- Nàng lấy từ dưới gầm giường xuống một bộ trang bị kỳ quái, có ống, có kim tiêm, còn có hai cái bình nữa. mặt trên còn có cả thiết bị gì đó tương tự như là cái van hút không khí. Hai người chúng tôi dùng thứ này để rút tất cả máu trong thi thể ra. Anh biết không? Trong thân thể người, máu chiếm tám phần trăm trọng lượng cơ thể. Hai cái bình lớn đều tràn đầy máu. Khi đó căn bẳn là tôi quên cái gì gọi là sợ hãi, nhìn thấy thi thể khô quắt khi không còn máu, tôi còn có thể bảo trì được bình tĩnh không có nôn ra.
- Tiếp theo, người bạn kia của tôi không biết lấy từ chỗ nào ra một lọ giống như là mỡ lỏng, bôi lên toàn thân thi thể. Tôi đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn nàng làm việc này. Bây giờ hồi tưởng lại, dường như là nàng đã sớm lên kế hoạch việc này từ lâu rồi. Mấy thứ này không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn mà có thể kiếm được ở trong cái thị trấn nhỏ này. Ba người chúng tôi phát sinh mâu thuẫn, cùng lắm là sau khi đi vào trong thị trấn nhỏ này có mấy này mà thôi. Làm sao mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi nàng có thể chuẩn bị được mấy thứ này đây? Trừ phi là trước khi đi du lịch nàng đã lên kế hoạch giết cô bé kia từ trước rồi. Nhưng mà lúc đi tôi cũng không có thấy mấy thứ này ở trong ba lô du lịch của nàng. Tôi đã từng hỏi nàng vấn đề này, nàng chỉ mơ hồ nói một câu, là có người cung cấp cho nàng. Rốt cuộc là ai cho nàng thì nàng không có nói rõ.
- Toàn thân thi thể đều được bôi loại dung dịch này, có chút mùi tanh hôi. Nhưng mà không bao lâu sau, cái loại mùi hương này đã không còn chút nào. Mà lớp dung dịch quét ở bên ngoài thi thể cũng không thấy đâu, dường như là bị làn da và thân thể hấp thu vậy. Tiếp theo người bạn kia của tôi đưa cho tôi một con dao phẫu thuật, bảo tôi rạch lưng thi thể, tách toàn bộ xương cốt ra.
- Tôi có thiên phú, nhưng lại không có tiền. Cho nên tôi ở trong viện y học chỉ có thể nỗ lực học tập. Muốn dùng năng lực để người ta nhìn tôi bằng con mắt khác, sau này có thể tìm được một công việc tốt. Đối với việc giải phẫu tôi cực kỳ có tự tin. Không phải là tôi khoe khoang, tôi có thể tách toàn bộ xương cốt trong cơ thể ra, mà thi thể vẫn được bảo trì ở trạng thái nguyên vẹn. Chuyện này chỉ có mấy người có thể làm được, mà tôi cũng là một người trong đó.
- Sau khi làm xong chuyện này, trời cũng đã gần sáng. Hai người chúng tôi lặng lẽ đi xuống cầu thang, một người cầm hai cái bình lớn, còn một người cầm đám xương cốt chuồn ra khỏi khách sạn. Người bạn của tôi đưa tôi đi tới một chỗ, nói là nếu chôn những thứ đó ở đây thì sẽ tốt hơn. Hai nữ sinh chúng tôi cố sức đào một cái hố to, chôn hai cái bình và xương cốt vào bên trong. Thừa lúc mặt trời vẫn còn chưa mọc, chúng tôi trở về trong khách sạn.
- Sau khi trở lại khách sạn, dường như tôi đã hồi phục lại tinh thần, nhưng mà không ngừng khóc. Mà người bạn kia của tôi lại hung tợn nói với tôi. Sự tình đã làm rồi, có khóc nữa cũng vô dùng. Dù cho bây giờ tôi có đi báo công an, như vậy tôi cũng đã là đồng phạm, còn gánh thêm tội phá hỏng thi thể trên lưng. Lúc này tôi mới hiểu rõ, tất cả chuyện này nàng đã sớm nghĩ kỹ. Để cho tôi động thủ không phải chỉ vì trình độ của tôi giỏi, mà còn là vì muốn kéo tôi xuống nước để không bán đứng nàng.
- Tôi không có chủ ý, liền hỏi nàng, nếu cảnh sát thật sự tìm thấy thì làm sao? Nàng thề son sắt nói với tôi, cảnh sát chắc chắn không thể tìm được thì thể, sẽ cho rằng cô bé kia đã mất tích. Đợi đến khi sự việc lắng xuống thì chỉ cần làm như không có chuyện gì mà trở về là được rồi. Bây giờ tôi mới kịp phản ứng, thi thể vốn dĩ nằm ở trên sàn nhà, không biết đã biến mất từ lúc nào. Hơn nữa trong quá trình xử lý thi thể không cẩn thận làm dính mấy vết máu ở trên sàn nhà. Những vết máu này cũng đều biến mất không thấy đâu. Hết thảy mọi thứ đều đã khôi phục như bình thường. Tựa như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là do tôi nằm mơ, một giấc mơ chân thật.
- Tôi hoảng sợ hỏi nàng, thi thể đâu rồi, nàng chỉ đơn giản nói cho tôi biết là người kia đã biến mất. Mất tích, không thấy, vĩnh viễn sẽ không tái xuất hiện nữa. Trên thế giới sẽ không còn người nào liên quan đến người kia nữa. Trong lúc chúng tôi đi vắng, nhất định đã có người khác tới, dọn cỗ thi thể kia đi, còn lau dọn lại hiện trường. Thì ra nàng còn có tòng phạm khác. Tôi sợ, tôi thật sự rất sợ, nếu tôi tiếp tục ở đây dây dưa với nàng về chuyện kia, như vậy người mất tích kế tiếp liệu có phải là tôi hay không?
- Từ đó về sau, tôi ngậm miệng của mình lại, giả bộ như sự tình gì cũng đều chưa từng phát sinh qua, tiếp tục sống cuộc sống của tôi. Tuy rằng ở bên ngoài tôi làm bộ như không có việc gì, nhưng mà bộ óc con người chứ không phải là máy tính, những chuyện tình đã xảy ra không phải cứ đơn giản như vậy là có thể quên đi.
- Bất an, sợ hãi, còn có tự trách. Suốt mười năm, trong mười năm này quả thật tôi đều sống trong bất an. Ở trên đường nhìn thấy cảnh sát tôi cũng sẽ chạy trốn theo bản năng. Tôi sợ là chuyện tôi giúp người ta giết người hủy thi thể đã bị bại lộ. Nhìn thấy cô gái tóc dài tôi cũng sợ tới mức phát run cả người, cảm giác như là người bạn đã chết kia của tôi biến thành ác quỷ, tới tìm tôi đền mạng vậy. Ngay cả lúc đi trên đường lớn, tôi cũng luôn cảm thấy có người đi ở phía sau tôi, sẽ bởi vì việc kia mà tới giết tôi để diệt khẩu.
- Mãi cho tới khi ở trên mạng ngày đó, tôi đọc được bài viết kia, còn cả đoạn phim ghi hình quỷ dị kia nữa. Căn phòng quen thuộc kia, địa danh quen thuộc, còn cả hình ảnh đáng sợ kia. Hết thảy những chuyện tôi không muốn nhớ tới đều xuất hiện ở trong óc của tôi. Tôi không chịu nổi, tôi muốn chấm dứt tất cả chuyện này, cho dù chết cũng tốt, để cho tôi giải thoát đi. Tôi không muốn tiếp tục sống như vậy nữa.
Lưu Nhân đứng nguyên tại chỗ. Một câu cũng không nói nên lời, Hắn cũng không biết nên phản ứng thế nào để an ủi cô gái trước mặt này. Đối với cuộc sống không yên tĩnh và hoảng sợ, loại cảm xúc này hắn đã gặp qua trên người rất nhiều tên có án hình sự hoặc tù trốn trại. Một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh, thường thường là bởi vì loại cảm xúc này, chỉ trong vòng mấy tuàn, liền bị tra tấn biến thành một tên ăn mày thần sắc tiều tụy. Hắn thật sự không biết mười năm này Vương Tĩnh đã sống như thế nào. Có thể chịu đựng được đến bây giờ quả thực đã là một loại kỳ tích.
- Nghe phiền không.
Vương Tĩnh hít sâu một hơi, tiếp tục há mồm thở ra.
- Anh nói rất đúng, nói ra hết thảy mọi chuyện, sẽ thoải mái hơn không ít.
- Chúng ta…Trở về đi.
Lưu Nhân mở miệng nói.
- Sương mù dày như vậy không tốt cho thân thể.
Vương Tĩnh gật gật đầu, hai người đang muốn trở về, xa xa truyền lại một tiếng vang nặng nề, dường như là có đồ vật gì đó sụp đổ vậy.