U Minh Đại Đạo

Chương 54: Đối đầu



Lần lượt thông qua hai khu vực còn lại không đến nỗi quá chật vật, thực lực đối thủ tương tự Băng Độc Lam Nhãn Xà, bên trong hai chiếc hộp đặt một hạt giống tinh khiết và ngọc giản về Kiếm đạo, Vương Phong không vội mở xem, nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Gần đây không hề dừng lại nghỉ ngơi, hành trình kéo dài liên tục nhưng hắn không muốn dừng lại, nếu chẳng có điều kiện ràng buộc nhất định thì tìm đội Tống Uyển vẫn là mục tiêu hàng đầu.

Trở về con đường ở giữa, không nghĩ lại lần nữa nó là lối vào khu vực tiếp theo, phải chi Vương Phong chịu dò xét một đoạn thì đã xác định được rồi vì tồn tại rất nhiều xác chết rải rác, có điều thật lạ, ngoài việc bị cuỗm hết toàn bộ tư trang, túi vải thì ngay cả nội tạng trong, ngoài cũng không nguyên vẹn, tứ chi bộ phận văng vãi khắp nơi, đặc biệt đầu lâu là ít thấy nhất.

- Ai mà ác độc thế không biết.

Cảm thán một câu rồi tiến sâu thêm nữa, chắc chắn đang có mối nguy hiểm nhất định mà bọn Tống Uyển phải đối mặt và đợi hắn vào, cảnh giác cao độ, không dám buông lơi tầm nhìn, từng bước đi đều được Âm Dương nhãn soi rõ từng chi tiết.

Dừng chân trước một khu vực rộng lớn, sơ lược cho thấy đây là phòng cất giữ vũ khí vì có rất nhiều giá cắm đặt khắp nơi, trên tường cũng không ngoại lệ nhưng đồ đạc nghiêng ngả loạn xạ cả lên, đặc biệt có không ít người chết, khí tức của họ lăng lệ, cường đại, chẳng biết vì sao lại tán thân. 

- Không hề bị cướp tư trang, xem xem bọn chúng là ai.

Lật ra cái ví bên trong mấy chiến túi chứa thẻ căn cước từng người và trong số chúng lại mạc danh kỳ diệu có một bảng tên quen thuộc.

- Phàn Sàn. Chẳng phải đội của người này đang truy quét Tống Uyển sao?

Cặn kẽ phân tích một chút, nếu muốn giết người diệt khẩu thì đội Tống Uyển nhất định dùng hỏa thiêu, không bào giờ làm chuyện bẻ gãy từng bộ phận cơ thể trông kinh dị thế này được.

Lạp lạp... chân Vương Phong đột nhiên giẫm phải chất dịch gì đó nhờn nhờn, nhanh chóng đế giày bị ăn mòn rồi tiếp tục lan rộng cho đến khi hắn nhận ra, quăng mạnh nó về một góc, nhìn lại thứ đó trông cực kỳ quen thuộc.

- Ma Kiếm Zamato, ngươi xem giống với thứ dịch của tên quái nhân ở Ma Sinh Cốc hay không?

- Hừ... tám phần tương tự, yếu hơn tên kia. – Zamato trả lời, giọng vẫn còn yếu ớt nhưng đỡ hơn mấy phần

- Phàn Sàn chắc là bị nó giết, nếu vậy nhóm Tống Uyển không chừng...

Yêu quái lần trước đạt đến cấp 5, tương đương Nguyên Anh cường giả, còn hiện tại ở đây chí ít cấp 4 nhưng phải nói ngoài việc sức chiến đấu và phòng ngự cực tốt, dung dịch tiết ra từ người bọn chúng cực kỳ quỷ dị, tính ăn mòn cao lại khó ngửi, không có Zamato sợ rằng không đủ sức hạ sát, bằng chứng Phàn Sàn đã bước vào cao thủ Kết Đan cảnh vẫn không ăn thua, cùng với đám đàn em bị phanh thây, xẻ thịt, chết trong đau đớn tột cùng.

Thận trọng từng bước, lần này Vương Phong đã có kinh nghiệm, men theo xác người rải rác mà đi, thuận tiện lấy ra tư trang cùng oán niệm trên người bọn họ cho đến khi lại gặp một khu vực khá rộng, nơi này có tận năm cửa hệt như cánh trái nhưng không có thời gian để xem xét từng cái vì đằng trước một thạch môn đang rũ rượi hình dáng quen thuộc, có điều...

- Hàn Toại. 

Vương Phong kêu lớn rồi tiếng lại người đàn ông với cái đầu bị bẻ gãy nhưng vẫn còn dính lại trên cổ, cực kỳ kinh dị nhưng hắn không sợ, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động khó chịu, liên tiếp đón nhận những hình ảnh thân thuộc rời bỏ mình thì dù sắt đá cũng không chịu thấu. Nhớ lúc bàn về chuyến đi lần này, Hữu Sinh đã có nhiều nỗi lo lắng, bất an, vậy mà hắn không chịu nghe, rốt cục khi đối mặt mới thấy bản thân mình ngu xuẩn và yếu đuối đến cỡ nào.

Nghĩ là vậy nhưng hiện tại vẫn quan trọng hơn, có thể đám Tống Uyển vẫn còn sống và may mắn chạy vào được bên trong rồi nhưng tên yêu quái kia chắc không ngoại lệ.

Dùng đồ đạc của chính mình quấn lại toàn diện Hàn Toại rồi chuyển vào bên trong giới chỉ, tiến đến xem xét phương pháp mở cánh cửa trước mặt, có duy nhất thanh sắt đặt ở dưới để kéo lên, hẳn là phải dùng lực.

- Titania, giúp một tay với.

Titania trông qua như một thiếu nữ xinh đẹp nhưng sức mạnh cơ bản còn nhỉnh hơn cả Ma Kiếm Zamato, hai người cùng vận hết sức lực, phải mất hơn năm phút mới đẩy lên được hơn một phần ba, có điều như vậy là đủ. Tức thì ngay lúc buông tay thì Vương Phong lộn vào bên trong còn Titania hóa thành đạo quang chui vào họa đồ, cũng may mắn chỉ mình hắn nên mới tiết kiệm sức lực cỡ vậy, đổi lại nhóm Tống Uyển có đến bảy người, cộng thêm việc phải đối phó truy binh.

- Lẽ nào Hàn Toại ở lại chặn đường?

Vương Phong khẳng định điều này đúng quá nửa, tâm trạng lại chùn xuống một tầng thấp nhưng vẫn không chậm nhịp đi sâu vào trong, lối đi đèn không nhiều như ở bên ngoài, càng sâu càng le lói, tuy nhiên nhiệt độ mỗi lúc được cải thiện hơn, dường như đang dẫn lên trên.

Đằng xa.

- Áaaaaa... tránh ra... tránh ra...

- Đừng... cô... cô mau giúp tôi...

- Mau.. tấn công vào mắt nó.

Từng giọng nói quen thuộc lọt vào tai Vương Phong khiến cho cước bộ thêm dồn dập, dừng lại trước một cánh cửa lớn mở toang, không dám kinh động bước vào mà cẩn thận dùng Âm Dương nhãn soi trước.

- Tống Thiết? Tần Phương Nghi

Hai người bọn họ đều đã chết, tứ chi loạn xạ không cách nào xác định rõ ràng, đằng kia, quả như phán đoán, kẻ đuổi giết bọn là một yêu quái toàn thân phủ một màu xanh rêu, hình thể béo ú, tay cầm chùy gai cùng thanh đao đồ tể, hàm răng của nó mọc lởm chởm nhiều loại nanh tựa mấy loài quỷ trong truyền thuyết, vừa la hét vừa truy đuổi những người còn lại của đội Tống Uyển.

Mọi người thi nhau chạy trên một bàn tay làm từ tảng băng rất lớn hệt như của người khổng lồ và được ánh sáng từ trần chiếu xuống, nơi này phải rất gần với chóp đỉnh núi.

- Hừ... quái nhân kia rất cường đại, khoảng cấp 4 trung kỳ, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ.

Ma Kiếm Zamato cẩn thận cảnh báo nhưng hắn không muốn rời khỏi, bỏ lại bốn người họ nằm đó chờ chết. Mở ra Âm Dương nhãn, điều hắn cần là điểm yếu của con yêu quái trước mặt.

- Khá tương tự con người nhưng kinh mạch và một vài bộ phận rất đặt biệt, nhất là dạ dày, không hề có cơ quan tiêu hóa như bình thường mà bao nhiêu thực phẩm nuốt vào liền chuyển thành thứ dịch kinh tởm kia.

Càng lúc càng nhiều phát hiện, nếu hôm nay may mắn sống sót hắn nhất định sẽ viết nghiên cứu của mình về loài quái nhân này để cảnh báo với mọi người cẩn thận vì chúng đáng sợ gấp mấy lần tang thi, bất cứ ưu điểm nào về linh thể trừ Trí lực đều nhỉnh hơn con người một chút, đặc biệt Ngự và Chiến lực, tính tình lại hung ác, toàn thân đầy tà khí, ham thích hủy diệt, ăn tươi nuốt sống, quá dã man.

Không còn thời gian để tính toán nhiều nữa, dù bàn tay băng rất rộng nhưng tốc độ bốn người cứ chậm dần, cộng thêm phải kết chú phòng hộ và phản công nên không thể so sánh với thể trạng yêu quái, luôn ở trại thái sung mãn lại có công năng ăn thịt người khác bổ sung vào năng lượng. 

- Wooi... tránh ra... tránh raaa

Hàn Trung hét lớn đầy đau khổ nhưng không lay chuyển được cô bé đang kết phép chắn trước người mình, từ xa cái thân thể mập mạp kia đang đánh tới. Wooi rất kém về khả năng phòng ngự nên nếu phép màu không xảy ra, chết là cái chắc.

- “Bạch Quang – Thất Tinh Hàng Ma Giới”

Tiếng hét của Vương Phong vang vọng khiến bốn người Tống Uyển đều ngoái đầu nhìn lại, tâm trạng hỗn loạn nhưng vô thức lóe lên trong mắt mấy tia hy vọng, kể cả quái nhân đang muốn hành hung Wooi cũng bị trì đọng mấy giây, không lâu sau, bảy quang cầu theo thứ tự, lần lượt bay đến và đáp xung quanh yêu quái.

Bảy quang cầu bắt đầu phát ra năng lượng dữ dội, tiến hành liên kết với nhau bằng những đường sáng huyền ảo, hoàn tất liền hình thành một kết giới nho nhỏ, đủ sức giam cầm quái nhân vào bên trong, ngay sau đó, từ bảy quang cầu bắn ra những tia sáng hủy diệt yêu ma ngay trong nội giới, không để bất kể kẻ địch hay công kích nào của chúng lọt ra ngoài, cứ vậy mà trừng phạt.

Trên người quái nhân có quá nhiều tà khí nên ánh sáng diệt ma của “Thất Tinh Hàng Ma Giới” càng phát huy nhiều tác dụng, tiêu trừ tà khí không khác gì triệt tiêu năng lượng trong cơ thể nó khiến cho hoạt động trì trệ hơn mấy phần, dĩ nhiên Vương Phong chỉ cầm cự được một lúc, dù khắc hệ đi chăng nữa thì cách hai bậc hạ gục là vô phương.

- Mọi người hợp sức tấn công, tôi sẽ lo phần khống chế.

Tức thì, mỗi người nắm chặt nắm đấm, lòng đầy quyết tâm, đã đến lúc này còn không hành động thì chắc chắn bước vào tử lộ.

Tống Uyển nhanh chóng tiến lại gần hơn, dùng Hỏa chú thiêu đốt quái nhân, còn lại Tần Phương Lâm, Trần Bắc và Hàn Trung đều chuyên về tấn công tầm xa nên đứng cách khoảng, một người dương mạnh thanh cung bạc, còn lại sử dụng Phong chú, Thủy chú trảm sát.

- Hỏa Điêu Champer | Mộc Tiên Wooi | Nhân sư Klud

Ba hộ mệnh giả cũng được triệu hồi nhanh chóng, trong thế quần công, miễn rằng khống chế đủ mạnh thì mọi chuyện dễ dàng, cũng vì nhóm Tống Uyển thiếu điều đó nên mới chật vật như vậy, tuy nhiên phần lớn vẫn nhờ vào Quang hệ ngẫu nhiên khắc chế quái nhân này.

- Grừuuu... lũ nhân loại thấp kém, tưởng thứ này có thể giam nhốt tao à.

Quái nhân quả nhiên cường đại, gồng sức khiến toàn thân nó bao phủ một tầng tà khí đen đúa mà mắt thường có thể nhìn thấy được, mạnh mẽ bạo phát, phá nát “Thất Tinh Hàng Ma Giới” của Vương Phong, sau đó quay đầu lại nhìn hắn rồi mạnh mẽ vung chùy đánh tới.

- Titania, “Bạch Quang – Thanh Trừng” “Bạch Quang – Thái Dương Lực”

Không còn cách nào khác ngoài triệu hồi Titania cùng với những kỹ năng chuyên khu trừ tà khí, quái nhân này đặc biệt phải đánh như vậy mới có thể làm nó nhanh chóng kiệt sức, nếu chỉ đơn thuần ngạnh kháng, rất khó khăn.

Tống Uyển và mọi người không dám chậm trễ, gượng hết sức tiến lại quần công cùng với hộ mệnh giả của mình.

Titania được triệu hồi liền bắt đầu tả xung hữu đột, tận dụng tuyệt đối ưu thế thành thạo cận chiến kiếm – thuẫn nên miễn cưỡng chống lại hai món vũ khí sắc bén trên tay đối phương, có điều mỗi khi nó phun ra dịch ăn mòn thì phải thi triển đến “Thiên Vũ” mới trụ qua được.

- Phùuuuuu...

- Mộc Tiên Pháp – Khốn Yêu Đằng.

- Hừmmmm.

Cả ba hộ mệnh giả lao vào vòng chiến, nhân sư Klud kết hợp Titania đánh gần, Mộc Tiên chuyên khống chế cộng hưởng những dòng lửa hình xoắn ốc của Hỏa Điêu khiến cho quái nhân khó lòng trở tay. Có lẽ lúc trước vì quái nhân đánh tới bất ngờ và không ai kiềm chân nó được nên phải lâm vào thế chạy trốn bị động, lần lượt từng người do hoảng loạn mà ngã xuống, lại nói cả nhóm đã bị rượt đuổi suốt bởi bọn Phàn Sàn nên cũng có thể mang tâm lý xấu.

- Sau khi tôi sử dụng pháp chú liền tung một đòn mạnh nhất.

Vương Phong nói rồi dùng cả hai tay ngưng kết họa đồ, từng nét vẽ được hoàn tất trong chốc lát.

- “Bạch Quang – Quang Vũ Trùng Kích”

Hàng loạt những lông vũ tỏa ra quang năng ghim mạnh rồi thẩm thấu vào bên trong cơ thể quái nhân, để lại đó những điểm sáng hay chính xác là yếu điểm nhờ đặc tính của Thấu Triệt Thần Quang, nhóm Tống Uyển không dám chần chờ liền tung ra những đòn công kích mạnh nhất, dù phải ngất đi tại chỗ vẫn tốt hơn làm mồi trong miệng tên quái nhân kinh dị.

- “Hỏa Diễm – Phần Thiên Nộ Hỏa”

- “Thủy Trạch – Đại Thủy Pháo”

- “Thanh Phong – Phong Trảm”

- “Nhất Tâm Xạ Pháp – Xuyên Tâm Tiễn”

Để lại Nhân Sư Klud và hai hộ mệnh giả cân sức quái nhân một lúc, Titania tranh thủ thời gian niệm ra kiếm pháp.

- “ Chiến Thần Kiếm – Nhị Kiếm – Thiên Trảm”

Ầmmm...Ầmmm

Năm đạo công kích phóng nhanh, trùng kích vào những đạo quang cầu yếu điểm tạo ra một đoàn âm thanh và dư chấn cực kỳ kinh động, có điều trong khoảnh khắc đó, không ai thấy được nhưng Vương Phong lại rất cẩn thận, nhìn ra lạ thường liền hét lớn.

- Titania, tạo thuẫn.

- “Chiến Thần Thuẫn – Nhất Thuẫn – Thiên Hộ”

Không đủ sức mạnh để tạo thêm “Thiên Vũ” lần nữa nên thiếu nữ chỉ còn cách dùng “Thiên Hộ” thay thế nhưng lượng dịch ăn mòn bắn mạnh ra từ người quái nhân khi bị nổ banh xác quá cường đại, tràn đến chấn nát tấm khiên ánh sáng rồi văng ra tứ tung, tất cả đều bị trúng ít nhiều nhưng người nặng nhất vẫn là Titania vì cô đứng ngay trước tất cả, hứng chịu hết 80 % sát thương.

Nhìn thấy một tràng ngoài cả dự tính, hắn đột nhiên nhớ lại lần trước là do quái nhân không kịp phòng bị và khinh địch nên bị Zamato dùng một kiếm chém chết, vô thanh vô thức nên nó không bạo phát ra xung quanh, lần này thì khác, nhiều dòng năng lượng trộn lẫn với nhau và đều mang theo kình lực kinh người, tụ lại một chỗ không khác gì quẳng vào trái bom.

- Titania.

Vương Phong hét lớn rồi lao đến chỗ thiếu nữ vẫn đang gượng sức chống kiếm nửa quỳ chắn trước người hắn, thấu rõ tình cảm và hy sinh đối phương dành cho mình khiến tâm trạng và khóe mắt nóng lên nhất thời. Đến gần lại, phần giáp trước người nàng bị ăn mòn kinh khủng nhưng lại may mắn chất liệu khá tốt nên những bộ vị quan trọng không quá ảnh hưởng, có điều khắp bàn tay và vùng cổ đều dính đầy dịch tởm lợm, chúng đang cố sức ăn mòn vào bên trong.

- Chủ nhân, ngài không sao là được rồi.

- Ta... không sao, đã xong rồi, mau chữa thương.

Bốn người kia cũng bị dính chất dịch nhưng chỉ chút thời gian đã hoàn hảo vô thương, không ai nói lời cảm ơn vào ngay lúc này vì nó không đủ, Hàn Trung nhìn qua liền nói với cô gái nhỏ đứng cạnh mình.

- Wooi, qua chữa cho hộ mệnh giả Vương Quang trước, ta không sao rồi.

- Vâng.

Vương Phong nghe được liền lùi ra để Wooi tiến lại, chủ yếu phải xử lý đám dịch, cũng may thứ này không quá cường đại và khó gỡ như Ám hệ của hắn, nếu không Mộc Tiên vô phương.

- “Mộc Tiên Pháp – Tiên Dịch”

Những dòng năng lượng màu lục nhạt từ người Mộc Tiên truyền vào vết thương khắp người Titania, tuy không làm nó ngay lập tức khỏi hẳn nhưng dọn sạch được đám ô uế, chúng trộn lẫn vào nhau rồi rời khỏi vết thương, hiện tại chỉ cần băng bó rồi sử dụng các phương pháp bình thường sẽ không sao nữa, chắc phải đến khi trở về mới tiến hành được vì Vương Phong hết sạch Sinh Cơ Phù rồi.

Thấy Titania bình phục trở lại, Vương Phong thở ra mấy hơi lấy lại bình tĩnh rồi tự xử lý vết thương của mình, nhìn qua bốn người kia vẫn một mực im lặng, lâu lâu nhìn hắn mà chẳng biết nói gì.

- Mọi người có sao không?

Nghe hỏi, Tống Uyển chỉ lắc đầu rồi nhìn mấy chỗ khác trên bàn tay băng khổng lồ, nơi đó là hai đám huyết nhục lẫn lộn, trông kinh dị nhưng không đáng sợ, đôi mắt chứa đầy đau thương, cô chẳng những không hãi hùng mà còn muốn ôm lấy những phần còn lại kia mà khóc nấc, mà thủ thỉ nói chuyện như những ngày thuở trước nhưng vô lực, phép màu có thể giúp bốn người cô sống sót nhưng vô phương cứu rỗi ba người đồng đội đã hy sinh.

Đột nhiên, trong tình thế chết lặng, một kình lực như thể muốn lấy mạng người tấn công về phía Vương Phong.

- Là mày, tại mày mà Tống Thiết và chú Hàn phải chết “Thủy Trạch – Kinh Ngư Pháo”

Huỳnhhhh... ạchhhh.

Không kịp phòng bị, Vương Phong lãnh trọn nguyên con thủy ngư chấn mạnh vào nửa bên người mình, đau đớn văng ra một đoạn lớn, toàn thân ê ẩm, vô lực vì vừa sử dụng quá nhiều năng lượng lại còn bị công kích khiến hắn có chút không thừa nhận nổi.

Hàn Trung là người để ý nhất liền đứng dậy vung mạnh nắm đấm vào mặt Trần Bắc, mâu quang giận dữ đến cực điểm như muốn giết kẻ trước mặt. 

- Mày bị điên hả, muốn chết thì tao cho mày chết.

- “Thanh Phong...”

- Thôi đi, Trần Bắc, tôi không biết não cậu để làm gì nhưng từ nay chúng tôi không có người đồng đội như cậu. – Tống Uyển thấy Tần Phương Lâm lạnh lẽo vô tình muốn tung ra pháp chú liền cản lại, không mặt nhạt thốt ra lời nói từ đáy lòng.

Thiếu niên như còn điên tiết bò dậy khỏi mặt đất, chỉ thẳng vào mặt Vương Phong đang gượng sức điều tức.

- Nếu ngay từ đầu nó chịu đi theo chúng ta thì đâu có việc gì xảy ra, là tại nó, nói kông chừng chính nó biết được quái nhân sẽ vào nên mới không dám đi cùng, rồi sau đó diễn tuồng anh hùng để chúng ta nhớ ơn cả đời, mau giết chết nó trả thù cho Tống Thiết và chú Hàn.

Chẳng ngờ được trên đời tồn tại được người có não bộ vô lý đến vậy, vốn dĩ hắn đã từ chối nhiệm vụ trước khi vào hang động, đến cả cửa chính ở đâu còn không biết... Vương Phong nghĩ vậy nhưng chẳng giải thích gì.

Tần Phương Lâm nhíu mày, chị hắn bị tên này gián tiếp hại chết, Hàn Toại cũng vậy, thế mà mỗi câu nó nhắc tới đều bỏ chị ra, chẳng tiếc thương hay biết ơn gì, trải qua việc này tính tình hắn không còn tốt như trước nữa.

- “Thanh Phong – Phong Trảm”

Hơn ba ngọn gió dữ tợn như kiếm khí xé không bay đến.

- Mày... Song Đầu Trùng

Trần Bắc giận dữ nhìn về phía Tần Phương Lâm vừa kêu ra hộ mệnh giả vì phòng ngự không kịp. Tức thời một con trùng dài hơn 8 mét, khá lớn có tận hai đầu chắc trước mặt thiếu niên, thừa nhận công kích mà không hề bị chút thương tổn nào.

“Vậy mà lúc nãy hắn không hề triệu hoán.” – Vương Phong thầm nghĩ trong đầu.

Tống Uyển thấy được hộ mệnh giả liền nhớ đến Trần Bắc từng bảo rằng “hộ mệnh giả của tôi đã mất từ lâu rồi, trong một lần bảo vệ tôi” lúc trước, hiện tại liền hiểu ra tính tình tiểu nhân của người trước mặt. Hàn Trung giận dữ nhìn về phía thiếu niên.

- Trần Bắc, mày bạc tình bạc nghĩa, rõ ràng có thể hỗ trợ mọi người lại giữ khư khư cho mình, lý ra người chết phải là mày.

Thiếu niên nge thấy chỉ cười lạnh.

- Hừm, thì sao, tao chính là giữ lại át chủ bài đấy, ít nhất thì còn được cái mạng lúc cần, đâu có ngu như tụi mày, lời tao nói thì không nghe, cứ nói tốt cho thằng oắt này, rồi sao, nó có giúp tụi mày toàn vẹn hay không? – vừa nói hắn vừa chỉ vào Vương Phong.

Nghe đến đây hầu như ai cũng hiểu, tính tình thiếu niên này vặn vẹo, thính hơn thua, háo thắng lại đặc biệt chỉ nghĩ cho mình, ít nhất miễn hắn còn sống là được.

Im lặng một hồi, nhìn qua mọi người đã kiệt sức, lúc này không thích hợp chọc giận thiếu niên vẫn còn nguyên lực của hộ mệnh giả, Tống Uyển nhàn nhạt nói.

- Mọi chuyện qua rồi, cậu đi đi, về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa.

- Cô...

Nghẹn một bụng đầy giận dữ, tuy nhiên hắn không dám làm tới, bản thân cũng tốn không ít lực, nếu như chọc điên bốn người trước mặt thì chưa nắm chắc thắng lợi, có điều chút lợi tức là phải có.

- Được nhưng cô phải giao cho tôi cái rương lấy được phía bên dưới ngón tay kia.

- Má... thằng chó, mày bị điên à. – Hàn Trung tức giận tiến lại nhưng Song Đầu Trùng đã chắn trước mặt.

- Các người hiện tại không đủ sức mà đấu với tôi đâu, mau giao ra, nhanh. – Trần Bắc cẩn trọng đe dọa, nét mặt đanh lại biểu thị quyết tâm

Tống Uyển cũng không tranh chấp nữa, nhìn qua Song Đầu Trùng khí tức còn mạnh hơn cả cô đang ở Tam Nguyên tam trọng, cuối cùng cái mạng vẫn là quan trọng nhất. Từ túi trữ vật, Tống Uyển lấy ra một khối băng lớn, bên trong tồn tại chiếc rương cổ tinh xảo.

- Biết điều đó. 

Tiến lại cất khối băng vào túi mình, Trần Bắc đắc ý bước ngang qua từng người, con trùng lớn vẫn một mực lếch theo thủ hộ bên cạnh. Vốn dĩ cứ như vậy yên ổn nhưng đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một vật, đó là một chiếc nhẫn đen tuyền, trông qua bình thường nhưng được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, nhìn kỹ liền xác định không phải phàm vật.

- Mày, mau nộp chiếc nhẫn. – Trần Bắc khinh thị chỉ vào Vương Phong nói.

Trái tim Vương Phong thắt mạnh một hồi, ba người còn lại thấy thiếu niên quá đáng lại nhìn hắn không hề phản ứng, sợ Trần Bắc tiếp tục làm tới liền nói.

- Mày đừng có làm điên nữa, biến đi. – Hàn Trung lớn tiếng.

- Mày im, không tới lượt nói chuyện.

Trần Bắc một dạng đắc ý như thể nắm trong tay quyền sinh sát toàn bộ người ở đây, Vương Phong lại không để ý mà âm trầm ngước lên nhìn hắn.

- Mày thật sự muốn lấy thứ này. – vừa nói hắn vừa miết nhẹ giới chỉ trong tay.

Hơi cảm nhận được khí thế xung quanh thay đổi nhưng Trần Bắc vốn tính ngạo mạn, không bao giờ chịu thua kém ai nên vẫn tự tin vào thủ hộ bên cạnh.

- Đúng, mau lấy ra, đừng làm mất thời... Aaa...

Trong một khắc chưa kịp nói hết câu đã thấy ngực mình đị đâm mạnh bởi một thanh kiếm lớn, tuy vẫn kịp thời nhận ra nhưng dường như bị thứ gì đó khống chế toàn bộ tâm trí khiến hắn không kịp truyền cho hộ mệnh giả một ý niệm, đến khi phản ứng được thì kẻ trước mặt đã đâm hơn nửa kiếm vào ngực, hung hăng xé nát trái tim làm đôi, cự li tinh chuẩn như được xác định và đo đếm từ trước, lực đạo kinh hồn.

Ba người còn lại mắt trừng trừng mở to không dám tin thiếu niên thường ngày bình tĩnh, tốt bụng nhanh như vậy biến thành ác quỷ, cướp đi sinh mệnh người khác không chút thay đổi sắc mặt, kiếm pháp tàn nhẫn, có điều họ chẳng có ý định ngăn cản, thậm chí Tần Phương Lâm còn thỏa mãn cười lạnh.

- Grừuuuuuu...

Hộ mệnh giả của Trần Bắc thấy chủ nhân mình chết liền hành động, nó chỉ có chừng năm phút để trả thù mà thôi, tức thì toàn thân rung lên, từ hai cái miệng lớn phun ra hàng nghìn thứ dơ bẩn, bùn đất kinh dị.

- Thiết Thuẫn Kid, hộ thân phù.

Chống người lách qua một bên đồng thời vận dụng hỗ trợ đắc lực của mình để đỡ đòn.

Huỳnhhhh... dù Thiết Thuẫn khá mạnh nhưng tương quan thực lực không nhỏ, ít cường lực vẫn ập vào người Vương Phong khiến hắn lảo đảo, ba người còn lại trông thấy, dù kiệt quệ vẫn nhanh chóng tiến lại phụ giúp, không thể ngây ngốc hồi tưởng đường kiếm vừa rồi mãi được.

Năm phút giãy dụa nhanh chóng trôi qua, hộ mệnh giả Song Đầu Trùng luyến tiếc nhìn thân ảnh chủ nhân lần cuối rồi biến mất khỏi không gian, nếu muốn trở lại lần nữa thì phải cần một cái duyên rất lớn hoặc không bao giờ.

Trả lại sự yên bình vốn có, bốn người đều hiểu ý nhau nhanh chóng chia ra sắp xếp mọi chuyện, Tống Uyển tiến lại nơi Tống Thiết ngã xuống, Tần Phương Lâm không hề thốt ra một lời đau lòng nhưng mỗi bước đến gần xác nhục chị mình đều nặng trịch, mấy hàng nước mắt cũng đã đến lúc chảy ra, Hàn Trung quay người trở lại cánh cửa bên ngoài, nơi đó có một người chú cũng là đồng đội hắn.

Vương Phong nhìn qua xác Trần Bắc đầy hiểm ác, muốn lấy giới chỉ thì cứ bước qua xác hắn đã, thả ra mấy dòng năng lượng Ám hệ trong âm thầm, xương cốt tan rã, oán niệm bị thu lấy, triệt để tiêu thoát khỏi thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.