Này, tên nhóc kia, để cái balo lại, nói không chừng ta sẽ tha ngươi một mạng.
Một tên trong nhóm ba người bước ra chặn đường, cầm trên tay thanh đao hải tặc chỉ về phía Vương Phong, cười mỉa nói lớn.
Vương Phong giả bộ hơi lùi lại giấu giấu cái balo đeo trên vai, bên trong chỉ có mỗi thanh chủy thủ lấy từ phòng kho báu, trông qua khá tinh xảo và được làm từ loại vật liệu quý nên giá trị không nhỏ, miễn cưỡng có thể giúp hắn thông hành nếu gặp phải những trường hợp này, hoặc không nếu đụng phải kẻ lang sói hiểm ác.
- Tha... tha cho tôi một mạng, tôi sẽ giao hết thứ này cho các anh. – vừa nói Vương Phong vừa lưỡng lự nhìn vào bên trong túi đồ rồi làm điệu bộ ham sống sợ chết, ngu ngốc đưa ra cho ba người kia xem
Nhìn một lượt, ngoài những bộ quần áo cùng vài ba cuốn sách thì đặc biệt có thanh chủy thủ được luyện chế cực kỳ sắc nét và bén nhọn, trên đó còn khảm một viên bích ngọc thanh thúy và tinh thuần, đồ vật tầm thường không thể nào đạt đến trình độ tinh xảo như vậy.
- Ồ, đại ca, bảo vật, cuối cùng chúng ta cũng lấy được kho báo rồi. – tên đến khám xét mừng rỡ la lớn khiến hai người phía sau đanh mặt, ra hiệu im lặng.
Tên có khí tức mạnh nhất vào khoảng Nhị Nguyên hậu kỳ, tính ra không phải đối thủ của hắn nhưng ẩn giấu chút thực lực vẫn hơn.
Thấy Vương Phong giả bộ như thật, lại động tâm trước báu vật chói lóa nên tên thủ lĩnh lập tức bước đến giật lấy balo đồ rồi phất tay đuổi hắn đi.
- Đi, đi, hên cho mày là gặp tụi tao, phải mà đám chó điên Phàn Sàn thì không còn cái mạng, thợ săn Hoàng Kim như Tống Uyển gặp tụi nó còn cúp đuôi mà chạy, nói không chừng lúc này chết quách rồi.
Nghe được cái tên quen thuộc nhưng Vương Phong không dám nán lại hỏi thêm, ai đảm bảo bọn chúng sẽ chẳng suy nghĩ lại chứ. Thoát khỏi khu vực kia một đoạn thì hắn bắt đầu tăng tốc để hướng về cửa ra, chỉ ở nơi đó mới có đường thông qua khu vực bên kia.
Chẳng mấy chốc lại bắt gặp một nhóm người nhưng chỉ còn là những bộ xác chết vô hồn, nằm la liệt ra đất với những vết thương lớn nhỏ nhiều không kể, đồ vật tư trang đều bị tước sạch không còn một mống, dễ nhận ra là bị người khác chặn đường cướp của.
- Âm Dương nhãn, mở.
Đồ án trên đôi mắt phát ra mấy tầng quang sắc tinh diệu, trắng đen lẫn lộn không phân biệt được nhưng dễ khiến người nhìn vào cảm giác hài hòa và thần bí.
Chủ yếu trên thi thể bao gồm âm khí, ma khí, những loại ác niệm khác chỉ thoát ra và tồn tại xung quanh không đến nửa giờ liền tiêu tán hết sạch. Vương Phong lướt nhanh qua chứ không dám chậm trễ, đối với bọn Tống Uyển dù không quá mặn mà tình cảm nhưng chung quy vẫn xem là đồng đội.
Càng gần cửa hang, lượng xác chết rải rác càng nhiều, có lẽ bọn họ đã tranh đấu dữ dội kể từ khi bước vào di tích, nhanh và mạnh nhất hẳn là cái đội đầu tiên hắn bắt gặp khi còn nấp trong phòng vũ khí, tiếp theo nhóm ba người lúc nãy, còn lại chắc đã bị quét sạch.
Gần đến cửa chợt thấy một hướng rẽ phát ra kim quang kinh diễm, nhìn lại bản đồ, đó là một địa điểm chấm xanh, Vương Phong tuy ham thích đồ quý nhưng vẫn luôn ở trong chừng mực nhất định, có điều ngay lúc này hắn hơi tò mò, đằng đó tồn tại điều gì lại phát ra nhiều tầng hào quang chói mắt đến vậy.
Bước gần đến, dùng Âm Dương nhãn nhìn trước một khoảng xa, đây là căn phòng không hề khóa, trên cái bệ đá hình khối trụ nằm ngay giữa trung tâm đặt một quả cầu thủy tinh trong suốt, bên trong nó lại tồn tại viên ngọc vàng son, từ nó phát ra hàng loạt những kim quang mê người.
- Chuyện gì thế này???
Quá kinh ngạc với tràng hiện trước mặt, vốn dĩ hắn không để ý nhưng chợt nhìn xuống mặt đất và xung quanh, la liệt thi thể chất đầy khiến mặt sàn dầy lên một khoảng, âm, ma khí bốc lên kinh dị, phủ rợp không gian, oán niệm chất chồng vào nhau chẳng phân biệt được từ người nào xuất ra.
- Là có chuyện gì, chẳng thấy nguy hiểm gì cả, hay do chính cái kim quang kia.
Nhìn lại lần nữa, kim quang nhu mì, ảo diệu lý ra phải khiến người nhìn vào dễ chịu, đằng này chẳng hiểu lý do vì sao nữa.
- Vào xem thử không? Có thể sẽ đủ âm khí để luyện Dưỡng Ma Công Pháp.
Nghĩ đến loại công pháp tà dị kia, muốn cây nở thành hoa phải cần một lượng âm khí rất lớn, người lưu lại ngọc giản cũng đã ghi rõ ít nhất cần một hào huyệt chôn người thì mới đủ, đây chính là nơi như vậy, có điều nhóm Tống Uuyển đang gặp nguy hiểm, chậm thêm chốc nữa không biết sẽ xảy ra cớ sự gì.
Với hắn tâm niệm, cái khó tìm lại nhất chính là sinh mạng và người thân, nếu riêng mình đơn độc trở thành cường giả thì chẳng ý nghĩa gì, sức mạnh chỉ là công cụ để bản thân thực hiện lý tưởng mà thôi, ví con người ở trái đất như hắn trước kia, chẳng có pháp thuật hay năng lực gì cả nhưng vẫn bưu hãn sinh tồn, ngày ngày khoái nhạc sống hết một đời, một kiếp.
Hắn phải tìm được những ý nghĩ, lý giải như vậy thì mới đành lòng buông tay món lợi trước mắt, cái hắn sợ nhất là hối hận nên mọi chuyện đều phải suy luận thật kỹ.
Bên đây đã không còn bản đồ hướng dẫn nữa nên Vương Phong không dám chạy loạn mà di chuyển từ tốn, trong này cơ quan trùng trùng, đặt biệt bẫy rập luôn nằm ở những nơi dễ đến nhất.
Khám phá di tích đã bắt đầu được hai ba ngày, khu vực bên ngoài hầu như vắng lặng, tần số phát hiện thi thể thậm chí còn nhiều hơn cánh bên kia, toàn khu vực động phủ mê cung này không hề bắt được bất kỳ tín hiệu nào nên vô phương liên lạc bằng thiết bị điện tử, đó có thể xem là cái khó, cũng là điểm hấp dẫn của những chuyến thám hiểm thế này.
- Lại là một ngã tư.
Kiên nhẫn suy luận thử mặc dù điều đó vô nghĩa, “may mắn” chính là lúc này cần phát huy tác dụng nhất, cuối cùng quyết định rẽ sang phải, theo lối mòn liền đến được một chiếc cầu gỗ bắt qua dòng kênh lớn, bên dưới chảy xiết một loại nước đen kịt bốc lên nồng nặc mùi hôi thối của xác người, hai bên bờ vẫn còn vài ba thi thể vắc vẻo mấy phần nguyên vẹn, phần chìm trong nước đều bị phân hủy chẳng còn mảnh xương.
Không thể tốn thêm thời gian, mạnh dạn bước từ từ sang bờ bên kia, thình lình ngay thời điểm mà Vương Phong đặt bước đầu tiên lên cầu thì cảm nhận từ sâu bên dưới lòng nước có sự chuyển động, thứ này không phải một mà rất nhiều, như thể ngửi được hành tung con mồi liền nhanh chóng tiến lại giành giật.
- Không ổn, là yêu thú.
Nhanh như cắt nhảy lại vào bờ, cùng lúc đó một đàn cá với hàm răng sắc nhọn, nguyên thể màu trắng tinh khôi thi nhau phóng lên chỗ Vương Phong vừa đặt chân táp mạnh mấy cái mà không cần phải xác định, chúng không có mắt mà thay vào đó là hình dạng như hai cái loa nhỏ, biểu trưng thính giác cực kỳ tốt, đến nỗi chấp nhận tiêu biến thị giác.
- Loài gì thế này? – hàng loạt những câu hỏi nhưng chẳng ai có thể giải đáp giúp hắn cả, quả thực thiếu thông tin sẽ khiến cho người ta phi thường chật vật.
- “Bạch Quang – Thái Dương Lực”
Cây cầu này không quá dài, bấy nhiêu năng lượng hẳn Titania có thể đưa hắn sang bờ bên kia an toàn.
Lơ lửng giữa không trung nhìn xuống, vài ba xác người còn vướn lại rải rác ở thân cầu, kẻ chỉ còn cái đầu lâu, tay chân văng ra tứ tung loạn xạ tạo nên một cảnh tượng kinh tởm chưa từng thấy, thi khí, ác niệm thay nhau hòa trộn vào không gian dễ làm người ta ngộp thở.
Chừng năm phút Vương Phong an toàn đáp xuống bờ bên kia, nơi này có đường cầu thang làm từ hàn băng vĩnh cửu, toát ra từng dòng khí lạnh bốc lên cao, càng đến gần càng cảm thấy hơi thở thêm nặng nhọc, chẳng biết nếu cứ bình thường thâm nhập vào thì sẽ đi được bao xa, cũng may có Nấm Băng Tiên hỗ trợ, không thì phải uổng công trở về.
Từng bước tiến vào nội giới hàn băng dẫn lên một nơi rất cao, hai bên đường không cần nhờ vào đèn để phát sáng mà chính những bậc thang đã thay thế nhiệm vụ chúng, nếu người Băng hệ mà lọt vào nơi này thì khỏi phải nói, tốc độ tu luyện ít nhất cũng phải tăng gấp hai lần.
Chẳng biết đã đi được bao xa bởi nhìn lại đã không thấy được điểm khởi đầu, xung quanh chỉ mỗi mình hắn bước đi vô định, càng lúc càng khó định vị bản thân, thình lình muốn bỏ cuộc quay đầu thì đằng trước lại xuất hiện một vầng huyền quang ảm đạm biểu trưng cho vật thể chứa đựng Ám hệ.
- Nhanh một chút.
Tự nhủ rồi gia tăng cước bộ của mình, nếu có nguồn cung cấp năng lượng Ám hệ thì dĩ nhiên tốc độ bản thân sẽ tăng gấp mấy lần, chính vì cái chấp niệm đó giúp cho đôi chân hắn thêm vững bước, ngày một tiến gần đích đến hơn.
- Còn một đoạn nữa thôi, ráng lên.
Thứ kia ngày càng gần nhưng chỉ dừng lại ở mức “gần hơn”, tức thì nhớ lại nơi phát ra kim quang ở căn phòng bên nhánh kia và hàng loạt thi thể chất chồng dưới mặt đất, bộ não như tỉnh lại trong mộng mị, mắt phải lóe lên một tia huyết quang.
- Huyết Nguyệt nhãn, giải.
“Phùuu... ghê quá.” Thở hắt mấy hơi để bình tĩnh lại sau khi giải được ảo thuật nhưng lúc nhìn xuống lại khiến tâm trạng thêm bất ổn. Nơi hắn đang đặt chân và lân cận rải đầy xác người, dù rất lành lặn nhưng bị đông cứng hoàn toàn, co rút lại mà chết, thậm chí da vẻ bên ngoài kết không ít vải băng lạnh lẽo.
“Hầm Mộ Hàn Băng?”
Xác người chất đầy chỉ khiến hắn hơi bất ngờ chứ chẳng sợ mấy, sau lưng chỉ gồm bốn, năm bậc cầu thang băng dẫn về địa điểm ban đầu và trước mặt là một bệ đá đặt viên ngọc màu lam trong suốt, hình thoi, điêu khắc không lệch một li nhỏ, đều đặn đến dễ chịu.
Tiến lại cầm lấy viên lam ngọc, hào quang quanh nó vẫn chưa dứt nhưng vì Huyết Nguyệt đã giải nên hắn không rơi vào ảo thuật nữa, chẳng biết đây là Băng gì lại có thể dễ dàng dụ hoặc, chiếm lấy tâm trí con người như vậy.
- Thanh Liên, ngươi biết không?
- Tôi không biết nhưng ngài hãy chuyển vào bên trong này, tôi có thể xem xét, nghiên cứu và bảo trì nó.
- Ừ, cứ vậy.
Đã lỡ vào đến đây nên hắn không ngại tốn năm phút để hấp thu ác niệm và thi khí khắp gian phòng, phi thường nhiều và đậm đặc, trong số họ hẳn không ít người đã đạt đến Nhị Nguyên đỉnh và Tam Nguyên, chết vì cái lạnh thì thực tiếc nuối một đời.
Trở lại ngã tư, lần này hắn quyết định chọn lối bên trái, suy nghĩ không thể nào cả hai bên mê cung đều có cách thức bố trí giống nhau, cứ thẳng tiến là đường đi.
- Hừ... cẩn thận, đằng trước có mai phục.
Nghe Zamato dự đoán, Vương Phong không hề tỏ ra mất bình tĩnh, vẫn bảo trì tốc độ vì đã biết được đại khái thực lực nhóm người đang có ý đồ, chẳng qua song nhãn đã âm thầm khởi động cùng một pháp chú bắt đầu ngưng kết, việc còn lại chỉ chờ xem bên nào sẽ giành được thế chủ động mà thôi.
- “Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục” | “Nguyên Mộc – Thanh Tiên Đằng” | “Đại Địa – Dư Chấn” | “Hỏa Diễm – Viêm Hỏa Hống” | “Nguyên Mộc – Kim Diệp Tiễn”
Đồng loạt rất nhiều pháp chú được tung ra nhưng chẳng ai ngờ kẻ thợ săn lại chậm hơn con mồi một bước, vạn dĩ chỉ cần vài giây ít ỏi đó đã khiến bọn họ vạn kiếp bất phục, đừng trách Vương Phong hắn vô tình, khi đã vào đây rồi mạnh được yếu thua, ván cờ này ai hết vốn mà chơi liều thì bù luôn cái mạng.
- Huyền Tiên Kiếm
Không hề dùng đến pháp chú bởi vì điểm yếu linh thể bọn chúng rất nhiều, tấn công pháp thuật sẽ không hiệu quả bằng đòn đánh vật lý, hòa nhập vào bóng đêm lan tỏa khắp nơi, từng bước chân hắn thoăn thoắt tiếp cận kẻ mai phục đầu tiên, mắt phải bắn ra một tia huyết quang khiến thân thể hắn ta như bị tẩy não thành con rối, xụi lơ tứ chi chờ đợi cái chết.
Xuyệtttt... một kiếm mang theo kình lực cực lớn, phát ra âm thanh nặng nề, Vương Phong theo con đường Cường kiếm nên việc gây ra tiếng động manh là khó tránh khỏi.
Ba người còn lại vô thanh vô thức tuy không dám vọng động nhưng cũng chẳng khờ khạo, tự động dùng pháp chú bảo hộ bản thân, đôi chân không lúc nào dừng lại để thay đổi vị trí, tránh kẻ thù tiếp cận.
- Tụi bay giết nó, đằng này, “Hỏa Diễm – Hỏa Lưu”
Kẻ sử dụng hỏa thuật bắn ra một đạo lửa dài, hướng thẳng về đúng phía Vương Phong đang di chuyển khiến hắn có hơi bất ngờ, chẳng còn cách nào khác, phải sử dụng Thiết Thuẫn Kid.
Huỳnhhh... đỡ thành công.
- Thấy rồi, “Nguyên Mộc – Thanh Tiên Đằng”. – hỏa diễm bùng cháy lộ rõ thân diện Vương Phong trong nhất thời liền khiến hai kẻ còn lại thấy được.
Lần nữa, một sợi dây leo cỡ vòng tay người trưởng thành đâm mạnh phía Vương Phong rồi quất ngang, chỉ cần chạm vào vật thể liền siết chặt cho đến khi vỡ nát.
- “Nguyên Mộc – Mộc Long”
Tức thì, con rồng bện bằng vô số dây leo xuất hiện trong bóng tối trực tiếp nghênh đón “Thanh Tiên Đằng”, há to cái miệng xé nát nó rồi nương theo hướng xuất phát mà tiến lại kẻ sử dụng Mộc chú kia.
- Cái gì, thì ra là Mộc hệ, còn tưởng Ám hệ, hẳn là một loại kỹ xảo để hù chúng ta thôi, mau giết nó.
Tên sử dụng Hỏa chú hét lớn trong không gian, hắn còn khuya mới tin trên đời lại có người sở hữu hai thuộc tính cùng lúc, nếu tồn tại đã không phải vào đây lăn lộn như này rồi, có điều chỉ vì một chút sơ xuất đó mà đôi chân đã chậm một nhịp.
- “Ám Triền – Đau Đớn”
Kỹ năng Ám hệ dùng trong bóng tối không chỉ được tăng cường sức mạnh, ngay cả phương thức và hướng công kích cũng hoàn toàn được che dấu kỹ càng, đến khi kẻ đó nhận ra thì đã quá muộn.
- Aa.. Ư.. th...ả ả..
Kêu không thành lời khi nội tạng cơ thể như bị ai đó bóp chặt, hai tay cố ôm bụng rồi lại che cổ chẳng hiểu nổi là bị tấn công ở điểm nào, phút chốc lăn đùng ra đất rồi như thể bị một loài sinh vật nào đó ăn mòn dần.
Còn hai kẻ vẫn một mực cảnh giác khắp nơi, một trong số chúng là Mộc hệ chuyên khống chế, còn lại vẫn chưa xác định được, dù sao cũng chẳng đáng ngại.
- “Ám Triền – Huyền Yên Tỏa cục”
Tạo thêm điều kiện môi trường, tên có nhãn lực phát triển đã chết nên mọi chuyện trở nên quá dễ dàng.
Không gian chợt rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn những bước chân liên tục di chuyển nhưng bọn chúng chẳng biết đang đối đầu với người nào, ngỡ đối phương giống mình không thể xác định được vị trí của nhau, ai mà dám nghĩ con mồi vừa tầm tay lại chính là bá chủ của bóng tối, chẳng qua muốn vờn chuột chút thôi.
- Chơi tới đây được rồi, ta còn rất bận, Huyết Nguyệt nhãn, mị.
Số lượng này hắn đã có thể an tâm lộ diện đối đầu, bốn kẻ Nhị Nguyên quần công thì hơi chật vật nhưng hai thì nhẹ nhàng. Giọng thiếu niên vang vọng, tức thì từ khoảng không gian đen tối, bọn chúng ngỡ ngàng thấy được một đôi mắt kỳ lạ sáng lên rực rỡ, cả đời mấy mươi năm mới là lần đầu tiên sợ hãi đến như vậy.
Một trong số chúng đã từng nhìn thấy trên bầu trời, cường hãn nuốt cả thái dương, phi thường tinh diệu, huyền bí, có điều đồ án đó không khiến bọn chúng sợ hãi bằng con mắt hai màu đen đỏ còn lại, tuy đơn giản nhưng càng nhìn càng đáng sợ, cứ như nó thuộc về một đại ma đầu hay con quỷ dữ nào đó tùy thời, tùy lúc diệt sát sinh mạng nhỏ bé của chúng.
Đôi chân nhũn ra, miệng mồm lắp lắp không nói thành lời, tay chân muốn ngưng tụ pháp chú nhưng vô lực, từ từ tròng mắt cũng bị chuyển thành màu đỏ máu oán độc, bọn chúng từ từ tiến gần lại nhau, nâng nhẹ vũ khí, cùng ngày cùng tháng... chết chung.