U Minh Trinh Thám

Chương 155: Tô Nham bị bắt cóc



- Ngươi không nên như vậy.

Hiện tại Tô Nham đã quên sợ hãi, nàng vội vàng nâng Tống Tân dậy.

- Ta giúp, ta giúp ngươi là được rồi, ngươi mau đứng dậy đi.

- Ngươi thật sự nguyện ý?

Tống Tân ngẩng đầu nhìn Tô Nham.

- Chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta, cho dù điều kiện gì chúng ta cũng đáp ứng.

- Chỉ cần ta có thể giúp được, ta sẽ tận lực.

Tô Nham thở dài, bất kể thế nào, Tống Tân và nàng cũng là đồng sự, người ta đã cầu tới như vậy. Chứng tỏ chuyện này nhất định không còn cách giải quyết. Càng huống hồ, nếu không hỗ trợ, thì anh đẹp trai mở GLF cũng bị nguy hiểm.

- Nói rõ chuyện này đi, nếu có nguy hiểm gì, ta sẽ không đáp ứng.

- Yên tâm, không có nguy hiểm, chỉ hơi đau nhức mà thôi.

Tống Tân gật gật đầu.

- Ta cần một chút máu của ngươi, chỉ cần một chút là có thể.

- Máu? Làm gì vậy?

Tô Nham cau mày hỏi, ra chút máu cũng không sao, nhưng nàng có chút sợ đau.

- Cao nhân kia nói cho ta biết, nếu muốn tiêu diệt quỷ một cách triệt để, cần máu của xử nữ lớn hơn 18 tuổi.

Tống Tân nói ra.

- Chỉ cần một chút là đủ rồi, ngươi biết đấy, chúng ta rất buồn bực, bạn bè quen biết không nhiều lắm, bạn nữ lại càng ít hơn, ta thật sự không có cách nào, cho nên mới tìm ngươi.

- Ân...

Tô Nham xấu hổ một chút, tên Tống Tân này, tại sao lại nói ra những lời "Xử nữ" ở trước mặt của nữ nhân chứ.

- Một chút là bao nhiêu?

- Một lượng nhỏ là đủ, nhưng máu chỉ được sử dụng với tư cách là thuốc dẫn, ngươi biết, hiện tại muốn tìm nữ nhân tuổi lớn hơn 18 mà vẫn còn là xử nữ, còn khó hơn đi tìm khủng long nhiều. Ta suy nghĩ, trong tất cả nữ nhân mà ta quen biết, cũng chỉ có ngươi là người có phong cách chính phái, cho nên mới đi tìm ngươi.

- Được rồi.

Tô Nham gật đầu, nói:

- Ta giúp ngươi là được chứ gì.

- Rất đơn giản.

Tống Tân lấy trong túi quần một cái bình nhỏ, trong bình nhỏ có chất lỏng trong suốt, cũng không biết là cái gì.

- Ngươi chỉ cần nhỏ vài giọt vào đây là được rồi.

- Được rồi.

Tô Nham thở dài một hơi, cau màu nhìn ngón tay của mình, sau đó hung dữ liếc nhìn Tống Tân, nói:

- Nhớ rõ ngươi thiếu nợ ta, ta sợ đau nhức nhất đấy.

Nói xong, liền cắn nát ngón trỏ của mình.

- Này, ta lắm miệng hỏi một câu.

Tống Tân ho khan một tiếng.

- Ngươi... Là xử nữ chứ?

- Xéo đi, muốn hay không!

Tô Nham xấu hổ một chút, nói:

- Không cần thì ta về nhà, không ngờ ngươi không biết xấu hổ đi hỏi nữ nhân câu này, người ta đã lớn như vậy, ngay cả bạn trai cũng chưa có đấy!

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Tống Tân cười hắc hắc hai tiếng, mở nắp chai.

- Nhỏ vào đây là được rồi.

Miệng bình vừa mở ra, một mùi gay mũi trong bình bay ra, Tô Nham cảm thấy đầu óc chóng mặt choáng váng, sau đó mất đi tri giác.

Đợi tới lúc Tô Nham mở mắt ra, trước mắt chính là bóng tối. Hai mắt giống như bị cái gì đó che kín, bản thân nàng nằm trên một cái mặt bằng thô ráp, nàng giãy dụa một chút, phát hiện tứ chi cũng không thể nhúc nhích, hình như bị buộc chặt. Bên tai thỉnh thoảng nghe được âm thanh tí tách truyền tới. Hơn nữa còn có một cảm giác đau đớn như tứ chi bị xé rách truyền tới.

- Tống Tân, Tống Tân, chuyện gì xảy ra thế?

Tô Nham gọi lớn.

- Cứu mạng a, cứu mạng a.

Nhưng nàng gọi không có chút tác dụng nào, không biết tại sao, Tô Nham có cảm giác cổ tay và cổ chân ướt sũng, nương theo đó là cảm giác đau đớn. Nàng cảm giác có chút chóng mặt, tứ chi vô lực.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một đạo ánh sáng, tấm vải che mắt cũng mở ra, Tô Nham có thể nhìn rõ. Bây giờ mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, cửa sổ bốn phía đều bị đóng đinh, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng qua khe ván, hiện tại đã là hừng đông, tứ chi bị xích sắt thô to khóa cứng lại, không cách nào nhúc nhích, hơn nữa hai cổ tay và cổ chân, đều có vết thương, máu tươi của mình không ngừng từ vết thương chảy ra, cảm giác ướt sũng và âm thanh tí tách mà mình nghe, chính là máu từ miệng vết thương chảy ra.

- Tống Tân, ngươi là đồ hỗn đãn, ngươi là đồ biến thái, ngươi muốn làm gì vậy?

Tô Nham thấy rõ, người cỏi bỏ tấm vải che mắt của nàng, chính là tên Tống Tân lúc sáng gọi nàng ra ngoài. Tống Tân lúc này, đã bỏ kính râm và khẩu trang ra rồi, đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nằm trên bệ đá.

- Hỗn đản, ngươi là đồ biến thái, ta muốn báo động. Ta cảnh cáo ngươi, mau thả ta ra, cha ta biết rõ ta đi ra ngoài. Nếu như ta chưa trở về, nhất định sẽ báo cảnh sát tìm ta, đến lúc đó bắt ngươi đi ngồi tù, ngươi là đồ bắt cóc, dám làm ta bị đả thương.

Tô Nham chửi rủa mười tám đời của Tống Tân.

- Xem ra ngươi vẫn còn nhiều khí lực, quá tốt.

Tống Tân lạnh lùng cười cười.

- Ta còn sợ ngươi chết quá nhanh đấy, như vậy ta rất đau đầu đấy.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Mất quá nhiều máu nên làm cho não của nàng thiếu dưỡng khí, cho nên suy nghĩ có chút mơ hồ, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Tống Tân, lồng ngực không ngừng phập phồng.

- Hỗn đản, không nghĩ tới ngươi là loại người này, ta thật sự là mù mắt, ta lại đi tin tưởng ngươi.

- Ngươi đúng là mù mắt, nếu không ngươi cũng không vừa ý tên hỗn đản như Nghiêm Trọng đâu.

Tống Tân khinh thường cười nói, hắn duỗi tay ra, vuốt ve mặt của Tô Nham.

- Nhưng yên tâm, ta sẽ cho ngươi và hắn được gặp mặt nhau, thời gian sẽ không dài đâu.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì.

Cảm giác sợ hãi bao trùm toàn thân của Tô Nham, nàng nhìn Tống Tân là người vốn trung thực, lúc này giống như ma quỷ.

- Ta chưa từng đắc tội ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?

- Không tại sao, ta cần, không hơn.

Tống Tân lắc đầu.

- Về phần công dụng, ta nói rồi, ta cần máu của xử nữ hơn 18 tuổi, mà ngươi là người duy nhất ta quen biết, cũng là lựa chọn trong thời gian ngắn nhất của ta.

- Ngươi để cho ta đi, van cầu ngươi, ta không phải xử nữ, ta đã lừa ngươi đấy.

Tô Nham khóc thành tiếng.

- Ta cam đoan nhất định sẽ không nói ra, van cầu ngươi, xin ngươi...

Tống Tân lắc đầu, hắn không để ý Tô Nham cầu khẩn, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

- Tống Tân, ngươi là vương bát đản, ngươi chết không được yên lành.

Tô Nham nhìn thấy Tống Tân không buông tha cho mình, chửi ầm lên, lớn tiếng kêu cứu mạng, hy vọng có người qua đường chú ý tới. Tuy không biết hiện giờ mình đang ở đâu, nhưng đây là phương pháp tốt nhất hiện giờ.

Đóng cửa lại, mặc cho Tô Nham kêu to, Tống Tân vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ. Nơi này rất vắng vẻ, cho dù Tô Nham kêu vỡ yết hầu, cũng không có người nghe thấy.

Đi tới một bàn trang điểm cổ kính trong góc phòng, mặc dù bề ngoài của cái bàn trang điểm này không có tổn hại gì, nhưng đã có khí tức của lịch sử, tuyệt đối là đồ cổ.

Tống Tân ngồi trước gương bàn trang điểm, dùng tay gõ nhẹ tấm gương. Trên mặt kính của tấm gương, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng một nữ nhân mặc bộ sườn xám, tóc búi cao, nhưng bóng dáng rất nhạt, cần nhìn kỹ mới có thể thấy rõ ràng. Sắc mặt nữ nhân kia tái nhợt, chính là nữ quỷ bị Diệp Tiểu Manh đánh trọng thương.

- Thật sự phải làm như vậy sao?

Nữ quỷ trong gương cau mày nhìn Tống Tân.

- Phải biết rằng, loại chuyện này thương thiên hại lý, nữ hài tử kia không phải bạn của ngươi sao?

- Nàng không là bạn của ta.

Tống Tân lắc đầu.

- Chỉ là một nữ nhân ham mê phú quý mà thôi, loại nữ nhân này không đáng đồng tình. Nhưng ngươi nói lời này, chẳng lẽ không muốn tiếp tục làm hay sao?

- Không phải.

Nữ quỷ thở dài.

- Ta thế nào cũng không sao, ta chỉ sợ ngươi...

- Ta cái gì cũng không sợ.

Tống Tân chen ngang lời của nữ quỷ.

- Chỉ cần ngươi hồi phục lực lượng, trên thế giới này không có bất cứ người nào xúc phạm tới ta.

Nói đến đây, Tống Tân nói thêm.

- Hơn nữa người nói cho ta biết phương pháp kia đã từng nói qua, sau khi ngâm máu của xử nữ, chẳng những ngươi có thể khôi phục lực lượng. Hơn nữa còn lợi hại hơn trước kia, như vậy chúng ta không cần phải sợ gia hỏa đi theo Nghiêm Trọng. Giết hắn, giết Nghiêm Trọng, giết tất cả người xem thường ta, ảnh hưởng đến chúng ta.

Nữ quỷ vốn còn muốn nói gì, nhưng Tống Tân khoát tay.

- Không cần nói, bây giờ ngươi rất suy yếu, cần phải giữ sức lực, tiến hành việc kế tiếp.

Nữ quỷ thở dài, gật đầu, biến mất trong gương.

Tống Tân đẩy bàn trang điểm ra ngoài, dùng sức tách tấm gương đồng trên bàn trang điểm ra, cái gương đồng vốn là một thể với bàn trang điểm, có bản lề cố định trên bàn trang điểm. Tống Tân cũng lười đi tìm công cụ, cứ như vậy dùng man lực tháo tấm gương xuống, bàn trang điểm vốn hoàn hảo, bởi vì thiếu tấm gương đồng, chỉ còn lại một lỗ hổng rách rưới và gỗ vụn.

Tống Tân cầm lấy gương đồng, dùng tay áo lau lau mặt gương, gật đầu thỏa mãn.

- Kế tiếp phải nhìn ngươi, nàng càng sợ hãi, hiệu quả càng tốt, lực lượng ngươi đạt được càng lớn.

Tống Tân cầm lấy gương đồng, đi vào trong phòng khóa Tô Nham.

Cuống họng của Tô Nham đau rát, một mực lớn tiếng kêu cứu đã hao phí nhiều sức lực, máu trong thân thể không ngừng xói mòn. Tuy không chảy ra quá nhiều, nhưng miệng vết thương không có khép lại, máu vẫn luôn chảy ra, mang đi lực lượng của Tô Nham. Nàng cảm giác toàn thân có chút rét run, sau khi dùng nhiều sức kêu cứu, đầu óc choáng váng, nàng biết rõ, nguyên nhân là do mất máu quá nhiều.

Lúc này Tống Tân cầm tấm gương đồng lớn tiến vào, Tô Nham bắt đầu chửi rủa Tống Tân ầm lên.

Tống Tân cũng không thèm để ý tới tiếng chửi mắng của Tô Nham, hắn trực tiếp đi đến trước bệ đá Tô Nham đang nằm, trên cái bệ đá có một rãnh không lớn, hắn tận lực đào rộng ra, không cho máu chảy ra ngoài, toàn bộ hội tụ vào trong cái rãnh này, máu đỏ tươi mang theo mùi tanh, nhưng máu vẫn mang theo một ít hơi ấm.

Tống Tân ngồi xổm người xuống, bỏ gương đồng vào trong cái rãnh, không lớn không nhỏ rất vừa vặn, gương đồng chìm xuống, máu tươi bao phủ cả tấm gương.

- Ngươi tốt nhất đừng kêu.

Tống Tân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tô Nham.

- Như vậy mới có thể chết chậm một chút, ta cũng không hi vọng ngươi chết nhanh như vậy.

Nói xong liền quay đầy rời khỏi phòng.

- Tống Tân ngươi là vương bát đản, ngươi chết không yên lành.

Tiếng chửi mắng của Tô Nham từ sau truyền tới.

- Ta biết ngươi sắp không chửi nổi nữa đấy.

Tống Tân cầm lấy quần áo, đi ra khỏi phòng.

- Ta muốn tìm địa phương ngủ một giấc, chỉ sợ buổi tối còn rất nhiều chuyện phải làm, tại đây quá ồn, trong chốc lát sẽ ồn hơn nữa.

Nghe được lời nói của Tống Tân, Tô Nham sững sờ một chút, không hề hét lên nữa, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, âm thanh gì cũng không có, hình như Tống Tân rất yêu tâm bỏ nàng ở nơi này, bản thân hắn rời khỏi đây, Tô Nham bắt đầu đánh giá bốn phía của phòng, tìm kiếm phương pháp chạy trốn.

Không biết như thế nào, Tô Nham có cảm giác tay của mình có cái gì động đậy. Nàng quay đầu lại xem xét, quá sợ hãi, có một con chuột to lớn đang ở trên tay của nàng, con chuột này to như bắp tay của người lớn, trên ngón chân của nó có móng vuốt sắc bén, con mắt sáng lên, hình như đang quan sát Tô Nham, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh chi chi...

Tô Nham chưa từng nhìn thấy con chuột nào lớn như vậy, nàng kinh hoảng đung đưa cánh tay, muốn xua đuổi con chuột đi, nhưng có thể vì như vậy, đã làm kinh động con chuột, con chuột hé miệng, cắn vào bàn tay đang đung đưa của Tô Nham.

- Có chuột, cứu mạng ah!

Tô Nham kêu to lên, có lẽ quá sợ hãi, Tô Nham không còn cảm giác đau đớn, nàng bị con chuột này cắn làm sợ hãi, cho nên nàng hét lên rất lớn.

- Chi chi chi chi.

Âm thanh làm cho người ta gợn tóc gáy càng ngày càng nhiều, âm thanh này giống như tiếng ác quỷ đòi mạng. Tô Nham mới phát hiện, không biết lúc nào, trong phòng đã bị chuột che kín, đủ loại, lớn, nhỏ, các loại màu sắc, dạng gì cũng có, đang từ từ bò về phía nàng, có mấy con tiến vào quần của Tô Nham, Tô Nham có thể cảm giác được móng vuốt của nó đang cào lên thân thể của mình.

- Cứu mạng a, có chuột a, ai tới đây cứu mạng ta a!

Hiện tại việc duy nhất Tô Nham có thể làm, chính là khóc và la hét kêu cứu.

Không qua bao lâu, trên người của Tô Nham đầy chuột, phủ khắp toàn thân của nàng, nhìn từ đàng xa, cũng không nhìn ra nơi đây có người, có, cũng chỉ là vô số con chuột đang động đậy mà thôi. Tuy nhìn không thấy, nhưng Tô Nham có thể cảm nhận rõ ràng, những con chuột đang gặm cắn, xé rách, làm cho nàng có loại cảm giác mong mình chết ngay lập tức.

Một cổ cảm giác đau đớn từ trên đùi truyền tới, hình như đang bị gặm cắn, hơn nữa cắn rất sâu. Không phải rất đau, nhưng nghe được âm thanh tiếng xé thịt và nhai thịt, đây tuyệt đối không phải là chuột, bởi vì chuột không cắn sâu như thế.

- Xèo...xèo, xèo...xèo.

Tiếng chuột kêu dồn dập, không ngừng bò qua bò lại trên người của Tô Nham. Tô Nham cảm giác nàng buồn nôn, không riêng gì buồn nôn, còn có sợ hãi.

Trên người không ngừng có cảm giác bị vật thể bén nhọn đâm sâu vào thân thể, có cảm giác như không phải là chuột đang bò. Tô Nham lắc lư đầu một chút, không còn nhìn thấy chuột bò nữa, mở to mắt, nàng nhìn thấy chuyện còn kinh khủng hơn nữa.

Y phục của Tô Nham bị chuột cắn nát vụn, rách rưới không ra hình thù, lộ ra làn da bên trong, da thịt của nữ hài vốn sáng bóng tinh tế, hiện tại đã khó coi, làn da rách bươm, thịt nát đỏ tươi hiện ra, nhìn còn rách nát hơn cả da heo.

Chuyện càng kinh khủng hơn là, làm cho Tô Nham chết khiếp, trên người bò đầy rắn, đầu lưỡi của rắn phun ra nuốt vào, phát ra âm thanh "Tê tê". Mấy con rắn không ngừng cắn nuốt mấy con chuột không kịp bỏ chạy, dài, ngắn, nhận ra, không biết, đủ loại rắn, từ trên đùi của Tô Nham bò lên. Cảm giác lạnh như băng, làm cho Tô Nham run rẩy. Không biết lúc nào, trong phòng đã không có chuột, thay vào đó là đủ loại rắn, đang nhúc nhích từ từ trên người của Tô Nham.

- Ah ~~

Trong phòng nhỏ không còn bóng người, truyền ra âm thanh thảm thiết của nữ nhân.

Trời từ từ tối lại, gió thổi vào người có chút lạnh lẽo, Diệp Tiểu Manh co cái cổ lại.

Nghe nói lại có không khí lạnh sắp tới, nhiệt độ sẽ hạ xuống, thời tiết mắc toi lạnh như vậy, ở trong nhà lại thoải mái hơn. Minh Diệu đáng chết kia, không nên dắt nàng ra ngoài. Diệp Tiểu Manh không khỏi lẩm bẩm mấy câu sau lưng Minh Diệu, nhất thời thất thần, không có phát hiện Minh Diệu đột nhiên dừng lại, cho nên đâm đầu vào lưng của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.