U Minh Trinh Thám

Chương 218: Tử vong vẫn chưa kết thúc (2)



Dương Nhan nằm ở trên giường không có tắt đèn. Không biết tại sao, nàng luôn có một loại cảm giác tâm thần không yê. Dường như là có việc gì không tốt sắp xảy ra. Cảm giác này thật kỳ quái, chẳng lẽ là vì hai ngày hôm nay bị kinh sợ quá mức hay sao.

Đột nhiên nàng cảm thấy thực sự hãi, một loại cảm giác sợ hãi không thể nói rõ dâng lên từ trong lòng của nàng. Không biết là tại vì sao, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, hình ảnh con mắt che kín tơ máu liền hiện lên trong đầu của nàng. Dương Nhan dùng chăn che cái đầu lại, thân thể có chút run rẩy.

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, con quái vật kia đã bị A Trạch giết chết, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Dương Nhan trốn ở trong chăn tự an ủi chính mình. Tuy nhiên nó lại chẳng thấm vào đâu. Nàng cảm giác thật bất lực, có lẽ bây giờ gọi điện cho A Trạch hẳn là một cái ý kiến hay.

Dương Nhan cẩn thận thò đầu ra khỏi ổ chăn. Nhìn xung quanh một lần. Gian phòng vẫn trống rỗng như cũ, cái gì cũng không có. Ánh đèn huỳnh quang soi rõ khắp cả gian phòng khiến cho nội tâm Dương Nhan hơi trấn định một chút. Nàng cầm cái di động lên, bấm số điện thoại của A Trạch.

- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Từ trong điện thoại vang lên câu trả lời tự động. Có lẽ A Trạch còn đang ở trên máy bay, ở trên máy bay không được dùng điện thoại. Dương Nhan nghĩ trong lòng.

Cái loại bàng hoàng, tâm tình bất lực này khiến cho Dương Nhan có chút muốn khóc. Vốn là một chuyến du lịch hoàn hảo, cho dù vốn dĩ ý đồ của Trần Tự Lực cũng chẳng quang minh, nhưng mà tội không đáng chết. Mà chính mình, vốn là không muốn đi, nhưng mà bị Trần Tự Lực thuyết phục. Trong lòng tràn đầy vui mừng đi tới cái thị trấn nhỏ kia. Vốn tưởng là một chuyến du lịch đi thư giãn, nhưng mà thật không ngờ lại biến thành một hồi ác mộng.

Nếu lúc ấy không có đồng ý Trần Tự Lực thì tốt rồi. Có lẽ cũng không đụng phải loại chuyện này. Có lẽ đám người Trần Tự Lực cũng thôi không đi nữa. Như vậy thì Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực cũng sẽ không chết.

Mỗi ngày đều lang thang trên mạng, không dám tiếp xúc chân thật với người khác, Dương Nhan cảm giác cuộc sống của mình có chút mệt mỏi. Quan hệ giữa người với người đều tràn ngập cạm bẫy và lừa gạt. Sau khi bị tổn thương một lần, nàng liền lựa chọn một cuộc sống ảo, không muốn tiếp xúc với người ở bên ngoài nữa.

Cuộc sống quá mệt mỏi…

Một cỗ ý niệm suy sụp hiện lên trong đầu Dương Nhan. Ta cũng chỉ mới có mười tám tuổi mà thôi, vậy mà cuộc sống đã mệt mỏi như vậy. Đời người dài quá mức, sau này còn phải đi làm, kết hôn, sinh con, rất nhiều trách nhiệm và gánh nặng cần phải gánh vác. Con người chẳng lẽ không thể sống thoải mái một chút sao?

- Có lẽ…Khi chết đi rồi…Sẽ nhẹ nhàng hơn được một chút…

Dương Nhan nhắm hai mắt lại, mất đi tri giác.

- Cậu thấy thế nào?

Một người cảnh sát trẻ tuổi đứng ở bên cạnh nhân viên khám nghiệm tử thì. Nhìn thấy cái thi thể một người trẻ tuổi kia, hỏi nhân viên khám nghiệm tử thi.

- Bị vũ khí từ phía sau đâm vào, tái tim vỡ tan, một đao bị mất mạng.

Nhân viên khám nghiệm tử thi lật cái thi thể lại, phía sau lưng thi thể có một vết thương đáng sợ, sâu không thấy đáy.

- Nhìn bộ dạng của miệng vết thương, hẳn là do một người đàn ông trưởng thành có thân thể khỏe mạnh gây ra. Thủ pháp thật gọn gàng, hẳn là một sát thủ, tiếp theo cần phải xem báo cáo khám nghiệm máu mới có thể cho cậu biết được.

- Không phải tôi nói cái này.

Vị cảnh sát trẻ tuổi nói.

- Đây dường như là một vụ án giết người trong phòng kín. Không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có người bên ngoài đột nhập vào. Nếu không phải là hàng xem nghe thấy trong phòng có tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, cảm thấy không thích hợp nên đến báo cảnh sát thì chỉ sợ là thi thể của cô bé này cần ít nhất một tháng sau mới bị người ta phát hiện ra.

- Không phải là cậu thích loại công việc có tính khiêu chiến như vậy sao?

Vị đồng nghiệp kiểm tra miệng vết thương của người chết xong thì bảo đồng nghiệp khiêng thi thể đi.

- Người chết tên là Dương Nhan, mười tám tuổi, học sinh trung học, ngày hôm qua vừa mới du lịch trở về. Gọi điện tới chính là người nhà của cô bé này. Vì gọi điện mãi mà không có ai bắt máy. Hàng xóm mới nghe thấy tiếng điện thoại kêu lên liên tục nhưng mà không có ai bắt máy thì liền gọi điện cho cảnh sát. Căn cứ theo dấu vết ở hiện trường và lời khai của hàng xóm thì đích xác là không có người nào đột nhập vào.

- Xin cậu, những thứ đó tôi đều đã biết rồi, cho tôi thêm manh mối để tôi điều tra án mạng đi.

Vị cảnh sát trẻ tuổi cười khổ.

- Đầu mối gì cũng đều không có, cậu bảo tôi điều tra như thế nào đây?

- Cái này cho cậu, có lẽ sẽ có chút trợ giúp.

Nhân viên khám nghiệm tử thi đi đến chỗ cái bàn để đồ vật bên cạnh, cầm một cái điện thoại bỏ trong một cái túi vật chứng đã được khóa kín lại đưa cho vị cảnh sát trẻ tuổi.

- Theo tôi suy đoán, thời gian tử vong của nam nhân dường như là khoảng từ mười hai giờ đến hai giờ. Trong khoảng thời gian này, người chết từng gọi điện đến một số điện thoại. Tìm hiểu xem trước khi chết nạn nhân đã nói chuyện với ai, có lẽ sẽ có được trợ giúp.

Ghi lại số điện thoại mà nạn nhân đã gọi, vị cảnh sát trẻ tuổi kia bấm theo số đó gọi đi. Dường như là một số điện thoại ở nơi khác.

- Này, xin chào.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một thiếu nữ, giọng điệu lạnh như băng.

- Xin hỏi cô là A Trạch tiểu thư sao?

Vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn thoáng qua cái tên được lưu trong bộ nhớ điện thoại. Ở trong lòng liền cảm thấy là một cái tên cổ quái.

- Đúng là tôi.

Trong ống nghe truyền đến câu trả lời đơn giản, dường như là nếu nhiều thêm một chữ thì có vẻ dư thừa.

- À…Là như vậy, xin hỏi cô có biết một cô bé tên là Dương Nhan không?

Vị cảnh sát trẻ tuổi lặng đi một chút, tiếp tục nói.

- Trong khoảng chừng từ mười hai giờ đến hai giờ đêm hôm qua, cô ấy đã gọi điện thoại cho cô.

- Tôi có biết Dương Nhan. Tối hôm qua tôi ở trên máy bay, nên tắt điện thoại, cũng không có nhận được điện thoại của nàng.

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lát. Vị cảnh sát trẻ tuổi dò xét một chút, xác định đích xác không phải là tắt máy. Xem ra thiếu nữ ở đầu bên kia dường như là một người không hay nói chuyện.

- Là như vậy, tôi là cảnh sát, cô bạn Dương Nhan của cô trong thời gian tối hôm qua đã bị người mưu sát. Cho nên chúng tôi muốn điều tra xem tối hôm qua nàng gọi điện cho cô đã nói những gì, có lẽ sẽ có ích cho việc điều tra của chúng tôi.

- Cái gì?

Cô gái ở đầu bên kia dường như là bị tin tức này dọa cho lắp bắp kinh hãi, nhưng không có thất kinh như người bình thường mà có chút quái dị. Nhưng trong nháy mắt sau, cô gái kia đã khôi phục bình tĩnh.

- Được, tôi biết rồi…

Cái ngữ khí bình tĩnh kia giống như là được thông báo một chuyện hoàn toàn không hề quan trọng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.