Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 92: Năm tháng tốt đẹp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Thân phận Phượng Kính Dạ là tú tài, Lăng Thanh có võ, còn được Huyện thái gia kính trọng, khiến cuộc sống trong thôn Ngũ Liên của Lâu Hướng Vãn trôi qua rất thông thả. Long Vệ vương phủ cũng thường hay đến đây, bất kể làm cách gì? Phượng Kính Dạ vẫn không chịu rời đi, cứ muốn sống cùng Lâu Hướng Vãn trong sơn thôn nhỏ bé này.

Gần đến trung thu, Lâu Hướng Vãn còn đi theo người trong thôn học cách làm bánh trung thu, còn gọi Lôi Bôn cùng những Long vệ khác tới, mọi người vây quanh một chỗ, mặc dù có chút gò bó, nhưng vì quen biết Lâu Hướng Vãn khá lâu, cũng biết thân phận mình khác biệt, nhưng vẫn không hề kênh kiệu, cho nên mọi người đều ăn khá ngon miệng.

Phượng Kính Dạ cũng dần dần học được chút ít đạo lý vợ chồng của gia đình nông dân nơi này, trước kia Lâu Hướng Vãn luôn trốn tránh Phượng Kính Dạ. Giờ đã quyết định sống cùng nàng, dĩ nhiên nàng sẽ dạy Phượng Kính Dạ cần làm những gì? Trước mắt chuyện tiền bạc cùng quyền lực sẽ do nàng quyết định, lúc này Long vệ vương phủ có chút khiếp sợ, nháy mắt không khí trở nên im lặng. Lâu Hướng Vãn lại nói tiếp, dù nàng giữ tiền, nhưng của nàng cũng như của Phượng Kính Dạ, nên Phượng Kính Dạ là người được hưởng lợi nhiều nhất.

Phượng Kính Dạ dở khóc dở cười, cuối cùng ở trước mặt mọi người, hôn Lâu Hướng Vãn một cái, đám người Long Vệ coi như đã hiểu Lâu Hướng Vãn hoàn toàn khác với những nữ nhân khác. Bất quá khi Lâu Hướng Vãn hỏi Phượng Kính Dạ có bao nhiêu tiền, Phượng Kính Dạ không để ý đến những thứ này lắm, liền để Long Ngũ nói. Sau khi so sánh xong, phát hiện ra nàng lỗ to rồi, tiền của nàng còn nhiều hơn cả Phượng Kính Dạ. Khi biết cửa hàng Mộc gia là của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ lại mỉm cười, xoa đầu Lâu Hướng Vãn dịu dàng đầy yêu thương.

Cũng giống như người dân bình thường, thu hoạch vụ mùa thu đông xong. Khi vào đông, trong thôn liền trở nên náo nhiệt, mèo vào đông liền đi ngủ đông, các nhà dân vốn không có việc gì để làm. Đợi sau khi qua bảo tuyết, người trong thôn liền tổ chức đi lên núi săn thú, bán ít con thú để ăn mừng năm mới, kiếm được ít bạc mua thêm đồ dùng cho ngày tết, cũng là lúc Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ phải rời đi rồi.

Người trong Thôn Ngũ Liên không hề tham lam, cho dù trong thôn có năm ngọn núi lớn. Tuy nhiên úc họ vào trong núi, sẽ không cùng giết tận, vẫn cố giữ động vật cho rừng, những thú nhỏ đều được thả về núi rừng.

Bọn trẻ thường hay hát, qua ngày mồng tám tháng chạp là tròn năm, mồng tám tháng chạp là nấu cháo, ăn qua mấy ngày, ngày 23 khắp nơi đều làm kẹo mạch nha viên, 24 quét dọn nhà cửa, 25 chiên đậu hủ, 26 hầm thịt dê, 27 giết gà trống, 28 cán bánh nhào bánh, 29 chưng bánh màn thầu, tối 30 thức suốt đêm, đến mùng một là tết.

Ngoài cửa sổ, bão tuyết mịt mù, Phượng Kính Dạ lấy áo khoác choàng lên người Lâu Hướng Vãn, ôm nàng vào trong ngực. Trong nửa năm, không hề mưu tính ám hại nhau, quan hệ giữa Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn ngày càng quấn quýt nhau hơn, càng hiểu rõ nhau hơn.

“Mộc Mộc, một hồi phải lên đường quay về.” Phượng Kính Dạ vốn cho rằng hắn lưu lại nơi sơn thôn nhỏ bé này, đơn giản chỉ vì muốn ở bên cạnh Lâu Hướng Vãn. Thời gian sống tại nơi này, Phượng Kính Dạ cảm thấy cuộc sống này thật an nhàn giản dị, hắn bận rộn việc triều chính, Lâu Hướng Vãn ngày lo ba bữa ăn, giống như một đôi vợ chồng bình thường. Lâu Hướng Vãn lo giặt giũ quần áo nấu cơm, còn chuyện nặng nhọc để Phượng Kính Dạ làm, cần kiệm sống qua ngày, làm Phượng Kính Dạ cứ muốn sống cả đời ở nơi đây, nhưng hắn có trách nhiệm đặt nặng trên vai. Hiện thời, Phưng Kính Dạ không thể bỏ hết tất cả đều ở bên cạnh Lâu Hướng Vãn sống tại thôn Ngũ Liên này. “Thiếp biết rồi.” Ở lâu cũng có tình cảm, Lâu Hướng Vãn cẩn thận xử lý công việc ở tiểu viện xong, có chút không đành lòng, quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ. Thật sự nàng không nở rời xa cuộc sống an nhàn này, cũng không nỡ rời xa người bạn đời ở sau lưng mình, mới cảm thấy đau khổ và hạnh phúc.

Thật ra đồ đạc đem theo không nhiều, bất quá vẫn cần hai chiếc xe ngựa, dù sao đường xá xa xôi, đa số Long Vệ đều đang chờ ở trấn trên. Lúc này Lôi Bôn cùng Lăng Thanh, đem nhà cửa ruộng đất trả lại hết cho Lưu Thành, còn nhà của Lâu Hướng Vãn, để lại Hạ Minh cùng Lạc cô cô giúp đỡ trông coi, có lẽ sau này họ sẽ còn trở lại.

“Đi thôi.” Phượng Kính Dạ nắm chặt tay Lâu Hướng Vãn rời đi, Lâu Hướng Vãn đi theo hắn bước xuống bậc thềm, bước lên đất tuyết, quay đầu nhìn lại căn nhà đã khóa kỹ, mỉm cười nhìn Phượng Kính Dạ, hai người lập tức cùng ngồi lên trên xe ngựa. Lúc này người trong thôn vẫn còn chưa thức, hai chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi thôn. Hạ Minh và Lạc cô cô đứng ở trên sườn núi xa xa nhìn, bọn họ không ph người thuộc về nơi này nên cuối cùng cũng phải rời đi, vả lại hơn nửa năm nay Hách Liên Quốc đã trở nên ổn định.

Thế cục ở kinh thành Vương Triều Tố Nguyên y như cũ, mặc dù Phượng Sở Thiên nắm trong tay quyền lực, trong tay Tam hoàng Tử Phượng Tiêu vẫn còn chút ít thế lực, Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ cần phải giảm bớt đi những tổn thất cho Vương Triều Tố Nguyên. Bất quá lần này, mặc dù có tranh đoạt quyền lực như thế nào, Phượng Kính Dạ cũng sẽ không bao giờ lợi dụng Lâu Hướng Vãn thêm lần nữa, cho dù có lúc cần Lâu Hướng Vãn giúp một tay, thì hắn vẫn sẽ thẳng thắng với nàng.

Phượng vương phủ, thời điểm Lâu Hướng Vãn trở lại, thân phận của Hoa Thiên Thiên đã khác xưa, nên đã khỏi vương phủ. Hơn nửa năm nay, những nữ nhân ngang ngược kia cũng đều biến mất sạch sẽ.

Mặc dù có chút không quen khi từ Thôn Ngũ Liên nho nhỏ trở lại, nhưng đây là nơi Phượng Kính Dạ ở. Dẫu sao nàng cũng đã sống ở Thu Phong Viện khoảng thời gian dài, cảm giác quen thuộc vẫn y như trước. Điều Lâu Hướng Vãn không ngờ đến, sau khi trở về Thu Phong Viện đã hoàn toàn thay đổi, vốn là đình viện tiêu điều nay đã biến thành vườn hoa, vắng lặng đến lạ thường, một năm bốn mùa đều là hoa thơm cỏ lạ.

Kỳ Lân Viện đã thay đổi đi rất nhiều, bày trí theo phong cách mà Lâu Hướng Vãn thích. Lúc bắt đầu Lâu Hướng Vãn còn rất kinh ngạc, suy nghĩ lại trong khoảng thời gian nửa năm qua, Phượng Kính Dạ tình cờ nghe được nàng nói. Hỏi nàng thích cái gì? Sau đó ngày ngày thay đổi Kỳ Lân Viện, hiện tại trông trang viện rất thoáng mát, càng giống như một gia đình nhỏ, chờ đợi Lâu Hướng Vãn trở về. Cố Thanh Phong không muốn tới Vương Triều Tố Nguyên, sau đó Lâu Hướng Vãn mang Phượng Kính Dạ đi về một chuyến, qua nhiều năm, Cố Thanh Phong vẫn tuấn nhã xuất trần như cũ. Mặc dù cơ thể có chút suy yếu, nhưng do y thuật cao, mặc dù dáng người gầy gò, nhưng vẫn yểu điệu phong nhã tựa như đóa U Lan (*) chốn thâm sơn cùng cốc. Đối với Phượng Kính Dạ, sau khi biết được thân phận hắn, Cố Thanh Phong thẳng thừng đuổi người đi, Lâu Hướng Vãn đành ngó nhìn Phượng Kính Dạ bị phạt đứng ở bên ngoài.

Nhưng do lòng thành kiên quyết, Cố Thanh Phong lại không muốn ái đồ duy nhất sẽ nhận lấy kết quả như năm xưa, đưa cho Phượng Kính Dạ nuốt một quả độc hoàn, hàng năm đều ăn giải dược. Nếu như hắn vẫn yêu thương Lâu Hướng Vãn như trước, độc sẽ không bộc phát. Ngược lại, dạ dày thối rửa, chảy máu cho đến chết, khắp thiên hạ không ai có thể giải được độc nà

Lâu Hướng Vãn liền len lén nghiên cứu thuốc giải độc hoàn, về sau đành nói cho Phượng Kính Dạ biết, nàng không biết cách chế tạo ra thuốc giải. Phượng Kính Dạ không chút do dự, trực tiếp uống, xem như qua được cửa ải của Cố Thanh Phong, nhưng vì Cố Thanh Phong không muốn giao thiệp với người trong kinh thành, cho nên sáu ngày sau, Cố Thanh Phong muốn Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn ở nơi này thành hôn.

Trong thời gian đó, Bạch Thanh Nguyệt cũng đã phái sứ giả đi vào Vương Triều Tố Nguyên, nguyện ý hòa đàm, điều kiện hòa đàm rất đơn giản, để cho Lâu Hướng Vãn trở về Vương triều Tây Lan. Nếu không vương triều Tây Lan sẽ ủng hộ Tam hoàng tử Phượng Tiêu, trong ứng ngoại hợp tấn công Vương Triều Tố Nguyên.

Phượng Kính Dạ nghiến răng giận dữ, mặc dù cuối cùng đáp ứng hòa đàm, nhưng không phải một mình Lâu Hướng Vãn đến Vương triều Tây Lan, mà cả Phượng Kính Dạ là vi phu cũng sẽ đi theo, bất quá qua cuộc hòa đàm của Bạch Thanh Nguyệt, Phượng Sở Thiên đã dần dần thu hẹp được thế lực trong tay của Phượng Tiêu. Trong ba năm, cuối cùng Vương Triều Tố Nguyên đã hoàn toàn thống nhất.

Còn Phượng Đạt cuối cùng lại chết ở trong phòng luyện đan, khắp cả nước đều thương tiếc. Cố Thanh Phong biết tin tức này đã là năm ngày sau, trầm mặc nhìn về phía Vương Triều Tố Nguyên, qua một đêm, khôi phục lại cuộc sống hằng ngày. Nhưng rốt cuộc vẫn không chịu đặt chân vào lãnh thổ Vương Triều Tố Nguyên, với tình yêu say đắm, những điều tốt đẹp vẫn chôn chặt trong trí nhớ, nhưng người ấy đã qua đời, nên có hơi đau lòng có hơi khó chịu, thế nhưng cuộc sống vẫn không hề thay đổi.

Cuối cùng Phượng Kính Dạ đã có thời gian ở bên cạnh Lâu Hướng Vãn, liền nghĩ đến cuộc sống mới, dù là ở Vương Triều Tố Nguyên hay Vương triều Tây Lan, thì thiên hạ luôn có cảnh đẹp. Long Vệ vẫn luôn đi theo bảo vệ an toàn cho bọn họ, Lâu Hướng Vãn vẫn cứ phủi tay bỏ mặc mọi chuyện, dần dần các chưởng quỷ đều phải tự mình xử lý các chuyện làm ăn.

Vào lúc trăm hoa đua nở, Lâu Hướng Vãn có thai, Phượng Kính Dạ kích động đến nổi hai ngày hai đêm không ngủ. Cuối cùng Lôi Bôn phải cho người đánh thuốc mê. Ngày hôm sau, một nhóm người kết thúc du ngoạn liền quay trở về nơi ở của Cố Thanh Phong. Sau khi Bạch Thanh Nguyệt “Cấu kết làm chuyện xấu”với Phượng Kính Dạ, tìm được tung tích của Cố Thanh Phong, đem dược liệu trân quý đến chỗ Cố Thanh Phong để bồi bổ thân thể. Mà thuốc cuối cùng chính là huyết dịch của Phượng Gia, đáng tiếc máu của Phượng Kính Dạ và Phượng Sở Thiên không thích hợp. Mười tháng sau, hài tử ra đời, cuối cùng đã có huyết dịch làm thuốc dẫn, thân thể Cố Thanh Phong rốt cuộc đã tốt hơn. Có lẽ thời gian dần phai nhạt, hoặc do Phượng Đạt chết đầu thai làm thành hài tử, Cố Thanh Phong dần dần khỏe lại, khôi phục lại thần sắc. Bất quá hài tử vẫn phải gửi cho Cố Thanh Phong nuôi dưỡng, làm cho Phượng Kính Dạ rất ghen tức, mà Lâu Hướng Vãn lại đứng về phía Cố Thanh Phong, lại còn thêm một tên hoàng đế Bạch Thanh Nguyệt luôn ở bên cạnh giúp đỡ. Mỗi lần tranh đoạt Phượng Kính Dạ cũng đều chuốt thất bại, cuối cùng quyết định phải sinh một hài tử khác.

Sau nhiều năm, Phượng Kính Dạ dần dần rút khỏi triều chính, công việc của hắn không phải ở trong triều, mà là ở trên giang hồ, hợp lực cùng Lâu Hướng Vãn trải rộng thế lực đến cả tam quốc. Còn thành lập ra Tổ Ngọc ở Vương Triều Tố Nguyên cùng Vương triều Tây Lan, người đứng đầu chính là Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn. Với thế lực khổng lồ của họ, dù qua rất nhiều năm sau, giang sơn có thay vua đổi chúa, cũng không ai có thể làm rung chuyển bọn họ.

Nắm tay nhau cùng đến bách niên giai lão, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng cười. Cuộc đời này đã không còn gì hối tiếc, còn người bên cạnh nàng, Phượng Kính Dạ vẫn y như xưa, ôm chặt nàng vào trong ngực, nhìn trời chiều dần dần lặn về phía tây, năm tháng trôi qua thật tốt đẹp.

Tác giả: Thật ra còn định viết cặn kẻ hơn, nhưng nghĩ kĩ lại, cảm giác cuộc sống trong thôn vẫn còn những chuyện vụn vặt, nếu như viết trở lại cuộc sống ở vương phủ như quyển thứ nhất, phải viết vạch tính nhẩm kế, cho nên cứ lẳng lặng kết thúc như vậy…..(…….)~~

Editor: Tung bông há há,.... mừng chết mất, hoàn rùi, lá là bá la.... chẹp chẹp, mà tác giả kết nhanh cực đỉnh, dường như bị sập chứng khoán sao mà chạy cực sốc, phải chi nói chút chút về con của chị Vãn có con gái k, có thành với bạn Lưu Thành của chúng ta k? oa oa,... ta thích bé Thành, bé Thành cùng con của anh Dạ... cry

Hoàn

+++++++++

U Lan 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.