- Làm sao vậy?
Lão Lưu đi ra khỏi phòng thẩm vấn hỏi.
- Lão Lưu, báo cáo kết quả kiểm tra máu của cô gái này đã xong rồi. Đã xác định được nàng bị người ta đánh thuốc mê. Loại dược phẩm này là quản chết phẩm, rất khó có thể có được. Căn cứ vào báo cáo đo lường kiểm tra máu thì nồng độ của loại dược vật này trong cơ thể nàng tương đối cao. Nếu như là người bình thường, chỉ sợ là cả đêm hôm qua đều trong trạng thái hôn mê, không có khả năng giết người.
Người đến gõ cửa là nhân viên khám nghiệm tử thi của cục cảnh sát, hắn đưa bản báo cáo trong tay cho Lão Lưu.
- Hơn nữa trong quá trình chúng ta kiểm tra thi thể nạn nhân, ở trong túi áo của nạn nhân liền tìm được loại dược vật như vậy. Có thể khẳng định đêm hôm qua, nạn nhân đã hạ độc cô gái này.
- Muốn cưỡng hiếp cô gái này, nhưng nửa đêm lại bị giết chết sao?
Lão Lưu tiếp nhận bản bảo cáo nói.
- Người như thế thì đúng thật là đáng chết, nhưng mà nếu nói như vậy, cô gái này cả đêm đều rơi vào trạng thái hôn mê, như vậy thì rốt cục là ai giết người.
- Không biết, nhưng mà có thể khẳng định được là hung thủ tuyệt đối không phải là cô gái này.
Nhân viên khám nghiệm tử thi lắc lắc đầu.
- Hung thủ tuyệt đối là một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh. Tôi đã xem qua miệng vết thương, là một đao đâm từ phía sau lưng vào tận tim. Lưỡi dao cực kỳ sắc bén, lực lượng rất lớn. Loại miệng vết thương như thế, chỉ có người đàn ông trưởng thành có thân thể khỏe mạnh, dùng một con dao cực kỳ sắc bén mới có thể làm được. Phụ nữ tuyệt đối không làm được.
- Vậy chẳng lẽ là thần sao?
Lão Lưu cười khổ.
- Theo như đoạn băng mà camera theo dõi của khách sạn đã ghi lại được. Sau khi nạn nhân đi vào, căn bản là không có bất kỳ kẻ nào ra vào căn phòng kia. Cửa phòng và cửa sổ đều bị khóa trái, cũng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có kẻ từ bên ngoài cậy cửa đi vào. Chính là giết người trong phòng kín, chẳng lẽ là quỷ làm sao?
- Tôi cũng không biết làm sao, những việc liên quan đến người sống là của các ông, tôi chỉ tiếp xúc với người chết thôi.
Nhân viên khám nghiệm tử thi cười vỗ vỗ bả vai của Lão Lưu.
- Cố gắng lên, vụ án có tính khiêu chiến lớn như vậy cũng không thấy nhiều. Nếu ông có thể giải quyết được, như vậy nhất định sẽ thăng chức rồi.
- Không thấy hung khí, nếu tìm được hung khí thì vụ án này sẽ dễ dàng hơn.
Lão Lưu lâm vào trầm tư.
- Chỗ nào ở trong phòng cũng đều đã tìm qua nhưng lại không thấy hung khí. Mà căn cứ theo lời nhân viên bảo vệ theo dõi camera an ninh kia thì, ngoại trừ người đàn bà kia ra, cũng không hề có bất kỳ ai đi vào trong phòng kia. Mà người đàn bà kia từ trong phòng đi ra thì luôn có người đi cùng, không thể có cơ hội thủ tiêu hung khí. Nói như vậy thì hung khí hẳn là ở trong phòng kia. Rốt cuộc là ở nơi nào đây?
- Nếu căn bản là không tìm thấy hung khí?
Một thanh âm của thiếu nữ từ bên cạnh truyền đến.
- Thì có thể nói, căn bản là hung thủ không phải là người.
- Không có hung khí?
Lão Lưu ngẩng đầu lên, chứng kiến một cô gái cao gầy từ từ đi đến.
- Cô đang làm cái gì, cục cảnh sát cũng có thể tùy ý nói bậy sao?
- Tôi là bạn của Ngô Thanh Thanh, đến hỏi thăm chuyện tình vụ án kia một chút.
Cô gái cao gầy, trên mặt mang theo biểu tình lạnh như băng.
- Tôi đã nghe thấy lời nói của các ngài. Nếu Ngô Thanh Thanh không thể là hung thủ, như vậy có thể để tôi đưa nàng đi được không?
- Không được.
Lão Lưu nói như chém đinh chặt sắt.
- Bây giờ cô gái này là nghi can lớn nhất, không có khả năng thả nàng đi được.
- Không phải các ngài đã nói rồi sao, hung thủ không thể là phụ nữ được. Chỉ có đàn ông trưởng thành dùng hung khí tương đối sắc bén mới có thể là hung thủ.
Cô gái nói.
- Hơn nữa nếu nàng ở trong này, tôi sẽ không thể lo cho nàng được!
Lão Lưu nhìn người thiếu nữ trước mắt này, đại não có chút loạn cả lên. Chẳng lẽ thiếu niên bây giờ đều điên điên khùng khùng sao? Lão Lưu nghĩ tới đứa con của mình có tuổi không sai biệt lắm với thiếu nữ này, không khỏi rùng mình một cái. Nhất định trở về phải tâm sự với tiểu tử kia thật tốt mới được, xem xem rốt cuộc những đứa trẻ bây giờ nghĩ cái gì trong lòng.
- Ừ…Cái này…Cô bé à…
Lão Lưu suy nghĩ một lát.
- Vấn đề của Ngô Thanh Thanh cực kỳ phức tạp. Mặc dù bây giờ còn chưa có chứng cớ chứng minh nàng là hung thủ. Nhưng mà nàng là nghi can lớn nhất. Cho nên nàng cần phải lưu lại để giúp chúng ta tiến hành điều tra vụ án.
- Nói như vậy, khuya hôm nay nhất định nàng phải qua đêm ở chỗ này sao?
A Trạch làm một cái bộ dáng không sao cả.
- Như vậy cũng tốt, tính mạng của nàng liền giao cho các ngài, cứ như vậy thì tôi cũng có thể bớt đi một phần gánh nặng.
Nói xong lời này, A Trạch xoay người rời đi, gặp mặt Ngô Thanh Thanh chỉ là thứ yếu, có thể biết được Trần Tự Lực chết như thế nào mới là mục đích lần này của A Trạch.
- Đứa nhỏ này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Không phải nói là bạn bè của người bị tình nghi kia sao? Cứ như thế mà đi sao?
Nhân viên khám nghiệm tử thi ở một bên có chút không hiểu gì cả.
- Ai biết, bây giờ trong đầu thiếu niên đều là những thứ kỳ quái gì đó, người ta gọi cái này là thiếu não.
Lão lưu lắc lắc đầu.
- Não tàn, làm việc thật là không bình thường.
Về tới khách sạn, A Trạch liền lăn ngay xuống giường, nhắm hai mắt lại. Một ngày một đêm không có chợp mắt, A Trạch cảm giác thân thể mệt chết đi được, đặc biệt là hai cái đùi, rất nặng. Thầm nghĩ phải nằm nghỉ trong chốc lát.
- A Trạch…Cậu đi đến cục cảnh sát có hỏi thăm được gì không?
Dương Nhan đi tới hỏi.
- Chị Thanh Thanh đâu? Cảnh sát không thả chị ấy đi sao?
- Đừng có làm ầm ĩ.
A Trạch không thèm mở mắt ra, nói.
- Để cho tôi nghỉ ngơi một lát đã, tới rạng sáng thì hãy gọi tôi dậy, tôi sẽ gác đêm cho cô.
Dương Nhan gật gật đầu, nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, rất nhanh A Trạch liền tiến vào trong mộng đẹp. Thân thể và tinh thần đều rất mệt mỏi, khiến cho sau khi nàng nhắm mắt lại thì cũng không muốn mở ra nữa. Đợi đến khi A Trạch tỉnh lại, trời đã tối rồi.
- Dương Nhan mấy giờ rồi?
A Trạch xoa nhẹ cái đầu đang hơi choáng vàng hỏi.
- Đã hơn mười giờ tối.
Dương Nhan nói.
- Có muốn tôi gọi người phục vụ làm chút gì ăn không? Chắc là cậu cũng đói bụng rồi.
A Trạch gật gật đầu. Có lẽ tối này có một trận chiến phải đánh, ăn một chút đồ ăn để khôi phục thể lực cũng tốt.
Dương Nhan gọi điện thoại cho người phục vụ, có thể là bởi vì đã quá muộn rồi, nên cũng không còn đồ ăn. A Trạch đành phải đội tuyết đi ra ngoài, đến cái cửa tiệm ở bên cạnh để mua một chén mì tôm trở về ăn tạm.
Đã là rạng sáng, tuy rằng Dương Nhan sợ hãi trong lòng không dám ngủ, nhưng mà cả một ngày đã lo lắng và sợ hãi nên hao phí rất nhiều tinh lực. Cô bé đã chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Một mình A Trạch ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, suy nghĩ đến ngẩn người.