U Linh Giới

Chương 14-3: Hoài nghi (hạ)



Metatron và Mammon nắm tay nhau trong bóng tối, từ từ rời khỏi chỗ ban đầu.

Dưới tình huống địch trong tối ta ngoài sáng này, bọn họ càng không cần phải ở lại tại chỗ làm bia ngắm.

Mammon đột nhiên hỏi: “Nếu là Shipley ra tay, Abaddon có bao nhiêu phần thắng?”

Metatron không trả lời ngay. Hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Tuy rằng ở trong bóng tối, Abaddon nhất định vẫn có phòng bị. Nhưng nếu ngay từ đầu hắn đã ra tay với Poggi, có lẽ......”

Tuy Abaddon bình thường luôn bày ra bộ dáng chẳng buồn quan tâm, nhưng Mammon hiểu rất rõ, nhược điểm lớn nhất của Abaddon chính là Poggi. Lần này mất tích là Asmondeus, cho nên Abaddon còn giữ lại được chút lý trí, nếu người mất tích là Poggi, hắn nghĩ, giới thứ mười có khả năng sẽ trở thành một bãi rác chân chính.

“Vậy, nếu đối thủ là Rafael thì sao?” Trong vô số thiên sứ trên thiên đường, Rafael là hỏa thiên sứ duy nhất hắn thủy chung không nắm rõ được thực lực. Năm đó thánh chiến, Michael nổi giận, toàn lực ứng phó, khiến trời long đất lở. Nhưng Rafael từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình tĩnh trong hoàn cảnh như vậy, không nói không rằng theo sát bên cạnh Michael, bảo vệ hắn an toàn, còn bảo hộ những thiên sứ có thể bị ngộ thương khác.

Cho dù là Asmondeus đọa lạc, Rafael cũng chỉ lạnh nhạt bàng quan, chưa từng vãn hồi, sau đó cũng chẳng làm gì bổ cứu thi thố. Nếu không phải lần này Asmondeus xảy ra chuyện, khiến hắn không tiếc bộc lộ thân phận của mình, từ ẩn thân đi ra ngoài sáng, Mammon gần như sắp nghĩ chuyện Rafael thích Asmondeus chỉ là ảo giác của cá nhân hắn.

“Rafael?” Metatron trầm ngâm càng lâu hơn, mới nói: “Ta không biết.”

Mammon nhíu mày.

Tuy rằng trong bảy đại ma vương, Asmondeus thực lực yếu nhất, nhưng yếu thì yếu, hắn vẫn là một trong bảy đại đọa thiên sứ, cho dù đánh lén, muốn hạ được hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Quá rõ ràng, trước mắt xem ra, tên đầu sỏ có khả năng nhất chính là Shipley.

Hắn không biết từ đáy lòng rốt cuộc là cao hứng hay mất hứng, nhưng tuyệt đối thở phào nhẹ nhõm. Nếu kẻ chủ mưu đứng đằng sau thật sự là Shipley, như vậy giữa hắn và Metatron sẽ không tồn tại dối gạt. Cho dù đã hạ quyết tâm thậm chí bất chấp thủ đoạn cũng phải giữ Metatron lại bên mình, trong lòng hắn vẫn hy vọng chướng ngại giữa hai người có thể bớt đi một chút, rồi bớt đi một chút nữa.

“Ta có một dự cảm.” Mammon chỉ nói nửa chừng.

Metatron phối hợp tiếp lời: “Dự cảm gì?”

“Lần này chúng ta sẽ quay về không công.”

“Nhưng Abaddon, Rafael và Poggi đều mất tích.”

Mammon nói: “Tại sao hắn không ra tay với chúng ta?”

Metatron nói: “Có lẽ vì chúng ta đi chung?”

Bọn họ không biết Leviathan bị giam hãm từ khi nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, lúc Leviathan gặp chuyện nhất định đang một mình hành động. Asmondeus cũng thế.

“Tại sao Rafael lại không sao?” Mammon hỏi.

Metatron nghĩ nghĩ nói: “Có thể vì không đủ nắm chắc?”

“Hoặc có thể, thật sự nhắm vào địa ngục?” Mammon rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ này.

Metatron thấp giọng nói: “Tại sao?” Hắn có vẻ như đang hỏi Mammon, lại có vẻ như đang tự hỏi mình.

“Ta không biết tại sao hắn lại nhắm vào địa ngục, ta chỉ biết, trước mắt xem ra, Rafael an toàn hơn nhiều so với Abaddon.” Vô luận đối phương là vì e ngại thực lực của Rafael, hay là nhằm vào địa ngục, ít nhất hiện tại Rafael sẽ không gặp nguy hiểm.

Metatron nói: “Vậy Rafael đi đâu rồi?”

Mammon nói: “Liệu có phải đã phát hiện ra gì đó?”

“Phát hiện cái gì?” Metatron nói xong, đột nhiên dừng bước, “Phía trước có động tĩnh.”

Mammon vô thức phủ thêm kết giới, bao quanh mình và Metatron.

“Giọng nói có điểm quen tai.” Metatron bước nhanh hơn.

Mammon vội đi chắn trước mặt hắn.

Đến gần hơn, liền nghe thấy tiếng rên đứt quãng.

Metatron nghiêng tai, hỏi dò: “Burj?”

Tiếng rên rỉ ngưng bặt, lập tức gọi to: “Metatron? Các ngươi đã trở lại?” Quả nhiên là giọng của Burj.

Metatron chậm rãi đi qua, “Ngươi bị sao vậy?”

“Chân, chân ta bị gãy.” Burj lại thống khổ rên rỉ, “Tên khốn Julian!”

Mammon trầm giọng hỏi: “Là ai giải trừ thuật cầm cố thời gian cho các ngươi?” Hắn nhớ rõ trước khi họ rời khỏi giới thứ mười, Simon, Burj và Baird đều trúng thuật cầm cố.

Burj tiếng kêu đau khựng lại, nửa ngày mới nói: “Ta cũng không biết.”

Mammon thản nhiên nói: “Không biết so với gãy chân, gãy cánh có đau hơn không.”

“Ngươi muốn làm gì?” Burj hoảng sợ.

“Làm chuyện ngươi đang tưởng tượng.”

Burj cầu xin Metatron: “Hãy tin ta, ta thật sự không biết là ai đã giải trừ thuật cầm cố cho ta, ta chỉ biết trước khi giải trừ chúng ta đã bị vứt vào chỗ tối tăm này.”

“Chúng ta?” Metatron hỏi.

Burj cười khổ: “Còn có Simon và Baird. Ta là người đầu tiên bị bỏ lại. Bọn họ bị đưa đến nơi khác. Dù sao Julian cũng đã hạ quyết tâm không để bọn ta sống yên ổn, ta lại gãy chân, căn bản không tài nào đi tìm bọn họ.”

Mammon nói: “Ta muốn nghe chi tiết hơn. Julian tại sao phải đánh gãy chân ngươi, tại sao lại vứt ngươi ở nơi này?”

Burj liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: “Các ngươi có thể xem chân ta trước được không?”

Mammon không đợi Metatron mở miệng, đã giành đáp trước: “Không.”

“Vậy, có thể cho ta uống chút nước được không?” Burj lại hỏi. Tuy rằng bọn họ là thiên sứ, nhưng từ sau khi ăn quả Trí tuệ, mất đi sinh mệnh vĩnh hằng, bọn họ càng tăng cường nhu cầu về lương thực nước uống hơn.

Mammon nói: “Việc này phải dựa vào tính chân thật trong câu chuyện của ngươi.”

Burj rốt cuộc cũng ý thức ra trước khi đạt được sự tin tưởng của đối phương, mình sẽ chẳng thu hoạch gì cả. “Được rồi. Chuyện này phải kể từ sau khi các ngươi rời khỏi đây. Các ngươi đi rồi, Julian liền nhốt bọn ta vào trong hầm của trung tâm giải trí. Bởi vì trúng phải thuật cầm cố thời gian, bọn ta chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua bên người, còn mình thì không thể nhúc nhích. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có một hôm, Julian dẫn theo một đám thiên sứ tiến vào, khiêng bọn ta ra ngoài, bỏ trong xe ngựa. Ta căn bản không biết sẽ bị đưa đi đâu, mãi cho đến khi vào trong cõi hắc ám này. Không thể tưởng tượng được Julian cư nhiên có thể tìm ra một chỗ như vậy, ngay lúc ta nghĩ mình chết chắc rồi, đột nhiên phát hiện mình có thể cử động, nhưng còn chưa kịp vui mừng, chân ta đã bị đánh gãy, ngã khỏi xe ngựa. Trước khi xe ngựa rời đi, ta mơ hồ nghe thấy tiếng gào lên của Baird, không biết bọn họ bị đưa đến nơi nào nữa.”

Mammon hỏi Metatron: “Ngươi có tin không?”

“Ta rất muốn tin.” Metatron trong thanh âm mang theo một tia thất vọng.

Burj ngữ khí căng thẳng, “Tại sao? Ta nói chính là sự thật.”

“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Mammon nói, “Là thiên sứ, chân ngươi bị gãy, tại sao không dùng cánh mà bay?”

Burj ngẩn ra, giây lát mới cứng ngắc đáp: “Nếu ta nói ta quên, các ngươi có tin không?”

“Không tin. Được rồi, chúng ta quay lại vấn đề ban đầu. Là ai giải trừ thuật cầm cố thời gian cho ngươi?” Mammon từ tốn hỏi, mỗi một chữ đều sung mãn lực đạo ngàn cân.

Burj gần như sắp bật khóc, “Ta thật sự không biết.”

Metatron đột nhiên cúi người, bàn tay vươn ra khỏi kết giới của Mammon.

Trên chân Burj truyền đến xúc cảm ôn nhu, sau đó da thịt có cảm giác như được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, còn chưa kịp hưởng thụ, xương ống quyển đã tự động hợp lại, cảm giác đau đớn biến mất.

“Chân của ta?” Hắn kinh hỉ đứng lên.

Metatron nói: “Không sao nữa.”

Mammon mỉm cười hỏi: “Cảm giác lành thương không tồi chứ?”

Burj cảnh giác không đáp lời.

“Bị thương một lần nữa cảm giác có thể sẽ không tốt lắm.” Mammon uy hiếp.

Burj cắn chặt răng, nói: “Ta thật sự không biết hắn là ai. Trong bóng tối, ta ngoài chính mình ra, đều không nhìn thấy ai.”

“Julian đâu?” Mammon nắm được lỗ hổng trong lời nói của hắn.

Burj nói: “Hắn, hắn lúc đầu đã ở đây.”

Mammon nhíu mày: “Lúc đầu?”

“Sau đó, sau đó thì ta không biết.” Ngữ khí Burj vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng.

Metatron đột nhiên nói: “Ta có thể lập một giả thiết không? Nếu đại đa số những gì ngươi kể đều là sự thật.”

Burj không dám tiếp nhận “đại đa số” này.

“Điều duy nhất phải tranh luận chính là, Julian đến tột cùng là bên gây hại hay bên bị hại?” Metatron nói tiếp.

Burj mím chặt môi, nhưng tiếng nuốt nước bọt khẩn trương đã tiết lộ tâm tư của hắn.

Metatron đợi một hồi, nhẹ giọng nói: “Ta đã biết đáp án.”

Nói cách khác, sau khi hai người rời đi không lâu, Julian cùng bọn họ đều bị bắt.

“Ngươi ở trong này, cũng là ý của hắn sao?” Mammon hỏi.

Burj thân thể run lên, dùng thanh tuyến cực thấp nói: “Ta không biết hắn mà ngươi nói là ai.”

Mammon nói: “Đương nhiên là Shipley, chẳng lẽ giới thứ mười còn có một hắn thứ hai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.