U Minh Trinh Thám

Chương 153: Án mất tích



- Ta còn gặp được quỷ sứ.

Minh Diệu nhìn Lê mập mạp nói ra:

- Không nghĩ tới a, không ngờ hiện tại còn có thể nhìn thấy hắn, ta còn tưởng rằng qua vài chục năm sau mới thấy hắn đấy.

- Ngươi nói là tên gia hỏa rắm thúi chuyên mặc trang phục trắng giống Bạch Vô Thường phải không?

Lê mập mạp sững sờ một chút.

- Ngươi nhìn thấy hắn trong hoàn cảnh nào?

- Ai biết được? Hình như hắn và nữ quỷ kia có quan hệ với nhau.

Minh Diệu nhún nhún vai.

- Dù sao hắn xuất hiện và mang nữ quỷ kia đi.

- Không nghĩ tới a, thật không nghĩ tới.

Lê mập mạp gật đầu, nói:

- Lợi dụng chức quyền của hộ khách, gia hỏa đó thoạt nhìn dáng vẻ đạo mạo, không nghĩ tới lại làm ra loại chuyện này.

- Nhưng cũng tốt, cuối cùng cũng trả xong nhân tình.

Minh Diệu cười cười.

- Bằng không luôn có cảm giác thiếu nợ hắn, nếu không sau khi ta chết, ta sẽ cảm thấy hổ thẹn mà đi công ty đầu thai đấy.

- Ngươi cũng muốn đi ngoại quốc à?

Lê mập mạp nhìn Minh Diệu.

- Ngươi không phải vẫn xem thường những tên gia hỏa sính ngoại hay sao?

- Đó là bởi vì ta không có tiền.

Minh Diệu nhìn tên Lê mập mạp đang trợn trắng mắt.

- Lại nói, ngươi biết, ta có chấp niệm với ngực lớn trong lòng nha.

- Ngực lớn, ta cũng có a!

Lê mập mạp mang theo nụ cười xấu xa, nói:

- Nhưng của ta là D-CUP!

- Xéo đi, ngươi là đồ thịt mỡ.

Minh Diệu cầm áo khoác, rời khỏi căn phòng ẩm ướt thiếu ánh sáng của Lê mập mạp.

- Có tin tức gì không?

Minh Diệu cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng của Từ Mẫn.

- Lại không gõ cửa, nơi này là cục cảnh sát, không phải nhà của ngươi.

Từ Mẫn lườm hắn một cái.

- Sao có thể nhanh như vậy, ngươi thật sự cho rằng cảnh sát chúng ta có thần thông quảng đại sao, tìm người nói tìm là tìm, đó là Thần Tiên mới có thể làm, chúng ta là người.

- Thần Tiên cũng không có cách.

Minh Diệu đặt mông ngồi xuống ghế.

- Phương pháp mà Thần Tiên dùng, ta đã dùng qua, tìm không thấy.

- Nhưng có chuyện ta cảm thấy kỳ quái.

Từ Mẫn cau mày hỏi.

- Ngươi nói nữ hài Trần Viêm kia, là bị Tống Tân sai sử quỷ giết chết? Vì cái gì?

- Ta biết rõ còn bảo ngươi tìm giúp ta sao.

Minh Diệu móc trong túi một điếu thuốc lá.

- Lòng người khó dò, còn phức tạp hơn ma quỷ nhiều lắm.

- Không cho phép hút thuốc, đây là phòng làm việc của ta.

Từ Mẫn đứng dậy, túm lấy điếu thuốc lá chưa đốt của Minh Diệu, vò nát ném vào thùng rác.

- Đã biết rõ hút thuốc có hại, không sợ ung thư phổi sao?

Vừa nói, còn vỗ đầu của Minh Diệu một cái.

- Sợ cái gì, dù sao nhân sinh vô thường, chết sớm chết muộn đều phải chết.

Minh Diệu xoa chỗ đầu vừa bị đánh, lầm bầm.

- Cuộc sống của mình trôi qua rất tốt, không phải rất thoải mái sao?

- Nói như vậy Trần Viêm thật sự bị quỷ hù chết?

Từ Mẫn không để ý tới kháng nghị của Minh Diệu.

- Như vậy chuyện này được coi là vụ án linh dị?

- Ân, có thể xem là vụ án linh dị.

Minh Diệu gật đầu.

- Như vậy loại chuyện này vì cái gì còn muốn ngươi tới tra?

Từ Mẫn có chút khó hiểu.

- Loại vụ án linh dị này không phải đã có những hắc y nhân kia phụ trách rồi sao? Tựa như những tên xuất hiện lần trước vậy, gọi là cái hiệp hội gì nhỉ?

- Hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên Trung Quốc.

Minh Diệu nói ra.

- Loại bản án này, chỉ sợ người ta không để vào mắt.

- Vì cái gì?

Từ Mẫn cau mày hỏi.

- Không phải chuyên môn của bọn họ là quản những chuyện này sao?

- Nói là cái gì hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên, kỳ thật đối với những bản án quỷ hồn, bọn họ cũng không quản.

Minh Diệu giải thích nói.

- Người ta ngại cấp bậc quá thấp, hơn nữa không có gì hay.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Từ Mẫn, Minh Diệu tiếp tục nói:

- Tuy hiệp hội phụ trách phá những vụ án lịnh dị, nhưng về quỷ hồn, bọn họ bỏ qua. Những thứ như quỷ hồn, bất kể là làm ác cũng tốt, giết người cũng được, phạm tội lớn, cuối cùng cũng đi đầu thai. Đã xác định hung thủ cuối cùng không lưu lại trên thế gian, người ta quản loại chuyện này làm gì. Nhân công cũng đòi tiền nha, huống hồ cho dù quản cũng không có cái gì tốt, bọn họ quản lý phần lớn mà yêu quái, ma quỷ, quái vật

và tộc đàn, phòng ngừa bọn chúng làm ác trên thế gian, phá hư sinh hoạt của người bình thường. Đối với quỷ hồn làm ác, nhắm một mắt mở một mắt, đối với bọn họ mà nói, những thứ như quỷ hồn là phiền toái.

- Phiền toái cũng không thể mặc kệ nha.

Từ Mẫn nghe xong lời này, tức giận không có chỗ phát tiết. Những người của hiệp hội trước kia không cho Từ Mẫn ấn tượng gì tốt lắm, đều là bộ dáng cao ngạo. Nghe thấy hiệp hội mặc kệ quỷ hồn, tinh thần trượng nghĩa của Từ Mẫn bộc phát.

- Đã có người chết, còn không nghiêm trọng sao? Vậy như thế nào mới được xem là nghiêm trọng?

- Quỷ hồn giết người, trước khi đầu thai sẽ phải trả oán nghiệt của mình gây ra, loại công việc này giao cho bộ phận tra tấn của địa phủ phụ trách là chuyên nghiệp nhất, mà hiệp hội kia... Hừ hừ, kỳ thật người bình thường chết sống đối với bọn họ mà nói, không là gì cả.

- Có ý gì?

- Người trong hiệp hội, tất cả đều là người có năng lực đặc thù, ví dụ như loại người giống như ta, phần lớn người trong hiệp hội đều có năng lực mạnh hơn ta cả. Đối với bọn họ mà nói, bản thân đã không còn thuộc phạm trù con người nữa, mà thuộc về nhân vật đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, hoặc nói là nhân vật tiếp cận với thần cũng chưa đủ. Người bình thường đối với bọn họ mà nói, giống như một bầy kiến hôi, chết sống không có quan hệ gì tới bọn họ. Nhưng bọn họ cần loại cảm giác ưu việt này, cho nên mới ra tay duy trì trật tự sinh hoạt cho người bình thường. Nói tóm lại, người trong hiệp hội, là một đám biến thái, không xem mình ngang hàng với người bình thường.

- Cho dù tiếp cận với thần, nhưng dù sao vẫn là người, chỉ cần là người, sẽ có dục vọng, bọn họ duy trì trật tự sinh hoạt cho người bình thường khỏi bị quấy rầy cũng không phải là không có ràng buộc. Quốc gia trả thù lao, mà những yêu quái được bọn họ quản lý cũng có được chỗ tốt, có được không gian để sinh hoạt, mà loại như quỷ hồn, hai bàn tay trắng, người của hiệp hội khinh thường quản lý. Quỷ hồn quá nhiều, có người chết sẽ có quỷ, muốn xen vào cần rất nhiều nhân lực, còn xuất lực không thu lợi, không có chỗ tốt thực chất gì, cho nên việc quản lý quỷ hồn bị bỏ không. Đây cũng là nguyên nhân người bình thường nói mình gặp quỷ, mà không có người nào nói mình gặp yêu quái. Bởi vì những yêu quái bị quản lý quá gắt gao, đi ra ngoài mua gói thuốc cũng phải báo cáo. Còn quỷ hồn lại khác, tự do tự tại.

- Theo lý thuyết ngươi nói thì hiệp hội cũng là một cơ quan nhà nước, nhưng ngươi nói như vậy...

Từ Mẫn nghe Minh Diệu giải thích xong, trầm ngâm trong chốc lát, trong nội tâm có một loại cảm giác không thoải mái.

- Điệu bộ sao?

Minh Diệu cười cười.

- Ngươi nói đúng, bọn họ rất điệu bộ. Đối với người có thể áp chế liền liều mạng áp chế, đối với những thứ không có giá trị lợi dụng thì sẽ không quan tâm tới. Hiệp hội chính là một tổ chức như vậy, dù sao từ khi ta bắt đầu hiểu rõ hiệp hội, bọn họ đã rất điệu bộ rồi. Nghe nói khi vừa mới thành lập cũng không tệ lắm, nhưng đó là chuyện của nửa thế kỷ trước kia. Chính ngươi cũng công tác ở cơ quan nhà nước, có lẽ cũng biết rõ, cơ quan nhà nước hiện tại, nhân viên công vụ bên trong thối nát cỡ nào, cái này là nhân tính, không chịu được dục vọng ăn mòn.

- Thế người bình thường như chúng ta là cái gì?

- Vì bọn họ sáng tạo tài phú, và thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Minh Diệu lại lấy một điếu thuốc trong túi ra, đưa lên miệng và đốt.

- Chỉ có đối lập với người bình thường, bọn họ mới có cảm giác được sự ưu việt của mình.

- Vậy còn ngươi thì sao?

Từ Mẫn nhìn Minh Diệu hỏi.

- Ngươi có năng lực người bình thường không có, lại không phải người của hiệp hội.

- Ta sao?

Minh Diệu dùng tay gãi gãi cái mũi.

- Xem như người ngoài cuộc đi, lặng lẽ nhìn thế giới, mới có thể thấy rõ ràng hơn.

Lúc này, có tiếng đập cửa, tiểu Trương cục cảnh sát đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Minh Diệu ngồi ở chỗ kia, gật đầu chào hỏi.

- Chuyện gì?

Từ Mẫn hỏi, nàng biết rõ, nếu không có chuyện đặc biệt trọng yếu, tiểu Trương sẽ không tìm nàng, hiện tại Từ Mẫn vẫn đang tìm cơ hội rèn luyện tiểu Trương, để cho tiểu Trương có thể tự đảm đương một phía, cảnh sát làm việc nhiều năm như vậy, Từ Mẫn hơi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi thật tốt.

- Đại tỷ, bên ngoài có người tới báo án, nói con gái của hắn mất tích, bốn giờ sáng hôm nay còn tiếp điện thoại, sau khi rời khỏi đây lại không quay về, gọi điện thoại cũng không có người nghe.

- Nói cụ thể.

Từ Mẫn ý bảo tiểu Trương ngồi xuống nói tiếp.

- Chuyện này như thế nào?

Từ Mẫn hỏi:

- Bất mãn mà mất tích thì trước 24 giờ không thể lập án, có tình huống gì đặc biệt sao?

- Nếu không ta đi ra ngoài trước nhé?

Minh Diệu thấy tiểu Trương và Từ Mẫn bàn công sự, cảm giác mình nên tránh đi một lúc.

- Không cần!

Từ Mẫn ngăn cả Minh Diệu, nói:

- Nói không chừng chúng ta còn nhờ ngươi giúp đỡ, dùng phương pháp của ngươi.

- Vậy sao, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên nhìn thấy người báo án.

Tiểu Trương xấu hổ gãi gãi đầu.

- Không phải buổi chiều ngươi bảo chúng ta chú ý tới bạn trai của người chết Trần Viêm kia nhiều hơn một chút hay sao? Người mất tích hình như cũng là đồng sự của hắn.

Minh Diệu và Từ Mẫn sững sờ, chẳng lẽ có quan hệ với Tống Tân? Minh Diệu chưa bao giờ tin tưởng vào sự trùng hợp, hắn và Từ Mẫn liếc nhau, Từ Mẫn gật gật đầu, đứng dậy.

- Đi, đi xem.

Tiểu Trương dẫn hai người đi gặp người báo án, lão đầu tự xưng là cha của nữ hài.

- Lão tiên sinh, trước không cần phải gấp, người trẻ tuổi buổi tối đi ra ngoài chơi cả đêm không về cũng là chuyện rất bình thường hiện giờ, có khả năng nàng và bạn bè của mình đi ra ngoài chơi cũng không chừng.

Phụ trách tiếp đãi là một nữ cảnh sát an ủi lão đầu.

- Không có khả năng.

Lão đầu lắc đầu.

- Con gái của ta ta biết rõ, nó chưa bao giờ rời khỏi nhà khi trời tối, hơn nữa rạng sáng vẫn thấy nghe máy, đồng chí cảnh sát, hỗ trợ tìm còn gái của ta đi, ta rất sợ nó xảy ra chuyện gì đó.

- Đại gia, ta là tổ trưởng của tổ điều tra, ta họ Từ.

Từ Mẫn ngồi xuống gật đầu với lão đầu.

- Trước không nên gấp, đem quá trình diễn ra nói rõ cho chúng ta nghe, chúng ta sẽ tìm giúp ngài.

Lão đầu an ổn cảm xúc một chút.

- Lúc bốn giờ sáng, đột nhiên điện thoại vang lên, ngươi biết, ta lớn tuổi, ngủ rất ít và không sâu nên bừng tỉnh. Nghe thấy con gái của ta đang nói chuyện với một người nào đó trong điện thoại, sau đó vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài, ta chưa biết chuyện gì, liền hỏi nó, nó nói đồng sự có chuyện quan trọng nhờ nó giúp, đi xuống dưới lầu, sẽ nhanh chóng quay lại, kết quả ta chờ tới sáu giờ sáng, nó cũng không có trở lại, ta có gọi điện tới di động nhưng không có ai bắt máy. Ta vốn cho rằng nó đã đi làm, nhưng đến lúc tan việc, nó còn không có trở lại, ta có gọi điện thoại tới công ty của nó để hỏi. Kết quả nghe người ta nói, hôm nay nó không có đi làm.

- Biết rõ người điện thoại là ai không?

Minh Diệu đặt câu hỏi.

- Không biết, nó không có nói!

Lão đầu lắc đầu, nói:

- Chỉ nói là có chuyện cần đi.

- Có phải là đến nhà người thân hoặc bạn bè không?

- Không biết.

Lão đầu lắc đầu, nói:

- Ta đã điện thoại hỏi bạn bè của nó và những người thân quen, nhưng không ai thấy nó tới nhà cả.

Từ Mẫn nhìn kết quả báo án, Tô Nham, nữ, 24 tuổi, quả nhiên là người cùng làm tại công ty của Tống Tân, hơn nữa còn là đồng sự cùng làm tại một bộ môn.

- Yên tâm đi, đại gia.

Từ Mẫn gật đầu nhìn lão đầu.

- Chúng ta sẽ cố hết sức tìm con gái lại giúp ngài, ngài hãy đi về trước đi, nếu có tin tức chúng ta sẽ thông tri cho ngài trước tiên.

- Chờ một chút.

Đột nhiên Minh Diệu mở miệng hỏi:

- Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, con gái của ngài có bạn trai chưa?

- Không có!

Lão đầu lắc đầu, nói:

- Nó còn nhỏ, gia giáo nhà chúng ta rất nghiêm, nó chưa từng qua lại với bạn trai.

Nhìn thấy lão đầu báo án đi ra khỏi cục cảnh sát. Từ Mẫn quay đầu lại, nhìn Minh Diệu, hỏi:

- Hỏi có bạn trai hay không là có ý gì?

- Ta chỉ muốn biết cô bé này có còn là xử nữ hay không thôi, nhưng lại không thể hỏi quá trực tiếp.

Minh Diệu cầm tấm hình lão đầu đưa, phía trên là một nữ hài đang cười vui vẻ, vừa nhìn đã biết tính cách sáng sủa hoạt bát.

- Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, cô bé này rất có thể đã bị Tống Tấn gọi đi.

- Làm sao ngươi biết?

Minh Diệu không nói gì, nữ quỷ đêm qua bị Diệp Tiểu Manh đánh thành suy yếu, trong thời gian ngắn không thể khôi phục nguyên khí, không cần phải nói tới chuyện đi ra ngoài hại người, cho dù có cũng tuyệt đối không đi xa được. Nhưng Minh Diệu lại biết một phương pháp tương đối độc ác, có thể làm cho nữ quỷ khôi phục lực lượng trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa còn trở nên hung ác hơn trước kia, càng thêm lợi hại, mà loại phương pháp này, cần máu của một xử nữ.

Điện thoại vang lên lúc nửa đêm, Tô Nham có chút buồn bực. Vốn đang ngủ ngon, không nghĩ tới đột nhiên bị điện thoại đánh thức, nhìn ra ngoài trời, mới rạng sáng hơn bốn giờ.

Là ai điện thoại tới vào sáng sớm như vậy, Tô Nham cảm thấy kỳ quái, nàng cầm lấy điện thoại, là một dãy số lạ không quen.

- Tô Nham đây, ai thế?

- Là ta, Tống Tân!

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

- Tống... Tống Tân?

Nghe được âm thanh của Tống Tân, Tô Nham cũng cảm thấy sửng sốt. Tên Tống Tân này, nửa tháng nay không tới công ty, gọi điện cũng không tìm được người, cũng không có xin nghỉ phép, tin tức cũng không có, nhưng không ngờ lại gọi điện cho nàng vào lúc bốn giờ sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.