U Minh Trinh Thám

Chương 212: Bóng đen trong phòng tạm giam (2)



- Trong thời gian lấy khẩu cung, cái cô bé họ Dương kia có nói bọn họ gặp quỷ ở trong thị trấn nên mới vội vàng rời đi. Tôi còn tưởng rằng đó là do cô bé nói mê sảng, nhưng mà bây giờ, bản thân tôi cảm thấy thật sự là có quỷ tồn tại.

- Còn cả cô bé đã tới nói chuyện ngày hôm qua nữa, bọn họ đi cùng với nhau. Tôi cảm thấy dường như nàng biết một số điều gì đó.

Nhân viên khám nghiệm tử thi nói.

- Tôi tới khách sạn tìm hai người họ đi.

Lão Lưu cau mày nói.

- Không ngờ đã làm cảnh sát cả đời rồi lại có thể đụng tới loại chuyện này. Tôi cảm thấy dường như chuyện tình hai ngày nay thật giống như đang nằm mơ, có chút không thực tế.

- Ha ha, sự thật không có nghĩa là chân thực.

Nhân viêm khám nghiệm tử thi vỗ vỗ bả vai của Lão Lưu.

- Đường tuyết trơn, cẩn thận một chút.

Lão Lưu ngả nghiên đi tới khác sạn, vừa mới đi vào của, quản lý của khách sạn liền chào đón.

- Ừ, chuyện xảy ra tối hôm nọ như thế nào, tôi muốn nghe một chút.

Biểu tình trên mặt của quản lý giống như một tên trộm, ghé sát vào bên tai Lão Lưu nói.

- Kỳ thật thời gian nàng đi vào, chúng tôi cũng không biết, đây là hành vi cá nhân của nàng, không liên quan đến khách sạn chúng tôi.

- Cái gì đi vào, tiến đi đâu?

Lão Lưu nghe xong thì không hiểu ra sao cả.

- A? Không phải là ngài đến vì chuyện hiện trường phạm tội bị phá hỏng sao?

Quản lý sửng sốt.

- Ai? Ai đi vào?

Lão Lưu đưa tay nắm lấy cổ áo của viên quản lý khách sạn. Trong khoảng thời gian mẫn cảm này, người nào không được sự đồng ý của cảnh sát mà đã tiến vào hiện trường thì rất có thể chính là hung thủ.

- Thì…Chính là cô gái buộc mái tóc đuôi ngựa, bộ dáng rất cao, chân rất dài rất đẹp, biểu tình trên mặt lạnh như băng.

Quản lý khách sạn vội vàng nói.

- Ừ? Chân rất dài?

Lão Lưu nghĩ nghĩ, ngày hôm qua thật không có chú ý chân của cô bé có dài hay không. Nhưng mà biểu tình trên mặt lạnh như băng thì phải nói đúng là A Trạch. Lão lưu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn viên quản lý khách sạn. Khách sạn của người này đã có người chết, hắn còn có tâm tư mà đi chú ý chân của cô bé kia rất dài rất đẹp.

Lão Lưu đứng ở cửa phòng, dùng sức gõ vài cái. Theo như quản lý khách sạn nói, sau khi A Trạch đến đây thì không có thuê riêng một phòng mà ngược lại liền ở chung một phòng với Dương Nhan.

- Ai vậy?

Trong phòng truyền đến giọng nói của một cô bé, rất rõ ràng là còn chưa có tỉnh ngủ.

- Cảnh sát.

Lão Lưu kêu lên một tiếng.

- Bởi vì hai người có liên quan đến vụ án này, cho nên tôi đến đây để hỏi một vài vấn để.

Trong phòng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cô bé kia và thanh âm mặc quần áo. Qua một lúc lâu sau, một cô bé liền đi ra mở cửa. Đôi mặt màu đen sẫm kia đã chứng minh nàng bị thiếu ngủ nghiêm trọng. Cô bé này Lão Lưu nhân ra được, tên là Dương Nhan.

Lão Lưu vào phòng, chứng kiến cô bé có biểu tình lạnh như băng kia ngồi trên cái ghế ở cạnh cửa sổ, đang nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người.

Lão Lưu đi tới, vừa muốn nói chuyện. A Trạch liền đưa bàn tay lên, ngăn trở hắn.

- Chờ một chút rồi hãy nói.

Vẻ mặt của A Trạch có vẻ tương đối mỏi mệt.

- Tôi có bệnh huyết áp thấp, vừa mới rời khỏi giường sẽ bị váng đầu và chưa hoàn toàn tỉnh táo. Ngài để cho tôi hồi phục một lát rồi hãy nói.

Lão Lưu không nói gì, ngồi ở đối diện A Trạch, nhìn cô bé này. Nói thật ra, bộ dáng của A Trạch rất đẹp, dáng người cũng tốt, nhưng mà cái bộ dạng lạnh như băng kia, thật sự là làm cho người ta khó đối mặt.

- Tốt lắm, nói đi.

Ánh mắt của A Trạch đã khôi phục thần thái.

- Cái kia…

Lão Lưu suy nghĩ, thật sự là không biết nên mở miệng như thế nào. Bạn của cô bị giết ở cục cảnh sát sao? Loại chuyện này…Nghe thật giống như cảnh sát đều giống như một đám phế vật vậy.

- Ngô Thanh Thanh xảy ra chuyện? Chết rồi sao?

A Trạch chứng kiến bộ dạng muốn nói lại thôi của Lão Lưu liền mở miệng nói.

- Có phải chuyện xảy ra tối hôm qua không?

- Làm sao cô…?

Lão Lưu chấn động.

- Làm sao mà tôi biết?

Khóe miệng của A Trạch lộ ra một nụ cười mang theo một tia đùa cợt.

- Lúc trước tôi đã nói rồi, chuyện tình Trần Tự Lực chết không liên quan gì đến Ngô Thanh Thanh, tôi muốn đưa nàng đi nhưng mà các ông lại không chịu. Bây giờ chuyện đã xảy ra ra rồi mới đến chỗ của tôi hỏi thăm tin tức. Người thường các ông thật đúng là….

- Nhất định là cô biết được một chút gì đó.

Lão Lưu bị loại ngữ khí kia của A Trạch chọc giận, hắn vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái.

- Có phải là có liên quan đến cô hay không.

- Làm sao? Lại muốn bắt tôi đến cục cảnh sát, giam giữ bốn mươi tám giờ sao?

A Trạch nở nụ cười lạnh.

- Các ông có lý do gì sao? Lý do là tôi biết Ngô Thanh Thanh sẽ chết sao? Buồn cười?

A Trạch đứng lên, trợn mắt nhìn Lão Lưu.

- Ngô Thanh Thanh là bị các ông hại chết, nếu không phải tại các ông, có lẽ nàng sẽ không phải chết.

- Bây giờ tôi hoài nghi cô có liên quan tương đối lớn đối với vụ án này. Hi vọng cô có thể trở về hiệp trợ chúng tôi điều tra.

Lão Lưu cũng nổi giận đùng đùng nói.

- Dưới tình huống riêng biệt, tôi có quyền giam cô…

- Cũng muốn giam tôi lại sao?

A Trạch nở nụ cười.

- Tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng mà cô bé này, các ông cũng phải giam nàng cùng một chỗ với tôi?

A Trạch chỉ Dương Nhan đang sợ hãi ở bên cạnh

- Nếu mà để nàng cách xa tôi, như vậy thì nàng cũng sẽ chết.

- Cô…

Lão Lưu đứng lên.

- Cô lại có thể uy hiếp người khác trước mặt cảnh sát.

- Uy hiếp? Tôi không phải đang uy hiếp nàng, tôi là đang bảo hộ cho nàng,

A Trạch cười lắc lắc đầu.

- Những người thường như các ông…!

Tuy rằng Lão Lưu tự nói với bản thân mình ở trong lòng, nhất định phải bình tĩnh, nhất định không được tức giận, nhưng mà gân xanh trên đầu vẫn nổi lên. A Trạch này chỉ cần mở miệng, liền có thể khiến cho người ta tức khí mà chết.

- Được rồi, những người thường như chúng ta, cái gì cũng đều không hiểu.

Lão Lưu hít sâu một hơi.

- Như vậy thì cô cũng cũng không phải là người bình thường. Có thể nói cho tôi biết một ít sự tình, một ít sự tình mà người thường chúng tôi không hiểu rõ được không.

- Ông muốn biết cái gì? Nói ra ông sẽ tin sao?

A Trạch lắc lắc đầu.

- Sự tình đã đến trình độ này, chẳng lẽ ông còn tưởng là chỉ bằng vào lực lượng của cảnh sát các ông là có thể tìm được hung thủ sao? Không nên ngây thơ như vậy. Cái các ông có thể đối phó, chính là những vụ án mà người thường phạm tội mà thôi. Mà vụ án mạng này, không phải là do người thường làm, đã vượt quá phạm vi năng lực của các ông rồi.

- Không phải người?

Tuy rằng Lão Lưu đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng mà những lời từ trong miệng của A Trạch nói ra, tim của hắn vẫn là mạnh mẽ nhảy lên một chút.

- Chẳng lẽ nói…Thật sự có loại chuyện quỷ giết người sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.