Lâm Nhật Nguyệt mười sáu tuổi, đã muốn là cái đình đình tự lập cô gái.
Sở Hạo mười lăm tuổi, có hương vị tiểu nam nhân, lại vẫn như cũ thích quấn quít lấy Lâm Nhật Nguyệt.
"Chị Nguyệt, sắp đến sinh nhật của chúng ta, năm nay chị định tặng quà gì cho em a?"
Nằm ở trên giường Lâm Nhật Nguyệt, hai tay gối đầu, Sở Hạo nhàn rỗi hỏi Lâm Nhật Nguyệt.
Bởi vì hai người là cùng một ngày sinh nhật, cho nên hàng năm người lớn hai nhà sẽ cùng nhau thay bọn họ chúc mừng sinh nhật.
Từ lúc còn nhỏ, hàng năm Sở Hạo đều tặng quà sinh nhật cho Lâm Nhật Nguyệt. Nhớ rõ lần đầu tiên hắn đưa cho Lâm Nhật Nguyệt là một gốc cây hoa hải đường xinh đẹp. Lúc đưa vào trong tay Lâm Nhật Nguyệt, còn bao nhiêu bùn đất dính vào đó!
Lúc đó Trương Thục Viên hỏi hắn là hoa hải đường kia lấy ở đâu ra, hắn trả lời là từ bồn hoa của nhà bác Trương cách vách. Trương Thục Viên tức giận đến mức lập tức kéo lỗ tai hắn đến xin lỗi bác Trương, thuận tiện đem hoa trả lại cho người ta.
Lúc ấy Sở Hạo còn không chịu đem hoa trả lại cho bác Trương, lý do là nếu trả lại sẽ không có quà đưa cho Lâm Nhật Nguyệt. Kết quả lại bị Trương Thục Viên chửi bới một chút.
Đến buổi tối, Sở Hạo vụng trộm chạy tới tìm Lâm Nhật Nguyệt, theo trong lòng lấy ra một khóm hoa hải đường đưa cho cô làm quà sinh nhật. Lâm Nhật Nguyệt vừa thấy chỉ biết chính là khóm hoa ban ngày hắn đã lấy xuống, bởi vì giấu ở trong lòng hoa đã muốn có chút thưa thớt. Thế nhưng Lâm Nhật Nguyệt vẫn là nhận, bởi vì cô biết nếu không thu cầm, thì Sở Hạo sẽ bám lấy cô không yên.
Buổi sáng ngày hôm sau khi Lâm Nhật Nguyệt nhìn thấy bồn hoa trước nhà bác Trương, nhìn thấy khóm hoa hải đường hôm qua bị Sở Hạo ngắt đã muốn một đóa hoa cũng không có, liền ngay cả nụ hoa cũng không thấy một cái, trụi lủi chỉ còn vài miếng lá cây. Lâm Nhật Nguyệt có thể tưởng tượng được biểu tình của bác khi trông thấy khóm hoa hải đường lúc này, bác ấy chính là rất yêu hoa cỏ.
Sau lại lại có một lần, Sở Hạo tặng Lâm Nhật Nguyệt một cái con mèo nhỏ mễ. Lâm Nhật Nguyệt không thích nhất chính là chó mèo, lúc đang muốn cự tuyệt, vương bà gần đó vọt tiến vào, nhìn thấy con mèo trong tay Sở Hạo"Meo meo meo meo" con mèo nhỏ, thẳng hô "Giai giai! Giai giai" Liền đem con mèo nhỏ cấp đoạt đi qua.
Vương bà là cái bà lão mẹ goá con côi, con mèo nhỏ này là được mèo cưng của bà trước khi chết sinh hạ, lại bị Sở Hạo thuận tay mang đi làm quà sinh nhật đưa cho Lâm Nhật Nguyệt.
Kết quả con mèo nhỏ bị Vương bà bế trở về, Sở Hạo lại bị Trương Thục Viên mắng một chút, mà Lâm Nhật Nguyệt thì tại trong lòng âm thầm may mắn.
Thế nhưng lần đó Sở Hạo vẫn là tặng cô quà sinh nhật. Đó là một bức tranh, trên bức tranh có một cái con mèo nhỏ, một cái tiểu nam hài cùng một cái tiểu cô nương, ở sau bọn họ còn có một cái bà lão, đó chính là Vương bà, người đã ôm con mèo nhỏ – xém chút nữa là món quà không mong muốn của Lâm Như Nguyệt- đi, nếu Vương bà nhìn đến Sở Hạo đem chính mình vẽ xấu như vậy, không biết sẽ bị tức giận đến như thế nào!
Dù sao mỗi lần sinh nhật quà của Sở Hạo tặng đều rất đa dạng, đưa quà đều là kinh dị cổ quái nào đó, chỉ có hắn mới nghĩ ra, làm hại trong thùng của cô toàn là rác. Lâm Nhật Nguyệt có một cái thùng, chuyên môn thu thập món quà mà Sở Hạo đưa cho trong ngày sinh nhật.
Lâm Nhật Nguyệt hàng năm cũng đều tặng quà cho Sở Hạo, không cần hiểu lầm, không phải cô chủ động muốn tặng, mà là Sở Hạo hàng năm trước khi sinh nhật đều đã ám chỉ Lâm Nhật Nguyệt hắn muốn quà sinh nhật là gì, sau đó Lâm Nhật Nguyệt liền tặng cho hắn.
Kỳ thật Sở Hạo cũng có hỏi Lâm Nhật Nguyệt thích quà gì, chính là Lâm Nhật Nguyệt mỗi lần đều lấy hai chữ đáp lại – tùy tiện! Cho nên mới làm cho Sở Hạo lão đưa một ít loạn thất bát tao gì đó đưa cho cô.
"Chị vẫn chưa nghĩ ra là tặng em cái gì đúng không, chị Nguyệt?"
Lâm Nhật Nguyệt tập trung làm bài tập cũng không để ý tới hắn, cô năm nay lên cấp 3, học tập so với trước kia bận rộn hơn nhiều.
"Chị Nguyệt, năm trước em có mang găng tay nhưng bây giờ, em không tìm thấy nó đâu cả!" Cũng không để ý Lâm Nhật Nguyệt lãnh đạm, Sở Hạo tiếp tục nói.
Lâm Nhật Nguyệt hiểu được, năm nay hắn là muốn một đôi găng tay.
"Chị Nguyệt? Chị Nguyệt?" Theo trên giường đứng lên, Sở Hạo tiến đến bên cạnh Lâm Nhật Nguyệt, dường như muốn kêu hồn cô trở về.
"Biết rồi." Lạnh lùng nói một câu, Lâm Nhật Nguyệt cũng không thèm nhìn tới hắn.
"Chị Nguyệt chị thật tốt!" Đáp án này làm Sở Hạo thực vừa lòng.
"Chị Nguyệt, chị năm nay muốn em tặng quà gì a?"
"Tùy tiện."
"Được!"
Không biết năm nay Sở Hạo lại tùy tặng tặng món quà quái dị gì đây?
Hôm nay là sinh nhật Lâm Nhật Nguyệt mười sáu tuổi, và sinh nhật Sở Hạo mười lăm tuổi.
"Hạo Hạo, Nguyệt Nguyệt, chúc hai con sinh nhật vui vẻ!"
"Cám ơn ba mẹ, cám ơn cha nuôi mẹ nuôi." Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt thế nhưng cũng không quá để ý đến sinh nhật, cô cảm thấy sinh nhật cùng ngày bình thường không có gì khác nhau.
"Cám ơn lão ba lão mẹ, cám ơn cha nuôi mẹ nuôi!" Nhưng là đối với Sở Hạo mà nói sinh nhật là ngày trọng đại, có thể hánh động tùy ý mặc kệ lão ba lão mẹ.
"Chị Nguyệt, sinh nhật vui vẻ!"
"Sinh nhật vui vẻ."
"Đến đến đến, nhanh ước đi!" Lâm Kiến Cường tiếp đón hai cái hài tử hứa tâm nguyện.
Lâm Nhật Nguyệt cùng Sở Hạo ở trước hai cái bánh ngọt sinh nhật nhắm hai mắt lại, yên lặng ước nguyện vọng của chính mình.
"Tốt lắm, nhanh thổi nến đi!" Trương Thục Viên nói.
"Thổi xong còn có quà nha!" Sở Phương Uy dương dương tự đắc trong tay đang cầm món quà được gói tinh xảo.
"Phù!"
"Phù!"
"Lão mẹ lão mẹ, mau đưa quà!" Xòe tay ra, Sở Hạo hướng Trương Thục Viên đòi quà.
"Cầm đi, của con đó tử tiểu tử!" Sở Phương Uy đem quà ném cho con, sau đó chuyển hướng Lâm Nhật Nguyệt, đem một hộp quà khác đưa cho cô,"Nguyệt Nguyệt, đây là cho con, mở ra nhìn xem!"
Tiếp nhận hộp quà, Lâm Nhật Nguyệt bóc giấy rồi mở ra. Là một bộ [ bách khoa toàn thư ]. Đối với đửa nhỏ im lặng như Lâm Nhật Nguyệt, trừ bỏ tặng sách Sở Phương Uy cùng Trương Thục Viên chắc không suy nghĩ ra còn có thể tặng cái gì? Cho nên trên cơ bản hàng năm bọn họ đều là tặng sách cho Lâm Nhật Nguyệt.
"Cám ơn cha nuôi mẹ nuôi."
"Có thích hay không?"
"Dạ, thích."
"Lão ba lão mẹ, sao hai người không hỏi con có thích hay không?" Cầm trong tay vừa sách phong tennis chụp cùng tennis, Sở Hạo có chút chua nói.
"Quà như cậu đã gợi ý chả lẽ lại không vui sao? Chúng tôi việc gì phải lãng phí nước miếng?" Trương Thục Viên thối nói.
"Con nào có?"
"Con không có thật?"
"Được rồi được rồi, Hạo Hạo, đến xem chúng a tặng quà gì cho con này!" Mắt thấy hai mẹ con muốn cãi nhau đến nơi, Ngô Mĩ Lâm vội vàng nói sang chuyện khác.
"Dạ!" Theo Ngô Mĩ Lâm trong tay nhận quà Sở Hạo còn không quên hướng Trương Thục Viên le lưỡi.
"Nguyệt Nguyệt, đến đây, đây là của con!" Lâm Kiến Cường đem quà đưa cho Lâm Nhật Nguyệt.
"Cám ơn ba mẹ."
"Mở ra nhìn xem!" Ngô Mĩ Lâm thúc giục con gái xem quà.
Lâm Nhật Nguyệt mở hộp quà ra, bên trong là một bức tranh, kêu là "Nhật nguyệt đồng huy" (LNS:Trời trăng cùng sáng =)) đùa thôi, nghĩa đen là thế, còn nghĩa bóng thì ở đoạn dưới chị Nguyệt có nói á =))).Giấy bóng trang hoàng bên ngoài thật làm cho bức tranh càng trở nên hấp dẫn, một bên là mặt trời đang mọc, huyễn lệ rực rỡ, một bên là ánh trăng, thanh nhã trắng trong thuần khiết, toàn bộ hình ảnh trông có vẻ mâu thuẫn nhưng lại hài hòa một cách kì lạ.
Lâm Nhật Nguyệt biết nó đại biểu cho cái gì. Có lẽ, khi cô sinh ra, cha mẹ đã mượn hình ảnh trong bức họa này để đặt tên cho cô, để nói cho cô hiểu rằng bọn họ đối của cô quan tâm yêu thương cùng lo lắng đến cỡ nào.(LNS:Hình ảnh mặt trời là cha, mặt trăng là mẹ, lây hai hình ảnh đó đặt tên cho con, như ý nói suốt đời cha mẹ luôn ở bên con í ^^)
"Cám ơn ba mẹ!"
"Thích không?" Ngô Mĩ Lâm hỏi có chút chờ mong.
"Dạ, rất thích." Lâm Nhật Nguyệt là thật thích.
Cô kỳ thật không phải không biết tính mình hay im lặng, cô lạnh nhạt, thậm chí có khi biểu hiện ra lạnh lùng làm cho Lâm Kiến Cường cùng Ngô Mĩ Lâm đối cô sinh ra thật sâu lo lắng. Cô cũng không muốn như vậy, chính là tính cách này của cô từ lúc sinh ra đã không thể thay đổi. Cô không thể giống Sở Hạo làm nũng với người lớn như vậy được, cô chính là không làm được.
"Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!" Nghe được Lâm Nhật Nguyệt trả lời, Ngô Mĩ Lâm có chút kích động.
Đây là lần đầu tiên sau khi Lâm Nhật Nguyệt nhận được quà nói câu "Rất thích", trước kia cô đều chỉ nói "Thích" mà thôi, một chữ khác biệt biểu đạt ý tứ hoàn toàn khác.
Ngô Mĩ Lâm cùng Lâm Kiến Cường liếc mắt nhìn nhau một cái, lo lắng với con gái có chút hạ xuống. Này bức "Nhật nguyệt đồng huy" Là vợ chồng hai người cố tình tìm rất lâu để đem tặng con gái. Từ đó muốn cho Lâm Nhật Nguyệt biết bọn họ yêu thương lo lắng cho cô vô cùng.
Sau khi nghe được Lâm Nhật Nguyệt trả lời, bọn họ biết Lâm Nhật Nguyệt đã hiểu được khổ tâm của bọn họ. Lúc này bọn họ đối với tính cách Lâm Nhật Nguyệt cũng có chút thản nhiên. Con gái từ nhỏ chính là loại cá tính lạnh nhạt này, miễn cưỡng thay đổi cũng không có ý nghĩa, sẽ thuận theo tự nhiên đi!
"Oa! Là mp3 loại mới nhất nha!" Lúc này Sở Hạo thanh âm oa oa kéo suy nghĩ hai người lại.
"Có thích hay không a, Hạo Hạo?"
"Thích, thật sự là rất thích! Cám ơn cha nuôi mẹ nuôi!"
"Tử tiểu tử, đừng chỉ vội nhận quà, quà con tặng cho Nguyệt Nguyệt đâu?" Trương Thục Viên lớn giọng nói.
"À, đúng rồi! Chị Nguyệt, đây là quà em tặng chị!"
"Cám ơn." Nhận quà của Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt khách khí nói cảm ơn. Trong lòng lại suy nghĩ tiểu tử lần này không biết lại tặng món quà cổ quái gì.
"Là cái gì nha? Nguyệt Nguyệt mở ra nhìn xem!" Bởi vì có vết xe đổ, Trương Thục Viên đối với món quà con tặng rất quan tâm, sợ hắn lại đưa cái gì kì quái gì đó.
"Đúng vậy, lần này là cái gì?" Kỳ thật ba người còn lại cũng rất tò mò.
"Không thể mở! Quà lần này chỉ có một mình chị Nguyệt được xem! Chị Nguyệt, sau khi trở về phòng hãy xem nha!" Sở Hạo vội vàng ngăn cản lại việc Lâm Nhật Nguyệt chuẩn bị mở quà.
"Tử tiểu tử, lần trước là tằm cưng (LNS: e hèm, ko bik ở đêy có phải là con tằm ko =.=), lần này có phải hay không lại đưa rác cho Nguyệt Nguyệt?" Sở Phương Uy đối với con cũng là không có cách nào.
"Cái gì rác? Tằm cưng có thể tính rác sao? Con lần này tặng cho chị Nguyệt là thứ hàng ngày nhất định phải dùng đến, mới không phải cái gì rác đâu!" Sở Hạo vì chính mình cãi lại nói.
"Kia vì sao không cho chúng ta xem?" Trương Thục Viên vẫn là lo lắng con đưa quà xảy ra vấn đề.
"Dù sao mọi người chính là không thể nhìn, chỉ có một mình chị Nguyệt được xem!"
"Tử tiểu tử, nếu để cho mẹ biết con lại đưa cái gì loạn thất bát tao gì đó cho Nguyệt Nguyệt, mẹ không làm thịt con mới là lạ!" Trương Thục Viên uy hiếp con.
"Nguyệt Nguyệt, nếu tiểu tử này tặng cho con món quà kỳ quái rác rưởi gì đó, con liền nói cho mẹ nuôi biết! Mẹ nuôi sẽ cho hắn ăn no đòn!" Trương Thục Viên lại nói với Lâm Nhật Nguyệt
Lâm Nhật Nguyệt chính là thản nhiên cười cười, cũng không đáp lại.
"Được rồi, Thục Viên! Nguyệt Nguyệt, quà con định tặng cho Hạo Hạo đâu?" Ngô Mĩ Lâm luôn ở thời điểm tất yếu đảm đương người hoà giải.
Lâm Nhật Nguyệt cầm lấy hộp bên người đưa cho Sở Hạo.
"Oa! Là cái găng tay nha! Chị Nguyệt chị làm sao mà biết em muốn đôi găng tay? Em đi suốt phố mà tìm không thấy đâu!" Sở Hạo khoa trương nói.
Lâm Nhật Nguyệt ngầm xem thường.
"Tử tiểu tử, con xem Nguyệt Nguyệt thật ngoan, làm sao giống như con?" Trương Thục Viên nhịn không được lại muốn quở trách con.
"Con cũng rất ngoan a! Con làm sao không ngoan?"
"Con dù sao cũng không ngoan!"
"Lão mẹ mẹ làm sao có thể nói con do chính mình đẻ ra như vậy?"
"Cậu là nhặt được, không phải tôi sinh!"
"Lão ba, ba xem vợ ba đang nói gì vậy?"
"Nói cái gì? Tiếng người!"
"Được rồi được rồi, hai cái người này! Mau đến ăn bánh ngọt đi!" Mắt thấy này hai mẹ con lại muốn ầm ĩ không ngừng, Ngô Mĩ Lâm lại một lần đi ra hòa giải.
"Hừ! Thối lão mẹ!" Đối với Trương Thục Viên giả trang cái mặt quỷ, Sở Hạo nhanh như chớp chạy ra.
"Xú tiểu tử!" Trương Thục Viên cũng không cam yếu thế cầm lấy trên bàn lá trà quán nhưng hướng ót của Sở Hạo.
"Ôi! Đau quá! Lão mẹ mẹ định mưu sát con trai mẹ a?" Xoa đầu, Sở Hạo cau mày nói.
"Hừ!" Trương Thục Viên cũng y hệt như trẻ con.
Nhìn này hai mẹ con nhà này, những người khác ở đây đều không tính quản bọn họ, mỗi người đều tập trung ăn bánh ngọt đi .
Lâm Nhật Nguyệt trở lại phòng mình, theo dưới sàng lôi ra một cái rương nhỏ, này chỉ thùng là chuyên môn thu thập rác mà Sở Hạo đưa cho.
Nguyên bản Lâm Nhật Nguyệt là muốn trực tiếp đem hộp quà ném vào trong rương, nhưng là bởi vì Sở Hạo kiên trì cường điệu chỉ có một mình cô được xem, cô vẫn là có hiếu kì một chút. Cho nên cô liền mở hộp quà ra.
Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt sau khi nhìn thấy quà trong hộp, cư nhiên nhịn không được thấp rủa một tiếng. Là cái gì có thể làm cho Lâm Nhật Nguyệt luôn im lặng lại mắng chửi người vậy? Chúng ta hãy mau nhìn vào món quà mà Sở Hạo tặng Lâm Nhật Nguyệt.
Nằm trong hộp quà cư nhiên…… Cư nhiên là một bộ nội y! Là một bộ ấn có cỏ môi đồ án đáng yêu nội y! Bên cạnh còn hé ra tờ giấy: Chị Nguyệt đôi chân của chị càng dài càng mê người =))))))
Khó trách Lâm Nhật Nguyệt lại mắng chửi người!Cầm hộp giấy gói quà, Lâm Nhật Nguyệt đem nó với bộ nội y chướng mắt kia ném vào thùng, không bao giờ muốn liếc mắt nhìn cái kia lần nữa!
Buổi sáng ngày hôm sau Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên bà tám hỏi món quà của Sở Hạo đưa là gì, Lâm Nhật Nguyệt ngượng ngùng nói ra miệng, chỉ nói là hai chiếc khăn tay.
Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt cũng chưa nói dối, bởi vì hiện nay nội y sơ hình chính là dùng hai chiếc khăn tay khâu cùng một chỗ.
Bất quá Ngô Mĩ Lâm cập Trương Thục Viên đối với món quà lần này Sở Hạo đưa có chút kinh ngạc, nhất là Trương Thục Viên, nói thẳng luôn "Tiểu tử này không bình thường", không tin hắn sẽ tặng món quà bình thường như vậy. Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt là sẽ không nói dối, cho nên cho dù không muốn tin tưởng cô cũng không thể không tin.
Mà khi Sở Hạo hỏi Lâm Nhật Nguyệt có thích hay không món quà hắn tặng, Lâm Nhật Nguyệt ngay cả một cái xem thường hắn cũng lười xem.