- Cái này…
Vị cảnh sát trẻ tuổi cảm giác thấy thái độ của cô gái ở đầu bên kia điện thoại có chút quái dị. Đối với chuyện Dương Nhan chết, dường như có chút kinh ngạc, nhưng lại hình như đã sớm có chuẩn bị.
- Nếu như không phiền gì, có thể gặp mặt để chúng ta nói chuyện hay không?
- Được,
Nói xong câu này, cô gái kia liền dập máy.
- A? Đây là ý gì?
Vị cảnh sát trẻ tuổi cầm điện thoại, có chút không hiểu gì.
- Tính tình của người này cũng quá kỳ quái? Đồng ý rồi cũng không trực tiếp nói tên và địa chỉ.
Vốn đang muốn tiếp tục gọi điện để hỏi xem tên và địa chỉ của thiếu nữ kia. Vị cảnh sát trẻ tuổi nghĩ nghĩ, buông điện thoại xuống.
- Giao tiếp với nữ nhân có tính tình cổ quái là đáng sợ nhất.
Cảnh sát tuổi trẻ thở dài.
- Còn không bằng trực tiếp gọi điện cho tổng đài để điều tra thông tin người dùng.
- Tôi cảm thấy được chuyện này nhất định có liên quan đến những chuyện xảy ra với cậu ở cái thị trấn nhỏ kia.
Nghe A Trạch nói hết những chuyện đã trải qua trong chuyến du lịch này, Diệp Tiểu Manh vội vàng nói.
- Không phải cậu nói chỉ có hai nữ sinh các cậu trở lại sao, còn người nam sinh kia và một cô gái khác thì đều bị quái vật đáng sợ giết chết sao? Sao nhanh như vậy đã nhận được tin người nữ sinh kia chết. Không biết là nữ sinh kia chết có liên quan gì đến con quái vật kia không?
- Nếu như Dương Nhan cũng là bị con quái vật kia giết chết, thì như vậy đã chứng minh một việc.
A Trạch nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
- Con quái vật kia không sợ lôi bí quyết của tôi.
- Xin cậu, bây giờ đang lo lắng cho sự an nguy của cậu, cậu còn thanh thản ở đó mà lo xem công kích của mình có hữu dụng hay không.
Diệp Tiểu Manh túm tay của A Trạch.
- Đi, đi tìm Minh Diệu với tôi, nhất định hắn có biện pháp giúp cậu.
- Không cần phải lo lắng, ân tâm một chút, chớ nên nóng nảy.
A Trạch cười cười, nhẹ nhàng kéo Diệp Tiểu Manh trở về chỗ ngồi.
- Tuy rằng vừa rồi cảnh sát nói với tôi là Dương Nhan đã chết, nhưng mà cũng không có nói là vì sao mà chết. Có lẽ là không liên quan tới con quái vật trong lần du lịch này.
- Thật là như vậy sao?
Tuy rằng bên ngoài A Trạch cũng hoài nghi chuyện Dương Nhan chết có liên quan đến con quái vật kia, nhưng mà ở trong lòng lại không muốn thừa nhận. Mất công phu lớn như vậy, thiếu chút nữa là bỏ mạng, còn mất đi mái tóc nuôi bao lâu nay. Dùng một cái giá lớn như vậy để đổi lấy chiến thắng này, chẳng lẽ chỉ là công cốc? Vừa rồi cảnh sát nói là Dương Nhan bị mưu sát, có lẽ chính là vụ án giết người bình thường thôi. Vừa rồi A Trạch nói chuyện điện thoại với cảnh sát kia, cũng từng muốn hỏi nguyên nhân cái chết của Dương Nhan, nhưng lại không dám hỏi. Sợ lấy được đáp án rồi sẽ làm mình thất vọng. Đây là lần đầu tiên A Trạch một mình giải quyết sự kiện linh dị, nàng thực sự không muốn chỉ mới vui sướng trong vài ngày liền biến thành mất mát thật lớn.
- Nhưng mà…
Diệp Tiểu Manh còn muốn nói cái gì. A Trạch liền trực tiếp kéo tay Diệp Tiểu Manh.
- Không cần phải nghĩ nữa, hay là chúng ta đi dạo phố đi.
Cố chấp, vốn dĩ Diệp Tiểu Manh vẫn biết A Trạch là người rất cố chấp. Nhưng mà thật không ngờ nàng lại cố chấp như vậy. Chắc chắn nàng sẽ không nhờ Minh Diệu giúp đỡ. Tuy rằng Diệp Tiểu Manh không biết giữ Minh Diệu và A Trạch đã có chuyện gì, nhưng mà nàng có thể cảm giác được giữa A Trạch và Minh Diệu dường như có một tầng ngăn cách tương đối lớn. Là một người thân cận nhất và bạn bè tốt nhất, loại quan hệ này của hai người khiến cho Diệp Tiểu Manh rất đau đầu.
- Hay là cứ tìm cơ hội nói chuyện với Minh Diệu đi, dù sao thì đây cũng là vấn đề có liên quan tới tính mạng.
Diệp Tiểu Manh nghĩ trong lòng. Tuy rằng trong miệng A Trạch nói chuyện này và con quái vật kia chưa chắc có quan hệ. Nhưng mà Diệp Tiểu manh nhìn ra được, sau khi A Trạch nhận được cú điện thoại kia, dường như là cười rất miễn cưỡng. Tuy rằng làm bộ không có gì nhưng mà thật ra trong lòng lại rất để ý. Có nhiều lúc Diệp Tiểu Manh phát hiện ra, A Trạch đi dạo phố mà suy nghĩ đi đâu ấy, một mình đi lăng nhăng nghĩ đến xuất thần.
- Tuy rằng quan hệ của hai người không tốt lắm, nhưng mà nếu ta đi nhờ Minh Diệu thì chắc chắn hắn sẽ không mặc kệ.
Xem ra, dường như A trạch cũng không còn tâm trạng mà tiếp tục đi dạo nữa, mà Diệp Tiểu Manh cũng muốn đi vội về nhà để tìm Minh Diêu, tự nhiên cũng không muốn tiếp tục đi dạo nữa. Hai người chia tay ở ngã ba đường.
- Khi nào về không được nói chuyện này với Minh Diệu.
Trước khi chia tay, A Trạch nói với Diệp Tiểu Manh.
- Nếu hắn biết chuyện, nhất định sẽ cười tôi mất, ngàn vạn lần không được nói với hắn. Tự tôi có thể tự giải quyết được.
- Ừ! được rồi.
Diệp Tiểu Manh thuận miệng đáp ứng.
- Tôi nói cho Minh Diệu, rồi bảo Minh Diệu nói là không phải tôi nói là được rồi.
Diệp Tiểu Manh nghĩ thầm trong lòng.
Khó có khi mới được xa xỉ một lần, Diệp Tiểu Manh gọi một chiếc taxi, đi nhanh về nhà.
- Minh Diệu, cứu mạng.
Vừa mới đẩy cửa chính ra, Diệp Tiểu Manh liền lớn tiếng kêu lên.
- Làm sao vậy? Có quái thúc thúc muốn cô nhìn cá vàng sao?
Minh Diệu ngồi ở trên ghế sa, tờ báo cầm ở trên tay cũng không có buông xuống, xem như không có việc gì nói.
- Không phải là tôi, là A Trạch.
Diệp Tiểu Manh đã chạy qua giật lấy tờ báo trong tay Minh Diệu.
- Ồ, là nàng sao. Yên tâm đi, quái thúc thúc đối với loại người sinh ra đã không có ai muốn lại gần như nàng không có hứng thú đâu.
Minh Diệu cầm tờ báo lên.
- Tập trung một chút, nghe tôi nói đã, bằng không tôi sẽ tức giận đấy.
Diệp Tiểu Manh vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, lại giật lấy tờ báo của Minh Diệu, vò thành một cục ném tới một góc.
- Mạng người chính là chuyện lớn.
- Này, ta vừa mới mua, còn chưa có xem hết đâu.
Minh Diệu thực bất đắc dĩ thở dài.
- Được rồi, nói đi, ta nghe đây. Cái cục cưng tò mò kia lại chọc phải phiền toái gì muốn ta giúp nàng chùi đít sao?
- Không được nói bạn thân của tôi như vậy.
Diệp Tiểu Manh đánh Minh Diệu một cái.
Vốn hai người chúng tôi đang đi dạo phố vui vẻ thì trên nửa đường A Trạch nhận được một cú điện thoại.
Diệp Tiểu Manh nói qua chuyện tình quái vật ở thị trấn nhỏ với Minh Diệu một lần.
- Cú điện thoại kia là cảnh sát gọi tới. Nữ sinh trở về cùng với A Trạch kia đêm hôm qua đã bị mưu sát. Tuy rằng A Trạch cũng không nói được cái gì rõ ràng, nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này nhất định là do con quái vật kia làm. A Trạch ở khách sạn kia nhất định là không có tiêu diệt triệt để con quái vật kia. Chỉ làm nó bị thương mà thôi. Sau khi trải qua vài ngày nghỉ ngơi nó đã khôi phục lực lượng, còn đi theo cô bé kia trở về nhà. Tối hôm qua còn giết chết nàng. Các nàng tổng cộng là có bốn người đi, hiện tại ngoại trừ một mình A Trạch ra thì bốn người khác đều đã chết hết. Tôi cảm thấy được nhất định là A trạch sẽ gặp nguy hiểm. Chú nhanh đi giúp đỡ nàng.