U Minh Trinh Thám

Chương 237: Thị trấn nhỏ yên tĩnh (2)



Nhưng mà Minh Diệu cũng không quá mức để ý. Lái xe cả đêm, tinh thần của hắn tương đối mỏi mệt. Hắn cảm thấy có lẽ cái loại cảm giác không hài hòa kia là ảo giác sinh ra do mình mệt mỏi.

- Chúng ta…Đây là tới nơi nào?

Không biết Diệp Tiểu Manh đã tỉnh lại từ lúc nào, mở miệng hỏi.

- Dậy rồi sao? Chúng ta sắp tiến vào trong thị trấn rồi. Khi nào tới nơi, chúng ta tìm một khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Minh Diệu nói.

- Cô ngủ thật là thoải mái, ta lại phải lát xe cả đêm. Cô ngủ thêm một lát nữa đi, tới thị trấn ta sẽ gọi cô.

- Không ngủ được nữa.

Diệp Tiểu Manh lắc lắc đầu.

- Vừa rồi đột nhiên có một loại cảm giác rất không thoải mái, có chút váng đầu. Có thể là say xe, nhưng mà bây giờ thì đã tốt hơn nhiều.

Đi tiếp không được bao lâu, toàn bộ diện mạo của thôn trấn liền xuất hiện trước mắt Minh Diệu. Không thể không nói, đây là một cái thị trấn nhỏ. Không có quá nhiều kiến trúc hiện đại hóa, hết thảy đều là cổ kính. Cầu nhỏ nước chảy, kiến trúc phong cách cổ xưa. Nơi này đích thật là nơi tốt để người ở thành phố thả lỏng tâm tình. Nhưng mà tất cả những chuyện này hẳn là bởi vì vị trí của trấn nhỏ này quá mức hẻo lánh, không có giao tiếp nhiều với bên ngoài. Nếu quả thật đã trở thành thắng cảnh du lịch, chỉ sợ tất cả mọi thứ cũng sẽ không có loại cảm giác như bây giờ.

- A Trạch, tỉnh lại.

Minh Diệu gọi A trạch đang ngủ ở bên cạnh dậy.

- Tới cái thị trấn nhỏ kia rồi, ngoài cái khách sạn cô nói kia ra, có còn cái khách sạn nào khác hay không?

- Có, để tôi nghĩ một chút.

A Trạch dụi dụi mắt.

- Sau khi vào bên trong thị trấn, hướng bên kia hẳn là còn có một nhà…Đến nơi này tôi có thể nhớ được đại khái đường.

- Hy vọng là như thế.

Minh Diệu bĩu môi. Nếu quả thật dựa vào A Trạch đảm nhiệm dẫn đường, Minh Diệu sợ là đám người sẽ trực tiếp đi lên sao hỏa mất.

Dọc theo đường đi cũng không có nhiều người đi đường. Điều này làm cho Minh Diệu có chút kỳ quái. Nông dân rời giường đều rất sớm. Như bây giờ thì ở trong thị trấn hẳn là đã có rất nhiều người rồi. Nhưng mà một đường đến đây, ngoại trừ gặp mấy người đàn ông ở trên cầu kia ra, trên đường chỉ có một vài người túm năm tụm ba nhàn nhã đi tới đi lui. Cả trấn nhỏ tương đối im lặng, im lặng có chút không bình thường.

Dựa theo chỉ thị của A Trạch, Minh Diệu lái xe tìm được một cái khách sạn mà A Trạch đã nói.

- Tôi nói rồ, đến nơi này là tôi có thể nhớ đường.

A Trạch có chút đắc ý nói.

Minh Diệu cũng lười tranh luận với nàng. Đánh thức mấy người Lưu Nhân và Vương Tĩnh dậy đi vào khách sạn.

- Có ai không? Có ai không?

Đẩy cửa khách sạn ra, một mùi hương khó ngửi xông vào mũi. Thật giống như có thứ gì đó để lâu, tản mà mùi hương thối rữa.

- Xin chào, cần ở trọ sao?

Một cô gái từ trong buồng đi ra, mang theo nụ cười quyến rũ trên mặt.

Minh Diệu chú ý tới, trước khi ra đến ngoài, nữ nhân này đã đưa tay ra sau người xoa xoa, nhưng mà trong kẽ móng tay vẫn có chút mảnh vụn gì đó giống như là thịt băm dính vào.

- Chúng tôi đến du lịch, có cả một xe nữa. Phiền cô cho chúng tôi năm gian phòng.

Lưu Nhân cau mày nói.

- Mùi gì mà khó ngửi vậy, bà chủ à, vệ sinh ở chỗ này cũng quá kém đi.

- Thật ngại quá.

Cô gái này hướng về phía Lưu Nhân cười cười.

- Tôi đang dọn dẹp ở phía sau. Có chút thịt băm bị quên ở một góc, tôi đang chuẩn bị quét tước ném đi.

Nghe nói như thế, Lưu Nhân đã hạ quyết tâm trong lòng. Tuyệt đối không nên ăn cái gì ở trong khách sạn này. Một đường đến đây quá mức mỏi mệt, không bằng bây giờ nghỉ ngơi ở khách sạn này một chút, chờ cho tinh thần và thể lực đều đã khôi phục. Còn hơn là đi tìm thêm một cái khách sạn khác.

- Không cần năm cái.

Minh Diệu ở một bên nói.

- Hai gian là được rồi. Vài người chúng ta ở một phòng cũng được.

- Khách sạn ở nông thôn, dừng chân hẳn là cũng rẻ thôi.

Lưu Nhân còn tưởng rằng Minh Diệu tiếc tiền nên mới như vậy.

- Phí ăn ở cứ để tôi trả là được rồi, khi nào trở về tôi sẽ thanh toán.

- Không cần, tôi thuê hai gian.

Minh Diệu liếc mắt nhìn một cái.

- Hài người đàn ông chúng ta ở một phòng, ba cô gái kia ở một phòng.

- Được rồi hai gian phòng, chúng ta ở chung.

Lưu Nhân thấy Minh Diệu kiên trì cũng đồng ý. Vừa rồi Minh Diệu nhìn hắn một cái, ánh mắt kia dường như là có điều gì muốn nói với hắn, nhưng mà hắn lại không hiểu được.

- Tối hôm qua cậu đã ngủ một đêm, hẳn là vẫn khỏe mạnh.

Đi vào trong phòng, Minh Diệu nói với Lưu Nhân.

- Ta đã lái xe cả đêm, tinh thần tương đối mệt mỏi. Cậu giúp ta coi chừng, một lát thôi, để ta khôi phục tinh thần.

- Coi chừng giùm? Coi chừng cái gì?

Lưu Nhân hỏi.

- Chẳng lẽ cái khách sạn này có vấn đề. Chẳng lẽ nơi này cũng có thứ gì đó không sạch sẽ tồn tại?

- Còn không biết, chỉ là có chút kỳ quái.

Minh Diệu nằm ở trên giường nói.

- Chú ý một chút, nếu có chuyện gì kỳ quái phát sinh, lập tức gọi ta dậy.

- Không bằng chúng ta đổi một cái khách sạn khách là được rồi.

Lưu Nhân nghe thấy Minh Diệu nói nơi này có chút kỳ quái, đề nghị nói.

- Tôi giúp ngài coi chừng giùm cũng không sao, nhưng mà còn ba cô gái kia thì sao, hay là không cần mạo hiểm như vậy.

- Không cần, bên kia có hai người A Trạch và Diệp tiểu Manh rồi, không cần lo lắng tình nhân trong mộng của cậu sẽ gặp nguy hiểm.

Minh Diệu nói.

- Cảm giác của Diệp Tiểu Manh rất tốt, nếu có thứ gì đó không sạch sẽ tới gần, nàng sẽ phát hiện đầu tiên. Mà thân thủ của A Trạch cũng không tệ, có thể giải quyết được quỷ quái thông thường. Nếu quả thực A Trạch không giải quyết được, ta nghĩ nàng cũng có thể kiên trì đến khi ta đến. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ cách có một bức tường mà thôi. Tinh thần mệt mỏi đối với người có linh năng lượng mà nói thì chính là đại địch. Vận dụng linh lực cơ bản đều phải tiêu hao tinh thần lực nhất định. Cho nên hiện tại tinh thần mệt mỏi là ta cũng sẽ yếu đi, cần phải ngủ gấp một giấc để khôi phục tinh thần một chút.

- Tốt lắm, ngài nhanh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ coi chừng giúp ngài.

Lưu Nhân gật gật đầu.

- Chú ý động tĩnh xung quanh một chút, ta cảm giác cái thị trấn nhỏ này có chút kỳ quái.

Minh Diệu nói.

- Cậu không thấy là nơi này quá mức yên tĩnh sao!

Không biết là vì sao, từ sau khi tỉnh lại, Diệp Tiểu Manh luôn luôn có một loại cảm giác không thoải mái. Có chút ghê tởm, có chút choáng váng đầu, còn có chút buồn nôn. Nàng nghĩ những việc này là do ngồi xe thời gian dài nên có chút say xe, cũng không có quá mức để ý. Nhưng mà nằm ở trên giường, cái cảm giác không khỏe này lại chậm chạp không tiêu tán, khiến nàng cảm thấy rất buồn bực. Loại cảm giác này nàng cũng không dám nói với Minh Diệu, sợ sau khi Minh Diệu nghe được thì sẽ quở trách nàng. Nàng chỉ có thể thương lượng với A Trạch. Vương Tĩnh là bác sĩ, liền đề nghĩ Diệp Tiểu Manh uống thuốc say xe, hoặc là nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau khi Diệp Tiểu Manh uống hai viên thuốc xong liền lăn ra ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.