng phun ra ngụm máu tươi.
“Tên nào hả?” Các thổ phỉ khác sợ hãi nhanh chóng quay đầu, thấy cách đó không xa trên đường có một chiếc xe ngựa đang dừng lại, ngồi trên xe ngựa chính là một thiếu niên tuấn tú, mắt hí xinh đẹp, chân mày nhướng lại, gương mặt lạnh lùng cùng thái độ khinh thường, người đó chính là Lăng Thanh.
Mười mấy tên thổ phỉ nhìn về phía Lăng Thanh, y phục màu lam dài, bên cạnh còn mang theo trường kiếm, y như cá hiệp sĩ giang hồ. Hơn nữa cho dù người đi đường có là đại phú đại quý cũng mang thần thái mệt mỏi, nào có giống Lăng Thanh, gọn gàn sạch sẻ khoan thai như vậy, mười mấy tên thổ phỉ đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Các ngươi là đồ cặn bã, hôm nay ta sẽ giết chết hết các ngươi, xem như đã làm được việc thiện, đòi lại công đạo cho những người bị các ngươi hại!” Lăng Thanh hừ lạnh một tiếng, bóng dáng từ trên xe ngựa đột nhiên lao đến, trường kiếm vẫn còn ở trên xe ngựa, dùng kiếm giết chúng sẽ làm bẩn bảo kiếm của hắn!
Tiếng thét thảm thiết đã không có, hơn mười cái đầu của thổ phỉ bị một mảnh vải quấn quanh lại, một tiếng cổ bị vặn gãy vang lên, không rơi một giọt máu, thật gọn gàng sạch sẽ.
“Đa tạ vị công tử này.”Lạc Ngưng lau đi vết máu ở khóe miệng, mặc kệ y phục trên người bị rách, chạy nhanh đến bình đựng tro cốt dùng mảnh vải màu xám bao chặt lấy rồi ôm vào lòng, mới vừa ngẩng đầu lên, kinh ngạc sửng sốt, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, “Mộc Mộc?”
“Lạc cô cô.” Lâu Hướng Vãn nghe được giọng Lạc Ngưng liền xuống xe ngựa, nhìn cái bình trong tay Lạc Ngưng liền hiểu, “Lạc cô cô, người muốn đi đâu, ta đưa người đi đến đó.”
“Mộc Mộc, ngươi?” Lạc Ngưng bỗng nhiên nở nụ cười, im lặng không biết nên nói gì, chỉ gật gật đầu. Lúc đầu Dịch Quân Hàn còn ngồi ở trong xe ngựa nhưng giờ đã bị đẩy ra chỗ đánh xe, để cho Lạc Ngưng cùng Lâu Hướng Vãn ngồi ở trong xe ngựa.
Im lặng nhìn nhau, vốn trước kia hai người rất thân thiết, nhưng hiện giờ Lạc Ngưng chỉ còn cảm thấy áy náy thôi. Lâu Hướng Vãn không biết nói gì, lấy ra gói y phục của mình đưa tới,”Lạc cô cô, người thay y phục đi, có phải người muốn đưa Vương phi trở về không?”
“Đúng vậy, đây là tâm nguyện cuối cùng của vương phi, muốn cùng Hạ tướng quân táng chung một nơi, nhưng Hạ tướng quân là hộ quốc đại tướng quân Hách Liên Quốc, đáng tiếc hoàng thượng nghe lời bọn tiểu nhân, phán Hạ tướng quân thông đồng với địch, mang tội danh bán nước. Sau đó thi thể Hạ tướng quân được họ hàng len lén đem chôn ở ngọn núi này, nơi cách rất gần biên quan.” Lạc Ngưng thay y phục sạch sẻ, tóc cũng dùng trâm cài lên, thoáng nhìn Lâu Hướng Vãn, mặt hiện lên vẻ áy náy,”Mộc mộc, ngươi đừng trách vương phi, người cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
“Ta biết, Lạc cô cô, người lau mặt đi.” Lâu Hướng Vãn đem một ly nước trà đổ xuống khăn, đưa cho Lạc Ngưng, người đã chết rồi, có nói gì cũng vô nghĩa.
Dường như Lạc Ngưng cũng có một tâm nguyện. Từ từ kể lại chuyện tiểu công chúa Hách Liên Quốc gặp gỡ Hạ tướng quân rồi yêu mến nhau. Chỉ tiếc rằng một người phải đi hòa thân lấy chồng ở Vương Triều Tố Nguyên, một người bị hoàng thượng chém đầu trước công chúng, liên lụy cửu tộc. Nhưng hôm nay, Hách Liên Quốc sắp lưu vong, đây chính là nguyện vọng báo thù của Hách Liên Vương phi với vương triều mục nát này.
Dưới hoàng hôn, xe ngựa đã đến một sơn thôn nhỏ mà Lạc cô cô muốn đi, thôn này tựa sát vào năm ngọn núi lớn, cho nên thôn này có tên gọi là Ngũ Liên Thôn. Có lẽ cuộc chiến tranh chưa lan rộng đến nơi này, cho nên bên trong thôn nhỏ có vẻ còn rất yên tĩnh, xe ngựa đi rất xa liền nghe được tiếng chó sủa. Giữa đêm hè, bốn năm đứa nhỏ đùa giỡn ầm ĩ ở trên đường, thấy xe ngựa đến liền mở to mắt nhìn, có chút hiếu kỳ khiếp đảm.
“Trời tối rồi, ngủ tạm nơi này một đêm đi.” Dường như Lạc cô cô thật sự muốn nhanh chóng thực hiện nguyện vọng. Sau khi nói hết tất cả mọi chuyện với Lâu Hướng Vãn, cả người thấy thoải mái, những bi thương đau khổ đều tan biết, chỉ còn lại sự khoan dung.
“Ừm.” Lâu Hướng Vãn gật đầu, vén rèm bước xuống xe ngựa, đứa trẻ nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn bước xuống xe ngựa, đôi mắt đen rạng ngời như ánh mặt trời, trông rất hồn nhiên ngây thơ.
Lâu Hướng Vãn ngồi xe ngựa hết một ngày cũng thấy hơi mệt, nhưng lúc này, nhìn đứa trẻ trước mặt, mà cách đó không xa, ống khói trong bếp bốc lên, cách bày trí các căn nhà tương đối khá hài hòa. Chính giữa là con đường nhỏ, xa xa có vài nam nhân cao vác nông cụ đi tới, tựa như vừa mới làm ruộng xong trở về, nói nói cười cười, nhìn xe ngựa đang hướng lại gần, dù sao cũng thời loạn lạc, nên trong mắt những nam nhân nàycó vài phần đề phòng.
Mà hài tử nhìn thấy người lớn, sắc mặt không còn sợ hãi, nhanh chóng quay đầu chạy tới, hô lên ba, thúc thúc bá bá, sau đó lại đứng bên cạnh họ tò mò nhìn về phía Lâu Hướng Vãn.
“Các vị đại ca, cho chúng tôi hỏi thăm một chút, có vị nào tên là Hạ Minh sống ở trong thôn này không?” Lăng Thanh nhanh chóng bước qua, cười lớn. Tựa hồ như rất thích khung cảnh yên tĩnh ở Ngũ Liên Thôn này.
“Tìm Hạ Minh? Đi từ đây, sau đó rẽ phải, căn nhà thứ tư bên trái chính là nhà của Hạ Minh, các ngươi là người thân của hắn à, lúc này hõng chừng Hạ Minh còn đang đi săn thú ở trên núi vẫn chưa về.” Vừa nghe tới tìm người, người nam nhân lập tức nở nụ cười nhiệt tình, vỗ vỗ lên đầu đứa trẻ đang nắm y phục mình, “Thiết Đản, mang mấy vị khách này đi gặp Hạ bá bá đi.”
“Dạ thưa cha.” Khuôn mặt ngăm đan nhỏ nhắn, thân thể Thiết Đản nhỏ nhắn rắn chắc, thoạt nhìn khoảng chừng mười tuổi, mặc dù có hơi sợ người lạ, nhưng khi nghe lời cha nói không còn sợ hãi nữa.
“Đi thôi.” Thiết Đản đứng một bên chuẩn bị dẫn đường, Lâu Hướng Vãn cười gật đầu cảm tạ người nam nhân, sau đó đưa tay nắm lấy tay hắn, Thiết Đản có chút căng thẳng, lắp bắp muốn nói cái gì. Giống như muốn tránh khỏi tay Lâu Hướng Vãn, nhưng không nghĩ được cách, chỉ trợn tròn mắt ngó nhìn Lâu Hướng Vãn. Thật sự không ngờ vị tỷ tỷ xinh đẹp này lại đột nhiên nắm lấy tay hắn, hơn nữa không chỉ xinh đẹp còn dịu dàng hơn nữ nhân nơi đây.
Những nam nhân vừa nhìn thấy đều cười ha hả, căn bản cũng hiểu rõ tâm trạng của tiểu hài tử. Tình cờ các nam nhân đang ngồi uống rượu, thấy một nhóm tùy tùng cùng một hài tủ, trông hài tử y như một vị quan lớn. Có lúc nhìn thấy các vị thẩm thẩm nãi nãi cũng liền bị họ trêu chọc, nói cô nương nhà ai mà xinh, tính tình lại tốt, muốn nàng về sau làm dâu nhà họ. Lúc Thiết Đản bị Lâu Hướng Vãn nắm tay, cả người ngơ ngác, bị Lâu Hướng Vãn dắt tay đi về phía nhà Hạ Minh.
Mặc dù những người theo Lâu Hướng Vãn chẳng mặc gấm vóc, nhưng nhìn chất liệu may sẽ biết không phải người ở sơn thôn. Hơn nữa cảm giác không giống nhau, những nam nhân này cũng từng đi vào các thị gặp qua những tiểu thư thiên kim nhà giàu, nhưng so ra Lâu Hướng Vãn không có khí thế giống họ. Lại nhớ đến hai mươi mấy năm trước Hạ Minh trở về, vì chiến tranh nên mắt hết một con mắt, mới được cho trở về bên gia đình. Mọi người đều thấy Hà Minh rất khác lạ, giống như một binh gia, từ săn bắn đến bắn tên đều bách phát bách trúng.
“Chút nữa Hạ bá bá sẽ trở về, nhà bếp không có khóa, ta đi xem có còn nước hay không.” Khuôn mặt đen sẫm có chút ửng hồng, Thiết Đản chăm chú nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó lập tức chạy nhanh về nhà bếp, hiếm thấy người ân cần, cuối cùng trên mặt Lâu Hướng Vãn cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm như đã quên hết tất cả chuyện ở kinh thành.
Nhà Hạ Minh xem như cũng lớn, có bốn gian phòng, cùng hai gian nhà kề bên. Một gian chứa nông cụ, một gian khác hơi cũ nát, ngói nhà không đủ nên dùng rơm rạ che đậy, bên cạnh để củi lửa, trong có một cái giếng, chính giữa là cánh đồng ruộng, bên phải có ba bờ ruộng đất trồng rau, một mảnh xanh mượt, đậu cô ve, dây mướp đều có, hậu viện có thể nghe được tiếng gà gáy cùng tiếng heo ăn, có lẽ là nuôi gia sút.
“Các ngươi là ai?” Cánh cửa gỗ ở sân bị đẩy ra, một con mắt của Hạ Minh đã được miếng che mắt che lại. Ở trên lưng đeo cung tiễn, trong tay mang theo một con thỏ hoang cùng vài con chim trĩ, nhìn thấy trong viện có người, trong chốc lát, ánh mắt chợt lóe sáng, trông không giống ánh mắt của một thợ sân, mà là một viên tướng giết giặc trên chiến trường mới đúng. Cho dù rời khỏi chiến trường hai mươi mấy năm, nhưng ánh mắt vẫn lợi hại như xưa.
“Hạ Minh, là ta, Lạc Ngưng đây.” Lạc cô cô đi tới, mỉm cười nhìn nam nhân năm mươi tuổi trước mặt, khi xưa Hạ Minh chính là tâm phúc của đại tướng quân, nên Lạc Ngưng mới biết đến y.
“Lạc cô nương?” Hạ Minh sửng sốt một chút, sau đó nhận ra trong tay Lạc Ngưng có cái bình, biểu cảm đau khổ lộ ra trên mặt, sau đó liền hiểu,”Công chúa đã đi rồi?”
“Đúng, cuối cùng công chúa cùng tướng quân có thể ở cùng nhau rồi.” Hốc mắt Lạc Ngưng chợt đỏ, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng công chúa đã không thể đợi, chỉ hy vọng đời sau, công chúa cùng Hạ tướng quân sinh ra ở gia đình bình thường, sống vui vẻ mĩ mãn làm một đôi bình thường, không có sinh ly tử biệt.
“Hạ thúc thúc, chúng ta đã quấy rầy người, nên để ta đi nấu cơm cho.” Lâu Hướng Vãn biết Lạc Ngưng cùng Hạ có nhiều lời muốn nói. Nàng biết nàng là người ngoài không tiện ở lại, mỉm cười để Lăng Thanh cầm lấy con mồi trong tay Hạ Minh, chuẩn bị làm bữa cơm chiều.
Tháng tám rau cải tươi tốt, Lâu Hướng Vãn hái một ít rau chuẩn bị nấu canh, không biết Lăng Thanh có giết được con thỏ hay không. Thịt thỏ kho tàu rất ngon, về phần chim trĩ sẽ được rang xào với đậu cove. Đào đất ra được hai củ khoai tây, trực tiếp cắt vỏ hòa chung với ớt, tuy rằng chỉ có ba món cùng một canh, nhưng lượng thức ăn cũng nhiều, chim trĩ ít nhất cũng hai cân(*), con thỏ lớn hơn cũng nặng khoảng năm cân, ít nhất có thể ăn hai ngày.
( 2 cân người TQ= 1ky Vn)
Lúc ở Phượng Vương Phủ, khi Lâu Hướng Vãn nấu cơm đều có nha hoàn thổi lửa, thức ăn được chuẩn bị trước. Lâu Hướng Vãn chỉ cần xào rau là được, nhưng vì có Dịch Quân Hàn ở đây, nên Lâu Hướng Vãn cũng không cần động vào thứ gì.
“Quân Hàn tránh xa nhà bếp ra.”Lăng Thanh đứng ở cửa phòng bếp cắn một quả dưa leo non, bắt hắn đi giết thỏ gì đó dĩ nhiên hắn sẽ kháng cự, gọi hắn vào phòng bếp giúp đỡ, Lăng Thanh liền bỏ chạy nhanh.
“Vậy tối nay ngươi đừng ăn cơm!” Lâu Hướng Vãn thất vọng nhìn Lăng Thanh, hắn hừ hừ hai tiếng, không chút do dự liền uy hiếp nói dù có đánh chết hắn hắn cũng không chịu vào bếp giúp đỡ,.
“Lâu chủ! Những chuyện này từ nhỏ đến lớn người đều làm, vì sao phải thay đổi chứ?” Lăng Thanh nhíu mày, cắn lấy miếng dưa chuột một cái. Mỗi lần đều đem thức ăn ra uy hiếp hắn, sao không nghĩ đến mấy năm nay chuyện ở trong lâu do ai giúp, dựa vào bản tính lười biếng của lâu chủ, chắc gái trinh cũng hóa thành đàn bà(*)!
(*) ý nói rằng đây là 1 chuyện vô cùng phi lý…. Gái trinh ( gg nhá)… đàn bà (có chồng, hoặc đã qua quan hệ) … ý nói phụ nữ còn trinh và đàn bà khác nhau hoàn toàn, k thể nói người này thành người kia. Ý của Lăng Thanh nói nàng làm biếng chuyện trong lâu, ngồi chờ xun rụng, {chém chém chém}
“Có ích là được, ra sau chuồng gà mang vài quả trứng gà đem qua đây.” Lâu Hướng Vãn cười ra lệnh Lăng Thanh, nhìn Dịch Quân Hàn đang nhóm lửa lò. Quả thực từ trước đến nay Quân Hàn luôn như vậy, nói ít làm nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt Lâu Hướng Vãn, liền ngẩng đầu nhìn, sắc mặt bình thản, giọng rất bình thường nhưng lại giống kim châm đâm trúng vào tim người,” Tiểu thư không muốn về Tây Lan sao?”
Lâu Hướng Vãn dừng tay cắt đậu coove lại, nói thật, dù là Phượng Vương phủ hay hoàng cung Tây Lan. Hiện giờ Lâu Hướng Vãn thật sự muốn trở về, chính là ở lại sơn thôn nhỏ này, sống cuộc sống nhàn nhã, rời xa khỏi trốn thị phi không đáng có. Tuy nàng nỗ lực để cho bản thân nhìn thấy tốt hơn, cũng không muốn chỉ vì Phượng Vương gia làm mình khó chịu. Nhưng sau mỗi lần cười, trong ánh mắt lại lóe lên vẻ đau khổ, không phải do nàng không để ý, chỉ là do không muốn đắm chìm vào trong nổi đau, lại càng không muốn khiến Lăng Thanh thấy khó chịu.
“Ta sẽ nói lại với chủ tử.” Dịch Quân Hàn mở miệng, chợt thấy trong ánh mắt của Lâu Hướng Vãn hiện lên niềm vui mừng, khuôn mặt vốn tĩnh lặng có chút dao động. Dịch Quân Hàn thực không hiểu lắm tính cách Lâu Hướng Vãn, dường như lúc tiểu thư ở Phượng vương phủ luôn mang mặt nạ để sống, vừa đến nơi này liền thay đổi, trong ánh mắt đều là thích thú và vui sướng.
Lạc Ngưng kể cho Hạ Minh nghe những năm sống ở trong Phượng vương phủ, bao gồm cả việc làm và cái chết của Hách Liên Vương Phi. Hiện nay Hách Liên Vương Phi đã được giải thoát, Lạc Ngưng cũng đã được giải thoát, còn Hạ Minh vốn sinh ra ở Thôn Ngũ Liên, sau đó lại đi tòng quân, gia gia nuôi hắn cũng tạ thế. Về sau liền xem Hạ tướng quân thành người thân duy nhất, cũng chính là vị anh hùng mà hắn kính trọng nhất.
Sau khi Hạ Minh bị mất một con mắt liền trở về Thôn Ngũ Liên tịnh dưỡng, kết quả lần gặp mặt cuối cùng chính là nhặt xác cho Hạ tướng quân. Từ đó về sau, Hạ Minh cũng không còn tâm tư, cứ như vậy ở nơi này lập mộ phần cho Hạ đại tướng quân, Thanh Minh, mừng năm mới hay ngày giỗ, đều đến đốt một chút tiền giấy, cúng trái cây, hai mươi mấy năm đều trôi qua như vậy.
Bóng đêm bao phủ Thôn Ngũ Liên, đến giờ hợi đã có nhiều nhà tắt đèn đi ngủ, không gian yên tĩnh, có thể nghe thấy âm thanh côn trùng kêu vang bốn phía, lúc này Lâu Hướng Vãn đang đứng xa xa ở trên sườn núi nhìn xung quanh Thôn Ngũ Liên, đây là nơi có địa hình tương đối cao, dưới sườn núi là cánh đồng, phía sau là thôn trang. Dưới màn đêm, ngôi sao sáng chói rạng ngời, khi mặt trời mọc cùng nhau làm việc, mặt trời lặn thì nghĩ ngơi, vốn định chờ cung biến chấm dứt, sẽ cùng vương gia sống cuộc sống thế này, cho dù không thể ở lâu dài, chí ít cũng có thể ở lại vài ngày, nhưng hiện nay?
Lâu Hướng Vãn cười chua xót, vì sao biến thành như vậy? vì sao muốn lợi dùng nàng để tiêu diệt người Tây Lan Vương Triều, cho dù có thể bảo vệ an toàn cho nàng thì đã sao? Tình cảm vương gia giành cho nàng đã xen lẫn quá nhiều thứ, nhưng thứ nàng muốn thì chỉ có một, thà phụ thiên hạ không phụ nàng, nhưng ngay thời điểm bắt đầu đã quá sai lầm, vương gia là người của hoàng tộc, làm sao có thể không cần thiên hạ, không cần giang sơn xã tắc, không cần con dân của hắn. Có phải người hiện đại đều rất ích kỉ thế không?
Hiện nay Hách Liên Quốc rối loạn, Lâu Hướng Vãn lại che giấu tung tích, cho nên Phượng Kính Dạ liền lên đường đi đến lãnh thổ Hách Liên, nhưng vẫn không tìm thấy được tung tích Lâu Hướng Vãn, đặc biệt khi đến biên quan Hách Liên ngang qua biên quan Nhật Mộ Thành của Yến Quốc, đã ra lệnh kiểm tra thật kĩ những ai ra khỏi thành, nhưng vẫn không thấy tung tích của Lâu Hướng Vãn. Phượng Kính Dạ ở trong biên quan Hách Liên Quốc dùng bồ câu truyền tin, tốc độ còn nhanh hơn so với đoàn người của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ thật sự không ngờ Lâu Hướng Vãn vgặp được Lạc Ngưng, nên đã chuyển sang đi về phía Thôn Ngũ Liên.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, mặt trời chỉ hơi nhô lên, bên ngoài đã có tiếng vang, lỗ tai người tập võ thính hơn so với người bình thường, người trong thôn nói chuyện đều rất lớn. Hơn nữa gà gáy chó sủa, cho nên trời vừa sáng, Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh và Dịch Quân Hàn đều đi ra ngoài, ba người ở trong sân mắt to trừng mắt nhỏ. Trời vừa sáng, khí hậu se lạnh, đúng là thời điểm tốt để tập luyện.
“Lăng Thanh, ta chỉ cần một ngón tay cũng có thể đánh bại ngươi.” Lâu Hướng Vãn cười tủm tỉm, ánh mắt cực gian xảo, còn lắc lắc một đầu ngón tay.
“Lâu chủ, bốn chữ nói khoác không ngượng người có biết viết thế nào hay không?” Lăng Thanh bị Lâu Hướng Vãn thương tổn đến lòng tự tôn nam nhân của hắn, nên có hơi cáu.
“Được rồi, ngươi ngồi xổm trên đất, ta dùng một đầu ngón tay để lên trán ngươi, nếu ngươi có thể đứng lên liền xem như ngươi thắng, thế nào hả?” Lâu Hướng Vãn cười xấu xa, ánh mắt hơi vô tội, nhíu mày nhìn Lăng Thanh đang phát hỏa.
Sau một lát, Lăng Thanh phát hiện hắn thật sự không thể đứng lên được, hơn nữa căn bản Lâu Hướng Vãn không có dùng nội lực, điều này làm cho khuôn mặt tuấn tú của Lăng Thanh càng thêm vặn vẹo dữ tợn, cuối cùng đành chấp nhận chịu thua!
Chờ Lâu Hướng Vãn đi vào phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, sau đó nhìn vào cửa phòng bếp, đã thấy Lăng Thanh để tự mình Dịch Quân Hàn lo nấu cơm, mặt Dịch Quân Hàn không biểu cảm sau đó liền ngồi xổm xuống, Lăng Thanh tự mình đi chuẩn bị nồi khoai lang luộc cùng cháo, Lâu Hướng Vãn nhịn không được cuối cùng liền nở nụ cười, nhìn khoai lang trong tay, cảm thấy cuộc sống này mới thích hợp với mình hơn.
Tháng tám, nên mùi vị khoai lang cũng không tệ, dù sao cũng chưa đến lúc, nên chủ yếu đều dùng thịt heo rừng bắt được khi leo lên trên núi, Hạ Minh cũng có trồng rau, cũng có đào được ít khoai lang đem trở về, khoai lang cháo loãng trộn lẫn với bột bắp rồi ăn kèm với bánh bao, hương vị cũng được, so với gia đình bình thường thì thức ăn của nhà Hạ Minh xem ra ngon hơn nhiều. Hắn có năm mẫu ruộng, một đồi núi cùng một mẫu đất, hơn nữa lúc trước chỉ có một người ăn, giờ hắn phải săn thú thêm để lo cho cuộc sống, để thức ăn có thể phong phú hơn.
“Mộc Mộc, ngươi muốn ở lại đây sao?” Lạc Ngưng vừa gom bát đũa, một bên hỏi Lâu Hướng Vãn, sau khi ăn cơm xong, Lăng Thanh cùng Hạ Minh đã đi dạo xung quanh, dù sao đều nam nhân, ăn rồi không biết nên làm gì, nên muốn đi ra ngoài dạo cho khoay khỏa.
“Nơi này rất tốt.” Lâu Hướng Vãn rất muốn ở lại, nàng bỗng nhiên nhớ tới Hách Liên Vương Phi, thời điểm đó, vương phi có phải cũng khát khao có cuộc sống bình dị như vậy, nhưng toàn bộ nam nhân đều mang trí lớn, cho nên cuối cùng đều chấm dứt bằng bi kịch.
“Đúng vậy a, nơi này tốt lắm, thật thích hợp với Mộc Mộc.” Lạc Ngưng gật đầu mỉm cười, lúc ở Phượng Vương phủ, Lạc Ngưng luôn cảm giác Lâu Hướng Vãn không giống người bình thường, đứa nhỏ này luôn thích nơi yên tĩnh, không rụt rè cũng không nịnh bợt, cứ thích lẳng lặng như vậy. Dường như luôn duy trì khoảng cách với những người khác, tuy rằng Lạc Ngưng không biết vì sao Phượng Kính Dạ lại để cho Lâu Hướng Vãn rời đi, nhưng tại sao Lâu Hướng Vãn lại bỏ đi, Lạc Ngưng có cảm giác nơi này thật sự thích hợp với Lâu Hướng Vãn, có lẽ Mộc Mộc rất giống với vương phi, đều ao ước những điều bình dị, nhưng lại rất khó đạt được.