Tỷ Tỷ, Ta Yêu Ngươi (Chị À, Anh Yêu Em)

Chương 16



Lâm Nhật Nguyệt nghĩ cô ta nhất định tức giận đến nghiến răng ngứa. Ai, sao phải khổ vậy chứ?

"Nguyệt Nguyệt!"

"Hử?"

"Cô giáo Du kia là ở cùng văn phòng em đúng không?"

"Đúng vậy."

"Cô ta có phải hay không có điểm……" Sở Hạo chỉ chỉ đầu, ý là có phải đầu óc có chút không bình thường hay không.

"Không có a, rất bình thường." Lâm Nhật Nguyệt cười cười, hắn còn không biết người ta có ý tứ với hắn nha! Sở Hạo này có đôi khi thật sự trì độn!

"Vậy sao? Anh như thế nào cảm thấy cô ta giống như có điểm không bình thường?Hai chúng ta thân thiết thì có liên quan gì đến cô ta a?"

"Bởi vì ngày đầu tiên anh đến trường học này cô ấy đã thích anh, quyết định muốn đem anh nắm trong lòng bàn tay." Lâm Nhật Nguyệt nhớ tới ngày đó Du Thanh hào hùng.

"Vậy sao? Vậy sau khi biết mối quan hệ của anh với em thì cô ta có làm khó dễ em không?" Sở Hạo lo lắng hỏi, hắn chỉ sợ có người bắt nạt cô!

"Không có." Lâm Nhật Nguyệt có chút uất ức!

"Thật sự không có?" Sở Hạo lo lắng lại hỏi.

"Thật sự không có. Cho dù có, anh không phải đang ở bên người em sao?" Lâm Nhật Nguyệt xoa xoa mặt hắn, làm cho hắn yên tâm.

"Nếu có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho anh biết! Anh sẽ cho họ biết tay!" Sở Hạo kéo qua tay cô, phóng tới bên môi nhẹ nhàng mà hôn một chút.

"Đã biết." Ai lại bắt nạt cô chứ!

"Nguyệt Nguyệt……" Sở Hạo lại nhịn không được hướng cô.

"Thầy Sở, anh dù sao cũng là hảo hảo làm gương tốt, phải chú ý hình tượng!" Lâm Nhật Nguyệt bướng bỉnh học giọng điệu Du Thanh.

"Nguyệt Nguyệt, em thay đổi!" Sở Hạo nhìn cô, trong mắt có chút vui mừng.

"Thay đổi như thế nào?"

"Sáng sủa ra, cũng biết đùa cợt nữa!"

"Vậy sao?"

Đúng vậy! Chính cô cũng cảm giác được. Tình yêu thật vĩ đại! Trách không được có người lại cứ muốn yêu! Tình yêu thật vĩ đại!

" Thầy Sở!" Du Thanh lắc mông chân thành đi hướng Sở Hạo, cô xem đúng lúc này trong văn phòng bộ thể dục chỉ có mình Sở Hạo.

"Có chuyện gì vậy, cô giáo Du?" Sở Hạo mặt nhăn nhíu.

Từ khi biết Du Thanh đối với hắn có ý nghĩ không an phận, Sở Hạo tận lực tránh cùng cô tiếp xúc, để tránh những phiền toái không cần thiết. Nhưng là tóm lại sẽ có lúc tránh cho không được, nhất là lúc Du Thanh cố ý muốn tiếp cận hắn.

"Thầy Sở, tôi đối Gia Nã Đại thực hứng thú nha! Anh có thể kể cho tôi nghe một chút chuyện bên đó không?" Du Thanh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Sở Hạo.

"Hiện tại trên mạng trên báo có rất nhiều các tin tức về nó, cô có thể tự xem được a!" Sở Hạo chán ghét hướng bên cạnh xê dịch.

"Tôi muốn nghe anh nói!" Du Thanh lại xê dịch sang thêm.

"Thực xin lỗi cô giáo Du, tôi chỉ sợ không thời gian nói cho cô. Tôi còn có việc, xin phép đi trước." Sở Hạo đứng dậy chuẩn bị rời đi văn phòng.

"Thầy Sở!" Nhìn thấy Sở Hạo đứng lên, Du Thanh cũng chạy nhanh đứng lên.

"Mời cô nhường đường" Sở Hạo ý bảo cô tránh ra.

"Thầy Sở, chẳng lẽ anh thật sự không nhận ra sao? Em thích anh!" Du Thanh xuất kỳ bất ý thân thủ giống bạch tuộc ôm lấy nửa người Sở Hạo.

Xuất kỳ bất ý: Bất thình *** h, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho người ta không kịp đối phó.

"Cô làm gì vậy?" Sở Hạo phát hỏa, vươn tay muốn đẩy cô ta ra, hai tay vừa để lên vai của cô, khóe mắt dư quang thoáng nhìn, nhưng lại nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt đứng ở cửa văn phòng mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.

"Nguyệt Nguyệt!" Sở Hạo sửng sốt một giây sau, một phen đẩy ra Du Thanh chạy tới bên người Lâm Nhật Nguyệt, mà Du Thanh bị đẩy ra thì lảo đảo một chút.

"Nguyệt Nguyệt, em đừng hiểu lầm! Anh cùng cô ta không có cái gì hết!" Sở Hạo vội vàng hướng Lâm Nhật Nguyệt giải thích, mặt cô không có biểu tình gì làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

"Ôm như vậy còn nói không có gì, thầy Sở anh cũng thật trợn mắt nói dối a!" Du Thanh ở bên châm ngòi thổi gió.

"Cô câm miệng cho tôi!" Sở Hạo đối Du Thanh lạnh lùng nói.

"Nguyệt Nguyệt?!" Lâm Nhật Nguyệt đến bây giờ thủy chung không nói được lời nào.

"Gì vậy? Cô giáo Lâm, Thầy Sở, hai người sao lại đứng ở cửa như vậy a?" Một vài giáo viên thể dục đã trở lại.

"A! Thầy Vương thầy Triệu hai người tới thật đúng lúc, mau giúp ta phân xử?" Du Thanh muốn đem sự tình làm lớn lên

"Cô giáo Du! Cô đừng có……" Nhận thấy được ý đồ của Du Thanh, Sở Hạo mở miệng ngăn cản.

"Hạo Hạo." Lâm Nhật Nguyệt ra tiếng ngăn lại Sở Hạo.

"Nguyệt Nguyệt?" Sở Hạo khó hiểu nhìn cô.

"Anh vào đi." Lâm Nhật Nguyệt đem Sở Hạo đẩy mạnh vào văn phòng.

"Thầy Vương thầy Triệu, chúng tôi có chuyện cần nói một chút, hai người 20 phút sau quay lại được không?" Lâm Nhật Nguyệt nói với hai vị giáo viên đứng ở cửa.

"À, được được, mọi người nói chuyện đi, mọi người nói chuyện đi!" Hai vị giáo viên thức thời xoay người đi.

Lâm Nhật Nguyệt đóng cửa lại.

"Nguyệt Nguyệt?!" Sở Hạo tâm bất ổn, không biết cô có hiểu lầm hay không?Có tức giận không?

"Không có việc gì, em hiểu mà." Lâm Nhật Nguyệt đối hắn cười cười, tươi cười chứng tỏ có hiểu rõ cùng tín nhiệm.

Sau khi nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt bao hàm lý giải cùng tin tưởng tươi cười, Sở Hạo mặt nhăn mày giãn ra. Cô tin tưởng hắn! Không cần hắn phải giải thích cô liền tin tưởng hắn! Không, hẳn là cô ngay từ đầu liền tin tưởng hắn!

Bởi vì yêu hắn, cho nên tin tưởng hắn! Sở Hạo cầm tay Lâm Nhật Nguyệt, trong mắt nồng đậm tình yêu như thế nào cũng tán không đi!

"Hai người đủ chưa?" Du Thanh thật sự là xem không nổi hai người bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau coi như không có cô.

"Cô giáo Du, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện!" Lâm Nhật Nguyệt nói với Du Thanh.

"Được!"

"Nguyệt Nguyệt, để anh nói!"

Đương nhiên là hắn nói, cô nói hữu dụng sao? Lâm Nhật Nguyệt ở trong lòng mắt trợn trắng.

"Cô giáo Du, Nguyệt Nguyệt là người ta yêu từ nhỏ đến bây giờ, cô ấy là người duy nhất tôi yêu cả đời này, ở trong lòng tôi cô ấy là người không thể thay thế, cả đời này tôi không có khả năng sẽ yêu người khác. Cho nên, mời cô về sau không cần đem thời gian lãng phí trên người tôi!" Sở Hạo hữu lực nói với Du Thanh, nhưng là ánh mắt mắt chỉ nhìn Lâm Nhật Nguyệt.

"Anh….." Du Thanh khẽ cắn môi, lại nói không lời.

"Vừa nãy anh vừa mới ôm tôi, vì sao anh không có lập tức đẩy tôi ra? Vì sao anh nhìn thấy cô ta mới đẩy tôi ra? Anh rõ ràng cũng có ý với tôi!" Du Thanh không cam lòng nói.

"Cô giáo Du, mời cô tự trọng!" Sở Hạo đảo cặp mắt trắng dã, kia còn không nói là không lập tức đẩy cô ta ra? Hắn bất quá sửng sốt một giây mà thôi, hơn nữa một giây kia cũng không phải vì cô mà sửng sốt, mà là vì Lâm Nhật Nguyệt mới như vậy.

"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi chỉ yêu mình Nguyệt Nguyệt thôi. Xin cô về sau đừng làm loại chuyện nhàm chán này nữa!" Sở Hạo lại nói rõ.

"Tôi làm chuyện gì nhàm chán? Tôi chỉ bất quá hướng người trong lòng thổ lộ tôi mà thôi, anh có quyền lợi gì ngăn cản tôi?" Du Thanh lớn mật nói xong.

"Cô……" Nữ nhân này nói như thế nào không rõ? Sở Hạo oán hận nghĩ.

"Cô giáo Du, tôi và Hạo Hạo đều không có quyền lợi ngăn cản cô. Cô là một con người tự do, cũng có quyền lợi yêu người khác, nhưng là cô có nghĩ tới thích một người nên dùng tình cảm chân thành của mình đến đối mặt hắn, mà không phải làm chút chuyện làm cho hắn cảm thấy chán ghét, đúng không?" Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên nói với Du Thanh.

"Tình càm chân thành?!" Du Thanh nhẹ giọng nhớ kỹ ba chữ này, đột nhiên giống như có chút hiểu được.

Tình cảm thật sự! Mấy ngày qua cô vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Sở Hạo, cố ý giả bộ thục nữ, cố ý nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến cho chính cô đều không biết mình là ai! Nếu Sở Hạo thật sự thích hình tượng đó của cô, chẳng lẽ cô phải giả bộ cả đời sao? Như vậy chẳng phải sẽ rất trầm trọng?

"Thầy Sở, tôi thấy thật có lỗi vì đã làm chuyện phức tạp với anh!" Du Thanh dùng thanh âm chân chính của bản thân nói với đối Sở Hạo.

"Cô hiểu được là tốt rồi!" Rốt cục suy nghĩ cẩn thận! Sở Hạo vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.

"Cô giáo Lâm, cám ơn cô!" Du Thanh thành tâm nhìn Lâm Nhật Nguyệt.

Lâm Nhật Nguyệt hiểu biết đối cô cười cười.

"Nhưng mà cô giáo Lâm, chỉ cần cô một ngày không có cùng thầy Sở kết hôn, tôi còn có cơ hội đúng không?" Du Thanh cười khẽ đối Lâm Nhật Nguyệt liếc liếc mắt, sau đó đi ra văn phòng.

"Cái gì?!" Sở Hạo dở khóc dở cười.

Lâm Nhật Nguyệt còn lại là thói quen cười cười.

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta kết hôn đi!" Sở Hạo có chút chịu không nổi, ai biết cái kia nữ nhân lần sau lại làm ra cái loại gì nữa.

"Làm sao vậy? Em còn không sợ, anh sợ cái gì?"

"Em không nghe thấy cô ta nói gì à?"

"Nghe thấy."

"Có người muốn cùng em tranh giành anh nha! Em sao lại là vẻ mặt không quan tâm thế hả?" Hắn thực hoài nghi cô rốt cuộc có phải hay không thật sự yêu hắn.

"Cơ hội của cô ấy là do anh tạo ra, anh sẽ cho cô ấy cơ hội sao?" Lâm Nhật Nguyệt hỏi lại.

"Ách, sẽ không! Nhưng là em không biết là đã đến lúc chúng ta nên kết hôn rồi sao?"

"Không biết."

"Vậy em cảm thấy khi nào thì chúng ta nên kết hôn?"

" hai năm nữa đi!"

"Cái gì? Còn muốn hai năm?" Sở Hạo không thể tin kêu lên.

"Được rồi, thời gian cứ như vậy đi, em muốn đi học!"

"Nguyệt Nguyệt!"

Lâm Nhật Nguyệt đi rồi, còn lại Sở Hạo một người ở nơi nào suy tư về việc nên làm thế nào để cho cô đáp ứng cùng hắn kết hôn.

"Nguyệt Nguyệt, em thật sự muốn hai năm nữa mới kết hôn với anh sao?" Sở Hạo ngồi xổm bên cạnh Lâm Nhật Nguyệt, càng không ngừng hỏi cô.

"Ừm." Lâm Nhật Nguyệt cẩn thận chỉnh sửa bài thi của học sinh.

"Vì sao?"

"Không có vì sao."

A? Sở Hạo khó hiểu nhìn cô,nghĩ không hiểu trong đầu óc cô đang suy nghĩ cái gì.

"Này…… Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?"

"Anh muốn biết sao?" Lâm Nhật Nguyệt rốt cục quay đầu nhìn hắn một cái.

"Ừ!" Biết vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề nha!

"Được rồi! Em sẽ nói cho anh!"

"Nói đi, vì sao?"

"Bởi vì anh để cho em năm năm cô độc."

"Ách?! Vì vậy? Cho nên cũng muốn anh chờ em hai năm?"

"Ừ." Lâm Nhật Nguyệt đương nhiên gật gật đầu.

"Em có lầm hay không? Anh rời đi năm năm còn không phải bị em làm hại? Em ngẫm lại năm đó là ai dứt khoát kiên quyết nói với anh vĩnh viễn cũng không khả năng yêu anh, hại anh thương tâm đi xa tha hương?" Sở Hạo vội vàng phân tích.

"Em cũng không có bảo anh phải đi." Lâm Nhật Nguyệt không lương tâm nói.

"Em…… Được rồi Nguyệt Nguyệt, vậy em nói muốn thế nào mới có thể rút ngắn được khoảng thời gian để có thể kết hôn với em?" Sở Hạo bất đắc dĩ.

"Như vậy đi!"

"Như thế nào?" Sở Hạo hai mắt sáng lên.

"Nhìn thấy bài kiểm tra này chưa?" Lâm Nhật Nguyệt bắt tay hé ra bài kiểm tra của một học sinh hướng Sở Hạo.

"Ngô Vĩ Đào,8 điểm! Sao lại có học sinh ngốc như thế này?" (hình như thang điểm ở bên Trung là 100đ)

"Thấy rõ chưa?" Lâm Nhật Nguyệt nhíu mày.

"Rồi, mà sao lại cho anh xem bài kiểm tra của học sinh?" Sở Hạo có điểm không thể hiểu nổi.

"Hắn năm nay cấp ba, anh chỉ cần làm cho hắn thi đỗ đại học, em liền kết hôn với anh." Lâm Nhật Nguyệt nhàn nhàn nói.

"Cái gì? Vậy cũng phải một năm nha!" Sở Hạo kêu ra tiếng.

"Một năm và hai năm, anh chọn cái nào?"

"Đương nhiên là một năm! Nhưng là……8 điểm mà thi được đại học, với anh mà nói giống như có điểm khó khăn nha!" Sở Hạo cau mày, hắn cau mày làm cho hai hàng lông mi đều nhanh thành bát tự.

"Anh không phải mị lực rất lớn sao? Không phải là thạc sĩ đi du học về sao?" Lâm Nhật Nguyệt vân đạm phong khinh nói.

(Vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng thanh thản)

"Em cố ý chỉnh anh phải không?"

"Không có, em có thể nói cho anh, hắn thực thông minh, chính là không thích học tập mà thôi."

"Như vậy a! Được, chỉ cần không ngu ngốc là được! Anh nhận chiến thư này, một năm sau em chờ gả cho anh đi!" Sở Hạo tình thế bắt buộc.

"Được, em chờ."

"Nguyệt Nguyệt,sau khi tan học thì từ từ chờ anh cùng nhau về nha!"

"Buổi chiều hôm nay anh nhiều hơn em một tiết, em không đợi đâu."

"Chờ anh đi mà!" Sở Hạo lắc lắc tay cô.

"Được rồi được rồi!" Lâm Nhật Nguyệt không kiên nhẫn nói.

"Vậy quyết định thế nha! Anh đi dạy học!" Sở Hạo đứng lên, còn thừa cơ trộm hôn môi thơm của cô.

Lâm Nhật Nguyệt liếc trắng mắt, nhìn xem bốn phía, hoàn hảo không có ai nhìn thấy. Nhưng mà cho dù có người nhìn thấy cũng không liên quan gì, bởi vì bây giờ không có người nào lại chỉ vào bọn họ giáo dục bọn họ nên làm gương tốt cho mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.