U Minh Trinh Thám

Chương 161: Bí thuật khởi tử hồi sinh



Nhìn thấy một màn này, Diệp Tiểu Manh ngây người. Chuyện này... Rốt cuộc là thế nào? Nàng đi theo sau lưng Minh Diệu, muốn nhìn một chút Minh Diệu làm cái gì.

Đem thi thể Lê mập mạp vào phòng, Minh Diệu bắt đầu tìm kiếm sách vở. Hắn nhớ rõ, từng có một quyển sách tổ truyền mà hắn đã từng đọc được, có thể hồi sinh cho người vừa chết đi không lâu.

- Tìm được, chính là cái này.

Minh Diệu tìm được một quyển sách rách nát trên giá sách, mở sách ra, tờ đầu tiên đã nhìn thấy, làm cho Minh Diệu cảm thấy do dự.

- Thuật này vi phạm thiên hòa, đệ tử Tần gia không được sử dụng.

Quyển sách này trong lúc Minh Diệu vô tình tìm trong thư khố phát hiện ra, Tần gia thật lâu trước khi có tộc nhân, ái thê qua đời, thống khổ, hắn muốn ái thê sống lại, liền tìm kiếm phương pháp khắp nơi. Hắn sửa sang tất cả phương pháp phục sinh trong truyền thuyết, cộng thêm lý giải của mình, sáng tạo ra, tạo thành một bản bí thuật, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, mà loại chuyện phục sinh người chết, là vi phạm thiên hòa.

Cho nên hắn viết xong quyển bí thuật này, còn chưa kịp thí nghiệm, đã sớm rời khỏi nhân thế.

Loại phương pháp này vi phạm thiên hòa, không thể sử dụng, nhưng quyển sách này là do vị tộc nhân đó dùng nhiều tinh lực biên soạn lại, Tần gia sau này không nở hủy quyển sách đi, cứ như vậy ném ở thư khố, sau này từ từ quên đi sự tồn tại của quyển bí thuật này. Mà Minh Diệu cũng vào thời điểm quét dọn thư khố, trong lúc vô tình phát hiện bản bí thuật này.

- Bỏ qua!

Minh Diệu quyết định. Lê mập mạp là bạn thân chơi đùa từ nhỏ tới lớn của hắn, cho dù vi phạm thiên hòa, cũng phải cứu sống hắn lại.

Tìm ra các loại pháp khí cần dùng, Minh Diệu đem thi thể Lê mập mạp đặt vào trong trận pháp, bắt đầu mặc niệm chú ngữ.

Diệp Tiểu Manh cảm giác giống như có người nhìn chằm chằm vào nàng, nàng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Tần Khai đứng ngoài cửa sổ, mặt không biểu tình nhìn Minh Diệu đang bận rộn trong phòng.

Lê mập mạp đã chết, hồn phách đã rời khỏi người. Muốn Lê mập mạp sống lại, đầu tiên Minh Diệu phải tìm được ba hồn bảy vía của hắn. Thu thập chúng, khiến chúng nó quay ngược lại thân thể Lê mập mạp. Tuy trước kia không sử dụng, nhưng phương pháp tụ hồn Minh Diệu cũng biết rõ. Hắn cầm lấy chuông đồng và chỉ đỏ trong tay, nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm ba hồn bảy vía đang phiêu tán của Lê mập mạp.

Người vừa mới chết đi, ba hồn bảy vía vẫn trong trạng thái hỗn độn, cho nên cũng không có quá nhiều ý thức tự chủ. Ba hồn bảy vía phiêu tán ra, phải đợi tới bảy ngày đầu thai, ba hồn bảy vía mới có thể ngưng tụ cùng một chỗ, có ý thức nguyên vẹn. Chỉ có thời điểm này, người mới biến thành quỷ hồn, hoặc là đi đầu thai, hoặc là cứ như vậy du đãng trên đời. Nhưng muốn phục sinh người chết, nhất định phải trong vòng ba ngày tập hợp đủ hồn phách, một lần nữa cho hồn phách nhập vào trong thân thể, mới có thể thành công, thời gian Lê mập mạp chết đi không dài, cho nên muốn tìm đủ hồn phách của hắn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, phiền toái duy nhất chính là Mệnh Hồn của Lê mập mạp. Người sau khi chết, Mệnh Hồn là phiêu tán sớm nhất, cũng khó khăn tìm nhất.

Minh Diệu cầm chỉ đỏ trong tay, nhắm mắt lại cảm giác Mệnh Hồn của Lê mập mạp ở nơi nào. Có chút kỳ quái, Mệnh Hồn của Lê mập mạp ở ngay gần đó, nhưng cho dù Minh Diệu triệu hoán thế nào, cũng không chịu qua.

Minh Diệu chau mày, hồn phách vừa phiêu tán rất yếu ớt, giống như tiểu hài tử mới sinh vậy, không thể quá mạnh, chỉ có thể từng chút dụ dỗ nó tới, nhưng cho dù Minh Diệu cố gắng thế nào, Mệnh Hồn của Lê mập mạp cũng không chịu qua, ngược lại càng phiêu tán ra xa, hình như trước khi chết, Lê mập mạp từ bỏ ý niệm tiếp tục sống trên đời.

Tuy nhiên không biết Minh Diệu muốn làm gì, nhưng nhìn biểu lộ của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh đã biết rõ hắn nhất định gặp phiền toái. Nhưng bây giờ nàng thật sự bất lực, với tư cách là mỹ nhân khuyển chưa từng được dạy dỗ qua, chuyện bây giờ nàng có thể làm bây giờ là đi quanh, gấp đến độ kêu ẳng ẳng.

Đúng rồi, còn vị đại thúc đứng ngoài cửa, nói không chừng hắn có thể giúp Minh Diệu. Diệp Tiểu Manh chui ra khe hỡ, đi tới dưới chân Tần Khai, dùng miệng cắn ống quần Tần Khai.

- Tiểu Tuyết, ngươi cũng sốt ruột?

Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh không ngừng cắn ống quần, Tần Khai mở miệng ôm Diệp Tiểu Manh lên.

- Hư lắm, không được gọi, không thể làm cho Tần Diệu biết ta có mặt ở đây. Có một số việc phải do hắn tự hoàn thành.

Có lẽ Mệnh Hồn của Lê mập mạp biết được người triệu hoán mình là Minh Diệu, hắn có chút do dự động động, không hề kháng cự Minh Diệu triệu hoán, bắt đầu bay về phía Minh Diệu.

- Còn thiếu một ít.

Trên đầu Minh Diệu đổ mồ hôi, việc này phải cẩn thận, không nghĩ qua, nếu Mệnh Hồn của Lê mập mạp bị thương, như vậy tất cả sẽ uổng phí.

Vào thời điểm Mệnh Hồn của Lê mập mạp bay chậm rì vào trong phòng, đột nhiên con mắt Minh Diệu mở to, ngón tay chỉ về phía trước, lăng không đánh ra một tấm phù, bao phủ Mệnh Hồn của Lê mập mạp, không cho hắn phiêu tán ra bốn phía. Tập hợp ba hồn bảy vía của Lê mập mạp, Minh Diệu đem tất cả hồn phách tụ tập cùng một chỗ, vận kình vẫy chuông, tụ tập ba hồn bảy vía của Lê mập mạp cùng một chỗ, đưa vào đỉnh đầu thi thể của Lê mập mạp.

Làm xong những chuyện này, rốt cuộc Minh Diệu buông lỏng một hơi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không còn sức để động đậy, không thể nhiều không thể ít. Nhiều sẽ làm hồn phách Lê mập mạp bị thương, mà ít, hồn phách của Lê mập mạp sẽ phiêu tán, không thể trở về thân thể nữa, đây là chuyện chỉ làm một lần, Minh Diệu cảm giác có chút hư thoát. Khá tốt rèn luyện bình thường đúng là có ít, tuy hao phí không ít linh lực, cảm giác không thể chống đỡ nổi, nhưng may mắn hoàn thành công tác liên tục này.

- Tiểu mập mạp ta nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, ta cũng không muốn để hắn cứ như vậy mà chết đi.

Tần Khai từ cửa sổ nhìn con của mình, dùng tay vuốt ve đầu của Diệp Tiểu Manh.

- Nhưng ta cũng có khó xử của ta, ta là đương gia, không thể bởi vì nguyên nhân của một mình ta, kéo cả gia tộc xuống nước.

Tần Khai thở dài một hơi.

- Ta cũng thật khó khăn, vừa muốn Lê mập mạp chết đi, vừa không muốn Lê mập mạp chết đi. Ta làm người có chút mâu thuẫn phải không?

- Ngươi là biến thái.

Diệp Tiểu Manh thấp giọng ô ô hai tiếng.

- Không có việc gì sờ đầu ta làm gì vậy, còn nữa, thời điểm tay ngươi ôm ta, tại sao lại nâng ngực của ta, ngươi là đại thúc biến thái.

Ba hồn bảy vía của Lê mập mạp trở vào cơ thể, chuyện kế tiếp, chính là làm cho hồn phách trong cơ thể hắn tỉnh lại, một lần nữa trở về vị trí cũ, như vậy mới có thể làm cho thân thể của Lê mập mạp khôi phục sinh cơ, nhưng một bước này, quá khó khăn với Minh Diệu.

Bí thuật trong sách không có nói rõ tất cả, chỉ nói phải làm cho ba hồn bảy vía tỉnh lại, nhưng làm thế nào để tỉnh lại, Minh Diệu không hiểu nên làm sao.

Một loại phương pháp đó là dùng người sống làm tế phẩm, làm cho người chết tỉnh lại, nhưng ghi chú đằng sau có viết, có khả năng xuất hiện cảnh thay mận đổi đào, mượn xác hoàn hồn. Chính là ba hồn bảy vía của người sống đi vào thi thể người chết. Thân thể sống lại, nhưng không phải là người cần cứu sống.

Còn một loại phương pháp, cần người thi thuật, dùng dương thọ của mình, chuyển dương thọ cho người chết, bởi vì người chết dương thọ đã hết, cho nên muốn tục dương thọ, cần dùng của người khác, nhưng phương pháp này là một dấu chấm hỏi sâu sắc (???), nói rõ người biên soạn bí thuật này cũng không rõ, loại phương pháp này không biết có thể thành công hay không. Dù sao thứ này nói là nói như vậy, nhưng cũng chỉ tồn tại trên lý luận, chưa ai thử qua.

Tần Khai thở dài, chuyện Minh Diệu tìm được quyển bí thuật đó hắn cũng biết, quyển sách kia cho tới bây giờ không có người nào thử qua, đương nhiên xác xuất thành công không dám nói rồi. Suy nghĩ trong đó giống như thiên mã hành không, nói chuyện không đâu, ngay cả người biên soạn cũng có chút không dám tin tưởng. Tần Khai không ngăn cản Minh Diệu cứu Lê mập mạp, chủ yếu là vì không thể báo thù giúp hắn, mới để cho hắn đi một mình báo thù tên phó hội trưởng hiệp hội, trên tâm lý có chút tự trách. Hiện tại muốn làm, chẳng qua là muốn tìm phương pháp đền bù mà thôi, tối thiểu bản thân mình cũng có làm, trong nội tâm sẽ dễ chịu hơn một chút, cho nên mới tìm ra bí thuật này, thí nghiệm phương pháp trên đó một chút, bởi thế Tần Khai tồn tại ý niệm này, nhưng loại phương pháp phục sinh người chết, đã vi phạm thiên đạo nếu Minh Diệu thật sự có thể thành công, như vậy Tần gia thế hệ này có thể thấy ánh sáng. Loại chuyện này không phải người bình thường có thể làm thành công, nếu thật sự thành công, như vậy địa vị của Tần gia ở trong linh giới, chỉ sợ sẽ biến thành số một số hai.

Nhưng suy nghĩ này cũng làm Tần Khai không dám tin tưởng. Loại chuyện phục sinh người chết quá mức không dám tưởng tượng. Tần Khai thở dài, đem Diệp Tiểu Manh đang ôm trong ngực thả xuống đất, quay người rời đi. Hắn cũng không tin Minh Diệu có thể thành công.

Minh Diệu ôm cái đầu, lâm vào trầm tư, loại chuyện dùng người sống làm tế phẩm, Minh Diệu chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi mà thôi, loại chuyện này hắn tuyệt đối làm không được. Mà những phương pháp khác, không cần phải thử, vừa nhìn là biết không thể thành công, chỉ có phương pháp cho mượn dương thọ, có lẽ có thể thử một lần, nhưng trên sách ghi không chính xác, mượn dương thọ, rốt cuộc cho mượn bao nhiêu mới đủ? Mượn bao nhiêu năm thì có thể khiến mập mạp sống bấy nhiêu năm sao?

Minh Diệu ôm đầu rất lâu, cuối cùng quyết định đánh cuộc một keo. Với tư cách là thiếu niên mười tám tuổi, cảm ngộ đối với nhân sinh không nhiều, hắn quyết định thử với phương pháp mượn dương thọ, cho dù dùng một nửa dương thọ của hắn, đổi lấy mười năm dương thọ của Lê mập mạp, hắn cảm thấy cũng đáng, loại chuyện này, cũng chỉ có hắn là người có thanh xuân lâu dài mới dám nghĩ tới, nếu đổi thành một người tuổi hơi lớn một chút, đối với nhân sinh và sinh hoạt có thể ngộ, tuyệt đối sẽ bác bỏ, nhân sinh khổ đoản, tuy sống có nhiều chuyện không vui và đau buồn là nhiều, nhưng có thể sống thêm một ngày, đều rất tốt.

- Mặc kệ, thử rồi nói sau!

Minh Diệu quyết định.

Viết ngày sinh tháng đẻ của mình lên tờ giấy vàng, đốt thành tro, Minh Diệu cắt cổ tay, máu tươi từ miệng vết thương chảy xuống, chảy vào trong chén, sau đó quấy chung với tro tàn.

Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Minh Diệu cắt cổ tay, gấp đến độ lớn tiếng gọi. Minh Diệu ngẩng đầu nhìn một cái, cười cười, trong nụ cười kia, có một loại mà Diệp Tiểu Manh không hiểu, hình như Minh Diệu nhận ra mình, lại giống như Minh Diệu có chuẩn bị với tất cả những chuyện này.

Máu đỏ tươi, hỗn hợp với tro, biến thành một chén chất lỏng sền sệt.

- Hoàng thiên Hậu Thổ, các vị tổ tiên, ta là Tần Diệu là tử tôn bất hiếu của Tần gia, nguyện cho mượn nửa dương thọ, cứu bằng hữu, xin các vị nhìn phần thâm tình huynh đệ chúng ta, phù hộ ta thành công.

Minh Diệu cắm ba nén hương lên lư hương, bái ba bái.

Sau đó rót chất lỏng đục ngầu vào trong miệng của Lê mập mạp, đột nhiên Minh Diệu có cám giác mê muội. Hắn biết rõ, nguyên nhân là do dương thọ của hắn bị lấy đi, loại phương pháp lấy dương thọ này, vốn là phương pháp tu luyện của Nam Dương Thượng Sư, hắn đem một nửa dương thọ của mình phân ra, phong ấn trong bình, tìm địa phương an toàn giấu đi. Nếu có tranh đấu với cừu nhân bị thương nặng, cũng không chết, chẳng qua là tổn thất một nửa dương thọ mà thôi, còn có thể tiếp tục sống sót, xem như một loại tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng, trong linh cảm của vị tổ tông Tần gia kia có linh cảm, nghĩ ra dùng biện pháp dùng dương thọ chia sẻ cho người khác.

Minh Diệu cảm thấy mình không chống đỡ nổi, loại phương pháp cưỡng ép rút dương thọ ra khỏi người của mình, làm cho hắn không thoải mái. Hắn té trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, cảnh sắc trước mắt mơ hồ, Minh Diệu từ từ mất đi tri giác.

Không biết qua nhiều lâu, Minh Diệu mở to mắt, loại cảm giác không khỏe này biến mất, giống như một giấc mộng. Hiện tại Minh Diệu có chút không chắc, vừa rồi mình đã làm rồi, sau đó ý thức mất đi, giống như trong mơ, hắn vội vàng nhìn Lê mập mạp, kinh hỷ phát hiện Lê mập mạp mở mắt ra, sững sờ, ngẩn người nhìn chăm chằm lên trần nhà.

- Mập mạp, mập mạp!

Minh Diệu cao hứng ôm thân thể Lê mập mạp.

- Rốt cuộc ngươi cũng sống lại.

Minh Diệu không cao hứng được bao lâu, cũng cảm giác không đúng. Lê mập mạp mở mắt ra, cũng có mạch đập, nhưng hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cũng không động đậy, ngay cả con mắt cũng đờ đẫn.

- Ngươi có biết là ngươi vừa làm chuyện ngu xuẩn hay không?

Một âm thanh nam nhân từ sau lưng Minh Diệu truyền tới, Minh Diệu bị giật mình, quay đầu nhìn lại, nam nhân mặc áo trắng không biết từ lúc nào, đã xuất hiện sau lưng của hắn.

- Ngươi là người nào?

Minh Diệu đề phòng nhìn khách không mời mà đến này!

Diệp Tiểu Manh ngây ngốc sửng sốt nguyên tại chỗ, nam nhân này, trống rỗng xuất hiện trong không khí, không hề báo hiệu, nàng cũng không nhận ra hắn xuất hiện từ khi nào, hơn nữa nam nhân này, Diệp Tiểu Manh nhận ra, đây không phải là quỷ sứ cứu nữ quỷ trong đêm hôm đó hay sao?

- Ngươi không thể làm như vậy.

Tên nam nhân kia thờ dài.

- Phải biết rằng, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, là thiên đạo. Bất luận kẻ nào cũng không thể cải lời thiên đạo, ngươi làm như vậy, là vô dụng thôi.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi biết?

- Ta vốn định giải quyết trước và liên hệ cảm tình với hộ khách này trước, nhưng không ngờ, lại chậm một bước.

Quỷ sứ thở dài.

- Không có ai lại nghĩ tới, lại có người làm ra chuyện hại người hại mình thế này!

- Ta không biết ngươi suy nghĩ thế nào mà dùng loại phương pháp này, nhưng ta sẽ nói, ngươi làm sai rồi, từ khi vừa bắt đầu ngươi đã sai rồi, suy nghĩ của ngươi là đúng, người sở dĩ có thể còn sống, là vì ba hồn bảy vía trong thân thể có tất cả chức năng của mình, dương thọ đã hết, tuy ngươi đem ba hồn bảy vía đưa vào trong thân thể, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, ba hồn bảy vía của người, sao có thể dễ dàng phong ấn vào trong thân thể được. Phải biết rằng mặc kệ cái gì cũng phải có quy luật, hồn phách cũng không ngoại lệ. Ngươi lung tung chẳng phân biệt được thứ tự mà phong ấn chúng vào, quy luật đã sớm loạn, cho dù có thể thành công, nhưng chỉ làm một tên điên sống lại, không có suy nghĩ, cũng không phải người bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.