U Minh Trinh Thám

Chương 181: Mượn sức (2)



- Xấp xỉ mười năm rồi không có gặp mặt.

Ánh mắt của hội trưởng nhìn Minh Diệu giống như là đang nhìn một vãn bối thương yêu vậy.

- Đúng vậy, hơn mười năm.

Minh Diệu gật gật đầu.

- Không nghĩ tới hội trưởng còn có thể nhớ tới một tiểu nhân vật như tôi.

Ha ha ha ha.

Tiếng cười sang sảng của hội trưởng quanh quẩn ở bên trong phòng.

- Đương nhiên là ta sẽ không quên cậu. Vì Tần gia, cậu đã trả giá không ít.

- Tôi nghĩ nhất định là hội trưởng đã nhầm rồi, từ mười năm trước tôi đã bị Tần gia đuổi ra khỏi cửa rồi.

Minh Diệu mỉm cười nói, đôi mày đang nhăn lại trong nháy mắt đã khôi phục bình thường. Nhưng biểu tình trong nháy mắt này, vẫn không thể tránh được ánh mắt của hội trưởng.

- Hiện tại tôi đã không còn quan hệ gì với Tần gia nữa. Hiện tại tôi họ Minh, tên là Minh Diệu, Tần Diệu đã chết rồi.

- Người trẻ tuổi, cần gì phải để ý như vậy.

Hội trưởng mỉm cười nhìn Minh Diệu.

- Đương nhiên nếu không phải cậu cõng tội danh kia, như vậy Tần Khai cũng không được ngồi nên vị trí phó hội trưởng này. Như vậy thì Tân gia cũng không thể có ngày hôn nay. Ta nghĩ bọn họ đều nhớ rõ cậu. Hiện tại cậu lại tiếp tục làm việc trong hiệp hội một lần nữa, ta nghĩ Tần Khai chắc chắn sẽ tìm cơ hội để bồi thường cho cậu.

Minh Diệu không nói gì, ở trong lòng hắn đang suy tư về ý tứ trong lời nói này của Minh Diệu. Ngoài sáng dường như là quan hệ của hắn và cha hắn còn cả quan hệ với Tần gia đã trở nên hòa hoãn. Nhưng mà nhắc tới chuyện năm đó, một mình hắn cõng trên lưng một nỗi oan lớn như vậy, cả chuyện tình bị đuổi ra khỏi nhà. Rốt cuộc là mọi chuyện đã trở nên mâu thuẫn gay gắt, hay là quan hệ đã trở nên hòa hoãn hơn, hoặc là đang thăm dò?

- Ta biết trong lòng cậu có lẽ còn có chút oán hận, nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều đang làm việc trong hiệp hội, vài thứ kia đều là nhân tốt không hài hòa.

Hội trưởng thân thiết vỗ vỗ bả vai Minh Diệu.

- Mặc dù Tần Khai là phó hội trưởng, chủ trì các công việc thông thường, cũng có lẽ bây giờ không có ai biết tới cậu. Nhưng mà cậu là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi tự nhiên là có tiền đồ rất rộng lớn, sớm buông những chuyện này đi, ta cũng có thể yên tâm để cho cậu đảm nhiệm một số sự tình quan trọng một chút.

Trực tiếp lấy lòng? Tỏ vẻ cấp cơ hội cho ta? Minh Diệu không hiểu được, rốt cuộc là trong hồ lô của lão nhân này có bán loại thuốc gì.

- Có một số việc đã trôi qua rồi, bây giờ cậu cũng đã khôi phục linh lực. Nếu không phải năm đó Tần Lệ được Tần Khai cho phép, không tực tiếp đánh nát phách kết của cậu, mà là để lại một tay. Như vậy thfi hôm nay cậu cũng không thể trở về làm việc trong hiệp hội này được. Kỳ thật trong lòng Tần Khai vẫn còn coi cậu là con của mình.

Đôi mắt của hội trưởng híp lại thành một đường nhỏ, lại tỏa ra một cỗ quang mang khiếp người.

- Không liên quan tới Tần phó hội trưởng.

Minh Diệu lắc lắc đầu, khẩu khí kèm theo một tia oán khí.

- Năm đó hắn cũng không có nương tay, đích thật là đã đánh nát phách kết của tôi. Tôi nghĩ hội trưởng cũng đã thấy được tình cảnh lúc đó. Tất cả linh lực của tôi đều biến mất không còn lấy một chút.

- Ồ?

Trên mặt của hội trưởng lộ ra biểu tình kinh ngạc.

- Ta vốn còn tưởng là Tần Khai cố ý diễn kịch, thì ra là không phải. Như vậy bản thân ta thật sự rất tò mò, cậu khôi phục linh lực như thế nào vậy. Theo lý thuyết, nếu một người bị đánh nát phách kết, sẽ không có khả năng khôi phục lại được.

- Vốn là như thế, nhưng mà tôi tốt số.

Minh Diệu mỉm cười, sớm biết ngươi sẽ hỏi, may mà lúc trước ta đã chuẩn bị đối sách.

- Tôi gặp được một người, là hắn trợ giúp tôi lại có hi vọng khôi phục.

- Ồ? Là ai?

Hội trưởng hỏi.

- Dịch tiên sinh, chắc là hội trưởng đã nghe nói.

Minh Diệu nói.

- Thì ra là hắn.

Hội trưởng trầm tư một chút.

- Người này luôn giống như thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Tuy rằng hắn cũng ở trong hội này, nhưng mà có rất ít người đã từng gặp qua hắn. Ta chỉ biết là hắn rất có sở trường đối với việc chế tạo linh khí, thật không ngờ hắn còn có khả năng này.

-Tôi cũng chỉ là vô tình, gặp được Dịch tiên sinh.

Minh Diệu cười nói.

- Đích thật là Dịch tiên sinh có rất nhiều tâm đắc với việc chế tạo linh khí, hơn nữa tính tình cũng có chút cổ quái. Sau khi hắn nhìn thấy tôi, dường như cũng có hứng thú đối với tôi. Cũng không phải là có ý vì tôi mà chữa trị phách kết. Theo như lời của hắn nói, là muốn dùng tôi để làm thì nghiệm mà thôi. Theo lý luận của hắn, kỳ thật cơ thể người cũng là một loại linh khí mà thôi. Mà việc chế tạo và chữa trị linh khí chính là chuyện tình hắn cảm thấy hứng thú nhất. Đối với việc chế tạo những linh khí bình thường hắn đã sớm không có hứng thú gì nữa, cho nên muốn dùng thân thể con người để làm thí nghiệm.

- Thì ra là thế.

Hội trưởng gật gật đầu.

- Gặp được hắn, cũng coi như là phúc phận của cậu.

- Đúng vậy.

Minh Diệu gật đầu cười, gỡ cái đôi kính thổ khí đen kia xuống, đưa cho hội trưởng.

- Đây cũng là hắn tặng cho tôi, nghe nói là hắn vô ý chế tạo ra, không có chỗ nào dùng đến nên tiện tay ném cho tôi.

Hội trưởng tiếp nhận đôi kính, cẩn thận nhìn qua một chút, cái kính mắt kia nhìn qua rất bình thường, không có chút gì khác lạ. Trên gọng kính có khắc một kí tự có lóe kim quang. Hội trưởng khẽ gật đầu.

- Không sai, đây chính là bút tích của hắn. Cái kính mắt này, dường như có thể che chắn một số thứ đặc thù.

- Thời gian tôi bị mất đi linh lực, thường xuyên sẽ bị ngất đi, tứ chi vô lực. Dịch tiên sinh nói là tôi bị cái gì đó ảnh hưởng tói, cho nên đưa cho tôi cái thứ này.

Minh Diệu tiếp nhận cái kính đeo lên mắt.

- Nhờ có Dịch tiên sinh mà tôi mới có cơ hội trở lại hiệp hội một lần nữa. Nhiều năm không gặp như vậy, không nghĩ tới phong thái của hội trưởng vẫn con như trước.

- Ta đã già rồi, bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi các cậu.

Hội trưởng thở dài.

- Cậu cũng biết, hiện tại hiệp hội cũng không phải bền chắc như thép. Phe phái, gia tộc, long xà hỗn tạp. Muốn lãnh đạo cả hiệp hội tốt một chút, cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Mượn sức? Minh Diệu cười cười, thì ra lão nhân có chủ ý này.

- Hiện tại ta cũng chỉ là một cây lục bình không có rễ mà thôi

Minh Diệu thở dài.

- Bây giờ tôi không có hậu thuẫn gì, cũng không có đồng mình. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật râu ria mà thôi. Hơn nữa ở trong hiệp hội dường như những kẻ có địch ý đối với tôi cũng không ít.

- Cậu muốn nói Trần Lam sao?

Hội trưởng cười ha ha.

- Không có vấn đề gì, Trần lam luôn rất nghe lời của ta, tự nhiên là hắn sẽ không oán hận cậu. Ý cảu ta chính là, chẳng lẽ cậu không muốn đường đường chính chính trở lại từ đường của Tần gia sao? Ta nghĩ ta nói một câu, Tần Khai cũng không thể không để mặt mũi cho tôi. Dù sao chuyện kia cũng đã là chuyện từ chục năm trước. Cái gì đã qua thì cũng qua rồi. Sẽ không ai nói cái gì nữa.

- Hội trưởng đã nhọc lòng rồi.

Minh Diệu cười cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.