U Lan Lộ

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng giờ Thìn, Thanh Nguyệt thức dậy, trang điểm hoàn tất, liền mang theo một đám cung nữ đến trước tẩm điện của hoàng hậu thính soa (nghe lệnh). Không nghĩ rằng, một bước vào nội điện, liền thấy mấy người cung nữ đứng ở cửa, nhìn kỹ càng, vốn là một đám cung nữ sáng nay phải hầu hạ hoàng hậu nương nương rửa mặt chải đầu. Thanh Nguyệt có chút nổi giận, đến gần đối diện đám cung nữ kia, thấp giọng mắng nhiếc, nói: “Tiểu chân(=bitch) các ngươi muốn tạo phản a? Đến lúc này còn không đi vào, còn đứng ở chỗ này làm cái gì?” Một cung nữ dẫn đầu, úp úp mở mở nói: “Tỉ tỉ không phải chúng ta không đi vào, mà là… Không thể đi vào…” Lời con chưa dứt, bên trong cửa phòng đóng chặt đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc nghẹn ngào vui vẻ. Khuôn mặt của Thanh Nguyệt vừa nghe một tiếng liền hồng lên giống như quả lựu, mới nhìn tới các cung nữ ở đây, mỗi người đều ngượng đỏ mặt, cúi đầu.

Thanh Nguyệt cố gắng điềm tĩnh, mở miệng hỏi: “Nương nương cùng bệ hạ, như vậy… Là bắt đầu khi nào?” Cung nữ khuôn mặt ngượng ngừng như bị đun nóng, vần hồi đáp: “Chính là Giờ mẹo canh ba, tỉ muội mấy người chúng ta vốn đã ở ngoài cửa, nghe được trên giường hình như có động tĩnh, đang muốn đi vào thỉnh an… Không nghĩ tới là…” Thanh Nguyệt gật đầu, thấy các cung nữ trực đêm tối hôm qua còn chưa có lui ra, liền cũng gọi mấy cung nữ đó tiến lên, hỏi: “Tối hôm qua bệ hạ cùng nương nương ngừng lại nghỉ ngơi bao lâu?” Lại không nghĩ rằng mấy cung nữ này so với cung nữ đỏ mặt lúc trước chỉ hơn chứ không kém. Nàng khó khăn mở miệng nói: “Nô tì cũng không biết bệ hạ cùng nương nương lúc nào thì ngủ lại, tỉ tỉ ngài biết là ngày hôm qua nương nương có ra lệnh chúng ta không được đi vào. Chỉ là tối hôm qua nô tì nghe được bên trong, tiếng ván giường ‘xèo xèo cạc cạc’ cho tới giờ Dần canh ba mới dừng lại…” Nói xong khuôn mặt ngượng ngùng nóng lòng cúi gằm trên mặt đất. Thanh Nguyệt chết lặng người một lát, mới hồi phục tinh thần xoay người nói với hầu cận cung nữ phía sau: “Đi báo với Phúc Hi công công, giường trong tẩm điện của nương nương phải thay đổi!”

Bọn họ ở ngoài điện bàn chuyện, mặt trời đã lên cao một chút, sơ thần dương quang (ánh nắng bình minh), xuyên thấu qua đám sương, xuyên qua song linh khắc hoa (cửa sổ chạm hoa), lẳng lặng mà đi tới nội điện. Tấm màn trướng mỏng như khói không thể ngăn cản bước chân của ánh dương quang. Nó bất động thanh sắc nhìn trộm cảnh xuân trong trướng, cuối cùng lặng lẽ bò lên thân thể Nhiễm Ngọc Nùng đang cưỡi, ngồi ở trên người Triệu Dự, tùy ý cợt nhả y. Nhiễm Ngọc Nùng lại không để ý tới, y nhắm lại hai tròng mắt, lông mi hạ chút lệ lấp lánh, gương mặt bị sung sướng sảng khoái, tràn đầy niềm vui của hoan ái phủ lên một tầng bạc hồng, khớp hàm khẽ cắn chặt môi dưới, nhưng không cách nào ngăn cản được tiếng rên rỉ kiều mị yêu dã, giống như nước từ trong miệng cuồn cuộn chảy ra.

Sau khi hoan ái trắng đêm, thân thể kỳ thực đã rất uể oải. Thế nhưng thân thể dâm đãng đã qua nhiều năm đào tạo sàng sự lại càng thêm mẫn cảm, thêm chút khiêu khích sẽ lại càng thêm cô quạnh khó nhịn, thúc giục thân thể phải đuổi theo khoái cảm thỏa thích. Màn cùng đồ phủ giường ngổn ngang kinh khủng, đầy người lại tăng thêm vết tích tình dục là bằng chứng của tình cảm mãnh liệt ngày hôm qua. Trên hai vú chỉ ngân (dấu tay), giảo ngân càng rõ nét, có thể thấy được, thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, y còn muốn thêm nhiều, thân thể tham vọng khó thỏa mãn cần được lửa nóng lấp đầy. Y cẩn thận lấy hai tay chống đỡ thắt lưng, bụng của Triệu Dự dưới thân, thân thể nhu nhược vô lực ở trong không trung đang hoạt động lên xuống, mị huyệt giấu ở giữa kiều đồn êm dịu đầy đặn trải qua ma sát trường kỳ kịch liệt, đã sưng đỏ, sung huyết, nhưng bản thân lại nỗ lực phun ra nuốt vào nhục nhận của Triệu Dự, thuận theo động tác của Nhiễm Ngọc Nùng mà không ngừng ở giữa mông mở ra một đóa thịt hoa hồng nhạt.

Triệu Dự thích ý nằm ở trên giường, thưởng thức hưởng thụ màn biểu diễn của vưu vật trước mắt. Ánh mắt nóng rực khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng càng thêm hưng phấn, thắt lưng cùng mông vặn vẹo, lắc lư càng thêm cố sức. Một đêm hoan ái khiến cho giọng nói không thể chịu nổi càng thêm phóng túng suồng sã, lại không được thấp thấp mềm mại đáng yêu như tiếng rên rỉ, hừ nhẹ. Hai vú theo chuyển động trên dưới của y mà đang run run, thu hút chú ý của Triệu Dự. Vốn đang đỡ trên cái eo nhỏ nhắn của bảo bối, bàn tay lớn lại thay đổi vị trí, một bả bao lại hai luồng vú không tha, rồi mới yêu thích không buông tay xoa bóp. Nhiễm Ngọc Nùng bị khiêu khích, xâm chiếm, âu yếm rõ ràng là thô bạo nhưng lại vui thích sảng khoái đến cực điểm, nhịn không được ưỡn ngực ra, đem hai vú đưa lên phía trước, nhằm cử động cổ vũ Triệu Dự dùng lực nhiều một chút, đừng có ngừng lại.

Triệu Dự nhận được cổ vũ của bảo bối càng thêm dũng cảm. Trong tay gia tăng lực đạo vuốt ve hai vú Nhiễm Ngọc Nùng, sữa ở bên trong dồi dào không khỏi bị đè ép, bị bài trừ ra ngoài không ít, phần lớn phun tung tóe lên trên người Triệu Dự đang nằm, một đường tiên(bắn tung tóe) từ thắt lưng đến bụng đến lồng ngực đến miệng. Đồng tử Triệu Dự tối sầm lại, lấy tay đem nhũ bạch sữa dính trên người đưa tới bên miệng bảo bối. Nhiễm Ngọc Nùng hiểu ý, đưa ra cái lưỡi hồng nhạt, giống như con mèo nhỏ từng chút khôn khéo đem sữa trên bàn tay hắn liếm liếm sạch sẽ. Rồi mới khom thắt lưng, đầu lưỡi men theo thắt lưng, bụng dưới, khẽ liếm một đường hướng về phía trước, đem sữa trên bụng Triệu Dự từng chút một liếm hết. Đến trong lồng ngực Triệu Dự thì, dừng dừng, rồi mới cắn chặt một viên đầu v* của Triệu Dự, cái miệng nhỏ gặm gặm cắn cắn, cắn đến mức đầu v* đã trở nên nhọn, mới buông ra. Trở về đường cũ tiếp tục. Theo một hướng dừng trên yết hầu, đi tới bên miệng Triệu Dự, liền hôn lên. Đầu lưỡi được điều giáo cực kỳ linh xảo tiến vào bên trong, dụ dỗ đầu lưỡi của Triệu Dự cùng mình triền miên. Trong lúc mật thiết giao triền, vị đạo của sữa ngọt trong miệng càng lúc càng mờ nhạt. Hai người cứ thế nan xá khó phân (khó bỏ khó chia), được một nửa cuối cùng mới buông lỏng hai bên ra. Nhiễm Ngọc Nùng thẳng lưng lại, tiếp tục vặn vẹo thân thể.

Qua một ít thời gian, Nhiễm Ngọc Nùng thể lực thật sự là chống đỡ hết nổi rồi. Triệu Dự thình *** h ưỡn eo, kêu một tiếng sợ hãi, thắt lưng mềm nhũn liền tê liệt ngã lên trên người Triệu Dự, nhục nhận của Triệu Dự cũng từ giữa mị huyệt mà thoát ra hơn phân nửa, cảm giác trống rỗng bắt đầu nổi dậy, bảo bối cơ khát khó nhịn nhìn Triệu Dự, khàn giọng điềm đạm, đáng yêu nói rằng:

“Tướng công, ta không thể… Mau giúp ta…! ”

Triệu Dự yên hữu bất tòng chi lý (*)? Ngay lập tức đè lên trên, hăm hở đưa thắt lưng Nhiễm Ngọc Nùng đặt nằm úp sấp trên giường, từng động tác cố gắng tiến vào cái mông bảo bối, đem nhục nhận nhồi vào mị kính lần thứ hai. Nhiễm Ngọc Nùng mảnh mai vô lực xụi lơ tại chỗ, mị huyệt lại còn rất sôi nổi, đầy sức sống. Cắn nhục nhận hút vào thì sẽ không thả ra, khiến Triệu Dự thỏa nguyên đã nghiền mà hô to. Sau khi đề thương lên ngựa giết mấy trăm hiệp, cuối cùng mới tiết nguyên tinh ra ngoài.

(*) Dịch thoáng là: Triệu Dự có thể không để ý sao?

Sau khi tình cảm mãnh liệt, hai người tê liệt ngã xuống cùng một chỗ không muốn động đậy. Một hồi lâu Triệu Dự mới đứng dậy, gọi người tiến vào, phân phó chuẩn bị tắm rửa, Thanh Nguyệt sớm đã chuẩn bị tốt tất cả, thế là Triệu Dự liền choàng thêm một kiện tẩm bào (áo tắm), lôi qua một cái khăn trắng bao chặt thân thể Nhiễm Ngọc Nùng, đưa bảo bối ôm vào phòng tắm rửa, hai người cùng nhau xuống bể. Thoáng cái, nước nóng ấm áp khiến hai người đều rất thoải mái chợp mắt cười rộ lên. Triệu Dự đem Nhiễm Ngọc Nùng ôm đặt lên trên đùi mình, tách hai chân của bảo bối ra, hai ngón tay luồn vào mị huyệt khu lộng, muốn thanh rửa nội bộ. Nhiễm Ngọc Nùng thả lỏng thân thể, để cho hắn đùa bỡn, thao túng, thân thể dâm đãng chịu một đêm hoan ái, thỏa mãn thâu đêm luôn luôn hừ nhẹ phát sinh ra một tiếng thở dốc nho nhỏ.

Đợi cho hai bên đã triệt để tẩy rửa sạch sẽ thân thể, Triệu Dự ôm Nhiễm Ngọc Nùng ra bể. Đang muốn đem bảo bối đi bảo dưỡng chăm sóc như thói quen. Phúc Lộc cách một tấm mành bẩm báo nói: “Bệ hạ, Đông Cương truyền đến văn kiện khẩn cấp, thỉnh Người xem qua!”

Triệu Dự nghe xong, liền ra lệnh cho Hạo Nguyệt đưa Ngọc Nùng vào. Đem văn kiện khẩn cấp phong trứ hỏa tất (nóng) xem hết, đột nhiên phát sinh một tiếng cười nhạt, bản thân tự ngoảnh đầu nói một tiếng “Hảo oa~!! Thật tốt quá.”

Nhiễm Ngọc Nùng sửng sốt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc khiến Triệu Dự phục hồi lại tinh thần, hắn có chút xin lỗi nhìn Nhiễm Ngọc Nùng, hôn nhẹ gương mặt của bảo bối nói rằng:

“Bảo bối xin lỗi, ta có việc phải đi giải quyết.”

Nhiễm Ngọc Nùng sau khi nghe xong, ngược lại người hiểu ý, lương thiện đẩy hắn nói: “Có việc thì mau đi đi! Nếu thực sự là quân tình đại sự, làm lỡ thì nguy to rồi.” Triệu Dự gật đầu, gọi người tiến lên mặc quần áo cho hai người.

Đợi sau khi hai người chỉnh lý xong y phục, Triệu Dự liền đi. Nhiễm Ngọc Nùng làm bạn với một đám thị nữ đi tới bàn trang điểm để sơ trang (= trang điểm). Giảo Nguyệt đem ba cung nữ chải đầu cho y, tóc của Nhiễm Ngọc Nùng vừa dày lại vừa trơn, các nàng mất cả buổi công sức mới đem chải xong tầng tầng tóc, búi tóc lại rơi xuống, lại phải dùng hơn mười cây trường trâm cố định. Rồi Giảo Nguyệt quay đầu, năm sáu tiểu cung nữ bưng khay đầy trang sức trình lên. Giảo Nguyệt tinh tế chọn lựa, rồi mới lựa một cái Điệp luyến hoa luy kim đầu sức trình lên cho Nhiễm Ngọc Nùng xem qua. Nhìn thấy Nhiễm Ngọc Nùng gật đầu đồng ý, đem một cái hoàng kim to bằng lòng bàn tay trong bảo khố, tạo hình hoa sơn trà rồi cắm vào thiêu tâm chính diện búi tóc, rồi mới đem mấy hồ điệp giương cánh điền ti đủ mọi hình dạng, khổ cỡ khác nhau gài lên đỉnh búi tóc, che búi tóc lại. Cánh mấy con hồ điệp kia cũng sinh động, theo động tác của y mà hơi rung động. Mặt sau búi tóc lại dùng chuyên tâm dùng trang sức hoa mai bạch ngọc.

Thanh Nguyệt đang vội vàng hóa trang cho y, mấy tiểu cung nữ đang vội vàng đệ trình bình bình quán quán các loại trang điểm rực rỡ đủ loại trên bàn nghe theo chỉ dẫn của nàng. Nghe được Thanh Nguyệt hô: “Son!” Một người cung nữ mở một cái son hạp (hộp) bạch mã, lại a một tiếng. Thanh Nguyệt quay đầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhiễm Ngọc Nùng cũng nhìn nàng liếc mắt. Cung nữ kia chỉ son hạp, có chút vô cùng kinh ngạc nói: “Kỳ quái, son này sao lại thiếu nhiều như vậy?” Nói xong đưa son hạp cho Thanh Nguyệt xem, Thanh Nguyệt có chút nghi hoặc tiếp nhận, mặt cũng nhăn nhíu nói: “Xác thật là thiếu!”

Nhiễm Ngọc Nùng lơ đễnh nói: “Phải chăng các ngươi không nhớ rõ?” Thanh Nguyệt lắc đầu trả lời: “Son ngọc này là hôm qua mới được trình lên. Tổng cộng mới dùng một lần. Sao lại thoáng cái thiếu hơn phân nửa chứ?”

Nói xong sắc mặt tối sầm lại, quay đầu hướng đám cung nữ quát lớn, nói: “Có đúng hay không các ngươi nhìn thấy son hảo hạng, ăn gan con báo mà trộm lấy?”

Đám cung nữ này đều sợ hãi vội vàng lắc đầu nói không phải. Nhiễm Ngọc Nùng cười nói: “Quên đi quên đi, cũng không phải cái gì ghê gớm. Hảo hảo, Thanh Nguyệt ngươi hù dọa các nàng ấy làm gì?”

Thanh Nguyệt trừng đầy tớ liếc mắt, rồi mới quay đầu nhìn Nhiễm Ngọc Nùng nói: “Mặc dù giá trị không có bao nhiêu, nhưng kẻ trộm cư nhiên như thử cả gan làm loạn, ngay cả son của nương nương còn dám động vào, theo nô tỳ, xem ra quyết không thể khinh tha (nhẹ tha)”

Nhiễm Ngọc Nùng cười nói: “Nếu nói như vậy, thế kẻ trộm ở nơi nào?” Đang nói, đột nhiên một trận bước chân hỗn độn vang lên, lại thêm một trận thanh âm “Điện hạ chậm một chút, cẩn thận ngã đấy”, hai thân ảnh lùn thấp ục ịch chạy vào trong điện, đằng sau là một đám người. Chủ tớ hai người vừa quay đầu nhìn, hai Tiểu béo đôn (đống) đã nhào vào trong lòng Nhiễm Ngọc Nùng, trong miệng sữa tức giận hô “Mẫu hậu mẫu hậu”, nguyên lai là nhị hoàng tử Triệu Thụy cùng Tam hoàng tử Triệu Anh.

Nhiễm Ngọc Nùng đang nhìn bảo bối nhi tử của mình, mặt mày lập tức rạng rỡ khom lưng đem hai tiểu béo đôn kéo ôm vào trong lòng. Hôn nhẹ cái này một cái, rồi hôn nhẹ cái kia một cái. Rồi mới hướng mấy người theo hầu hai hoàng tử đang quỳ trên mặt đất lên tiếng cho phép đứng lên, mấy người này mới từ trên mặt đất bò lên. Nhiễm Ngọc Nùng từ ái nhìn hai tiểu bảo bối của mình, hỏi: “Ngử dậy lúc nào? Đã ăn sáng chưa?” Triệu Thụy đoạt lời nói: “Chúng nhi tử đã sớm ăn, muốn đi tìm mẫu hậu muốn mẫu hậu theo nhi tử chơi đùa. Kết quả nhũ mẫu nói phụ hoàng cùng mẫu hậu còn chưa có ngủ dậy, nhi tử đành phải tới Ngự hoa viên tìm kiếm.” Rồi Triệu Anh cũng vấn vương nói: “Phụ hoàng mẫu hậu rất mệt mỏi a, Anh nhi lại bắt đi, hai người con đang ngủ ngon, khuôn mặt xấu hổ xấu hổ.” Đang nói, nhe răng quở trách, Anh nhi còn nhe cái hàm răng chưa đủ cười, thực sự là hướng Nhiễm Ngọc Nùng mà khuôn mặt xấu hổ nghẹn ngùng. Nhiễm Ngọc Nùng mặt đỏ lên, còn tốt là hai người tiểu gia khỏa không có chú ý, tiếp theo nói: “Chúng nhi tử ở trong vườn hoa hái được rất nhiều hoa, muốn mang cho mẫu hậu cài lên tóc, mẫu hậu thấy có được hay không?”

Nhi tử mở miệng, Nhiễm Ngọc Nùng sao có thể cự tuyệt, cười nói: “Đương nhiên là được rồi! Mẫu hậu thích nhất các ngươi giúp mẫu hậu cài lên.” Thế là hơi ngồi xổm xuống, tùy cho hai tiểu gia khỏa bao vây bắt đầu ở trên đầu y lung tung cài đầy mấy loại hoa tươi. Búi tóc vốn mềm mại quyến rũ lập tức biến thành một cái đế cắm hoa, Giảo Nguyệt ở bên cạnh thấy thế khóc không ra nước mắt.

Nhiễm Ngọc Nùng để cho nhi tử làm loạn, lại chú ý tới Triệu Kì, không thấy sang đây. Liền hỏi nói: “Ca ca của các con đâu? Sao lại không thấy hắn?” Đang nói, đột nhiên từ trong gian phòng của Triệu Vĩ, Triệu Giới truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ tử, Nhiễm Ngọc Nùng tâm nhất trầm, vội vàng đứng lên nói rằng có chuyện gì, liền vội vã hướng ra bên ngoài đi đến. Thanh Nguyệt vội vàng đuổi kịp.

Đợi lúc tới gian phòng của Triệu Vĩ, chưa đi đến cửa chợt nghe tiếng trẻ con khóc liên tiếp. Nhiễm Ngọc Nùng lòng nóng như lửa đốt bước vào trong, lại phát hiện Triệu Kỳ đã ở đây. Chỉ là hắn khác với trước kia hoạt bát hiếu động, hai mu bàn tay ở sau lưng, cúi thấp đầu không nói. Vậy tiếng thét chói tai kia, là của nhũ mẫu Dương thị của Triệu Vĩ đang đứng ở bên giường. Nhiễm Ngọc Nùng không rảnh bận tâm tới Triệu Kỳ, đi tới trước mặt Dương thị hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nói xong quay đầu hướng lên trên giường nhìn lại, cũng sửng sốt. Chỉ thấy trên giường hai cái cưỡng bảo, lộ ra hai tiểu não túi tròn tròn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hồng, lúc này lại giống như Quan Công mặt đỏ, đỏ giống như cái mông của hầu tử (con khỉ). Hai tiểu gia khỏa mở miệng thật to đang khóc rất hăng hái.

Nhiễm Ngọc Nùng cẩn thận nhìn hồng nhan liêu(má hồng) trên mặt hai nhi tử, rồi mới nhìn Triệu Kỳ một cái, đang cực lực muốn giấu cái gì ở sau lưng, trên tay nhỏ dính cái gì hồng sắc, lại ngẫm lại tới son án buổi sáng. Lập tức hiểu được chuyển. Khuôn mặt cố ý nhất trầm, hướng Triệu Kỳ nói rằng: “Qua đây~!”

Triệu Kỳ vừa nghe, dây dưa cả buổi, mới nghiêng thân thể vặn vẹo một tấc đi đến trước giường. Nhiễm Ngọc Nùng chỉ tay vào hai mặt Quan Công trên giường, hỏi: “Khuôn mặt của bọn đệ đệ, là ngươi làm phải không?” Triệu Kỳ cúi đầu xuống nặng đầu, nặng lòng, khuôn mặt cúi xuống xem như là thừa nhận. Nhiễm Ngọc Nùng trong long vừa tức vừa buồn cười, hỏi: “Vì sao lại làm như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.