U Minh Trinh Thám

Chương 175: Người đàn ông không rõ bộ dáng



Những người này chính là những nhân vật không thể dùng lẽ thường để giải thích được. Những chuyện tình không thể tưởng được cũng đều có thể làm ra. Cái thứ hắn vừa mới ăn hết đó, chỉ sợ chính là độc dược hoặc là thứ gì đó trong truyền thuyết. Nếu không làm theo lời của hắn nói, nhất định thứ đó sẽ phát tác cho mình nếm chút khổ sở. Tống Tân thầm nghĩ ở trong lòng.

- Chúng ta bắt đầu nào.

Minh Diệu phủi phủi khói bụi.

- Về nữ quỷ này, còn có cấm thuật kia. Ta biết ngươi cũng không phải là nhân sĩ nuôi quỷ của nhân giới. Thậm chí linh lực của ngươi cũng ít đến đáng thương. Có thể sử dụng loại cấm thuật này, tuyệt đối là có người nói cho ngươi.

- Vốn dĩ ta cũng không biết nữ quỷ kia.

Tống Tân cúi đầu, chậm rãi đưa mắt nhìn qua cái bàn trang điểm kia một lần rồi nói.

- Nhưng mà nó giống như là biết ta. Lúc mới bắt đầu, ta thực sự sợ hãi, bởi mỗi lúc trời tối, nó đều thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trong nhà của ta, lúc thì ca hát ở cửa sổ, khi thì ở đầu giường xem ta ngủ. Ngươi phải biết rằng ta chẳng qua chỉ là một người bình thường, hiểu biết đối với mấy chuyện quỷ quái linh tinh cũng chỉ là thấy ở trên TV. Đột nhiên có một nữ quỷ xuất hiện ở trước mắt của ta. Ta sợ hãi cũng là đương nhiên.

- Lúc bắt đầu ta thực sự sợ hãi, rất sợ nữ quỷ này sẽ làm ra chuyện tình đáng sợ đỗi với ta. Trong TV thường xuyên có cảnh nữ quỷ chết oan sẽ tìm người để thế thân, sẽ giết chết người sống. Nhưng mà sau một khoảng thời gian dần dần ta đã không thấy sợ nữa. Bởi vì nữ quỷ kia mỗi ngày ngoại trừ ca hát ra thì chính là ngơ ngác ngồi một chỗ. Nếu mà phát hiện ra ta đang nhìn nàng thì còn có thể hướng về phía ta cười một cái. Cũng không bao giờ làm ra hành động gì không tốt đói với ta. Cho nên ta cũng không còn sợ nàng nữa.

- Lá gan của ta dần dần lớn lên. Có một ngày thật sự là ta khong thể nhịn được, liền mở miệng hỏi nàng rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì. Nàng hướng tới ta cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nói với ta: Ta biết, chàng không biết ta, nhưng mà ta nhận ra chàng. Lúc đầu thì ta không biết rõ là có chuyện gì xảy ra, nhưng trong quá trình chậm rãi nói chuyện với nhau, ta đã đoán được một bộ phận. Có thể là kiếp trước của ta, đã từng quen biết biết nử quỷ này, hơn nữa còn từng có tình cảm đối với nàng. Sau khi ta chết đi, rồi đầu thai làm người, còn nàng thì không có đi đầu thai. Nàng cũng không muốn hại ta, chỉ muốn ở một chỗ với ta. Nàng còn nhớ được ta nhưng mà ta lại không nhớ nàng.

- Rất kỳ quái, ta ở cùng với vị hôn thể của ta, nhưng mà chỉ có ta mới có thể nhìn thấy nữ quỷ kia, còn vị hôn thê của ta lại không nhìn thấy. Mà mỗi lần nữ quỷ kia xuất hiện, ngoại trừ cảm giác lạnh ra thì cũng không có chỗ nào không ổn. Sau này ta đã dần hình thành thói quen. Ngẫu nhiên còn có thể trong lúc vị hôn thê của ta không có ở nhà hoặc là đã ngủ say, ta sẽ tâm sự một chút đối với nữ quỷ kia.

- Ta cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty mà thôi. Khong có tiền, cũng không có quan hệ gì, tiền lương cũng không cao, không có kỳ ngộ gì cả. Hơn nữa không biết từ lúc nào, vận khí của ta càng ngày càng kém. Tựa như là uống nước cũng bị nghẹn vậy. Có một hôm ta tăng ca tới khuya, muốn đi tắt về nhà, kết quả là gặp phải bốn tên lưu manh, chặn ta lại ở trong ngõ hẻm.

- Mấy tên lưu manh kia cầm dao ở trong tay, bắt ta phải giao tiền cho. Hôm ấy là hôm ta mới lĩnh tiền lương, còn chưa kịp tiêu gì cả. Trong lòng ta còn đang do dự thì một tên lưu manh trong đó đã không kiên nhẫn, mạnh mẽ đánh lên mặt của ta một cái bạt tai, lại đã thêm một cước.

- Ta bị đánh cho choáng váng, theo bản năng liền giữ chặt cái túi tiền. Mấy tên lưu manh kia xông lên một lượt, quyền đấm cước đá trên người ta, cũng bắt đầu giằng cái miệng túi của ta.

- Tiền lương mỗi một tháng của ta cũng không nhiều lắm. Hơn nữa ta và vị hôn thê vừa mới mua nhà, mỗi tháng đều phải trả tiền vay nợ. Nếu mà bị bọn hắn cướp đi, chỉ sợ là tháng này hai chúng ta đều sẽ chết đói. Ta liều mạng giãy giụa, lớn tiếng kêu cứu.

- Ta hô lên rất lớn, có lẽ là mấy tên lưu manh kia sợ có người đi qua nghe thấy lên có chút luống cuống. Trong đó một tên lưu manh vì không thể giằng được cái túi của ta mà trở nên nóng nảy, hắn liền rút cái dao găm ra, hướng tới chỗ ta mà đâm tới.

- Mắt thấy cái dao găm sáng loáng kia chuẩn bị đâm vào người mình. Ta nhắm chặt mắt lại, nghĩ đến lần này thì xong rồi, ta chết chắc rồi. Nhưng mà thật không ngờ, một lúc lâu sau cũng không có cảm giác thấy đau đớn, mà đám lưu manh kia cũng không đánh ta nữa. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, ta liền mở to mắt ra xem. Lại phát hiện ra mấy tên lưu manh kia không biết làm sao đều đứng im ở chỗ đó, không hề nhúc nhích, thật giống như thời gian dừng lại vậy. Ta cũng không biết làm sao lại như vậy, thừa lúc mấy tên lưu manh kia đang đứng bất động ta liền tránh vào một góc tường. Qua một lúc lâu, mấy tên lưu manh kia đồng thời kêu lên một tiếng. Thanh âm kêu lên thực thê thảm, giống như là gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ vậy. Trong đó cái tên cầm dao muốn đâm ta liền té ở trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, thật giống như là vừa bị trúng kinh phong vậy.

- Ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà ta biết nếu bây giờ không chạy, chờ đến khi mấy tên lưu manh kia phản ứng trở lại thì sẽ phiền toái. Vì thế ta cũng không quản mấy tên lưu manh kia đang kêu gào thảm thiết ở chỗ này, ta liền đứng lên chạy mất. ta chạy rất xa, mãi cho đến khi không chạy được nữa mới dừng lại, đứng dựa vào cột điện mà thở. Đột nhiên có một thanh âm của nữ nhân từ phía sau ta truyền đến, hỏi ta có sao không.

- Ta hoảng hốt, nhìn lại, lại là nữ quỷ kia. Thì ra là nó đã cứu ta một đoạn. Nó nói nó là một con quỷ. Không có năng lực gì đặc biệt, nhưng mà có thể dùng từ trường để điều khiển sóng điện não của con người, làm cho người ta xuất hiện ảo giác. Nó luôn luôn đi theo ta, bảo vệ ta. Ta rất vui vẻ, có một nữ quỷ bảo vệ cho ta, như vậy ta cũng không cần sợ hãi sẽ có người bắt nạt ta.

- Có một ngày, trên đường ta đi làm về, đột nhiên gặp được một người thật kỳ quái. Vốn dĩ ta đã tránh qua một bên, thế nhưng hắn lại chắn ở trước mặt của ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn là một người đàn ông lớn tuổi hơn ta một chút, hắn mặc một bộ tây phục, nhìn qua thì là một người rất có địa vị. Ta vừa nhìn qua cũng không nhận ra hắn, tưởng rằng hắn đã nhận nhầm người, muốn vượt qua bên người hắn. Nhưng mà lúc ta đi sát bên người hắn, ta liền nghe được người đàn ông kia nói với ta một câu: Ngươi có một con quỷ, nhưng mà ngươi lại không biết dùng nó như thế nào.

- Ta bị hoảng sơ. Người đàn ông này lại có thể nhìn ra được ở bên cạnh ta có một con quỷ. Theo bản băng ta muốn chạy trốn, nhưng mà người nam nhân kia liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai của ta, nhất thời ta cảm thấy không thể nhúc nhích được.

- Người đàn ông kia hướng tới ta cười cười, nói ta đừng sợ. Hắn nói hắn không có ác ý. Hắn nói với ta, tuy rằng hiện tại ở bên cạnh ta có một con quỷ có thể bảo vệ ta, nhưng mà ta căn bản không biết sử dụng. Hắn hỏi ta có muốn học phương pháp làm cho con quỷ kia càng thêm lợi hai hay không. Hắn còn nói với ta, sau khi làm cho Quỷ Hồn trở nên mạnh mẽ thì ta có thể làm được rất nhiều chuyện tình trước kia không làm được.

- Ta vừa nghe xong liền động tâm. Trong TV không phải là đã có phim đó sao, một người bình thường bởi vì trong một lần ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ, từ một người bình thường không có năng lực liền một bước lên trời. Mà người đàn ông này, ta đoán chính là cao nhân có thể làm cho người bình thường tiến bộ. Ta liền hỏi hắn, ta phải làm như thế nào. Người đàn ông kia liền dạy cho ta một bộ khẩu quyết, hắn nói với ta chỉ cần lợi dụng cơn giận và oán khí thì ta liền có thể tăng cường năng lực của Quỷ Hồn.

- Bộ dáng của người đàn ông kia như thế nào? Hắn là ai ngươi có biết không?

Minh Diệu nghe đến đó, chân mày liền cau lại. Loại phương pháp này chính là phương pháp nuôi quỷ của tà đạo, lợi dụng loại phương pháp này để nuôi quỷ tuy rằng có hiệu lực rất nhanh, nhưng mà có thương tổn rất lớn đối với tâm trí của người nuôi quỷ và Quỷ Hồn. Người nuôi quỷ bình thường tuyệt đối sẽ không sử dụng loại phương pháp này. Người đàn ông đã dạy cho tống Tân phương pháp này tuyệt đối có vấn đề rất lớn.

- Ta không biết hắn.

Tống Tân lắc đầu.

- Ta không thể hình dùng được bộ dáng của hắn, nhưng mà có cảm giác rất lạ. Không biết vì cái gì, ta đã gặp hắn hai lần, nhưng lại không thể nhớ được bộ dáng của hắn. Sau này mỗi lần hồi tưởng lại, ta luôn cảm thấy bộ dạng của người đàn ông kia mơ mơ hồ hồ, không nhớ nổi.

Đôi mày của Minh Diệu lại càng nhíu lại. Rõ ràng người đàn ông dạy loại phương pháp tà đạo này cho Tống Tân đã cố ý sử dụng thuật pháp đặc thù khiến cho Tống Tân không nhớ được bộ dáng cảu hắn, chuyện này có âm mưu.

- Nghiêm Trọng là bạn của ngươi, vì sao ngươi lại để cho nữ quỷ đi giết hắn?

Nếu đối phương cố ý sử dụng thuật pháp, như vậy Tống Tân tự nhiên cũng không có khả năng nhớ rõ bộ dáng của người kia, cũng không biết được đối phương là ai. Minh Diệu quyết định tìm hiểu sự kiện kia rõ ràng đã, còn chuyện này sẽ xử lý sau.

- Bạn bè? Hừ.

Tống Tân hừ lạnh một tiếng.

- Tuy rằng biểu hiện của hắn dường như là rất thân với ta, nhưng mà chẳng lẽ ta lại không biết trong lòng của hắn nghĩ như thế nào sao? Hắn một mực ghen tị với ta, ghen tị ta có được Trần Viêm. Hắn làm bạn với ta cũng là có mục đích. Hắn muốn dùng tình bạn này để có thể tiếp cận Trần Viêm, bằng khôn người như hắn sao lại có thể làm bạn với ta được.

- Ta là người như thế nào, trong lòng ta hiểu rất rõ ràng. Không quyền không thế, lại không có bản lãnh gì. Trong xã hội bây giờ, không riêng gì nam nữ kết giao mà ngay cả bạn bè với nhau cũng cần phải tương đương nhau. Tuy rằng mỗi lần biểu hiện của hắn đều giống như muốn chiếu cố ta, đi ra ngoài ăn cơm cũng muốn tìm những chỗ ít tiền, nhưng mà trong lòng ta hiểu được, mỗi lần ta cũng không đưa thêm cho hắn được bao nhiêu tiền. Một kẻ thiếu gia có tiền và một người nghèo không có tiền làm bạn, ra vẻ là mình cao thượng, ta nhổ vào.

Trong mắt của Tống Tân hiện lên một tia oán độc.

- Tất cả những chuyện này cũng là vì Trần Việm, Nghiên Trọng muốn cho Trần Viêm thấy hắn là người như thế nào, muốn cướp nàng từ bên cạnh của ta. Bây giờ ta đã đi ra ngoài xã hội, không còn là tiểu hài tử ngây thơ cái gì cũng không biết ở trong trường học nữa. Ta coi trọng tiền tài hơn tình cảm nhiều.

- Ta vốn cũng không tính giết hắn, chỉ muốn hù dọa hắn một chút mà thôi. Nhưng mà sau đó vài ngày, vì một chuyện nhỏ mà ta và Trần Viêm đã cãi nhau. Trong lúc cái nhau, Trần Viêm không ngừng quở trách ta vô ích như thế nào, sau cùng còn nói là Nghiêm Trọng tốt biết bao nhiêu, năm đó có lẽ là bị mù nên mới theo ta.

- Ta tức giận, thật sự tức giận.

Nói tới đây, Tống Tân nắm chặt tay lại.

- Ta cũng không biết là làm sao ta lại tức giận như vậy. Trước kia chúng ta cái nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ nói đến vấn đề tiền tài. Nhưng mà đêm hôm đó ta có cảm giác trong lòng ta có lửa, chuẩn bị nổ tung ra vậy. Ta nhìn Trần Viêm trước mặt càng ngày càng đáng ghét, có phẫn nộ, có oán hận, hận không thể giết chết nàng!

- Cho nên ngươi liền sai khiến nữ quỷ kia giết chết vị hôn thê của ngươi?

Minh Diệu hồi tưởng lại cỗ oán hận không tên ở trong lòng mình khi còn ở trong ảo cảnh. Có lẽ tình hình khí đó của Tống Tân cũng không sai biết lắm. Đây là tác dụng phụ của việc sử dụng loại tà thuật cấp tốc này.

- Cái này không phải là lỗi của ta, là do nàng đáng chết,

Tống Tân hung tợn nói.

- Nàng đã làm chuyện có lỗi với ta cho nên nàng phải trả giá.

- Bởi vì tức giận nên ta dọn sạch ra ngoài, tìm một chỗ khác để ở. Ta vốn là cho rằng tất cả mọi người cứ yên lặng một chút thì sẽ không sao. Nhưng mà sau chuyện này ta càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận, lửa giận trong lòng như thế nào cũng không thể tiêu trừ được. Trong chuyện này ta càng nghĩ càng cảm thấy bởi vì tên hỗn đản Nghiêm Trọng mà mọi chuyện thành ra thế này. Nếu không phải là mỗi lần hắn đều làm ra bộ dáng đáng thương với chúng ta thì Trần Viêm cũng không làm như vậy đối với ta. Ta càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Vì vậy ta liền bảo nữ quỷ kia đi giáo huấn Nghiêm trọng một chút, mỗi lúc trời tối đều đến dọa nạt hắn. Để cho hắn ngủ không yên rồi sinh bệnh. Nhưng nữ quỷ liền trở về nói với ta, Nghiêm Trọng có một cái dây lưng kỳ quái, dường như có thể ảnh hưởng tới nàng, nàng không dám tới gần Nghiêm Trọng. Việc này ta cũng không có quá mức để ý. Vốn dĩ ta cũng không cần tính mạng của Nghiêm Trọng, chỉ là muốn hắn chịu chút đau khổ mà thôi. Vì thế ta cho nữ quỷ mỗi tối đều đến quấy rồi hắn, cũng không cần tới gần hắn, chỉ cần làm cho hắn không dám ngủ là được.

- Có một ngày, sau khi nữ quỷ kia trở về, diễm cảm có chút không quá tự nhiên. Ta liền cảm thấy có chút không đúng lắm, liền hỏi nàng rốt cục là bị làm sao vậy. Nàng ấp úng cả nửa ngày mới nói cho ta biết, nàng thấy Trần Viêm ở trong nhà Nghiêm Trọng.

- Lửa giận của ta liền xông lên đến đầu. Thời gian nữ quỷ đến quấy rối Nghiêm Trọng đều là rạng sáng, muộn như vậy mà Trần Viêm vẫn còn ở trong nhà của Nghiêm Trọng, ta không thể không suy nghĩ về vấn đề này. Vốn dĩ nàng thường xuyên phải tăng ca, hơn nữa lý do tăng ca cũng không thể nói rõ được. Ngẫu nhiên ta sẽ liên tưởng đến việc, có phải là nàng đang lén lút làm chuyện không hay với một kẻ có tiền ở sau lưng ta.

- Ta nổi giận đùng đùng liền gọi điện thoại cho Trần Viêm, chất vấn nàng vì sao mà trễ như vậy vẫn còn ở trong nhà của Nghiêm Trọng. Vốn dĩ chúng ta đã đang chiến tranh lạnh, nhận được điện thoại của ta, nàng cũng không có giải thích mà lại chất vấn ngược lại ta vì sao lại giám thị nàng. Hai chúng ta cãi nhau qua điện thoại một hồi. Trước khi cúp điện thoại, nàng còn nói từ sau khi ta chuyển ra khỏi nhà, nàng đã luôn ở trong nhà của Nghiêm Trọng, còn nói hai người bọn họ đã lên giường với nhau rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.