- Trong lúc Tiểu Tĩnh giải phẫu thi thể. Tôi đứng ở một bên, thân thể không nhịn được mà run rẩy. Tôi rất căng thẳng, không phải vì cái gì khách. Bởi vì tôi biết nếu Tiểu Tĩnh thất bại, như vậy thì tiếp theo người nằm ở nơi này sẽ là tôi. Tôi nghĩ nên bảo Tiểu Tĩnh cẩn thận một chút, lại không dám lên tiếng, sợ Tiểu Tĩnh phân tâm.
- Sau khi hết thảy đã chuẩn bị xong, tôi và Tiểu Tĩnh liền lén đi ra khỏi khách sạn. Đi đến chỗ người đàn ông kia đã chuẩn bị, chôn xương cốt và máu xuống đó. Chờ đến khi hết thay đều đã làm xong, hai người chúng ta liền trở lại khách sạn. Nhưng lúc ấy lại phát hiện ra thi thể của Tiểu Vũ đã biến mất. Lúc ấy tôi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì tôi biết, nhất định là thi thể Tiểu Vũ đã bị người đàn ông đáng sợ kia mang đi. Như vậy đã nói nên rằng chúng tôi đã thành công, tôi sẽ không chết.
- Cửa ải này đã qua, nhưng dù sao tôi cũng đã giết người, tránh được ma quỷ không tránh khỏi cảnh sát tra hỏi. Chuyện này chỉ có tôi và Tiểu Tĩnh biết. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, uy hiếp Tiểu Tĩnh, không cho nàng nói ra chân tướng sự việc. Cảnh sát đến đây, tuy rằng trong lòng của tôi rất khẩn trương, nhưng mà không thể biểu lộ ra. Nhưng mà hoàn hảo, có lẽ vì chúng tôi là người từ bên ngoài, cũng có thể là vì cái thị trấn nhỏ này quá mức hẻo lánh, cảnh sát không có làm lớn chuyện. Nên đã xử lý chuyện này như một vụ mất tích bình thường.
- Tôi vốn tưởng rằng hết thảy đều đã là quá khứ, nhưng ngay trước đêm tôi và Tiểu Tĩnh rời khỏi thị trấn nhỏ kia, người đàn ông kia lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của tôi. Hắn nói với tôi, tôi làm tốt lắn, vì báo đáp tôi mà hắn muốn nói cho tôi biết một chuyện rất quan trọng.
- Không nên trở về nơi này nữa. Hắn nói với tôi. Căn phòng này, khách sạn này, cái thị trấn nhỏ này, vĩnh viễn cũng không được quay lại. Tôi vốn cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi đáng sợ này, liền gật đầu đáp ứng.
- Trước khi người đàn ông kia đi, trong lúc vô tình có nói một câu. Hắn phải đi, phải rời khỏi nơi này. Sau khi hắn rời đi, có rất nhiều thứ không thể mang đi, như là thi thể của Tiểu Vũ. Hắn nói với tôi, tuy rằng thực nghiệm thành công, nhưng mà hoàn toàn không giống so với hắn tưởng tượng, cũng không sai biệt lắm so với thất bại. Thi thể của Tiểu Vũ đối với hắn mà nói, đã không có tác dụng gì, hắn sẽ để lại cho tôi làm kỷ niệm.
- Vừa nói dứt lời, người đàn ông kia đã không còn thấy tăm hơi. Chỉ để lại một đống gì đó màu đen giống như là khăn lông được xếp ngay nhắn. Tôi có chút kỳ quái, liền đi qua, mở cái thứ kia ra.
- Thứ này, chính là thi thể của Tiểu Vũ. Tôi sợ tới mức ném thứ đồ vật kia xuống đất. Cái người đàn ông đáng sợ kia, lại có thể biến thi thể của Tiểu Vũ thành cái dạng này, giống như một tấm thảm có thể tùy ý gấp lại.
- Ném đi, nhất định phải tìm chỗ nào ném cái này đi. Đây chính là ý niệm đầu tiên trong đầu khi tôi hồi phục lại tinh thần. Nhưng mà ném ở đâu được đây? Trời đã sáng, tôi nhìn ra ngoài cửa, trên đường đã có rất nhiều người đi lại, thứ này không thể nào trực tiếp cầm ra ngoài để tìm chỗ ném. Thật sự không còn cách nào cả, tôi liền nghĩ ra một chủ ý. Tôi cố nhịn ghê tởm và sợ hãi, gấp gọn thi thể Tiểu Vũ, nhét vào trong cái ngăn kéo cuối cùng ở cái tủ năm ngăn kia, còn dùng đinh đóng chặt cái ngăn kéo kia lại.
- Thì ra còn Quầy Linh ở trong phòng kia là do cô làm.
A Trạch gật gật đầu.
- Như vậy thì đã sáng tỏ rồi.
- Cô cho là trong mười năm này, mỗi ngày chỉ có cô là ngủ không yên sao.
Lương Văn Văn nhìn Vương Tĩnh, nói.
- Tôi so với cô còn sợ hãi hơn nhiều. Tôi sợ người đàn ông đáng sợ kia lại tìm tới cửa, nói với tôi là thí nghiệm thất bại, cần lấy tôi ra làm vật thí nghiệm gì đó. Tôi sợ có người phát hiện ra thi thể của Tiểu Vũ ở trong ngăn kéo, cảnh sát sẽ tìm tới của. Tôi còn sợ hãi cô sẽ đến đồn cảnh sát để tự thú, nói ra những việc mà tôi đã làm, tôi sợ…
- Đó là do cô tự chuộc lấy.
A Trạch lạnh lùng cắt đứt lời nói của Lương Văn Văn.
- Chính mình làm thì tự mình phải gánh chịu hậu quả. Đạo lý này đứa trẻ mười tuổi cũng hiểu được.
- Không, tôi không có sai, là người đàn ông kia ép tôi, là hắn ép tôi.
Lương Văn Văn điên cuồng hét to.
- Nói đến người đàn ông kia…Cô có thể miêu tả rõ ràng một chút được không?
Không biết như thế nào, trong đầu A Trạch đột nhiên hiện nên người đàn ông có bộ dạng đáng khinh kia. Trên thế giới này không có sự trùng hợp như vậy chứ. Người đàn ông đi cùng với Mị kia, rốt cuộc là ai?
Người đàn ông kia và Quầy Linh đánh nhau đến không còn biết gì nữa. Lực cảm ứng chậm chạp khiến hắn căn bản là không có nhận thấy phía sau có thêm một người nữa. Đối mặt người người đàn ông da dày thịt béo không sợ bị đánh này, Minh Diệu cũng không dám khinh thường, trực tiếp dùng Yêu Lân cắt đầu hắn xuống. Bởi vì vừa rồi đã bị thương không nhẹ khi đánh nhau với Quầy Linh, cho nên cũng không có chảy được ra bao nhiêu máu. Điều này cũng làm cho Minh Diệu đỡ bị bẩn quần áo, không cần lo lắng trở về sẽ bị Diệp Tiểu Manh quở trách.
Quầy Linh đã không còn đối thủ, ngơ ngác ở tại chỗ, cũng không có động đậy. Xuất phát từ bản năng, nó đã nhớ kỹ, người đàn ông này so với nó thì mạnh hơn rất nhiều. Nó đánh không lại cho nên cũng không phản kháng. Ngoan ngoãn mặc cho Minh Diệu nhốt nó vào bên trong bình sứ.
Quầy Linh vốn là phát minh ra để làm trợ thủ cho linh môi sư. Tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng mà còn có thêm bản năng sinh vật. So sánh ra thì hẳn là chỉ số thông minh cũng không sai biệt lắm so với con chó. Nếu biết phương pháp sử dụng thích hợp thì nó cực kỳ nghe lời.
Minh Diệu ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể của người đàn ông kia. Trải qua một phen quan sát vừa rồi, Minh Diệu đã đưa ra kết luận, người đàn ông này đã không còn là người nữa rồi. Minh Diệu từng cẩn thận thử qua. Nguyên bản ba hồn bày vía của người sống ở đã rối loạn toàn bộ. Bên trong là thứ gì đó hỗn loạn. Tuy rằng rốt cuộc không biết rốt cuộc là cái gì, nhưng mà tuyệt đối không phải là thứ của con người. Tuy rằng có chút tương tự với hồn phách của con người, nhưng mà có rất nhiều chỗ bất đồng. Càng giống như là thứ gì đó do con người chế tạo ra.
Thứ này, Minh Diệu nhớ rõ, hình như đã thấy ở chỗ nào rồi. Ở nơi nào đây? Minh Diệu không ngừng suy tư.
Thứ này là do còn người chế tạo…Quầy Linh cũng là do con người chế tạo, giữa hai người này có liên hệ với nhau không? Lê bàn tử đã từng nói qua, phương pháp chế tạo Quầy Linh đã bị thất truyền. Hiện tại hẳn là không còn ai biết. Thứ này được chế tạo ra…Kỹ thuật thất truyền…Hồn phách giống thật mà lại là giả…
Nghĩ lại, cái vụ án quỷ yêu từng gặp kia, chẳng phải là con quỷ yêu kia cũng là được người ta chế tạo ra sao?