U Minh Trinh Thám

Chương 2: Mê Hồn Phù mất đi hiệu lực



Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt Diệp Tiểu Manh, đôi mi dài cong vút khẽ động, mở mắt, trước mặt nàng hiện ra gương mặt làm người ta luôn cảm thấy thật ấm áp, mái tóc ngắn hơi bù xù rối loạn, râu ria đầy mặt, còn có gọng kính đen trễ xuống.

- Cuối cùng chú cũng chịu tới cứu tôi rồi…

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, trong giấc ngủ gương mặt của Minh Diệu khả ái hơn nhiều so với lúc tỉnh táo. Nàng chợt thấy nhớ quá cảm giác nằm yên trong lòng ngực ấm áp kia mà ngủ, trong lòng Diệp Tiểu Manh không khỏi vẩn vơ suy nghĩ.

Chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường đột nhiên vang lên, đánh thức Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh phát hiện hắn đã tỉnh, vội vàng nhắm mắt lại như còn ngủ say, thậm chí còn giả vờ ngáy nhỏ.

Vuốt vuốt mái tóc hơi rối loạn, Minh Diệu ngồi dậy nhìn thấy Tiểu Manh nằm ngủ say bên cạnh, vội vàng đưa tay sờ nhẹ lên trán của nàng.

- Ân, tựa hồ không bị ảnh hưởng gì, cũng không có dấu vết âm khí còn lưu lại.

Bàn tay ấm áp mà thô ráp lướt qua trên trán, Diệp Tiểu Manh không khỏi cảm giác lòng bàn tay có chút xuất mồ hôi.

- Ngốc a đầu, rời giường, trễ giờ học mất rồi.

Minh Diệu nắm nhẹ lỗ tai nàng.

- Đau quá, tử lão đầu, không được nhéo lỗ tai tôi…Ai nha!

Đột nhiên trên đầu nàng bị gõ một cái.

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi bằng chú, còn nữa, đừng có thêm chữ chết trước chữ lão đầu, phải biết kính già yêu trẻ.

- Đau quá a, quái thúc thúc, đánh vào đầu sẽ làm chết nhiều tế bào não, sau này không có ai nuôi chú đâu, ai nha!

Minh Diệu lại gõ thêm một cái đau điếng:

- Trước chữ thúc thúc không được thêm chữ quái, nếu không tôi sẽ dẫn cô đi nhìn cá vàng, lập tức rời giường, trên đường chúng ta phải mua thức ăn, đã trễ giờ đi học rồi.

Nói xong hắn đứng dậy đi về phòng mình.

- Hừ, chỉ có lúc đang ngủ thì còn khả ái một chút, tỉnh lại thì lập tức biến thành ghê tởm như vậy.

Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm, lại xoa xoa chỗ bị gõ trên đầu đi vào phòng vệ sinh.

- Thúc thúc, tôi đi học đây. Trong tủ lạnh có thức ăn, chú ở nhà đói bụng tự mình lấy ăn đi. Chào!

- Uhm…

Trong nhà truyền ra thanh âm mơ hồ không rõ.

- Con heo lười…không thèm để ý tới chú nữa.

Cô bé xoay người đi ra cửa.

Nghe được thanh âm tiếng cửa nhà đóng lại, Minh Diệu ngồi dậy, từng đợt đau nhói trên vai càng ngày càng nghiêm trọng.

- Thật không thể khinh thường a.

Minh Diệu cởi áo, đi tới trước gương xoay người. Trên bờ vai trái gầy yếu hiện lên một dấu tay màu xanh trên làn da trắng nõn nhìn thật chói mắt.

- Vốn còn cho rằng chỉ là một con lệ quỷ bình thường mà thôi, xem ra chuyện không đơn giản như vậy.

Hắn lấy một trương phù bên trong ngăn kéo ra xem.

- Tật!

Trương phù trống rỗng thiêu đốt lên, đem tro tàn bỏ vào trong chén rượu mạnh, Minh Diệu lại lấy ra một hộp nhỏ màu xanh trong túi áo, mở hộp ra, bên trong là ba thanh tiểu kiếm không biết làm từ loại tài liệu gì lóe sáng lưu quang, trên thân kiếm khắc những chữ: Cổ Ấn, Tích Tà, Yêu Lân.

- Hô, chuyện như vậy tự mình làm thật đúng là khó hạ thủ.

Hắn lấy ra thanh tiểu kiếm Tích Tà chỉ dài chừng một ngón tay, Minh Diệu hít sâu một hơi.

- Đến đây đi, cũng không phải lần đầu tiên.

Hắn uống cạn chén rượu có tro tàn bên trong, tay phải cầm tiểu kiếm mạnh mẽ đâm vào giữa dấu tay màu xanh trên vai trái.

- A…đồ đáng chết, đau chết ta.

Dòng máu đen thui từ vết thương chảy ra, còn có hắc khí không ngừng toát ra ngoài. Máu vẫn còn chảy, dấu tay cũng dần dần nhạt đi, cho đến khi chỉ còn để lại một vết thương nho nhỏ, phảng phất dấu tay kia chưa từng xuất hiện qua.

Rút tiểu kiếm Tích Tà ra ngoài, trên thân kiếm cũng không hề dính chút máu nào, đặt tiểu kiếm trở vào trong hộp, Minh Diệu tùy tiện tìm một miếng băng cá nhân dán lên vai.

- Chuyện không đơn giản như vậy, rõ ràng mình và Tiểu Manh bị người tính toán.

Tiêu trừ xong âm độc trên người, Minh Diệu bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh quỷ dị tối hôm qua.

Trước khi hắn đi ra ngoài rõ ràng đã dán trương phù lên cửa phòng của Tiểu Manh, tại sao “Bách quỷ dạ hành” lại không đi vòng qua phòng nàng? Trương phù kia chưa bao giờ có vấn đề gì sai lầm, tại sao hôm qua lại mất linh? Còn con nữ quỷ, từ hành động mà xem, tuyệt đối không phải bởi vì Quỷ Môn mở rộng cửa nên mới chạy tới, hẳn chỉ là một oan hồn vừa mới chết không bao lâu mà thôi, tựa hồ còn có linh lực, tựa hồ lại không có, giống như sau khi chết mới bị người cưỡng chế đưa vào. Hơn nữa đúng lúc khi hắn vội vã chạy về nhà, trên đường lại bị một con nam lệ quỷ cuốn chặt không thể thoát thân, hơn nữa âm khí trên người con lệ quỷ kia còn không yếu, hắn vừa có chút phân thần đã bị đánh trúng.

- Đây hết thảy không phải trùng hợp!

Trực giác trời sinh đã cứu tính mạng hắn nhiều lần, lần này cũng không ngoại lệ. Nếu như không phải hắn cảm giác được có chuyện gì không đúng nên vội vã quay về nhà, nếu hắn còn ở lại tòa lầu cũ kia tìm kiếm con quái vật ăn thịt người…có trời mới biết Tiểu Manh sẽ phát sinh ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.