U Minh Trinh Thám

Chương 192: Oan ức (2)



- Tiểu Nhan, tôi hỏi cô chuyện này, rốt cuộc là Thanh Thanh làm sao vậy? Vì sao lại tức giận như vậy?

- Sao có thể không tức giận?

Dương Nhan giống như là nghe được cái chuyện gì không thể tin được, há to miệng cười,

- Không phải tôi đã nói với anh, đã làm ra một số việc rồi, nhưng mà khi kết thúc công tác thì nhất định phải làm cho tốt sao.

- Cái gì kết thúc công tác.

Trần Tự Lực càng nghe càng hồ đồ.

- Rốt cuộc thì vì sao tôi lại chọc giận nàng chứ.

- Tuy rằng anh sáng bóng sạch sẽ, nhưng mà cái vẻ ngoài này không lừa được người khác.

Dương Nhan hừ một tiếng.

- Anh cho là anh cầm áo trong của chị Thanh Thanh rồi làm cái loại chuyện xấu xa này xong rồi lau sạch sẽ là được sao? Quá ngây thơ rồi, mùi hương của cái thứ kia dù có làm như thế nào cũng không xóa đi được.

- Cái gì áo trong, cái gì chuyện xấu xa, làm sao mà một câu tôi cũng nghe không hiểu vậy.

Trần Tự Lực càng nghe càng hồ đồ.

- Còn không thừa nhận, áo trong của chị Thanh Thanh đều đặt ở trong túi, mà cái túi đều để ở trong phòng của anh, không phải anh thì còn có thể là ai?

Dương Nhan khinh bỉ nhìn Trần Tự Lực một cái.

- Đừng cho là tôi còn nhỏ nên cái gì cũng đều không hiểu. Nói cho anh biết, ta quan hệ với đàn ông nhiều lắm, cái mùi khai này cách xa mười bước ta cũng có thể ngửi thấy được.

A???????

- Sơ suất quá.

Dương Nhan vỗ vỗ bả vai của Trần Tự Lực.

- Phụ nữ rất mẫn cảm đối với loại hương vị này, lần sau nếu anh muốn làm loại chuyện này, phải nhớ xử lý cho tốt, mùi cũng phải xóa đi.

Nói xong câu đó, Dương Nhan để cho Trận Tự Lực đứng sững sờ tại chỗ rồi đi mất. Còn lại một mình Trần Tự Lực thì đứng ở trước cửa miếu, trợn mắt há hốc mồm.

- Phật tổ minh giám, tôi thật là oan uổng mà.

Trần Tự Lực quỳ gối ở cửa miếu, khóc không ra nước mắt.

Trên đường đi vào thị trấn, rất rõ ràng Ngô Thanh Thanh có oán niệm tương đối lớn với Trần Tự Lực, mà Trần Tự Lực thì vô duyên vô cớ bị oan ức, vẻ mặt vô tội. Hắn muốn giải thích với Ngô Thanh Thanh, nhưng mà lại không biết mở mồm như thế nào. Việc này vốn không phải là mình làm, nếu trực tiếp đi giải thích, như vậy không phải tương đương với thừa nhận là mình làm sao? Lại nói tiếp dù cho hắn có muốn tiến đến gần thì Ngô Thanh Thanh cũng không để ý đến hắn. Thấy hắn đi đến thì liền kéo Dương Nhan đi sang một bên, thật giống như là trên người Trần Tự Lực có bệnh tật gì vậy.

- Hỗ trợ giùm tôi, tìm cho tôi một cơ hội giảng hòa.

Trần Tự Lực tìm một cơ hội, kéo Dương Nhan sang một bên, nhỏ giọng nói.

- Thạt sự là chuyện kia tôi không có làm. Bên trong khẳng định là có cái gì đó hiểu lầm. Giúp tôi nói vài lời với Thanh Thanh được không.

- Tôi có thể được ưu đãi gì?

Dương Nhan vươn tay ra.

- Chuyện tình không có ưu đãi thì tôi mặc kệ.

- Đều là người cùng một đoàn, biến thành như vậy cũng không tốt. Coi như cô giúp tôi một chút, sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp.

Trần Tự Lực cười cười nói.

- Không được, tôi không tin vào mấy lời hứa linh tinh, tôi chỉ tin tưởng vào tiền thôi.

Dương Nhan khinh thường nói với Trần Tự Lực.

- Chắc giá, hai trăm đồm, không được mặc cả.

- Cô nói cô còn nhỏ mà sao lại thực tế như vậy chứ?

Không đợi Trần Tự Lực nói xong, Dương Nhan liền quay đầu rời đi, Trần Tự Lực không còn cách nào khác, chỉ biết giữ nàng lại.

- Đây, hai trăm đồng.

Trần Tự Lực cảm giác hôm trước ra cửa không xem ngày, nhất định là đã sai lầm đi vào ngày không nên xuất hành rồi.

Dương Nhan quơ quơ hai tờ tiền đỏ rực ở trong tay, soi dưới ánh mặt trời, rồi vỗ vỗ ngực.

- Tiền đã nằm trong tay của tôi, nhưng mà tôi còn có một điều kiện.

- Không phải là muốn lên giá đó chứ.

Trần Tự Lực lui về phía sau mấy bước, bưng kín miệng túi của mình.

- Không phải đã thỏa thuận là hai trăm đồng sao?

- Không phải tăng thêm tiền, nhìn cái bộ dạng keo kiệt của anh kìa.

Dương Nhan khinh thường nhìn Trần Tự Lực một cái.

- Đêm qua thực sự anh không thấy có con chuột nào sao?

- Chuột? Không có.

Trần Tự Lực nghĩ nghĩ.

- Tôi ngũ rất ngon, làm gì có con chuột nào, nhất định là Thanh Thanh ngủ mơ thôi. Tôi cũng sợ chuột, lúc tìm hiểu thông tin khách sạn ở trên mạng tôi đã đặc biệt chút ý. Khách sạn này tuyệt đối không có chuột bọ gì cả. Nghe nói là khách sạn này có phương pháp đặc thù, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy có gián chuột bao giờ. Thậm chí cả đến mùa hè ngay cả ruồi muỗi cũng không có, thực kỳ lạ.

- Tôi cũng đoán thế, nhất định là chị Thanh Thanh mơ thấy ác mộng.

Dương Nhan gật gật đầu.

- Tôi cung đã xem qua thông tin trên mạng về khách sạn này. Rất nhiều người đều nói nơi này rất sạch sẽ, ngay cả côn trùng bình thường cũng đều không có.

- Đúng vậy, nhất định là mấy ngày nay tinh thần của Thanh Thanh có chút vấn đề. Đầu tiên là hoài nghi có chuột, sau đó là lại đổ oan cho tôi.

Trần Tự Lực thở dài.

- Nhưng mà cô hỏi cái này để làm gì chứ?

- Gian phòng kia vốn dĩ tôi cũng thích, nhưng mà lại bị chị Thanh Thanh giành mất.

Dương Nhan cười hắc hắc hai tiếng.

- Quyết định như vậy đi, hai người chúng ta đổi phòng. Gian phòng kia của tôi qua nhỏ, anh sang phòng tôi ngủ đi.

- Việc này sao…Tôi cũng không có ý kiến gì.

Trần Tự Lực gật gật đầu. Đối với việc gian phòng của mình như thế nào, thật ra hắn cũng không để ý.

Cái hình ảnh chân dung trong phần mềm nói chuyện trên máy tính không ngừng chớp động. Dương Nhan mặc đồ ngủ nằm ở trong chăn, hai tay không ngừng múa lên ở trên bàn phím.

Tuy rằng tuổi không lớn, nhưng mà đã là ma già lăn lộn trên thế giới ảo nhiều năm. Dương nhan biết dùng phương thức đơn giản nhất như thế nào để đùa bỡn đám đàn ông háo sắc trên mạng khiến cho bọn họ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đúng vậy, là một đám đàn ông háo sắc. Trên máy tính của Dương Nhan mở ra vô số cửa sổ, không ngừng nói chuyện với từng người đàn ông khác nhau. Không ngừng đánh chữ, nhớ kỹ lời nói của từng người, rồi lại trả lời lại. Dường như đối với người thường thì đó là một chuyện vô cùng nhức óc, nhưng mà Dương Nhan làm lại rất thuận buồn xuôi gió, hơn nữa nàng còn cảm thấy rất vui vẻ.

Cái loa ở bên phải nhấp nháy, Dương Nhan biết đây lại là một con mồi mới nữa. Nàng coi như không có gì cả, không để ý gì đến người bạn mới gia nhập này. Đối với mỹ nữ mà nói thì chờ đợi người ta bắt chuyện mới đúng. Chủ động nhảy vào nói chuyện không phải là phong cách của Dương Nhan. Việc nàng phải làm chính là không ngừng trả lời các vấn đề khác nhau mà những người đàn ông kia đưa ra, dùng một vài cái biểu tượng diễn cảm, hoặc là dùng một số lời lẽ dễ dàng sinh ra hiểu lầm để khiêu gợi, khiến cho đám đàn ông ở đầu dây bên kia ngứa ngáy.

- Cậu đã gặp quỷ chưa?

Người lạ mới gia nhập có hình ảnh chân dung là một con thỏ, thốt lên một câu nói không đầu không cuối như vậy.

- Người này có bệnh thần kinh sao.

Dương nhan cảm thấy khinh thường đối với câu nói của người mới tới này, cũng không thèm trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.