Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 102: Thỏa hiệp (1)




"Ta quen biết nàng hơn một năm rồi mà không thể mời nàng ăn cơm nổi một lần. Mắt nàng cao hơn đầu, ta sao có thể nhờ nàng? Mà bảo bối cũng từng nói cho ta biết Hà bí thư là kẻ rất háo sắc, ta nếu như đi cầu Thu Yên Vãn, kết quả là hay là đến nhờ Hà bí thư, hay là muốn lên giường với hắn. Lần này là Vạn Quốc Hào chủ động tìm tới bảo bối, hắn đáp ứng giúp chúng ta, cho nên ta cùng bảo bối đã cân nhắc thật lâu, đáp ứng. Nếu như chúng ta sớm biết ngươi có bản lĩnh như vậy, ta làm sao phải lãng phí chính mình? Ai, may mà những chuyện này đều không phát sinh, ta có thể coi như là một cơn ác mộng."

Sở Huệ thở dài một hồi, lại tự oán một hồi, điềm đạm đáng yêu lại không mất vẻ phong tình vạn chủng, khiến cho ta tràn ngập lửa tình.

"Ngươi vẫn nên tin tưởng ta một chút chứ!"

Ta cảm thấy đắc ý với lời tán dương của nàng, hai tay càng ôm càng chặt hơn.

"Bốn người chúng ta nào dám đem vận mệnh phó thác cho một kẻ nghèo kiết xác như ngươi? Vạn nhất ngươi không làm được, hậu quả nghiêm trọng như thế nào ngươi có biết không?" Sở Huệ cả giận nói.

"Nói cũng đúng."

Ta gật đầu, trong lòng cũng có thể hiểu được sự lo lắng của bọn.

"Ta thực hi vọng chuyện này có thể mau chóng qua đi. Cửa hàng nội y một năm cũng có thể thu vào vài triệu, lại thêm tiền lương của bảo bối tại kt cùng số tiền hoa hồng từ cổ phần, cuộc sống của chúng ta vốn có thể trôi qua vui vẻ. Đều là do bảo bối nổi lòng tham, ta thực hận chết hắn !"" Sở Huệ càng nói càng giận.

"Yên tâm, có ta ở đây, chuyện gì cũng không thể phát sinh." Ta vội an ủi Sở Huệ.

"Đã không có chuyện gì phát sinh, vậy ngươi còn không buông ta ra? Ta sắp không thở nổi nữa." Sở Huệ lười biếng hờn dỗi.

"Được, để ta hôn ngươi, rồi sẽ thả ngươi ra."Ta lại cười gian. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Chỉ có thể hôn một cái thôi đó." Sở Huệ thẹn thùng liếc ta một cái, do dự một chút, cuối cùng nhắm con mắt xinh đẹp lại.

Lúc ta hôn lên bờ môi Sở Huệ, nàng phải mất mười giây mới phát ra giọng mũi rung động tâm hồn. Giọng mũi của nàng cũng trầm thấp như thanh âm của nàng vậy, cho người ta một loại cảm giác chậm rãi xé rách, thật sự là kỳ diệu vô cùng.

"Được rồi." Sở Huệ đầu lưỡi vừa tiếp xúc đầu lưỡi của ta lại muốn chạy trốn.

"Được rồi sao?" Ta rất giật mình.

"Đã nói hôn một cái thôi mà. Hiện tại đã hôn rồi, ngươi mau thả ta ra chứ." Sở Huệ giảo hoạt chớp chớp con mắt xinh đẹp với ta.

"Không tính như vậy được, ta muốn hôn lại, ít nhất cũng phải hôn một tiếng." Ta cười lạnh, lần nữa rướn cổ lên, dốc sức liều mạng truy tìm cái kia hai mảnh thao màu tím cánh môi.

"Không muốn...... Không muốn...... A........."

Sở Huệ lui về phía sau hai bước rốt cuộc không còn đường thối lui, ta lao tới ôm hôn nàng, chúng ta cùng ngã sấp xuống trên ghế sa lon. Tuy rơi như vậy nhưng ta vẫn ngậm lấy bờ môi nàng không hề buông lỏng. Đang dây dưa, đầu lưỡi của ta bị Sở Huệ hung hăng cắn một cái, đau đớn nhanh chóng lan tràn toàn bộ khoang miệng ta, ta ảo não không thôi, chịu đựng đau đớn tiếp tục truy tìm đầu lưỡi của nàng.

Chuyện mỹ diệu đã xảy ra, Sở Huệ cắn ta một cái rồi cũng không giãy dụa nữa, đầu lưỡi nàng giống như chuộc tội chạy vào miệng ta, không ngừng trấn an ta, còn lơ đãng nhấp nướt bọt của ta. Đau đớn trên đầu lưỡi lập ta lập tức giảm bớt, ta điên cuồng dùng một cánh tay thừa cơ cầm chặt bầu thịt đầy đặn cao ngất.

"Ô A........." Lúc này không còn là giọng mũi của nàng, mà là tiếng rên rỉ mất hồn.

Bầu vú Sở Huệ cực kỳ đẹp, là tiêu chuẩn hình cây đào, rất giống với bầu vú Đái Tân Ni. Xúc cảm đặc biệt tốt, lại thêm to lớn trắng nõn, no đủ rắn chắc, vuốt ve luôn có cảm giác đặc biệt. Ta quả thực yêu thích không buông tay, cũng mãnh liệt ghen ghét La Tất.

Ngọn lửa ghen ghét thiêu đốt trong người, ta càng trở nên ngày thô lỗ, chẳng những thô lỗ hôn môi, cũng thô lỗ mò tay xuống. Mà dưới sự dung túng của Sở Huệ càng khiến ta điên cuồng, ta điên cuồng mút vào đầu lưỡi nàng, điên cuồng vuốt ve núm vú no đủ. Trong tiếng hô hấp dồn dập của nàng, ta móc ra vừa thô vừa to côn th*t.

"Không muốn, Trung Hàn."

Sở Huệ nhạy cảm mà phát giác ý đồ của ta, nàng muốn đẩy ra ta, nhưng bị ta ép chặt tới.

"Sở Huệ tỷ...... A........."

Ta lại một lần nữa phong bế cặp môi anh đào của nàng, nàng hôn trả lại làm cho sắc tâm của ta tăng gấp đôi.

Men theo cặp đùi bóng loáng, ta nhanh chóng nhấc lễ phục nàng lên, đầu ngón tay không cẩn thận đảo qua vùng bụng dưới bằng phẳng, ta lập tức ý thức được nàng không mặc đồ lót, trách không được La Tất lại phải lo lắng. Một bà vợ xinh đẹp lại khêu gợi nếu như không mặc đồ lót nhất định sẽ làm ông chồng lo lắng.

Sở Huệ không phải nữ nhân phóng đãng, nàng sở dĩ không mặc đồ lót chỉ là muốn đem thân thể khêu gợi của mình uyển chuyển bày ra, một bộ lễ phục hoàn mỹ không có dấu vết đồ lót sẽ làm cho nó nâng cao giá trị một bậc. Ta rất am hiểu cách ăn mặc của Sở Huệ nên đã sớm dự cảm được nàng sẽ không mặc đồ lót, nhưng lúc đầu ngón tay chạm vào một mảng lông tơ, ta vẫn kích động không thôi.

"Trung Hàn, không muốn! bảo bối sắp tới đó."

Sở Huệ lần nữa giãy giụa khỏi môi của ta, thần thái lo lắng của không khiến ta chú ý. Cúi đầu xuống, ta ngậm lấy nhũ phong cao ngất, miệng mút dài một hơi vào núm vú kiều nộn, một tay nhẹ nhàng sờ lên đầm lầy tươi tốt. Trong ao đầm là một cánh hoa rất kiều nộn, hạt cơm rất trơn tay, dọc theo nếp uốn biên giới, ngón tay ta tiến vào hang động nóng bỏng.

"Ai da...... Không muốn ! Mau buông tay !" Trung Hàn, nếu như ngươi yêu ta thi dừng tay lại."

Sở Huệ lúc này không hề tỏ ra lười biếng nữa, thanh âm khàn khàn đã bén nhọn hơn rất nhiều, nhưng ta đã ở tình cảnh tên trên dây, không thể không bắn.

"Sở Huệ tỷ, ngươi đã rất ướt rồi mà."

Ta rút tay ra, dùng sức đẩy hai chân nàng ra. Phiến tươi tốt lông tơ kia cũng đồng dạng như chủ nhân của nó, lười biếng mà tứ tán.

"Ta ẩm ướt mắc mớ gì tới ngươi? Mau buông ta ra."

Sở Huệ ra sức giãy dụa, nàng phát hiện côn th*t ta đã chống lên vùng cấm của nàng.

"Sở Huệ tỷ, ta muốn đi vào."

Ta vững vàng đâm vào giữa hai chân nàng, nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, rất hoảng sợ, bộ dạng đáng thương làm ta sinh lòng thương tiếc; Nhưng quy đầu thô to thăm dò tại cửa huyệt lập tức cho ta biết bây giờ không phải là lúc thương hương tiếc ngọc. Nói không chừng nàng chỉ là ra vẻ rụt rè, cho nên ta dũng cảm tiến tới, côn th*t xung phong dũng mãnh.

"A...... Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy...... A...... Không muốn......" Sở Huệ dựa lưng vào ghế sô pha, không ngừng lắc đầu, không ngừng cầu khẩn.

"Sở Huệ tỷ, thật chặt ! Thật thoải mái !""

Ta tiếp tục thẳng tiến vào tận sâu trong người nàng, thẳng tiến từng chút một. Mật huyệt rất chặt, nhưng dương v*t của ta dũng mãnh vô cùng, cho đến khi đại nhục bổng ngay ngắn hoàn toàn bao phủ trong vùng lông tơ tươi tốt.

"A...... A...... Trung Hàn...... Chật, chật quá."

Sở Huệ đột nhiên ôm cổ ta, cặp đùi thon dài hết sức mở rộng ra, bờ mông khẽ nâng, hoàn toàn là một bộ dạng hoan nghênh người khách. Ta đắc ý vạn phần, vừa xoa nhũ phong cao ngấ của Sở Huệ t, vừa đùa giỡn: "Sở Huệ tỷ, ngươi bây giờ còn dùng gậy mát xa nữa sao? dương v*t của ta so với cái gậy kia tốt hơn gấp nhiều lần chứ?"

"Ngươi...... Lý Trung Hàn, ngươi làm nhục ta, ta...... Ta sẽ trả thù ngươi ...... Ư...... Ư......"

Sở Huệ cắn môi trợn mắt nhìn ta.

"trước đó lần thứ nhất ngươi cũng đã nói những lời này, ta cũng không thấy ngươi trả thù, có thể thấy được nữ nhân nói gì cũng không cần để ý." Ta cười to, nhẹ nhàng rút côn th*t ra lại chọc trở về.

"Ngươi...... Ngươi nhớ kỹ cho ta."

Sở Huệ hơi há miệng ra, đầu lưỡi phấn hồng có thể thấy được rõ ràng, xem ra mỹ nhân đáng yêu này đang cố chịu đựng uy lực của đại nhục bổng.

"Ta đương nhiên phải nhớ kỹ. Ta muốn vĩnh viễn yêu Sở Huệ tỷ, ta cũng muốn Sở Huệ tỷ nhớ kỹ ta, nhớ kỹ đại nhục bổng của ta đâm Sở Huệ tỷ, mạnh mẽ chọc vào......"

Ta đang đùa giỡn Sở Huệ, côn th*t xay nghiền làm cho thân thể nàng không ngừng run rẩy. Ta tin tưởng Sở Huệ nhất định chưa từng cảm nhận được dương v*t nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, cảm giác chặt đầy nhất định tràn ngập thần kinh của nàng.

Ta cố ý chọc vào lại đưa ra rất chậm, mục đích đúng là để cho nàng khắc sâu cảm giác mất hồn này. Sở Huệ sẽ thể nghiệm được sự chiếm hữu của nam nhân không nhất định chỉ có sỉ nhục. Bởi vì khoái cảm có thể làm cho cảm giác sỉ nhục trở nên phai nhạt, thậm chí biến mất.

"Ngươi...... Ngươi hạ lưu...... A...... A......"

Sở Huệ cất lời chửi bới nhưng hai tay lại như gông cùm ôm lên cổ ta, đón nhận ta tiến vào. Lễ phục phiêu dật đã hoàn toàn xốc lên, ta có thể thưởng thức được vùng tam giác khêu gợi của nàng.

"Thoải mái sao? Tiểu Đường Mật."

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt Sở Huệ, nàng cũng thẳng vào ta, bốn mắt giao tiếp, đã có oán hận cũng có dục vọng, có lẽ dục vọng nhiều hơn một chút. Ta tin tưởng chỉ cần không phải Sở Huệ rất chán ghét ta, nàng nhất định sẽ trở thành tù binh của ta, tù binh trên nhục thể.

Thời gian dần qua, ta cảm giác được sự trơn ướt, càng ngày càng trơn ướt. Thời điểm âm đ*o trơn ướt, chậm rãi chọc vào đã không cách nào làm cho nữ nhân thỏa mãn. Ta biết rõ điểm này, cho nên ta đã đẩy tốc độ lên nhanh hơn, nhìn trong khe hở của nàng nhảy ra dịch thủy nhầy nhụa, dục vọng của ta đạt tới đỉnh phong.

"Ngươi...... Im miệng...... Ai là Tiểu Đường Mật của ngươi...... A...... A......"

Sở Huệ rên rỉ càng lúc càng lớn tiếng, càng ngày càng khàn khàn, có điểm giống như thở khò khè. Ta say mê loại lả lướt khò khè này càng khó có thể tự kềm chế, lực lượng trở nên dị thường mãnh liệt, tựa hồ đối với mỹ nhân ốm yếu này không hề có chút thương tiếc, côn th*t cường hãn giống như tùy thời muốn đâm toạc động quật, ta trở nên càng ngày càng thô lỗ.

"Sở Huệ tỷ, ngươi chính là Tiểu Đường Mật của ta."

Ta điên cuồng hôn lên cổ, xương quai xanh Sở Huệ, điên cuồng xoa nắn cao ngất cặp vú. Sở Huệ si ngốc nhìn ta, nhìn ta điên cuồng chiếm hữu thân thể nàng. Có lẽ là thoải mái, có lẽ là khó chịu, thân thể nàng vặn vẹo càng ngày càng rõ ràng.

"A...... Bảo bối, bảo bối mau tới cứu ta...... Ô......"

Sở Huệ ôm lấy đầu ta, lớn tiếng rên rỉ. Điều này làm ta hoảng sợ, cho rằng La Tất đã đến. Ngẩng đầu nhìn Sở Huệ, phát hiện ánh mắt mê ly của nàng, ta mới yên tâm tiếp tục đút vào, nhiều lần đút ngập cả chuôi, còn mang ra chất nhầy như bùn nhão.

"BA~, BA~, BA~......"

"Bảo bối, úc ! Bảo bối...... Bảo bối......"

Sở Huệ thân thể càng nghiêng hơn. Dưới sự áp chế của ta, nàng cơ hồ nằm chết dí trên ghế sa lon, chỉ có bả vai hơi vươn ngoài, bờ mông mê người càng giơ lên càng cao, dương v*t của ta cơ hồ là thẳng đứng cắm vào lỗ thịt. May mà ghế sô pha đủ rộng để có thể nâng đỡ mông to của Sở Huệ.

"Sở Huệ tỷ, ta làm bảo bối của ngươi được không?" Ta cả tiếng hỏi.

"Không...... Bảo bối là chồng ta...... A...... Bảo bối, bảo bối ngươi mau tới đây......" Sở Huệ liều mạng lắc đầu.

"Ta làm chồng ngươi được không?" Ta tiếp tục hỏi, hai tay cũng không nhàn rỗi, thô lỗ chà đạp nhũ phong.

"A...... Không tốt...... Không muốn a !" Trung Hàn, bảo bối đã đến."

Sở Huệ chẳng những dốc sức liều mạng lắc đầu, còn phóng đãng kêu to, âm thanh khò khè cũng liên tiếp, càng kích thích thần kinh của ta.

"Đa đến cũng tốt, ta sẽ làm ngươi trước mặt La tổng...... A, Tiểu Đường Mật , ngươi thích Trung Hàn ca ca làm ngươi sao? Thích đại nhục bổng sao?"

Lời nói xấu xa vang lên trong cả gian phòng, ta lại muốn hôn Sở Huệ. Vì vậy ta làm chậm tốc độ, ép người xuống hôn lên môi nàng. Thế nhưng Sở Huệ chỉ cho ta hôn một chút lại dịch môi ra, ta lập tức tiếp tục truy kích như hình với bóng, nhưng vùng cổ bị Sở Huệ ôm rất chặt, ta mấy lần muốn vặn vẹo đều phi thường khó khăn. Đang lúc ta ảo não, bên tai truyền đến tiếng khàn khàn của Sở Huệ: "Chồng ta thật sự đã đến, ta không có mặt mũi gặp hắn."

Đầu ta "ông " một tiếng, trực giác nói cho ta biết Sở Huệ không giống hay nói giỡn, ta vội hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật."

Những lời này không phải từ Sở Huệ mà là đến từ đằng sau ta. Đầu ta lần nữa nổ vang, mạnh mẽ quay đầu lại, ta phát hiện La Tất chẳng những đã đến, còn ngồi vững vàng trên một cái ghế. Ta chấn động, vừa định đứng lên, La Tất lại nhàn nhạt nói: "Trung Hàn lão đệ cứ tiếp tục đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.